Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 22: Vả Mặt Tu Chân Giới (22)
Xác định hắn không phải là yêu vật biến thành, Bắc Thanh Vân cũng không hỏi nhiều y tuỳ tiện ngồi xuống một chỗ ở trong hang động, sau đó lấy ở trong càng khôn ra một quả trứng to đùng.
Quả trứng này không giống như con thú khác, nó to hơn cả thân thể của Lăng Tiêu lúc bấy giờ.
Trong mắt y hiện lên vài tia hiếu kỳ, đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm từng động tác của Bắc Thanh Vân.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bắc Thanh Vân mới quay đầu lại, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm y, sau đó liền vứt cho y vài lọ đan dược cùng một viên ngọc châu.
"Những thứ này có thể giữ cho ngươi được một mạng, viên ngọc châu kia có thể giúp ngươi giữ ấm"
Nói rồi Bắc Thanh Vân đưa một bộ quần áo tới cho y, sau đó hắn liền nhắm mắt lại, chuyên tâm mà tiếp tục vận công điều hoà linh khí trong người mình.
Hiện tại đừng nói là cứu người, ngay cả mạng hắn cũng không giữ vững nổi, hắn vừa mới lấy được quả trứng phượng hoàng từ con giao long đó vốn cũng đã không dễ dàng gì.
Kinh mạch của hắn lúc này dường như đã bị chặt đứt, nên cần phải có một thời gian để nối liền lại.
Còn về đứa nhỏ bên cạnh, nếu lúc y chữa thương xong mà vẫn còn sống, khi ấy y sẽ cứu hắn.
Nếu không sống..coi như duyên số đi.
Lăng Tiêu thấy y ngồi về chỗ cũ, thân thể ngẩn ngơ ra một lúc, cuối cùng nhìn đống đan dược, quần áo và ngọc châu trước mặt do dự một lúc hắn mới chậm chạp lấy lên.
đợi tới khi vết thương trong thân thể Bắc Thanh Vân lành hết thì cũng đã qua một tháng.
Vừa mới mở mắt, y đã cảm nhận được một cặp mắt đen nháy nhìn mình, đứa nhỏ kia ấy vậy mà vẫn còn sống, con mắt nó to tròn trong suốt, cứ cẩn thận mà nhìn hắn.
"Đã qua bao lâu rồi?" Bắc Thanh Vân mở miệng.
"Ta, ta không biết, ta chỉ biết tiên quân đã ngồi đó rất lâu.." nguyên bản đứa nhỏ vốn đang ngồi cạnh hắn vừa thấy hắn mở mắt thì đã chạy ra xa.
Lăng Tiêu ở trong thân thể đứa nhỏ thì không khỏi buồn bực, ở đây hắn cái gì cũng không làm được, thân thể, lời nói cũng không thể điều khiển theo ý mình.
Cũng không biết đây là tình huống gì, trong cổ truyện không có, lúc này hệ thống cũng không chút lý do mà biến mất, hắn chỉ đành tuỳ cơ ứng biến.
Bắc Thanh Vân thu công lại, trầm mặc nhìn ra bên ngoài mãi không nói, y đứng dậy, nhìn đứa nhỏ trước mặt, "ngươi muốn ra ngoài sao?"
Lăng Tiêu gật đầu: “muốn”
"Được, ta đưa ngươi đi"
Nói rồi, Bắc Thanh Vân vung tay lên một cái, cả hai đều biến mất trong hang động, Lăng Tiêu chỉ thấy thân thể mình chớp nhoáng lên một cái liền đã đứng vững xuống bên dưới chân núi.
"Được rồi, ngươi có thể đi" Bắc Thanh Vân nhìn hắn, lãnh đạm nói.
Mà Lăng Tiêu lúc này lại cảm giác được thân thể mình bây giờ trở nên hụt hẫn, y ngẩn người ra một lúc, cánh tay nhỏ không tự chủ mà vươn ra kéo vạt áo trắng của Bắc Thanh Vân: "tiên quân, ta, ta sau này có thể gặp người sao? Ta muốn báo ơn"
Bắc Thanh Vân nhìn đứa nhỏ cao đến hông mình, bất giác đưa tay xoa đầu nó, nói: "tuy ta với ngươi chỉ là bèo dạt gặp nhau, nhưng mà gặp gỡ cũng coi như là có duyên phận, còn sau này có gặp lại hay không vẫn không nói trước được.."
Lời còn chưa nói hết, đứa nhỏ kia đã lên tiếng, nó hét lớn lên, giọng điệu có vẻ vừa lo sợ vừa chờ mong: "tiên quân, người cũng chê ta là thứ tạp chủng người không ra người, ma không ra ma sao? Có phải người cũng ghét bỏ ta mang trong người dòng máu của ma tộc và nhân loại đúng không?! Vậy nên người cũng muốn bỏ rơi ta..ta không còn nơi nào để đi hết.." vừa nói người đứa trẻ lại run lên từng đợt, nó cố gắng kìm chế cảm xúc của mình lại.
Nghe xong, cả Bắc Thanh Vân và Lăng Tiêu đều sửng sốt một chút, Lăng Tiêu nhớ không nhầm thì nguyên chủ Nam Thính Phong cũng mang trong người hai dòng máu hỗn hợp của nhân loại và ma tộc. Còn có, quả trứng? Đúng rồi, trong cốt truyện có nhắc tới Bắc Thanh Vân trong lúc xuống núi đi tu hành, tìm kiếm cơ duyên, hắn có vô tình gặp được quả trứng của loài phượng tộc đã bị diệt vong cả nghìn năm, khi đó hắn ở trong hang động đấu với con giao long nên mới bị thương…
Mà hắn bị kéo vào đây, e rằn có liên quan tới nguyên chủ, Nam Thính Phong? Vì sao hắn lại nguyện ý trả giá linh hồn của mình để được ở bên Bắc Thanh Vân, vì sao hắn lại muốn thay đổi kết cục của y, lúc này trong lòng Lăng Tiêu cũng đã mơ hồ đoán ra..
Đang suy nghĩ miên man, Bắc Thanh Vân đã đi tới, y ngồi xổm xuống, đối diện với Lăng Tiêu, khẽ thở dài: “ta vốn không quan tâm thân phận của ngươi, cũng không ghét bỏ ngươi, như vậy đi, ngươi cầm lấy viên ngọc bội này, trong đó có lưu lại ấn ký của ta, đợi tới khi ta làm xong chuyện rồi sẽ tới tìm ngươi được không?”
Nam Thính Phong nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc bội, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Bắc Thanh Vân: “sẽ gặp được sao?”
“Phải, ngươi xem, khi tới gần ta nó sẽ sáng lên”
“Đợi tới khi ta xử lý trong mọi chuyện sẽ đón ngươi về nhà được không?”
“Nhà sao? Vậy là từ giờ trở đi ta cũng sẽ có nhà sao?”
Bắc Thanh Vân mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiên quân, ta đợi người”
Đợi tới khi thân bạch y kia đã đi xa rồi Nam Thính Phong vẫn vân vê chiếc ngọc bội trên tay, chỉ là vừa đi được vài bước, đám ma tu dưới núi đã vây lấy hắn.
“Nha, còn không phải tên nửa người nửa ma kia sao”
“Thằng nhóc đó vẫn còn sống?” Người kia trợn tròn mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào! Trong hang động đó lạnh tới như vậy, băng tuyết phủ dày như vậy, lại còn không nói tới có yêu thú vị giam ở bên trong, nó chắc chắn sẽ không sống nổi hai ngày”
“Vậy thằng nhãi kia..”
“Tới xem thử xem”
“Được”
“Nhãi con, mi làm sao có thể thoát khỏi đó” bốn tên ma tu tới vây quanh Lăng Tiêu.
Lúc này đây Lăng Tiêu có thể cảm nhận được thân thể này đang run từng đợi, sau đó y vội vàng nhét khối ngọc bội vào trong tay áo.
“Mày dấu cái gì?” Tên ma tu đứng đầu bỗng hét lớn lên.
“Mang ra đây!”
Quả trứng này không giống như con thú khác, nó to hơn cả thân thể của Lăng Tiêu lúc bấy giờ.
Trong mắt y hiện lên vài tia hiếu kỳ, đôi mắt nhỏ cứ nhìn chằm chằm từng động tác của Bắc Thanh Vân.
Cảm nhận được ánh mắt của hắn, Bắc Thanh Vân mới quay đầu lại, ánh mắt hắn lạnh nhạt nhìn chằm chằm y, sau đó liền vứt cho y vài lọ đan dược cùng một viên ngọc châu.
"Những thứ này có thể giữ cho ngươi được một mạng, viên ngọc châu kia có thể giúp ngươi giữ ấm"
Nói rồi Bắc Thanh Vân đưa một bộ quần áo tới cho y, sau đó hắn liền nhắm mắt lại, chuyên tâm mà tiếp tục vận công điều hoà linh khí trong người mình.
Hiện tại đừng nói là cứu người, ngay cả mạng hắn cũng không giữ vững nổi, hắn vừa mới lấy được quả trứng phượng hoàng từ con giao long đó vốn cũng đã không dễ dàng gì.
Kinh mạch của hắn lúc này dường như đã bị chặt đứt, nên cần phải có một thời gian để nối liền lại.
Còn về đứa nhỏ bên cạnh, nếu lúc y chữa thương xong mà vẫn còn sống, khi ấy y sẽ cứu hắn.
Nếu không sống..coi như duyên số đi.
Lăng Tiêu thấy y ngồi về chỗ cũ, thân thể ngẩn ngơ ra một lúc, cuối cùng nhìn đống đan dược, quần áo và ngọc châu trước mặt do dự một lúc hắn mới chậm chạp lấy lên.
đợi tới khi vết thương trong thân thể Bắc Thanh Vân lành hết thì cũng đã qua một tháng.
Vừa mới mở mắt, y đã cảm nhận được một cặp mắt đen nháy nhìn mình, đứa nhỏ kia ấy vậy mà vẫn còn sống, con mắt nó to tròn trong suốt, cứ cẩn thận mà nhìn hắn.
"Đã qua bao lâu rồi?" Bắc Thanh Vân mở miệng.
"Ta, ta không biết, ta chỉ biết tiên quân đã ngồi đó rất lâu.." nguyên bản đứa nhỏ vốn đang ngồi cạnh hắn vừa thấy hắn mở mắt thì đã chạy ra xa.
Lăng Tiêu ở trong thân thể đứa nhỏ thì không khỏi buồn bực, ở đây hắn cái gì cũng không làm được, thân thể, lời nói cũng không thể điều khiển theo ý mình.
Cũng không biết đây là tình huống gì, trong cổ truyện không có, lúc này hệ thống cũng không chút lý do mà biến mất, hắn chỉ đành tuỳ cơ ứng biến.
Bắc Thanh Vân thu công lại, trầm mặc nhìn ra bên ngoài mãi không nói, y đứng dậy, nhìn đứa nhỏ trước mặt, "ngươi muốn ra ngoài sao?"
Lăng Tiêu gật đầu: “muốn”
"Được, ta đưa ngươi đi"
Nói rồi, Bắc Thanh Vân vung tay lên một cái, cả hai đều biến mất trong hang động, Lăng Tiêu chỉ thấy thân thể mình chớp nhoáng lên một cái liền đã đứng vững xuống bên dưới chân núi.
"Được rồi, ngươi có thể đi" Bắc Thanh Vân nhìn hắn, lãnh đạm nói.
Mà Lăng Tiêu lúc này lại cảm giác được thân thể mình bây giờ trở nên hụt hẫn, y ngẩn người ra một lúc, cánh tay nhỏ không tự chủ mà vươn ra kéo vạt áo trắng của Bắc Thanh Vân: "tiên quân, ta, ta sau này có thể gặp người sao? Ta muốn báo ơn"
Bắc Thanh Vân nhìn đứa nhỏ cao đến hông mình, bất giác đưa tay xoa đầu nó, nói: "tuy ta với ngươi chỉ là bèo dạt gặp nhau, nhưng mà gặp gỡ cũng coi như là có duyên phận, còn sau này có gặp lại hay không vẫn không nói trước được.."
Lời còn chưa nói hết, đứa nhỏ kia đã lên tiếng, nó hét lớn lên, giọng điệu có vẻ vừa lo sợ vừa chờ mong: "tiên quân, người cũng chê ta là thứ tạp chủng người không ra người, ma không ra ma sao? Có phải người cũng ghét bỏ ta mang trong người dòng máu của ma tộc và nhân loại đúng không?! Vậy nên người cũng muốn bỏ rơi ta..ta không còn nơi nào để đi hết.." vừa nói người đứa trẻ lại run lên từng đợt, nó cố gắng kìm chế cảm xúc của mình lại.
Nghe xong, cả Bắc Thanh Vân và Lăng Tiêu đều sửng sốt một chút, Lăng Tiêu nhớ không nhầm thì nguyên chủ Nam Thính Phong cũng mang trong người hai dòng máu hỗn hợp của nhân loại và ma tộc. Còn có, quả trứng? Đúng rồi, trong cốt truyện có nhắc tới Bắc Thanh Vân trong lúc xuống núi đi tu hành, tìm kiếm cơ duyên, hắn có vô tình gặp được quả trứng của loài phượng tộc đã bị diệt vong cả nghìn năm, khi đó hắn ở trong hang động đấu với con giao long nên mới bị thương…
Mà hắn bị kéo vào đây, e rằn có liên quan tới nguyên chủ, Nam Thính Phong? Vì sao hắn lại nguyện ý trả giá linh hồn của mình để được ở bên Bắc Thanh Vân, vì sao hắn lại muốn thay đổi kết cục của y, lúc này trong lòng Lăng Tiêu cũng đã mơ hồ đoán ra..
Đang suy nghĩ miên man, Bắc Thanh Vân đã đi tới, y ngồi xổm xuống, đối diện với Lăng Tiêu, khẽ thở dài: “ta vốn không quan tâm thân phận của ngươi, cũng không ghét bỏ ngươi, như vậy đi, ngươi cầm lấy viên ngọc bội này, trong đó có lưu lại ấn ký của ta, đợi tới khi ta làm xong chuyện rồi sẽ tới tìm ngươi được không?”
Nam Thính Phong nhìn chằm chằm vào chiếc ngọc bội, sau đó ngẩng mặt lên nhìn Bắc Thanh Vân: “sẽ gặp được sao?”
“Phải, ngươi xem, khi tới gần ta nó sẽ sáng lên”
“Đợi tới khi ta xử lý trong mọi chuyện sẽ đón ngươi về nhà được không?”
“Nhà sao? Vậy là từ giờ trở đi ta cũng sẽ có nhà sao?”
Bắc Thanh Vân mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu.
“Tiên quân, ta đợi người”
Đợi tới khi thân bạch y kia đã đi xa rồi Nam Thính Phong vẫn vân vê chiếc ngọc bội trên tay, chỉ là vừa đi được vài bước, đám ma tu dưới núi đã vây lấy hắn.
“Nha, còn không phải tên nửa người nửa ma kia sao”
“Thằng nhóc đó vẫn còn sống?” Người kia trợn tròn mắt tỏ vẻ không thể tin nổi.
“Không thể nào! Trong hang động đó lạnh tới như vậy, băng tuyết phủ dày như vậy, lại còn không nói tới có yêu thú vị giam ở bên trong, nó chắc chắn sẽ không sống nổi hai ngày”
“Vậy thằng nhãi kia..”
“Tới xem thử xem”
“Được”
“Nhãi con, mi làm sao có thể thoát khỏi đó” bốn tên ma tu tới vây quanh Lăng Tiêu.
Lúc này đây Lăng Tiêu có thể cảm nhận được thân thể này đang run từng đợi, sau đó y vội vàng nhét khối ngọc bội vào trong tay áo.
“Mày dấu cái gì?” Tên ma tu đứng đầu bỗng hét lớn lên.
“Mang ra đây!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất