Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show

Chương 47:

Trước Sau
Thành phố H nổi tiếng là thành phố biển đảo với phong cảnh đẹp, mỗi ngày đều có khách du lịch từ khắp miền nam bắc tới đây, cho nên ban đêm ở đây náo nhiệt phồn hoa hơn so với các thành phố khác.

Chỉ riêng con phố ăn vặt mà ba người An Ngu đang đi dạo đã vô cùng náo nhiệt, huống hồ là việc một nhà ba người ảnh đế đến đây ghi hình chương trình giải trí. Cho dù người hâm mộ vô cùng kích động khi ngẫu nhiên gặp được Mộ Lệ Hành, nhưng được dạy dỗ đạo đức rất tốt, chỉ giữ khoảng cách với gia đình họ, đứng nhìn từ xa.

Cũng vì vậy mà tạo nên cảnh tượng không biết nên khóc hay nên cười, gia đình nhà An Ngu đi dạo phố ăn vặt, những cái đuôi nhỏ đứng cách xa, lẳng lặng đi theo phía sau. Mỗi một quán ăn nhỏ mà họ từng ăn, những người hâm mộ sẽ ghé lại. Ông chủ của các gian hàng trông thấy việc làm ăn tốt như vậy, mặt mày tươi như hoa.

Sau khi lấp đầy bụng, Tiểu Lệ Hành chỉ vào một quán trà sữa nói mình muốn uống.

Mộ Lệ Hành nói không được, đã ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy. Nhưng nhìn thấy ánh mắt cầu xin của cậu bé, anh lại không đành lòng từ chối.

Mộ Lệ Hành buộc phải đi theo phía sau để thanh toán, anh nhìn một lớn một nhỏ tay cầm ly trà sữa đi lại trên đường phố, ánh đèn rực rỡ phía xa, bên tai là âm thanh nhộn nhịp. Rõ ràng là hình ảnh rất bình thường có thể nhìn thấy ở mọi nơi, nhưng lòng anh lại có cảm giác thỏa mãn chưa từng có.

Điền Lập Quân ngồi trước màn hình giám sát cảm thấy rất đau đầu khi nhìn gia đình ba người của Mộ Lệ Hành, không những không xuất hiện cảnh khách mời thê thảm, lưu lạc ngoài đường như dự đoán, ngược lại là ghi hình ra cảnh một nhà ba người du lịch nhàn nhã.

Thực ra, sau khi quyết định tịch thu điện thoại và tiền của khách mời, ông ấy cũng từng nghĩ đến họ sẽ sử dụng hình ảnh nghệ sĩ để tự cứu mình, nhưng những khách mời mùa này hoặc là ảnh đế lạnh lùng, hoặc là tổng giám đốc tập đoàn, tất cả đều là người có địa vị cao, chắc hẳn sẽ không vuốt mặt xuống được.

Ông ấy không ngờ rằng người trước giờ luôn lạnh lùng cao ngạo như Mộ Lệ Hành lại hành động khác thường, không ngờ anh sẽ biểu diễn trên đường phố, khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Đám người An Ngu ăn uống no nê thì thuê một homestay ở gần đó, định ở tạm đêm nay rồi sáng mai ra ngoài đảo.

Homestay không lớn, nhưng được cái đơn giản sạch sẽ, giá cả phải chăng.

Suy xét đến hành trình chưa xác định của ngày mai, không biết có thể thuận lợi tới đảo Hải Cầm hay không, còn cả những nước đi nham hiểm của tổ chương trình, đám người An Ngu quyết định vẫn nên tiết kiệm tiền thì hay hơn, tuy rằng cô cảm thấy dùng gương mặt này của Mộ Lệ Hành sẽ kiếm tiền rất dễ dàng.

An Ngu cởi giày, vừa nãy dạo phố ăn uống rất vui, lúc này mới thấy mắt cá chân bên phải đã bị trầy xước cả rồi. Hơn nữa, bởi vì cơ bắp đột nhiên được thả lỏng, cảm giác đau nhức bị lãng quên ở bàn chân bỗng nhiên đau hơn rất nhiều.

Tiểu Lệ Hành nhìn thấy, sợ hãi kêu lên: “Mẹ, chân mẹ bị xước hết rồi.”

Mộ Lệ Hành nghe thấy thì nhìn sang, hậm hực nói: “Ai biểu em chỉ lo ăn.”

Nhưng anh đã quay người đi ra khỏi phòng hỏi chủ homestay có thứ gì như cồn i-ốt có thể sát trùng vết thương không. Lúc trước anh chỉ nghĩ đến việc mua thuốc mỡ, lại quên mua đồ xử lý miệng vết thương.

Vừa rồi anh liếc nhìn vết trầy trên chân An Ngu, nó đã trở nên nghiêm trọng hơn lúc ở trên đường, chỉ bôi thuốc mỡ thôi là không được, cần phải rửa sạch miệng vết thương.

Chủ homestay trông còn rất trẻ, từ lúc đám người Mộ Lệ Hành vào cửa thì anh ấy đã nhận ra bọn họ, anh ấy còn là người hâm mộ phim điện ảnh của Mộ Lệ Hành, cho nên đặc biệt nhiệt tình.

Nhưng nghe nói đến cồn i-ốt, ông chủ lắc đầu, nói mình không chuẩn bị những cái đó.

Mộ Lệ Hành nói đã quấy rầy, sau đó đi ra khỏi nhà.

An Ngu và Tiểu Lệ Hành cảm thấy khó hiểu, không biết lúc này anh đi ra ngoài làm gì.

Khoảng tầm mười phút sau, Mộ Lệ Hành quay về, xách một túi đồ dùng để khử trùng vết thương.



Nhưng khi mở cửa phòng ngủ ra, anh thấy Tiểu Lệ Hành đang dùng khăn giấy ướt giúp An Ngu rửa sạch miệng vết thương, bên cạnh còn để một chậu nước sạch.

“Anh đi đâu vậy?” An Ngu thắc mắc, cô nhìn thấy trên tay anh cầm túi đồ có dán biểu tượng của hiệu thuốc.

Mộ Lệ Hành không trả lời cô, mà lấy trong túi một lọ cồn i-ốt và tăm bông ra, nói với Tiểu Lệ Hành: “Con chỉ dùng nước sẽ không rửa sạch được, rất dễ bị nhiễm trùng, dùng cái này đi.”

Tiểu Lệ Hành nghe vậy thì đứng lên, chạy lại nhận lấy cồn i-ốt và tăm bông từ tay anh.

Lúc này An Ngu mới hiểu ra, cô không ngờ tên đàn ông khốn nạn này lại có thể ra ngoài mua những cái này.

Nhưng cô có chút không hiểu lắm, hôm nay Mộ Lệ Hành bị làm sao vậy, không phải từ trước đến giờ anh đều không quan tâm đến mình à? Sao hôm nay hết mua thuốc mỡ rồi lại đến cồn i-ốt thế?

Anh đột nhiên quan tâm đến mình như vậy, thật sự… rất đáng sợ.

Trong nháy mắt, An Ngu không thể nhìn rõ suy nghĩ của tên đàn ông khốn nạn này, nhưng anh quay phim và nhân viên phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc công việc, thậm chí họ còn rất vui khi quay được những hình ảnh như vậy. Bởi vì đang ở trước ống kính, nên An Ngu không tiện hỏi Mộ Lệ Hành đang xảy ra chuyện gì.

Mộ Lệ Hành để cho Tiểu Lệ Hành rửa sạch và lau khô chỗ bị trầy da trên chân An Ngu, sau đó dùng tăm bông chấm cồn i-ốt bôi lên miệng vết thương.

“Làm như thế này ạ?” Tiểu Lệ Hành làm theo lời anh, nhưng vẫn không chắc nên đã hỏi lại.

Mộ Lệ Hành nhíu mày, lên tiếng: “Để bố làm cho, tay chân con vụng về.”

Tiểu Lệ Hành: “...”

An Ngu: “...”

Tăm bông và cồn i-ốt trong tay Tiểu Lệ Hành bị lấy mất, cậu bé hỏi ấm ức, không biết mình làm sai chỗ nào, rõ ràng cậu bé đã làm theo lời Lệ Hành lớn nói, hơn nữa còn chưa bắt đầu xử lý mà.

Vả lại, mình và anh cùng là một người, anh mắng mình vụng về, không phải cũng đang tự mắng anh sao?

Cả người An Ngu cũng ngơ ngác.

Cô ấp úng: “Thôi bỏ đi, để em tự làm được rồi.”

Chỉ là một vết trầy da nhỏ mà thôi, cô không hiểu vì sao lại tốn nhiều công sức như vậy.

Nhưng chân cô lại bị tay Mộ Lệ Hành giữ lấy.

“Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông, bình thường vốn đã khiến người ta có áp lực rất lớn, lúc này lại nói ra ba chữ ngắn gọn nhưng súc tích, An Ngu chưa phản ứng lại, cơ thể bỗng trở nên căng cứng.



Không chỉ mỗi An Ngu, mà đến cả hai nhân viên và khán giả trước màn hình đều thấy ngạc nhiên.

Mọi người không thể ngờ được một người ngày thường luôn có vẻ mặt lạnh lùng xa cách, bây giờ lại ngồi xổm trên mặt đất, ngón tay thon dài nắm lấy mu bàn chân trắng nõn của cô gái, một tay khác thì cầm tăm bông tẩm cồn i-ốt nhẹ nhàng bôi lên miệng vết thương.

[Á á á, đây là chuyện tình yêu cổ tích gì vậy, tôi vẫn luôn nghĩ anh Lệ không có hứng thú với phụ nữ, hóa ra anh ấy chỉ không có hứng thú với người khác ngoại trừ vợ mình.]

[Cho nên kiếp trước chị An đã giải cứu giải ngân hà sao? Có một người chồng yêu mình và một đứa con trai hiểu chuyện như vậy, hai người đàn ông xử lý vết thương cho chị. Á á á, hâm mộ chết mất!]

[Nhìn gia đình chị An khiến tôi lại tin vào tình yêu rồi. Cầu xin ông trời hãy cho con một người chồng như vậy, nếu không được thì bỏ qua chồng, cho con một đứa con trai hiểu chuyện cũng được.]

[Chị em phía trước, dẫn theo tôi nữa!]

“Xong rồi.” Mộ Lệ Hành xử lý vết thương cho An Ngu xong thì đứng lên. Anh nhớ đến vừa nãy có hỏi qua người bán thuốc, nên dặn dò thêm một câu: “Nửa tiếng sau bôi thêm thuốc mỡ.”

An Ngu còn chìm đắm trong hành động đáng sợ của Mộ Lệ Hành, vẫn đang ngơ ngác.

Cho đến khi Tiểu Lệ Hành nhắc lại lời của Mộ Lệ Hành một lần nữa, cô mới lấy lại tinh thần.

Đợi khi tắt đèn nằm lên giường, An Ngu vẫn nghĩ mãi không ra.

Cô có thể hiểu được việc Tiểu Lệ Hành giúp cô rửa sạch miệng vết thương là vì cậu bé hiền lành hiểu chuyện, quan tâm đến người lớn như cô.

Nhưng Mộ khốn nạn là sao?

Vừa hay nhân viên rời khỏi, sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi, An Ngu thật sự không nhịn được nữa, bèn hỏi Mộ Lệ Hành đang ngủ trên sô pha, cô biết anh vẫn chưa ngủ: “Vừa rồi tại sao anh…”

Cô còn chưa nói xong, Mộ Lệ Hành cũng hiểu được cô định nói gì, anh lập tức trả lời: “Không tại sao cả.”

An Ngu: “…”

Bỏ đi, coi như hôm nay đầu óc của tên đàn ông khốn nạn này có vấn đề.

An Ngu nhắm mắt lại, quyết định không nghĩ đến những chuyện khó hiểu này nữa, giấc ngủ quan trọng.

Trên thực tế, chính Mộ Lệ Hành cũng không rõ.

Anh cũng không biết mình bị sao, rõ ràng trong lòng anh không thích người phụ nữ này, nhưng nhìn thấy cô lê đôi chân bị trầy da đi một quãng đường dài như vậy mà không kêu ca tiếng nào, còn cười ha ha, bỗng nhiên anh thấy mềm lòng.

Coi như trả ơn việc lần trước cô giúp anh xử lý miệng vết thương khi bị rắn cắn.

Mộ Lệ Hành nghĩ như vậy.

“Một nhà ba người” nghỉ lại ở homestay một đêm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau