Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 23: Vả Mặt Tu Chân Giới (23)
Nhưng Nam Thính Phong vẫn mặc kệ bọn hắn nói, liều mạng mà dấu chiếc ngọc bội kia đi.
“Còn dấu? Tới, mặc kệ nó, tụi bay tới lấy chiếc ngọc bội kia cho tao, không chừng đó lại là bảo vật!”
Nói rồi, cả đám người nhảy vào cướp, tay của Nam Thính Phong bắt đầu tê dần, hắn vừa hoảng hốt lại vừa tuyệt vọng y như Lăng Tiêu của năm đó..
“Kh..không, nó là của tôi” Giọng nói yếu ớt của Nam Thính Phong phát ra, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chiếc ngọc bội giống như thể đó là tất cả, là sinh mạng của hắn.
“Tao không hỏi ý kiến của mày, cũng không có để ý mày có đồng ý hay không” tên ma tu cười đểu, sau đó nhìn Nam Thính Phong nói tiếp: “nhưng thứ kia, từ giờ nó sẽ là của tao”
Vừa nói hắn vừa tham lam nhìn vào miếng ngọc bội.
Thằng nhóc tạp chủng này có thể sống qua một tháng trời ở trên hang động kia chắc chắn là nhờ vào cái ngọc bội đó.
Ma tu liếm môi, hung hăng tới giật ngọc bội từ trong tay hắn.
“Đừng..đừng mà”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc này thật ngoan cố,
mang đồ ra cho ông đây, sau đó quỳ xuống xin lỗi lão tử, lão tử sẽ đại phát từ bi mà tha cho mày một mạng!”
“Kh..không thể, ta còn phải gặp, gặp, tiên..tiên quân, ta muốn về nhà”
“Ha, mày đang mơ tưởng hão huyền à, thứ người không ra người, ma không ra ma như mày người khác gặp tránh đi còn không kịp, lại còn tới đưa mày về nhà?” Vừa nói tên ma tu kia vừa đạp vàp người Nam Thính Phong vài cái.
“Không! Tiên quân nói sẽ tới đón ta! Ngươi nói dối, ngươi nói dối!!” Nam Thính Phong bỗng gào to lên, hắn như nổi điên mà lao ra đánh người trước mặt.
“Mẹ, thằng điên này!!”
Mấy tên ma tu lúc này cũng đi tới kéo hắn ra, tiện tay tới giựt lấy ngọc bội, bấy giờ Nam Thính Phong cũng chỉ là một đứa trẻ tới trói gà cũng không chặt, sao hắn có thể đấu lại với đám ma tu ấy được?
Cuối cùng cái ngọc bội kia vẫn bị lấy đi mất.
“Ngươi nói dối..” Nam Thính Phong khóc nức nở, hắn tuyệt vọng nằm trên mặt đất.
Mà Lăng Tiêu ở trong thân thể Nam Thính Phong cùng điên giống nhau, linh hồn run lên từng đợt, lại thêm một lần, thêm một lần bị người khác cướp đi thứ đồ vật quan trọng nhất của hắn.
Giống như năm đó, nếu hắn có thể đánh lại đám người ấy thì em trai của hắn có lẽ bây giờ vẫn còn sống..
Là hắn vô dụng, ngay cả một túi dinh dưỡng tề cũng không giữ được.
Càng ở trong mộng ảnh, Lăng Tiêu lại càng luân hãm, lúc này hắn không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ nữa.
Thân thể lạnh căm nằm trên mặt đất, lúc này hắn không thể phân biệt rõ được nỗi đau mà mình chịu đựng là do cảm nhận của Nam Thính Phong hay là chính hắn.
“Tất cả chỉ là ảo ảnh”
“Tất cả chỉ là ảo ảnh, tỉnh lại, tỉnh lại”
“Mọi chuyện đã qua rồi, trong đây tất cả chỉ là ảo ảnh của thiên đạo tạo ra thôi”
“Tỉnh lại, tỉnh.”
Giọng nói này không ngừng vang lên trong đầu hắn, trong cơn đau đớn khiến Lăng Tiêu thanh tỉnh một chút, hắn mở to mắt ra, trong thâm tâm không ngừng lặp lại, phải, đây chỉ là ảo ảnh.
Chỉ là ảo ảnh.
Là ảo ảnh.
Tức khắc, bỗng có một cỗ lực lượng xen lấn vào linh hồn, mạnh bạo mà kéo Lăng Tiêu ra.
Cùng lúc này giọng nói của hệ thống cũng vang lên [Lăng Thiếu, lúc lẫy ngài sao vậy? Ta ở trong không gian sợ chết khiếp, gọi mãi ngài vẫn không trả lời]
[Lăng Thiếu, ngài rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì a?]
[Lăng Thiếu? Lăng Thiếu]
Lăng Tiêu vẫn ngồi im đấy, hắn trầm mặc một lúc mới nhấc mi mắt nhấc lên mà đánh giá xung quanh, không biết là hắn đã ra ngoài bí cảnh từ bao giờ, dưới chân núi Hoa Sơn, một đám lão già vẫn đang lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa bí cảnh.
Bí cảnh này cũng thật là lợi hại, bước vào có thể khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, làm cho người ta rơi vào ảo cảnh từ lúc nào cũng không hay.
Mỗi một ảo cảnh nó tạo ra sẽ khiến người ta rơi vào nỗi đau đớn nhất trong ký ức, nếu người không có ý chí kiên cường thì rất dễ bị luân hãm, cả đời bị nhốt vào trong đó.
Những chuyện này xảy ra từ rất lâu, nhưng khi tiếp nhận thân thể của Nam Thính Phong hắn không có nhận được đoạn ký ức này, có lẽ do lúc cưỡng chế tu luyện ma pháp Nam Thính Phong từng bị tẩu hoả nhập ma lên đã bị mất đoạn ký ức về trước.
Hắn ta cũng chỉ nhớ mơ hồ rằng từng có người cứu mình ra khỏi hang động, bởi vậy hắn phải cố
gắng trở lên mạnh mẽ để gặp lại người đó.
Nhưng hắn không nhớ rõ, nhưnng vẫn cảm nhận được khí tức quen thuộc của y.
Mà quả trứng kia, cũng chính là Lưu dương của sau này được Bắc Thanh Vân lưu lại một phần hồn lực của y trong thân thể hắn, để che dấu đi khí tức phượng tộc, vậy nên ở trong cốt truyện, lúc mới đầu gặp Lưu Dương Nam Thính Phong đã bị khí tức quen thuộc này làm chấn động.
Hắn vẫn thường xuyên ẩn tàng bên y, bảo vệ y, sau đó dần dần thích y từ lúc nào không hay.
Nhưng sau khi tới cuối cùng trong lúc chứng kiến Bắc Thanh Vân tự bạo mà chết, Nam Thính Phong mới nhớ lại được tất cả..
Sau đó mới dẫn tới việc hắn hiến dâng linh hồn của mình để Lăng Tiêu đến giúp hắn nghịch tập.
Có lẽ do biến số như bọn hắn mới khiến cốt truyện thúc đẩy, làm Nam Thính Phong nhớ lại sớm hơn so với cốt truyện.
Cũng bởi vì lúc trước Lăng Tiêu gặp đươc Bắc Thanh Vân lên đã vô tình kéo y vào luôn ảo cảnh của hắn do thiên đạo tạo ra.
m thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên[Lăng thiếu, trong lúc ta không liên lạc được với ngài thì đã xảy ra chuyện gì?]
[độ hảo cảm của Bắc Thanh Vân đối với ngài sao tăng thêm tận 30 liền? Hiện giờ cũng đã lên tới 50 phần trăm?]
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, sau đó cũng nhếch miệng lên lãnh đạm nói: “do nhận ra nguyên chủ chính là đứa bé năm ấy”
[đứa bé gì a?] hệ thống khó hiểu, buồn bực đáp.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn không đáp lại, yên lặng mà mặc kệ nó.
Trên tay Nam Thính Phong có một vết sẹo hình bán nguyệt, lúc trước Bắc Thanh Vân lạc vào ảo cảnh chắc chắn cũng đã nhận thấy, bằng không thì còn lâu mới tăng lên tận 30 độ hảo cảm như thế.
Lăng Tiêu thật hết chỗ nói, vì ngươi mà vào sinh ra tử mới tăng lên được 20 độ hảo cảm, nhưng mà nhận ra mình là cố nhân một cái, cái gì cũng không làm liền được tặng không 30 độ.
Ha hả, tuy không cam lòng nhưng ít ra có chỗ tốt, lúc trước hắn liều mạng giữ con gấu yêu kia vì mạng sống của bọn họ coi như cũng có nguyên do chính đáng.
Bớt bị nghi ngờ mình tiếp cận ngườ ta là có nguyên nhân, bỗng nhiên một tên không quen không thân tới liều mạng dùng thân giúp hắn, hắn cũng không tin là không có âm mưu.
“Còn dấu? Tới, mặc kệ nó, tụi bay tới lấy chiếc ngọc bội kia cho tao, không chừng đó lại là bảo vật!”
Nói rồi, cả đám người nhảy vào cướp, tay của Nam Thính Phong bắt đầu tê dần, hắn vừa hoảng hốt lại vừa tuyệt vọng y như Lăng Tiêu của năm đó..
“Kh..không, nó là của tôi” Giọng nói yếu ớt của Nam Thính Phong phát ra, bàn tay nhỏ bé ôm chặt lấy chiếc ngọc bội giống như thể đó là tất cả, là sinh mạng của hắn.
“Tao không hỏi ý kiến của mày, cũng không có để ý mày có đồng ý hay không” tên ma tu cười đểu, sau đó nhìn Nam Thính Phong nói tiếp: “nhưng thứ kia, từ giờ nó sẽ là của tao”
Vừa nói hắn vừa tham lam nhìn vào miếng ngọc bội.
Thằng nhóc tạp chủng này có thể sống qua một tháng trời ở trên hang động kia chắc chắn là nhờ vào cái ngọc bội đó.
Ma tu liếm môi, hung hăng tới giật ngọc bội từ trong tay hắn.
“Đừng..đừng mà”
“Mẹ kiếp, thằng nhóc này thật ngoan cố,
mang đồ ra cho ông đây, sau đó quỳ xuống xin lỗi lão tử, lão tử sẽ đại phát từ bi mà tha cho mày một mạng!”
“Kh..không thể, ta còn phải gặp, gặp, tiên..tiên quân, ta muốn về nhà”
“Ha, mày đang mơ tưởng hão huyền à, thứ người không ra người, ma không ra ma như mày người khác gặp tránh đi còn không kịp, lại còn tới đưa mày về nhà?” Vừa nói tên ma tu kia vừa đạp vàp người Nam Thính Phong vài cái.
“Không! Tiên quân nói sẽ tới đón ta! Ngươi nói dối, ngươi nói dối!!” Nam Thính Phong bỗng gào to lên, hắn như nổi điên mà lao ra đánh người trước mặt.
“Mẹ, thằng điên này!!”
Mấy tên ma tu lúc này cũng đi tới kéo hắn ra, tiện tay tới giựt lấy ngọc bội, bấy giờ Nam Thính Phong cũng chỉ là một đứa trẻ tới trói gà cũng không chặt, sao hắn có thể đấu lại với đám ma tu ấy được?
Cuối cùng cái ngọc bội kia vẫn bị lấy đi mất.
“Ngươi nói dối..” Nam Thính Phong khóc nức nở, hắn tuyệt vọng nằm trên mặt đất.
Mà Lăng Tiêu ở trong thân thể Nam Thính Phong cùng điên giống nhau, linh hồn run lên từng đợt, lại thêm một lần, thêm một lần bị người khác cướp đi thứ đồ vật quan trọng nhất của hắn.
Giống như năm đó, nếu hắn có thể đánh lại đám người ấy thì em trai của hắn có lẽ bây giờ vẫn còn sống..
Là hắn vô dụng, ngay cả một túi dinh dưỡng tề cũng không giữ được.
Càng ở trong mộng ảnh, Lăng Tiêu lại càng luân hãm, lúc này hắn không phân biệt được đâu là thật đâu là mơ nữa.
Thân thể lạnh căm nằm trên mặt đất, lúc này hắn không thể phân biệt rõ được nỗi đau mà mình chịu đựng là do cảm nhận của Nam Thính Phong hay là chính hắn.
“Tất cả chỉ là ảo ảnh”
“Tất cả chỉ là ảo ảnh, tỉnh lại, tỉnh lại”
“Mọi chuyện đã qua rồi, trong đây tất cả chỉ là ảo ảnh của thiên đạo tạo ra thôi”
“Tỉnh lại, tỉnh.”
Giọng nói này không ngừng vang lên trong đầu hắn, trong cơn đau đớn khiến Lăng Tiêu thanh tỉnh một chút, hắn mở to mắt ra, trong thâm tâm không ngừng lặp lại, phải, đây chỉ là ảo ảnh.
Chỉ là ảo ảnh.
Là ảo ảnh.
Tức khắc, bỗng có một cỗ lực lượng xen lấn vào linh hồn, mạnh bạo mà kéo Lăng Tiêu ra.
Cùng lúc này giọng nói của hệ thống cũng vang lên [Lăng Thiếu, lúc lẫy ngài sao vậy? Ta ở trong không gian sợ chết khiếp, gọi mãi ngài vẫn không trả lời]
[Lăng Thiếu, ngài rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì a?]
[Lăng Thiếu? Lăng Thiếu]
Lăng Tiêu vẫn ngồi im đấy, hắn trầm mặc một lúc mới nhấc mi mắt nhấc lên mà đánh giá xung quanh, không biết là hắn đã ra ngoài bí cảnh từ bao giờ, dưới chân núi Hoa Sơn, một đám lão già vẫn đang lo lắng nhìn chằm chằm vào cửa bí cảnh.
Bí cảnh này cũng thật là lợi hại, bước vào có thể khiến người ta không phân biệt được đâu là thật đâu là giả, làm cho người ta rơi vào ảo cảnh từ lúc nào cũng không hay.
Mỗi một ảo cảnh nó tạo ra sẽ khiến người ta rơi vào nỗi đau đớn nhất trong ký ức, nếu người không có ý chí kiên cường thì rất dễ bị luân hãm, cả đời bị nhốt vào trong đó.
Những chuyện này xảy ra từ rất lâu, nhưng khi tiếp nhận thân thể của Nam Thính Phong hắn không có nhận được đoạn ký ức này, có lẽ do lúc cưỡng chế tu luyện ma pháp Nam Thính Phong từng bị tẩu hoả nhập ma lên đã bị mất đoạn ký ức về trước.
Hắn ta cũng chỉ nhớ mơ hồ rằng từng có người cứu mình ra khỏi hang động, bởi vậy hắn phải cố
gắng trở lên mạnh mẽ để gặp lại người đó.
Nhưng hắn không nhớ rõ, nhưnng vẫn cảm nhận được khí tức quen thuộc của y.
Mà quả trứng kia, cũng chính là Lưu dương của sau này được Bắc Thanh Vân lưu lại một phần hồn lực của y trong thân thể hắn, để che dấu đi khí tức phượng tộc, vậy nên ở trong cốt truyện, lúc mới đầu gặp Lưu Dương Nam Thính Phong đã bị khí tức quen thuộc này làm chấn động.
Hắn vẫn thường xuyên ẩn tàng bên y, bảo vệ y, sau đó dần dần thích y từ lúc nào không hay.
Nhưng sau khi tới cuối cùng trong lúc chứng kiến Bắc Thanh Vân tự bạo mà chết, Nam Thính Phong mới nhớ lại được tất cả..
Sau đó mới dẫn tới việc hắn hiến dâng linh hồn của mình để Lăng Tiêu đến giúp hắn nghịch tập.
Có lẽ do biến số như bọn hắn mới khiến cốt truyện thúc đẩy, làm Nam Thính Phong nhớ lại sớm hơn so với cốt truyện.
Cũng bởi vì lúc trước Lăng Tiêu gặp đươc Bắc Thanh Vân lên đã vô tình kéo y vào luôn ảo cảnh của hắn do thiên đạo tạo ra.
m thanh của hệ thống lại một lần nữa vang lên[Lăng thiếu, trong lúc ta không liên lạc được với ngài thì đã xảy ra chuyện gì?]
[độ hảo cảm của Bắc Thanh Vân đối với ngài sao tăng thêm tận 30 liền? Hiện giờ cũng đã lên tới 50 phần trăm?]
Lăng Tiêu hơi sửng sốt, sau đó cũng nhếch miệng lên lãnh đạm nói: “do nhận ra nguyên chủ chính là đứa bé năm ấy”
[đứa bé gì a?] hệ thống khó hiểu, buồn bực đáp.
Nhưng Lăng Tiêu vẫn không đáp lại, yên lặng mà mặc kệ nó.
Trên tay Nam Thính Phong có một vết sẹo hình bán nguyệt, lúc trước Bắc Thanh Vân lạc vào ảo cảnh chắc chắn cũng đã nhận thấy, bằng không thì còn lâu mới tăng lên tận 30 độ hảo cảm như thế.
Lăng Tiêu thật hết chỗ nói, vì ngươi mà vào sinh ra tử mới tăng lên được 20 độ hảo cảm, nhưng mà nhận ra mình là cố nhân một cái, cái gì cũng không làm liền được tặng không 30 độ.
Ha hả, tuy không cam lòng nhưng ít ra có chỗ tốt, lúc trước hắn liều mạng giữ con gấu yêu kia vì mạng sống của bọn họ coi như cũng có nguyên do chính đáng.
Bớt bị nghi ngờ mình tiếp cận ngườ ta là có nguyên nhân, bỗng nhiên một tên không quen không thân tới liều mạng dùng thân giúp hắn, hắn cũng không tin là không có âm mưu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất