Xuyên Nhanh Đoạt Đàn Ông Với Nữ Chính
Chương 42:
Lần thứ ba tập trung lại, khoái cảm dần tăng vọt thì tiếng nói của MC trên sân khấu dần dần lớn hơn, cùng người bên dưới đếm ngược.
“10, 9, 8…”
Lý Doãn Thành không qua tâm, anh bắt đầu va chạm thật nhanh, không hề tránh né mà là chào đón gai thịt ở chỗ sâu bằng nơi nhạy cảm yếu ớt nhất.
“4, 3, 2, 1! Chúc mọi người chơi vui vẻ hết mình!”
“A! Phù!”
Lý Doãn Thành lên đỉnh, trong lúc bắn vào anh đỡ lấy cô gái trong lồng ngực, lách qua bên hải hai bước mở ra một cánh cửa bí mật ở bên hông sảnh. Trong giây phút cửa đóng lại, đèn phòng nhảy sáng lên.
Lúc này cơ thể Hứa Tinh Tinh đã sợ đến nỗi toàn thân co giật, chỉ cần chạm nhẹ là đã khiến cô run lên, cô dựa vào lòng Lý Doãn Thành, xụi lơ như bùn nhão. Kích thích liên hồi trong đầu khiến cô tắt tiếng dù không bị che miệng.
Hứa Tinh Tinh há miệng thở dốc, không nói gì, thoáng cái là cô đã rơi nước mắt giàn giụa, nước mắt như từng viên trân châu rơi xuống. Lý Doãn Thành nhìn mà đau lòng, anh chưa rút thứ kia ra mà đã vội dỗ dành trấn an Hứa Tinh Tinh.
“Tinh Tinh thả lỏng, đừng sợ, hít sâu nào, hít vào thở ra… camera trong tầng một đã bị phá hủy, anh cũng biết thiết kế của sân khấu, anh tính thời gian cả rồi, không ai thấy đâu!”
“Anh Vũ Thanh, anh đang tìm ai à?” Lâm Nhã mặc một chiếc váy ống màu đen, thấy Đoàn Vũ Thanh cứ nhìn về phía chếch ở đối diện, cô ta bèn hỏi.
“Ừ, hình như vừa rồi anh thấy một người quen.” Đoàn Vũ Thanh nhớ đến hai bóng người nhìn quen mắt vừa rồi, trước khi đèn tắt, bọn họ còn ôm nhau, đèn vừa sáng lên thì không còn ai ở đó.
“Ồ, là nam hay nữ vậy?” Lâm Nhã nói xong cũng nhìn về phía bên kia, Lý Doãn Thành đi toilet trước khi đèn tắt, đến bây giờ không biết anh đang ở đâu.
“Thôi, chắc là anh nhìn nhầm, Nhã Nhã, bạn trai em không có ở đây à?” Thật ra y cũng không chắc chắn, vì chỉ có vài giây để nhìn.
“Doãn Thành nói là tranh thủ đi toilet, bây giờ anh ấy còn chưa về.” Lâm Nhã hơi giận dỗi, vừa rồi cô ta bị người ta trêu chọc, nếu không phải có anh Vũ Thanh thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ồ? Vậy em có quen cô gái này không?” Đoàn Vũ Thanh lấy điện thoại ra cho Lâm Nhã xem ảnh của Hứa Tinh Tinh. Lâm Nhã cúi đầu nhìn màn hình, trong ảnh, Hứa Tinh Tinh mặc váy dài màu đỏ nhạt, làn váy tung bay, cười tươi rạng rỡ để lộ lúm đồng tiền như hoa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Tinh Tinh đây mà, em biết chứ, một người bạn tốt trong phòng ký túc xá của em, hai người còn lại cũng là bạn cùng phòng. Người trông hơi béo là Vương Đa Đa, người gầy hơn là Chu Huân.”
Đoàn Vũ Thanh chụp ảnh Hứa Tinh Tinh rất xinh đẹp, tươi tắn và thuần khiết, trẻ trung và quyến rũ, trong khi hai người còn lại như phông nền cho cô.
“Sao anh Vũ Thanh lại chụp ảnh bọn họ?” Lâm Nhã nhớ đến thư viện ảnh bị mã hóa trong điện thoại, thuở xưa, Đoàn Vũ Thanh cũng từng chụp ảnh cho cô ta từ lâu, lúc đó y mới tiếp xúc với nhiếp ảnh.
“Chẳng phải cô ấy rất đẹp à?” Nói chính xác hơn là đẹp rạng ngời, khi y biết được điều này, khi nhìn thấy Hứa Tinh Tinh lần đầu tiên, y đã muốn chụp ảnh cho cô.
Nhưng mà…
Đoàn Vũ Thanh nhìn Lâm Nhã như không biết chuyện gì xảy ra, y nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn không nói gì. Gần như y đã chắc chắn vừa rồi hai người mình nhìn thấy chính là Lý Doãn Thành và Hứa Tinh Tinh, trên đời này không có chuyện trùng hợp đến thế, nếu không trùng hợp thì đây là sự thật.
“10, 9, 8…”
Lý Doãn Thành không qua tâm, anh bắt đầu va chạm thật nhanh, không hề tránh né mà là chào đón gai thịt ở chỗ sâu bằng nơi nhạy cảm yếu ớt nhất.
“4, 3, 2, 1! Chúc mọi người chơi vui vẻ hết mình!”
“A! Phù!”
Lý Doãn Thành lên đỉnh, trong lúc bắn vào anh đỡ lấy cô gái trong lồng ngực, lách qua bên hải hai bước mở ra một cánh cửa bí mật ở bên hông sảnh. Trong giây phút cửa đóng lại, đèn phòng nhảy sáng lên.
Lúc này cơ thể Hứa Tinh Tinh đã sợ đến nỗi toàn thân co giật, chỉ cần chạm nhẹ là đã khiến cô run lên, cô dựa vào lòng Lý Doãn Thành, xụi lơ như bùn nhão. Kích thích liên hồi trong đầu khiến cô tắt tiếng dù không bị che miệng.
Hứa Tinh Tinh há miệng thở dốc, không nói gì, thoáng cái là cô đã rơi nước mắt giàn giụa, nước mắt như từng viên trân châu rơi xuống. Lý Doãn Thành nhìn mà đau lòng, anh chưa rút thứ kia ra mà đã vội dỗ dành trấn an Hứa Tinh Tinh.
“Tinh Tinh thả lỏng, đừng sợ, hít sâu nào, hít vào thở ra… camera trong tầng một đã bị phá hủy, anh cũng biết thiết kế của sân khấu, anh tính thời gian cả rồi, không ai thấy đâu!”
“Anh Vũ Thanh, anh đang tìm ai à?” Lâm Nhã mặc một chiếc váy ống màu đen, thấy Đoàn Vũ Thanh cứ nhìn về phía chếch ở đối diện, cô ta bèn hỏi.
“Ừ, hình như vừa rồi anh thấy một người quen.” Đoàn Vũ Thanh nhớ đến hai bóng người nhìn quen mắt vừa rồi, trước khi đèn tắt, bọn họ còn ôm nhau, đèn vừa sáng lên thì không còn ai ở đó.
“Ồ, là nam hay nữ vậy?” Lâm Nhã nói xong cũng nhìn về phía bên kia, Lý Doãn Thành đi toilet trước khi đèn tắt, đến bây giờ không biết anh đang ở đâu.
“Thôi, chắc là anh nhìn nhầm, Nhã Nhã, bạn trai em không có ở đây à?” Thật ra y cũng không chắc chắn, vì chỉ có vài giây để nhìn.
“Doãn Thành nói là tranh thủ đi toilet, bây giờ anh ấy còn chưa về.” Lâm Nhã hơi giận dỗi, vừa rồi cô ta bị người ta trêu chọc, nếu không phải có anh Vũ Thanh thì chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ồ? Vậy em có quen cô gái này không?” Đoàn Vũ Thanh lấy điện thoại ra cho Lâm Nhã xem ảnh của Hứa Tinh Tinh. Lâm Nhã cúi đầu nhìn màn hình, trong ảnh, Hứa Tinh Tinh mặc váy dài màu đỏ nhạt, làn váy tung bay, cười tươi rạng rỡ để lộ lúm đồng tiền như hoa, lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Tinh Tinh đây mà, em biết chứ, một người bạn tốt trong phòng ký túc xá của em, hai người còn lại cũng là bạn cùng phòng. Người trông hơi béo là Vương Đa Đa, người gầy hơn là Chu Huân.”
Đoàn Vũ Thanh chụp ảnh Hứa Tinh Tinh rất xinh đẹp, tươi tắn và thuần khiết, trẻ trung và quyến rũ, trong khi hai người còn lại như phông nền cho cô.
“Sao anh Vũ Thanh lại chụp ảnh bọn họ?” Lâm Nhã nhớ đến thư viện ảnh bị mã hóa trong điện thoại, thuở xưa, Đoàn Vũ Thanh cũng từng chụp ảnh cho cô ta từ lâu, lúc đó y mới tiếp xúc với nhiếp ảnh.
“Chẳng phải cô ấy rất đẹp à?” Nói chính xác hơn là đẹp rạng ngời, khi y biết được điều này, khi nhìn thấy Hứa Tinh Tinh lần đầu tiên, y đã muốn chụp ảnh cho cô.
Nhưng mà…
Đoàn Vũ Thanh nhìn Lâm Nhã như không biết chuyện gì xảy ra, y nghĩ ngợi rồi cuối cùng vẫn không nói gì. Gần như y đã chắc chắn vừa rồi hai người mình nhìn thấy chính là Lý Doãn Thành và Hứa Tinh Tinh, trên đời này không có chuyện trùng hợp đến thế, nếu không trùng hợp thì đây là sự thật.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất