Xuyên Nhanh Dẫn Chồng Trước Và Anh Ta Lúc 5 Tuổi Tham Gia Show
Chương 50:
Một thời gian không gặp nhau, nhưng mọi người không hề cảm thấy xa lạ.
Đặc biệt là mấy đứa trẻ. Văn Nhất Lâm lập tức nhìn thấy Tiểu Tiểu Hành, nhấc chân ngắn chạy tới, cậu bé còn nhớ chuyện lần trước cướp nguyên liệu nấu ăn ở ruộng nước, anh Thiếu Hành giúp cậu bé tìm hình dán.
“Anh Thiếu Hành, vốn dĩ em mang đồ ăn ngon cho anh, nhưng lại bị mấy ông chú xấu xa kia tịch thu mất rồi!” Cậu bé mũm mĩm chỉ tay vào nhân viên lấy đi đồ của mình, vẻ mặt ấm ức, tố cáo với Tiểu Lệ Hành.
Tiểu Lệ Hành hơi ngạc nhiên, không ngờ lúc chia tay trên xe buýt lần trước, cậu bé nói muốn mang đồ ăn ngon cho mình không phải nói suông, hóa ra cậu bé này thật sự ghi nhớ trong lòng.
Trong lòng Tiểu Lệ Hành có chút cảm động, cậu bé không có anh chị em, cũng không có bạn bè, những đứa trẻ trong ngõ nhỏ đồng ý dẫn cậu bé đi chơi phần nhiều là muốn đòi hỏi thứ gì đó từ cậu bé.
Cậu bé an ủi cậu bé mũm mĩm giống như ngày thường An Ngu sờ đầu an ủi mình: “Không sao, coi như anh đã nhận được rồi.”
“Không được, mẹ em làm bánh ngon lắm.” Cậu bé xua tay: “Bố nói sau này có thể mời các anh đến nhà em, đến lúc đó em nhờ mẹ em làm cho anh ăn.”
Tiểu Lệ Hành dở khóc dở cười, càng ngày càng cảm thấy em trai này thật đáng yêu: “Được, nghe theo em.”
Bên kia, sau khi An Ngu biết gia đình Thích Dạng phải ở nhà thuyền, nhà Lục Văn Bân ở lều trại, cô nói cho bọn họ biết: “Tôi mang theo lều gấp và vòi sen đơn giản, vừa hay tổ chương trình không lấy đi, mọi người có thể lấy dùng.”
Thích Dạng nghe nói An Ngu mang theo lều trại, vẻ mặt ủ rũ khi nhìn thấy nhà thuyền cũ nát lập tức biến mất: “Tốt quá rồi, thuyền kia của chúng tôi quá nhỏ, chen chúc bốn người rất khó chịu, vừa hay có thể để cho bố tụi nhỏ lên bờ tự mình dựng lều ở. Cám ơn cô nhé, An Ngu!”
Tổng giám đốc Kỳ vì một câu nói đã bị sắp xếp để lên bờ một mình dựng lều trại: “?”
Anh ấy lên bờ, buổi tối làm sao ôm vợ ngủ?
Tổng giám đốc Kỳ hơi oán trách trong lòng.
Mộ Lệ Hành yên lặng ở một bên nhìn An Ngu và hai gia đình khách mời khác đang trò chuyện thì có chút hâm mộ. Nếu An Ngu cũng bảo anh ngủ lều trước mặt mọi người thì tốt biết mấy.
Mặc dù, anh hình như cũng hơi quen với việc có một người nằm bên cạnh khi ngủ…
Nhờ đống trang bị lớn mà An Ngu mang theo, gia đình Thích Dạng và gia đình bình thường kia không gặp quá nhiều khó khăn như nhóm An Ngu ở thôn An Hà lần trước.
Khán giả gọi An Ngu là mèo Doraemon, trong cái vali lớn kia thứ gì cũng có.
Người hâm mộ của Thích Dạng spam trong phòng phát sóng trực tiếp: [Chúng ta hãy cảm ơn chị An, cảm ơn chị ấy đã giúp Dạng Dạng của chúng ta không khổ sở như vậy.]
Điền Lập Quần thấy mọi người ngó lơ mình, tự trò chuyện say sưa với nhau thì vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng.
Mấy nhóm khách mời bỗng chốc dời sự chú ý khỏi cuộc nói chuyện.
Văn Thiệu hỏi: “Có phải lại bắt đầu cướp nguyên liệu nấu ăn hay không?”
Sắp đến trưa rồi, nếu chỗ ở đã được quyết định, vậy kế tiếp không gì khác chính là bận rộn vì ăn.
Điền Lập Quần cười: “Vẫn là anh Văn lợi hại, lập tức đoán trúng việc chúng ta phải làm.”
Văn Thiệu hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt ta đây biết tỏng.
“Có điều, lần này thì khác.” Điền Lập Quần lại nở nụ cười đê tiện của mình: “Lần này bọn tôi không cung cấp nguyên liệu nấu ăn, cũng không cung cấp thức ăn, thậm chí hai ngày kế tiếp cũng không cung cấp. Đương nhiên, bọn tôi cũng không bố trí nhiệm vụ cho mọi người, mọi người chỉ cần sinh hoạt trên đảo này hai ngày là được.”
“Cái gì? Không cung cấp đồ ăn?”
Điền Lập Quần vừa dứt lời, vợ của Văn Thiệu là Kỷ Vân hét lên.
Cô ấy vừa mới đến tham gia chương trình đã gặp phải tình huống tồi tệ như vậy, có nên nói rằng cô ấy đến không đúng lúc hay không.
Những người khác cũng cảm thấy khó tin, cho rằng mình nghe lầm.
Thích Dạng nhíu mày: “Người lớn một bữa hai bữa không ăn còn có thể chịu đựng được, nhưng mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?”
Cuối cùng An Ngu cũng hiểu được vì sao tổ chương trình lại tịch thu tất cả đồ ăn đồ uống của bọn họ, cũng hiểu được vì sao ngôi nhà ốc biển có đầy đủ mọi thứ, nhưng không có nhà bếp.
Cô gật đầu đồng ý với Thích Dạng: “Đúng vậy, đúng vậy! Đạo diễn Điền, tôi không kìm được mà muốn hỏi anh một vấn đề?”
Điền Lập Quần nghi ngờ: “Vấn đề gì?”
An Ngu: “Các anh tuyển dụng bộ phận kế hoạch ở chỗ nào vậy? Chương trình của chúng ta có thể sống bình dân nhưng không thể sống trong địa ngục được.”
Điền Lập Quần: “...”
Nụ cười trên mặt Điền Lập Quần dần cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ. Ông ấy không ngờ An Ngu nói chuyện lại thẳng thắn như vậy.
Nhưng ông ấy cũng không dám cãi lại, ông ấy cũng đã lướt thấy tin tức trên mạng mấy ngày trước, biết Mộ Lệ Hành là người thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ, cô làm vợ người cầm lái tương lai của tập đoàn nhà họ Mộ, Điền Lập Quần tỏ vẻ mình không đắc tội với bọn họ được.
[Tôi tuyên bố chị An là cơ quan ngôn luận Internet của tôi! Tổ chương trình rác rưởi này thật sự càng ngày càng nham hiểm, để cho khách mời sinh sống trên đảo hai ngày có khác gì sinh tồn trên đảo hoang không?]
[Chủ yếu là Dạng Dạng nói rất đúng, người lớn còn đỡ, chịu khó hai ngày sẽ qua, mấu chốt là những đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, con gái út của nhà Dạng Dạng mới hơn ba tuổi thôi đó.]
[Khiếu nại đi các chị em, xem ra lần trước mắng chưa đủ nặng, tổ chương trình còn muốn giở trò!]
[Đúng vậy, khiếu nại đi! Đây quả thực không coi trọng khách mời, ỷ vào ký hợp đồng rồi liền dùng sức giày vò khách mời!]
Nhân viên phụ trách giám sát màn hình phát sóng trực tiếp nhìn thấy mọi người muốn khiếu nại, lập tức hoảng hốt, vội vàng báo cho đạo diễn Điền.
Đạo diễn Điền thông qua tai nghe nhận được tin tức, ông ấy toát mồ hôi, lập tức thay đổi giọng điệu: “Đương nhiên, chúng tôi cũng không hẳn là hoàn toàn không cung cấp gì cả. Tài nguyên trên hòn đảo này phong phú, mọi người có thể dùng đồ trên đảo để trao đổi với chúng tôi, đổi lấy vật phẩm cần thiết.”
Khán giả chuẩn bị khiếu nại nghe đến đây, bỗng chốc dừng lại ngón tay muốn khiếu nại.
Việc này còn tạm được, quả nhiên tổ chương trình vẫn phải mắng mới được.
Bọn họ tạm thời nghe “cún” Điền Lập Quần này nói như thế nào đã.
An Ngu hỏi: “Có thể trao đổi cái gì? Điều kiện trao đổi như thế nào?”
Điền Lập Quần trả lời: “Căn cứ vào giá trị đồ vật mà mọi người cung cấp, có thể đổi lấy các loại nồi dùng để nấu cơm, gia vị dùng để xào rau, bột mì các thứ, còn có nước uống và một số vật dụng mà đám trẻ cần.”
Thích Dạng: “Hiểu rồi, thật ra vẫn là biến tướng làm nhiệm vụ.”
Kỷ Vân: “Nhưng chúng tôi phải làm thế nào mới có thể lấy được đồ vật trên đảo đây?”
Điền Lập Quần cười hì hì nói: “Cái này phải xem bản thân mọi người rồi.”
Trang viên nhà họ Mộ.
Ông nội Mộ xem tới đây, cây gậy nặng nề đập xuống mặt đất.
“Tôi đã nói tham gia chương trình này không có ý nghĩa gì mà! Ngay cả cơm cũng không cho ăn! Tội nghiệp cho cháu ngoan của tôi, bị đói bụng rồi.”
Quản gia Lục đứng ở phía sau, liếc nhìn rồi hỏi: “Ông chủ, cháu ngoan mà ông nói là lớn hay nhỏ?”
Ông nội Mộ tức giận hừ một tiếng: “Đương nhiên là đứa nhỏ, nếu không phải đứa lớn nhất định phải tham gia chương trình này, cháu trai nhỏ của tôi sẽ phải chịu tội như thế này sao?”
Quản gia Lục: “...”
Mặc dù nhưng mà, ông chủ à, hai đứa cháu của ông là cùng một người.
Đặc biệt là mấy đứa trẻ. Văn Nhất Lâm lập tức nhìn thấy Tiểu Tiểu Hành, nhấc chân ngắn chạy tới, cậu bé còn nhớ chuyện lần trước cướp nguyên liệu nấu ăn ở ruộng nước, anh Thiếu Hành giúp cậu bé tìm hình dán.
“Anh Thiếu Hành, vốn dĩ em mang đồ ăn ngon cho anh, nhưng lại bị mấy ông chú xấu xa kia tịch thu mất rồi!” Cậu bé mũm mĩm chỉ tay vào nhân viên lấy đi đồ của mình, vẻ mặt ấm ức, tố cáo với Tiểu Lệ Hành.
Tiểu Lệ Hành hơi ngạc nhiên, không ngờ lúc chia tay trên xe buýt lần trước, cậu bé nói muốn mang đồ ăn ngon cho mình không phải nói suông, hóa ra cậu bé này thật sự ghi nhớ trong lòng.
Trong lòng Tiểu Lệ Hành có chút cảm động, cậu bé không có anh chị em, cũng không có bạn bè, những đứa trẻ trong ngõ nhỏ đồng ý dẫn cậu bé đi chơi phần nhiều là muốn đòi hỏi thứ gì đó từ cậu bé.
Cậu bé an ủi cậu bé mũm mĩm giống như ngày thường An Ngu sờ đầu an ủi mình: “Không sao, coi như anh đã nhận được rồi.”
“Không được, mẹ em làm bánh ngon lắm.” Cậu bé xua tay: “Bố nói sau này có thể mời các anh đến nhà em, đến lúc đó em nhờ mẹ em làm cho anh ăn.”
Tiểu Lệ Hành dở khóc dở cười, càng ngày càng cảm thấy em trai này thật đáng yêu: “Được, nghe theo em.”
Bên kia, sau khi An Ngu biết gia đình Thích Dạng phải ở nhà thuyền, nhà Lục Văn Bân ở lều trại, cô nói cho bọn họ biết: “Tôi mang theo lều gấp và vòi sen đơn giản, vừa hay tổ chương trình không lấy đi, mọi người có thể lấy dùng.”
Thích Dạng nghe nói An Ngu mang theo lều trại, vẻ mặt ủ rũ khi nhìn thấy nhà thuyền cũ nát lập tức biến mất: “Tốt quá rồi, thuyền kia của chúng tôi quá nhỏ, chen chúc bốn người rất khó chịu, vừa hay có thể để cho bố tụi nhỏ lên bờ tự mình dựng lều ở. Cám ơn cô nhé, An Ngu!”
Tổng giám đốc Kỳ vì một câu nói đã bị sắp xếp để lên bờ một mình dựng lều trại: “?”
Anh ấy lên bờ, buổi tối làm sao ôm vợ ngủ?
Tổng giám đốc Kỳ hơi oán trách trong lòng.
Mộ Lệ Hành yên lặng ở một bên nhìn An Ngu và hai gia đình khách mời khác đang trò chuyện thì có chút hâm mộ. Nếu An Ngu cũng bảo anh ngủ lều trước mặt mọi người thì tốt biết mấy.
Mặc dù, anh hình như cũng hơi quen với việc có một người nằm bên cạnh khi ngủ…
Nhờ đống trang bị lớn mà An Ngu mang theo, gia đình Thích Dạng và gia đình bình thường kia không gặp quá nhiều khó khăn như nhóm An Ngu ở thôn An Hà lần trước.
Khán giả gọi An Ngu là mèo Doraemon, trong cái vali lớn kia thứ gì cũng có.
Người hâm mộ của Thích Dạng spam trong phòng phát sóng trực tiếp: [Chúng ta hãy cảm ơn chị An, cảm ơn chị ấy đã giúp Dạng Dạng của chúng ta không khổ sở như vậy.]
Điền Lập Quần thấy mọi người ngó lơ mình, tự trò chuyện say sưa với nhau thì vỗ tay ra hiệu mọi người im lặng.
Mấy nhóm khách mời bỗng chốc dời sự chú ý khỏi cuộc nói chuyện.
Văn Thiệu hỏi: “Có phải lại bắt đầu cướp nguyên liệu nấu ăn hay không?”
Sắp đến trưa rồi, nếu chỗ ở đã được quyết định, vậy kế tiếp không gì khác chính là bận rộn vì ăn.
Điền Lập Quần cười: “Vẫn là anh Văn lợi hại, lập tức đoán trúng việc chúng ta phải làm.”
Văn Thiệu hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt ta đây biết tỏng.
“Có điều, lần này thì khác.” Điền Lập Quần lại nở nụ cười đê tiện của mình: “Lần này bọn tôi không cung cấp nguyên liệu nấu ăn, cũng không cung cấp thức ăn, thậm chí hai ngày kế tiếp cũng không cung cấp. Đương nhiên, bọn tôi cũng không bố trí nhiệm vụ cho mọi người, mọi người chỉ cần sinh hoạt trên đảo này hai ngày là được.”
“Cái gì? Không cung cấp đồ ăn?”
Điền Lập Quần vừa dứt lời, vợ của Văn Thiệu là Kỷ Vân hét lên.
Cô ấy vừa mới đến tham gia chương trình đã gặp phải tình huống tồi tệ như vậy, có nên nói rằng cô ấy đến không đúng lúc hay không.
Những người khác cũng cảm thấy khó tin, cho rằng mình nghe lầm.
Thích Dạng nhíu mày: “Người lớn một bữa hai bữa không ăn còn có thể chịu đựng được, nhưng mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?”
Cuối cùng An Ngu cũng hiểu được vì sao tổ chương trình lại tịch thu tất cả đồ ăn đồ uống của bọn họ, cũng hiểu được vì sao ngôi nhà ốc biển có đầy đủ mọi thứ, nhưng không có nhà bếp.
Cô gật đầu đồng ý với Thích Dạng: “Đúng vậy, đúng vậy! Đạo diễn Điền, tôi không kìm được mà muốn hỏi anh một vấn đề?”
Điền Lập Quần nghi ngờ: “Vấn đề gì?”
An Ngu: “Các anh tuyển dụng bộ phận kế hoạch ở chỗ nào vậy? Chương trình của chúng ta có thể sống bình dân nhưng không thể sống trong địa ngục được.”
Điền Lập Quần: “...”
Nụ cười trên mặt Điền Lập Quần dần cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ xấu hổ. Ông ấy không ngờ An Ngu nói chuyện lại thẳng thắn như vậy.
Nhưng ông ấy cũng không dám cãi lại, ông ấy cũng đã lướt thấy tin tức trên mạng mấy ngày trước, biết Mộ Lệ Hành là người thừa kế tập đoàn nhà họ Mộ, cô làm vợ người cầm lái tương lai của tập đoàn nhà họ Mộ, Điền Lập Quần tỏ vẻ mình không đắc tội với bọn họ được.
[Tôi tuyên bố chị An là cơ quan ngôn luận Internet của tôi! Tổ chương trình rác rưởi này thật sự càng ngày càng nham hiểm, để cho khách mời sinh sống trên đảo hai ngày có khác gì sinh tồn trên đảo hoang không?]
[Chủ yếu là Dạng Dạng nói rất đúng, người lớn còn đỡ, chịu khó hai ngày sẽ qua, mấu chốt là những đứa trẻ này còn nhỏ như vậy, con gái út của nhà Dạng Dạng mới hơn ba tuổi thôi đó.]
[Khiếu nại đi các chị em, xem ra lần trước mắng chưa đủ nặng, tổ chương trình còn muốn giở trò!]
[Đúng vậy, khiếu nại đi! Đây quả thực không coi trọng khách mời, ỷ vào ký hợp đồng rồi liền dùng sức giày vò khách mời!]
Nhân viên phụ trách giám sát màn hình phát sóng trực tiếp nhìn thấy mọi người muốn khiếu nại, lập tức hoảng hốt, vội vàng báo cho đạo diễn Điền.
Đạo diễn Điền thông qua tai nghe nhận được tin tức, ông ấy toát mồ hôi, lập tức thay đổi giọng điệu: “Đương nhiên, chúng tôi cũng không hẳn là hoàn toàn không cung cấp gì cả. Tài nguyên trên hòn đảo này phong phú, mọi người có thể dùng đồ trên đảo để trao đổi với chúng tôi, đổi lấy vật phẩm cần thiết.”
Khán giả chuẩn bị khiếu nại nghe đến đây, bỗng chốc dừng lại ngón tay muốn khiếu nại.
Việc này còn tạm được, quả nhiên tổ chương trình vẫn phải mắng mới được.
Bọn họ tạm thời nghe “cún” Điền Lập Quần này nói như thế nào đã.
An Ngu hỏi: “Có thể trao đổi cái gì? Điều kiện trao đổi như thế nào?”
Điền Lập Quần trả lời: “Căn cứ vào giá trị đồ vật mà mọi người cung cấp, có thể đổi lấy các loại nồi dùng để nấu cơm, gia vị dùng để xào rau, bột mì các thứ, còn có nước uống và một số vật dụng mà đám trẻ cần.”
Thích Dạng: “Hiểu rồi, thật ra vẫn là biến tướng làm nhiệm vụ.”
Kỷ Vân: “Nhưng chúng tôi phải làm thế nào mới có thể lấy được đồ vật trên đảo đây?”
Điền Lập Quần cười hì hì nói: “Cái này phải xem bản thân mọi người rồi.”
Trang viên nhà họ Mộ.
Ông nội Mộ xem tới đây, cây gậy nặng nề đập xuống mặt đất.
“Tôi đã nói tham gia chương trình này không có ý nghĩa gì mà! Ngay cả cơm cũng không cho ăn! Tội nghiệp cho cháu ngoan của tôi, bị đói bụng rồi.”
Quản gia Lục đứng ở phía sau, liếc nhìn rồi hỏi: “Ông chủ, cháu ngoan mà ông nói là lớn hay nhỏ?”
Ông nội Mộ tức giận hừ một tiếng: “Đương nhiên là đứa nhỏ, nếu không phải đứa lớn nhất định phải tham gia chương trình này, cháu trai nhỏ của tôi sẽ phải chịu tội như thế này sao?”
Quản gia Lục: “...”
Mặc dù nhưng mà, ông chủ à, hai đứa cháu của ông là cùng một người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất