Xuyên Nhanh: Hãy Gọi Tôi Là Ảnh Đế!
Chương 79: Mạt Thế Buông Xuống (15)
Lăng Tiêu và Cố Trì đồng thời bước xuống xe, sau đó sóng vai nhau đi tới cạnh đám người nam nữ chủ, bọn họ đang phân chia đội ngũ ra để làm nhiệm vụ, tới lúc Lăng Tiêu đi tới thì họ cũng chẳng thèm nhấc mí mắt lên nhìn một cái, hiển nhiên là không để tâm, cũng như không quan tâm tới tý kiến của hắn.
Chờ một lúc sau khi bàn bạc xong, Hàn Thiên Băng mới ngẩng mặt lên, nhìn Lăng Tiêu với giọng điệu ra lệnh: “anh đi vào bên trong dò xét trước”
“Một mình cậu ta đi vào không phải là đi tìm chết hay sao?” Người ở trong viện nghiên cứu vừa đi đến nghe được câu này thì không nhịn được lên tiếng.
Tốt xấu gì cũng là bia chắn đạn cho mình, bọn họ cũng phải giữ gìn một chút.
Hàn Thiên Băng lạnh lùng liếc nam nhân vừa nói chuyện một cái, sau đó nhìn sang vẻ mặt đang rối rắm do dự của Lăng Tiêu, đáy mắt cô ta không chút che dấu mà hiện lên khinh thường cùng chế nhạo: “anh không dám đi?”
“Lời của tôi nói anh cũng không nghe theo hay sao?”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh.
“Không có, anh đã yêu em như vậy thì làm sao có thể mặc kệ em được? Lúc em cần đến anh, anh rất sẵn lòng”
Nói rồi Lăng Tiêu bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt của hắn cực kỳ ôn nhu, khí chất và ngũ quan thanh tú hoà thành một, không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, thiếu niên ôn nhuận như ngọc, phảng phất như thế gia công tử thời cổ đại vậy.
Đây cũng là điểm khác nhau giữa Lăng Tiêu và nguyên chủ, mỗi lần nguyên chủ nhìn Hàn Thiên Băng cười như vậy thì vẻ mặt lại trông cực kỳ đáng khinh, giống như là thèm nhỏ dãi nhan sắc của cô ta vậy, nhưng mà Lăng Tiêu lại khác hẳn nguyên chủ, hắn mang đến cho người ta cảm giác nịch thiệp tao nhã, tựa như quý tộc phương Tây, khiến không ít người không nhịn được mà cuốn sâu vào nó.
Tới cả Hàn Thiên băng cũng ngây người một lúc, sau đó trong chốc lát, biểu cảm trên mặt cô ta liền biến đổi thành tự tin kiêu ngạo như nữ vương: “hừ, như vật thì tốt”
Lăng Tiêu mỉm cười nói cô ta chờ hắn rồi một mình đi vào bên trong, dáng vẻ của y cực kỳ thong dong, giống như không phải đang bị ép buộc mà là cực kỳ hạnh phúc khi được làm việc vì cô ta vậy.
Mà Cố Trì từ đầu tới cuối vẫn im lặng đứng bên cạnh Lăng Tiêu lúc này lại chủ động lên tiếng, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, lạnh giọng hỏi: “muốn chết?”
Khu quân đội này lớn như vậy, nhưng mà từ sau khi mạt thế xuống tới giờ thì chưa từng có ai dám một mình xông vào trong đây, lúc trước bên trong quân khu này đã tập trung rất nhiều người, vậy nên hiện tại bọn họ cũng không biết rằng nó đã tập chung tang nhiêu tang thi đâu.
Cái gì mà một mình đi vào thăm dò, hoàn toàn là đi tìm chết mới đúng, ý định của nữ nhân kia rõ ràng như vậy cho dù có là người ngốc nhìn vào thì dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, nhưng mà tên thiểu năng này vẫn như không nhìn thấy mà ngây thơ làm theo.
Cố Trì từ trước tới giờ đều không có gặp qua người xuẩn như vậy, nếu không phải là thiếu một cái tài xế chắc chắn hắn cũng chẳng buồn để ý, vậy nên lúc này hắn dùng ánh mắt cực kì lạnh lẽo mà nhìn vào hai kẻ đầu sỏ kia, họng súng đen ngòm giơ lên chỉ thẳng vào trán Hàn Thiên Băng.
Tức khắc, cả đám người giật nảy mình, trên tay bọn họ nhanh chóng phát ra dị năng mà giơ lên hướng về phía Cố Trì, còn có Hàn Thiên Băng tạo băng chuỳ hướng về phía Lăng Tiêu nữa.
Những người phía sau viện nghiên cứu cũng không phải là của vừa, bọn họ đặc biệt được trưởng quan cử tới để mà bảo hộ vị tiểu tổ tông trước mặt này, vậy nên trong tình thế như vậy, họ cũng bất đắc dĩ mà phải ra nhập cuộc chiến, tay tạo ra dị năng và giơ súng ống hướng về đám người đối diện.
Bỗng chốc, cục diện trở lên căng thẳng, hoàn toàn lâm vào thế giằng co.
Trên tay Hàn Mạc Thần vẫn đang tụ lại một quả cầu điện, hắn nhìn về phía Cố Trì, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo: “mày có ý gì?”
Cố Trì đáp, vẻ mặt cực kỳ hững hờ: “Ý gì? Việc tôi làm từ trước tới giờ cần có lý do?”
Hàn Mạc Thần đen mặt, giọng điệu càng trở lên lạnh lẽo, dường như không quen mắt khi có kẻ dám tới diễu võ giương oai trước mặt hắn: “cho mày một cơ hội, bỏ súng xuống, bằng không thì hôm nay mày đừng hòng chạy thoát”
Chưa đợi Cố Trì nói, người đứng ở phía sau anh ta đã lên tiếng trước, là đám dị năng giả được căn cứ phái tới để bảo hộ Cố Trì: “Mạc đội trưởng đừng nóng giận, không phải như anh nghĩ, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm”
“Viện trưởng cũng không phải là có ý đồ xấu, hoàn toàn không có, lần này mục đích chúng tôi tới chỉ là để tìm tang thi sống thôi, đều, đều là người một nhà, nên bình tĩnh nói chuyện nhau, nên bình tĩnh nói chuyện với nhau”
Có lẽ do gấp gáp, những câu nói anh ta nói ra cực kỳ lộn xộn, nhưng mà liên kết với nhau thì miễn cưỡng nghe hiểu.
Chờ một lúc sau khi bàn bạc xong, Hàn Thiên Băng mới ngẩng mặt lên, nhìn Lăng Tiêu với giọng điệu ra lệnh: “anh đi vào bên trong dò xét trước”
“Một mình cậu ta đi vào không phải là đi tìm chết hay sao?” Người ở trong viện nghiên cứu vừa đi đến nghe được câu này thì không nhịn được lên tiếng.
Tốt xấu gì cũng là bia chắn đạn cho mình, bọn họ cũng phải giữ gìn một chút.
Hàn Thiên Băng lạnh lùng liếc nam nhân vừa nói chuyện một cái, sau đó nhìn sang vẻ mặt đang rối rắm do dự của Lăng Tiêu, đáy mắt cô ta không chút che dấu mà hiện lên khinh thường cùng chế nhạo: “anh không dám đi?”
“Lời của tôi nói anh cũng không nghe theo hay sao?”
Lăng Tiêu nhẹ nhàng lắc đầu, ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng sủng nịnh.
“Không có, anh đã yêu em như vậy thì làm sao có thể mặc kệ em được? Lúc em cần đến anh, anh rất sẵn lòng”
Nói rồi Lăng Tiêu bỗng nhiên mỉm cười, vẻ mặt của hắn cực kỳ ôn nhu, khí chất và ngũ quan thanh tú hoà thành một, không hiểu sao lại mang đến cho người ta cảm giác thoải mái, thiếu niên ôn nhuận như ngọc, phảng phất như thế gia công tử thời cổ đại vậy.
Đây cũng là điểm khác nhau giữa Lăng Tiêu và nguyên chủ, mỗi lần nguyên chủ nhìn Hàn Thiên Băng cười như vậy thì vẻ mặt lại trông cực kỳ đáng khinh, giống như là thèm nhỏ dãi nhan sắc của cô ta vậy, nhưng mà Lăng Tiêu lại khác hẳn nguyên chủ, hắn mang đến cho người ta cảm giác nịch thiệp tao nhã, tựa như quý tộc phương Tây, khiến không ít người không nhịn được mà cuốn sâu vào nó.
Tới cả Hàn Thiên băng cũng ngây người một lúc, sau đó trong chốc lát, biểu cảm trên mặt cô ta liền biến đổi thành tự tin kiêu ngạo như nữ vương: “hừ, như vật thì tốt”
Lăng Tiêu mỉm cười nói cô ta chờ hắn rồi một mình đi vào bên trong, dáng vẻ của y cực kỳ thong dong, giống như không phải đang bị ép buộc mà là cực kỳ hạnh phúc khi được làm việc vì cô ta vậy.
Mà Cố Trì từ đầu tới cuối vẫn im lặng đứng bên cạnh Lăng Tiêu lúc này lại chủ động lên tiếng, hắn vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, lạnh giọng hỏi: “muốn chết?”
Khu quân đội này lớn như vậy, nhưng mà từ sau khi mạt thế xuống tới giờ thì chưa từng có ai dám một mình xông vào trong đây, lúc trước bên trong quân khu này đã tập trung rất nhiều người, vậy nên hiện tại bọn họ cũng không biết rằng nó đã tập chung tang nhiêu tang thi đâu.
Cái gì mà một mình đi vào thăm dò, hoàn toàn là đi tìm chết mới đúng, ý định của nữ nhân kia rõ ràng như vậy cho dù có là người ngốc nhìn vào thì dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán ra, nhưng mà tên thiểu năng này vẫn như không nhìn thấy mà ngây thơ làm theo.
Cố Trì từ trước tới giờ đều không có gặp qua người xuẩn như vậy, nếu không phải là thiếu một cái tài xế chắc chắn hắn cũng chẳng buồn để ý, vậy nên lúc này hắn dùng ánh mắt cực kì lạnh lẽo mà nhìn vào hai kẻ đầu sỏ kia, họng súng đen ngòm giơ lên chỉ thẳng vào trán Hàn Thiên Băng.
Tức khắc, cả đám người giật nảy mình, trên tay bọn họ nhanh chóng phát ra dị năng mà giơ lên hướng về phía Cố Trì, còn có Hàn Thiên Băng tạo băng chuỳ hướng về phía Lăng Tiêu nữa.
Những người phía sau viện nghiên cứu cũng không phải là của vừa, bọn họ đặc biệt được trưởng quan cử tới để mà bảo hộ vị tiểu tổ tông trước mặt này, vậy nên trong tình thế như vậy, họ cũng bất đắc dĩ mà phải ra nhập cuộc chiến, tay tạo ra dị năng và giơ súng ống hướng về đám người đối diện.
Bỗng chốc, cục diện trở lên căng thẳng, hoàn toàn lâm vào thế giằng co.
Trên tay Hàn Mạc Thần vẫn đang tụ lại một quả cầu điện, hắn nhìn về phía Cố Trì, giọng điệu cực kỳ lạnh lẽo: “mày có ý gì?”
Cố Trì đáp, vẻ mặt cực kỳ hững hờ: “Ý gì? Việc tôi làm từ trước tới giờ cần có lý do?”
Hàn Mạc Thần đen mặt, giọng điệu càng trở lên lạnh lẽo, dường như không quen mắt khi có kẻ dám tới diễu võ giương oai trước mặt hắn: “cho mày một cơ hội, bỏ súng xuống, bằng không thì hôm nay mày đừng hòng chạy thoát”
Chưa đợi Cố Trì nói, người đứng ở phía sau anh ta đã lên tiếng trước, là đám dị năng giả được căn cứ phái tới để bảo hộ Cố Trì: “Mạc đội trưởng đừng nóng giận, không phải như anh nghĩ, đều là hiểu lầm, đều là hiểu lầm”
“Viện trưởng cũng không phải là có ý đồ xấu, hoàn toàn không có, lần này mục đích chúng tôi tới chỉ là để tìm tang thi sống thôi, đều, đều là người một nhà, nên bình tĩnh nói chuyện nhau, nên bình tĩnh nói chuyện với nhau”
Có lẽ do gấp gáp, những câu nói anh ta nói ra cực kỳ lộn xộn, nhưng mà liên kết với nhau thì miễn cưỡng nghe hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất