Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính
Chương 30:
“Lúc nãy mình gõ cửa mà không ai đáp, ôi, kệ mấy người yêu nhau đi!”
Vương Đa Đa nói xong bèn bước tới kéo Hứa Tinh Tinh tới nhà hàng. Hứa Tinh Tinh không có hứng thú quá lớn với ăn uống, cô ăn chút cháo, vài miếng hoa quả qua loa.
“Nhà hàng này có view đẹp ghê.”
“Đúng vậy.”
Cửa sổ kính suốt sát đất, nhìn ra có thể thấy được mặt nước trong xanh, bầu trời trong veo, cùng với khu rừng bạt ngàn ngoài kia.
Bên phía Lý Doãn Thành, anh dẫn Lâm Nhã gặp vài người bạn trong giới, ai ai cũng là những người quyền quý giàu có. Bạn bè đi cùng họ cũng là những mỹ nhân ăn mặc “mát mẻ”, uống rượu mà tay thì không yên. Lâm Nhã không quen với cảnh này cho lắm, báo với Lý Doãn Thành rồi ra ngoài.
Cô ta đi dọc hành lang để không nhàm chán, lại gặp một bóng người quen thuộc trong đình.
“Anh Vũ Thanh?”
Người đàn ông quay lại, khi thấy gương mặt quen thuộc kia, Lâm Nhã lập tức mỉm cười như hoa, thậm chí là hai mắt hơi rưng rưng.
“Là anh thật sao? Sau khi anh tốt nghiệp cấp ba xong, chúng ta không gặp nhau nữa nhỉ?”
Nỗi lòng bị chôn giấu nhiều năm lại trỗi dậy, đó là sự ngọt ngào chua xót vừa ngây thơ vừa đẹp đẽ của tình đơn phương thuở học trò.
Lâm Nhã bỏ Lý Doãn Thành ở lại, một mình ra ngoài, ai trong phòng cũng là cáo già cả rồi, chẳng biết là bọn họ giận thật hay là trêu Lý Doãn Thành:
“Ôi Lý thiếu gia, hoa hồng có gai đâm vào tay đấy, có cần mấy anh đây dạy dỗ giúp mày không?”
Người đàn ông nói chuyện là một người mặc áo sơ mi cởi cúc áo, lộ ra nửa ngực, trông rất phong lưu.
Anh ta thật sự thấy ngứa ngáy vì dù là vóc dáng hay gương mặt thì Lâm Nhã vẫn luôn là cực phẩm.
“Cút mày đi, đó là bạn gái tao, em ấy còn là sinh viên chưa quen, mày đừng quan tâm tới em ấy… uống rượu đi.”
Bị trêu như thế, lòng Lý Doãn Thành hơi khó chịu, anh không biết đó là do mất mặt hay là bị Lâm Nhã bỏ lại, hoặc cả hai lý do. Nhưng trò đùa không ảnh hưởng tới chuyện vui chung như thế này mà anh nổi đóa thì không hay lắm, nếu anh cáu bẳn thì rõ là xé chuyện bé ra to, cuối cùng anh cười giảng hòa.
Ăn cơm trưa xong, Hứa Tinh Tinh từ chối không ra ngoài đi dạo với Vương Đa Đa, Hứa Tinh Tinh về phòng ngủ một giấc, khi cô dậy thì đã là hoàng hôn.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn chiếu sáng đỉnh núi xa xa, có màu vàng màu đỏ đan xen vào nhau, gợi lên vẻ đẹp rạng rỡ bi tráng.
Cô chầm chậm bước vào phòng tắm một cách biếng nhác, cởi hết quần áo ra rồi đi xuống cầu thang, hơi ấm thấm vào da. Cô ngâm nước nóng hơn nửa tiếng, hơi nước khiến gương mặt đỏ ửng lên, máu tuần hoàn nhanh hơn, tim cũng đập thình thịch khiến cô hơi choáng váng.
Vương Đa Đa nói xong bèn bước tới kéo Hứa Tinh Tinh tới nhà hàng. Hứa Tinh Tinh không có hứng thú quá lớn với ăn uống, cô ăn chút cháo, vài miếng hoa quả qua loa.
“Nhà hàng này có view đẹp ghê.”
“Đúng vậy.”
Cửa sổ kính suốt sát đất, nhìn ra có thể thấy được mặt nước trong xanh, bầu trời trong veo, cùng với khu rừng bạt ngàn ngoài kia.
Bên phía Lý Doãn Thành, anh dẫn Lâm Nhã gặp vài người bạn trong giới, ai ai cũng là những người quyền quý giàu có. Bạn bè đi cùng họ cũng là những mỹ nhân ăn mặc “mát mẻ”, uống rượu mà tay thì không yên. Lâm Nhã không quen với cảnh này cho lắm, báo với Lý Doãn Thành rồi ra ngoài.
Cô ta đi dọc hành lang để không nhàm chán, lại gặp một bóng người quen thuộc trong đình.
“Anh Vũ Thanh?”
Người đàn ông quay lại, khi thấy gương mặt quen thuộc kia, Lâm Nhã lập tức mỉm cười như hoa, thậm chí là hai mắt hơi rưng rưng.
“Là anh thật sao? Sau khi anh tốt nghiệp cấp ba xong, chúng ta không gặp nhau nữa nhỉ?”
Nỗi lòng bị chôn giấu nhiều năm lại trỗi dậy, đó là sự ngọt ngào chua xót vừa ngây thơ vừa đẹp đẽ của tình đơn phương thuở học trò.
Lâm Nhã bỏ Lý Doãn Thành ở lại, một mình ra ngoài, ai trong phòng cũng là cáo già cả rồi, chẳng biết là bọn họ giận thật hay là trêu Lý Doãn Thành:
“Ôi Lý thiếu gia, hoa hồng có gai đâm vào tay đấy, có cần mấy anh đây dạy dỗ giúp mày không?”
Người đàn ông nói chuyện là một người mặc áo sơ mi cởi cúc áo, lộ ra nửa ngực, trông rất phong lưu.
Anh ta thật sự thấy ngứa ngáy vì dù là vóc dáng hay gương mặt thì Lâm Nhã vẫn luôn là cực phẩm.
“Cút mày đi, đó là bạn gái tao, em ấy còn là sinh viên chưa quen, mày đừng quan tâm tới em ấy… uống rượu đi.”
Bị trêu như thế, lòng Lý Doãn Thành hơi khó chịu, anh không biết đó là do mất mặt hay là bị Lâm Nhã bỏ lại, hoặc cả hai lý do. Nhưng trò đùa không ảnh hưởng tới chuyện vui chung như thế này mà anh nổi đóa thì không hay lắm, nếu anh cáu bẳn thì rõ là xé chuyện bé ra to, cuối cùng anh cười giảng hòa.
Ăn cơm trưa xong, Hứa Tinh Tinh từ chối không ra ngoài đi dạo với Vương Đa Đa, Hứa Tinh Tinh về phòng ngủ một giấc, khi cô dậy thì đã là hoàng hôn.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn chiếu sáng đỉnh núi xa xa, có màu vàng màu đỏ đan xen vào nhau, gợi lên vẻ đẹp rạng rỡ bi tráng.
Cô chầm chậm bước vào phòng tắm một cách biếng nhác, cởi hết quần áo ra rồi đi xuống cầu thang, hơi ấm thấm vào da. Cô ngâm nước nóng hơn nửa tiếng, hơi nước khiến gương mặt đỏ ửng lên, máu tuần hoàn nhanh hơn, tim cũng đập thình thịch khiến cô hơi choáng váng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất