Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 61: Quỷ Vương Ngàn Năm (16)
Hòa thượng nhìn hắn, xác thực thấy vẻ mặt Lăng Tiêu có vài phần lo lắng với gấp gáp thì gật đầu, nói hắn đứng đấy chờ.
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người đi từ trong ra tới, dẫn đầu là một hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ với khuôn mặt già nua, trên tay hắn còn đang cầm một chuỗi vòng hạt gỗ, miệng đang lẩm bẩm gì đó, không đúng, là đang tụng kinh.
“A di đà phật” Trụ trì chắp tay lại với nhau mà chào hỏi Lăng Tiêu, còn không có đợi Lăng Tiêu trả lời, ông đã nói tiếp: “mọi chuyện xảy ra đều do duyên mà sinh, thí chủ, nên giữ bản tâm thanh tịnh mới là”
“Cớ sao phải trái mệnh nghịch thiên đâu, mọi chuyện đều do duyên số, kiếp này, hãy để ân oán chấm dứt”
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm trụ trì, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “vậy ông cũng mặc kệ chúng sinh rơi vào lầm than, nhìn người vô tội bị sát hại?”
“A di đà phật, chúng sinh có bảy loại khổ, sinh lão bệnh tử đều không thể tránh khỏi, ngã phật từ bi, bần tăng tự nhiên sẽ cố hết sức” trụ trì từ tốn đáp, vẻ mặt hài hoà, không buồn không vui, tuy râu hắn đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, mắt sáng như sao.
Lăng Tiêu gật đầu: “vậy thời gian này xin nhờ trụ trì giúp đỡ”
“A di đà phật”
Ngôi chùa Hán Tự này đã được xây dựng từ rất lâu đời, kiến trúc, cách sắp xếp phong thuỷ rất giống với những ngôi chùa khác ở bên Trung Quốc, trụ trì đưa Lăng Tiêu và Sở Đường tới gian phòng nhỏ ở phía sau, tuy có vài phần thô sơ nhưng bù lại được cái rất thanh tịnh và dễ chịu.
Đỡ Sở Đường xuống giường, trụ trì nhìn thấy vết thương trên ngực của hắn bỗng thở dài một hơi:“a di đà phật”
“Trụ trì, không có cách giúp hắn sao?”
Trụ trì trầm mặc, bàn tay đang bấm chuỗi hạt cũng nhanh hơn một chút: “vị thí chủ này mệnh cách thuần dương, đối với âm khí là xung khắc tựa như nước với lửa gặp nhau, nay bị quỷ khí nhập thể, thọ mệnh sẽ bị suy giảm”
Lăng Tiêu ninh mày: “không thể loại bỏ hết âm khí được sao?”
“Nếu là quỷ khí bình thường thì có thể, nhưng quỷ khí ở trong người vị thí chủ này oán hận vô cùng nặng không thể nào giải trừ triệt để, cũng may kinh mạch đã kịp thời được phong bế, nếu không đã bị nó ăn sâu vào trong thân thể, ngấm vào lục phủ ngũ tạng..thí chủ yên tâm, bần tăng tuy tài mọn không nhiều, nhưng sẽ cố gắng hết sức”
Lăng Tiêu gật đầu: “làm phiền trụ trì”
“A di đà phật”
Nói rồi trụ trì liền ngồi xuống giường, hai chân bắt chéo lên nhau tạo thành tư thế ngồi thiền, tay không ngừng bấm chuỗi hạt, tụng kinh.
Đứng ở bên cạnh, Lăng Tiêu có thể thấy được trên người hắn tỏa ra một tầng phật quang nhàn nhạt.
Nhìn Sở Đường đang hôn mê bên dưới, Lăng Tiêu trầm mặc hỏi hệ thống [6666, rốt cuộc mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì?]
6666 không nói một lời liền im lặng chuyển hình ảnh vào trong đầu Lăng Tiêu.
Thì ra là từ ngày cùng Lăng Tiêu đến ký túc xá trở về Sở Đường đã đi điều tra lại tất cả mọi chuyện, từ việc về ngôi mộ và Kỳ Ngôn, hắn nhận thấy, những người chỉ cần tiếp xúc thân cận hay xảy ra một mâu thuẫn nhỏ với Kỳ Ngôn thôi là đã gặp chuyện không hay.
Ngay cả Hồ Ca và Gia Hồng Định cũng vậy, bị Sở Mạc Nhiên chỉnh đến thảm, tới mức đang nằm ở viện chưa rõ sống chết.
Là một thiên sư, trách nhiệm của bọn hắn là diệt quỷ, làm sao có thể để một lệ quỷ ở trên gian hoành hành hại người được? Nhưng năng lực quỷ vương lại mạnh hơn hắn nghĩ, Sở Đường hết cách, đành quay lại ngôi mộ, trong sách ghi, điểm yếu của quỷ chính là tro cốt, chỉ cần nắm được một phần xương cốt của lệ quỷ là có thể chế ngự được nó.
Mọi chuyện xảy ra bắt đầu từ ngôi mộ cổ này, Sở Đường nghi hoặc đây chính là mộ của Sở Mạc Nhiên, hắn đã bị phong ấn ở đây bao nhiêu năm, chắc chắn là vì cơ duyên mới có thể ra ngoài được.
Nhìn gò đất cứng cáp bên dưới bia đá, Sở Đường chuẩn bị vài thứ mới bắt đầu cho người đào mộ.
Xẻng vừa chạm đất thì Sở Mạc Nhiên xuất hiện, ánh mắt hắn đỏ ngầu mà nhìn đám người bên dưới.
Sở Mạc Nhiên tính tình bá đạo, hắn không cho phép ai được ở cạnh Kỳ Ngôn, cũng như không cho phép ai được tới chia rẽ hai người bọn họ.
Chỉ cần động vào một chút thôi là đã chết không toàn thây, chứ đừng nói là muốn đào mộ hoàng thúc của hắn, cả người Sở Mạc Nhiên toả ra sát khí, hoàn toàn là muốn đại khai sát giới, giết chết bọn họ.
Sở Đường cùng Sở Mạc Nhiên đánh lên, cũng may Sở Đường mạng lớn có thể toàn thây trở về, chỉ là vẫn bị thương nặng như vậy.
Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mây đen xám xịt bao phủ, nhưng ở giữa trời lại có chòm mây đỏ rực màu huyết sắc, tụ lại với nhau thành một vòng tròn, bên trên thi thoảng còn có vài tiếng sấm vang nổ mạnh, sét chớp kinh người.
Trụ trì từ bên trong bước ra, thấy cảnh này thì liền lắc đầu thở dài: “ a di đà phật, thiên mệnh khó tránh”
Một lúc sau, cuối cùng cũng có người đi từ trong ra tới, dẫn đầu là một hòa thượng mặc áo cà sa màu đỏ với khuôn mặt già nua, trên tay hắn còn đang cầm một chuỗi vòng hạt gỗ, miệng đang lẩm bẩm gì đó, không đúng, là đang tụng kinh.
“A di đà phật” Trụ trì chắp tay lại với nhau mà chào hỏi Lăng Tiêu, còn không có đợi Lăng Tiêu trả lời, ông đã nói tiếp: “mọi chuyện xảy ra đều do duyên mà sinh, thí chủ, nên giữ bản tâm thanh tịnh mới là”
“Cớ sao phải trái mệnh nghịch thiên đâu, mọi chuyện đều do duyên số, kiếp này, hãy để ân oán chấm dứt”
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm trụ trì, một lúc sau hắn mới lên tiếng: “vậy ông cũng mặc kệ chúng sinh rơi vào lầm than, nhìn người vô tội bị sát hại?”
“A di đà phật, chúng sinh có bảy loại khổ, sinh lão bệnh tử đều không thể tránh khỏi, ngã phật từ bi, bần tăng tự nhiên sẽ cố hết sức” trụ trì từ tốn đáp, vẻ mặt hài hoà, không buồn không vui, tuy râu hắn đã bạc trắng, nhưng khuôn mặt vẫn hồng hào, mắt sáng như sao.
Lăng Tiêu gật đầu: “vậy thời gian này xin nhờ trụ trì giúp đỡ”
“A di đà phật”
Ngôi chùa Hán Tự này đã được xây dựng từ rất lâu đời, kiến trúc, cách sắp xếp phong thuỷ rất giống với những ngôi chùa khác ở bên Trung Quốc, trụ trì đưa Lăng Tiêu và Sở Đường tới gian phòng nhỏ ở phía sau, tuy có vài phần thô sơ nhưng bù lại được cái rất thanh tịnh và dễ chịu.
Đỡ Sở Đường xuống giường, trụ trì nhìn thấy vết thương trên ngực của hắn bỗng thở dài một hơi:“a di đà phật”
“Trụ trì, không có cách giúp hắn sao?”
Trụ trì trầm mặc, bàn tay đang bấm chuỗi hạt cũng nhanh hơn một chút: “vị thí chủ này mệnh cách thuần dương, đối với âm khí là xung khắc tựa như nước với lửa gặp nhau, nay bị quỷ khí nhập thể, thọ mệnh sẽ bị suy giảm”
Lăng Tiêu ninh mày: “không thể loại bỏ hết âm khí được sao?”
“Nếu là quỷ khí bình thường thì có thể, nhưng quỷ khí ở trong người vị thí chủ này oán hận vô cùng nặng không thể nào giải trừ triệt để, cũng may kinh mạch đã kịp thời được phong bế, nếu không đã bị nó ăn sâu vào trong thân thể, ngấm vào lục phủ ngũ tạng..thí chủ yên tâm, bần tăng tuy tài mọn không nhiều, nhưng sẽ cố gắng hết sức”
Lăng Tiêu gật đầu: “làm phiền trụ trì”
“A di đà phật”
Nói rồi trụ trì liền ngồi xuống giường, hai chân bắt chéo lên nhau tạo thành tư thế ngồi thiền, tay không ngừng bấm chuỗi hạt, tụng kinh.
Đứng ở bên cạnh, Lăng Tiêu có thể thấy được trên người hắn tỏa ra một tầng phật quang nhàn nhạt.
Nhìn Sở Đường đang hôn mê bên dưới, Lăng Tiêu trầm mặc hỏi hệ thống [6666, rốt cuộc mấy ngày qua đã xảy ra chuyện gì?]
6666 không nói một lời liền im lặng chuyển hình ảnh vào trong đầu Lăng Tiêu.
Thì ra là từ ngày cùng Lăng Tiêu đến ký túc xá trở về Sở Đường đã đi điều tra lại tất cả mọi chuyện, từ việc về ngôi mộ và Kỳ Ngôn, hắn nhận thấy, những người chỉ cần tiếp xúc thân cận hay xảy ra một mâu thuẫn nhỏ với Kỳ Ngôn thôi là đã gặp chuyện không hay.
Ngay cả Hồ Ca và Gia Hồng Định cũng vậy, bị Sở Mạc Nhiên chỉnh đến thảm, tới mức đang nằm ở viện chưa rõ sống chết.
Là một thiên sư, trách nhiệm của bọn hắn là diệt quỷ, làm sao có thể để một lệ quỷ ở trên gian hoành hành hại người được? Nhưng năng lực quỷ vương lại mạnh hơn hắn nghĩ, Sở Đường hết cách, đành quay lại ngôi mộ, trong sách ghi, điểm yếu của quỷ chính là tro cốt, chỉ cần nắm được một phần xương cốt của lệ quỷ là có thể chế ngự được nó.
Mọi chuyện xảy ra bắt đầu từ ngôi mộ cổ này, Sở Đường nghi hoặc đây chính là mộ của Sở Mạc Nhiên, hắn đã bị phong ấn ở đây bao nhiêu năm, chắc chắn là vì cơ duyên mới có thể ra ngoài được.
Nhìn gò đất cứng cáp bên dưới bia đá, Sở Đường chuẩn bị vài thứ mới bắt đầu cho người đào mộ.
Xẻng vừa chạm đất thì Sở Mạc Nhiên xuất hiện, ánh mắt hắn đỏ ngầu mà nhìn đám người bên dưới.
Sở Mạc Nhiên tính tình bá đạo, hắn không cho phép ai được ở cạnh Kỳ Ngôn, cũng như không cho phép ai được tới chia rẽ hai người bọn họ.
Chỉ cần động vào một chút thôi là đã chết không toàn thây, chứ đừng nói là muốn đào mộ hoàng thúc của hắn, cả người Sở Mạc Nhiên toả ra sát khí, hoàn toàn là muốn đại khai sát giới, giết chết bọn họ.
Sở Đường cùng Sở Mạc Nhiên đánh lên, cũng may Sở Đường mạng lớn có thể toàn thây trở về, chỉ là vẫn bị thương nặng như vậy.
Lăng Tiêu ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, mây đen xám xịt bao phủ, nhưng ở giữa trời lại có chòm mây đỏ rực màu huyết sắc, tụ lại với nhau thành một vòng tròn, bên trên thi thoảng còn có vài tiếng sấm vang nổ mạnh, sét chớp kinh người.
Trụ trì từ bên trong bước ra, thấy cảnh này thì liền lắc đầu thở dài: “ a di đà phật, thiên mệnh khó tránh”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất