Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam
Chương 23: Thế Giới Thứ Hai: Kịch Bản Học Đường Kinh Điển, Tình Tay Ba Và... Súng?
Mất một lúc Vân Ngọc mới có thể tiêu hóa hết được lời sỉ nhục đấy, cậu đáp lại theo phản xạ” Anh nói gì cơ?”
Vinh Huy mỉm cười đầy chế giễu khi y đứng dậy khỏi ghế, áp đảo Vân Ngọc bằng chiều cao khủng của mình. Y hạ mắt nhìn Vân Ngọc” Tôi nói, đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, cậu thật kinh tởm.”
Vân Ngọc sững sờ. Anh chàng này đột nhiên xúc phạm cậu như vậy mặc dù cậu đã kịp làm gì sai đâu? (GinGin: ủa tức là nếu kịp thì bé định làm gì đúng hơm=))).
Với vẻ mặt nhăn nhó, Vân Ngọc cất tiếng hỏi “ Tại sao anh lại nói tôi như vậy chứ? Tôi đã làm gì sai sao?”
( GInGin: à xưng anh tôi nhưng không phải là ‘anh’ theo kiểu hơn tuổi đâu nha mn.)
Vinh Huy quả thật là một chàng điển trai, nhưng giọng điệu thật cao ngạo. Nghe Vân Ngọc nói vậy y không những không dừng lại mà càng xúc phạm nhiều hơn “ Bởi vì cậu thật chướng mắt, vừa xấu xí vừa ngu ngốc lại còn yếu đuối. Cậu có quên rằng tôi phải tự dọn dẹp phòng và làm bài tập về nhà cho cậu trong suốt một tuần trời vì sự ốm yếu của cậu? Cậu là học sinh danh dự đấy, thật là ngu ngốc, tất cả điều cậu cần làm bây giờ là học tập học tập và học tập, cậu đang đứng thứ hai đấy.”
“ Tôi đồng ý làm bạn cùng phòng với cậu vì tôi nghĩ cậu là một học sinh giỏi mà tôi có thể học tập cùng, nhưng hóa ra cậu lại là một kẻ si ngốc.” Vinh Huy chế giễu “ Hơn thế nữa, sao cậu cứ phải nhìn chằm chằm vào tôi như thế? Cậu có phải là một trong những fan cuồng của tôi không đấy? Tôi thề có Chúa, cậu thật là phiền phức!”
Vân Ngọc cúi thấp đầu, cậu không tranh cãi với Vinh Huy và chỉ chấp nhận những lời thô thiển đấy. Tuy nhiên, trong tâm trí cậu đang điên cuồng như vũ bão.
[ Hệ thống, giữ tao lại đi.]
[Gì vậy?]
[Giữ tao lại không tao sẽ oánh chết thằng khốn này! Y sẽ thế nào nếu y mất khuôn mặt đẹp đẽ này chứ nhỉ? Thật là một thằng nhóc kiêu ngạo. Y nghĩ là y hơn tao nên y có thể xúc phạm tao như thế sao? Tao vẫn có lòng tự trọng! Tao vẫn đang nỗ lực từng ngày! Chỉ vì y là nam thần nên y có quyền xúc phạm tao sao? Arghhhh!]
[Cậu chắc là cậu không muốn thốt ra những lời đấy chứ?]
[ Th-Thì y vẫn là nhân vật chính của thế giới này mà..]
[Cậu chỉ sợ vì y mạnh hơn cậu rất nhiều và cao hơn cậu chục xăng ti chứ gì?]
[Pupa, đôi lúc, tao ước mày có chức năng tất tiếng.]
Vinh Huy thấy Vân Ngọc chỉ cúi đầu và không nói gì. Y cứ tưởng Vân Ngọc ít nhất sẽ tranh cãi với y, nhưng khi Vân Ngọc chỉ lặng im chấp nhận như một kẻ thua cuộc, điều đó khiến Vinh Huy có chút không thoải mái và .. tội lỗi.
Y cảm thấy rằng cậu như một đứa nhóc yếu ớt và ngốc nghếch.
Vinh Huy tặc lưỡi và đẩy vai Vân Ngọc, y ra ngoài hít không khí trong lành.
Vân Ngọc bước đến giường của mình và nhìn chằm chằm vào trần nhà, cậu hỏi hệ thống về thông tin chi tiết của thế giới này.
[Bây giờ nhá, thằng khốn đó lượn rồi, mày phải kể tao nghe mày nói thế giới này có hai nhân vật chính là sao hả?]
[Pupa: Thì sẽ có hai nhân vật chính hay đúng hơn là hai chủ nhân của thế giới này. Trong một vài thế giới thì chúng ta sẽ gặp trường hợp như vậy. Đây là thế giới đầu tiên. Không giống như thế giới trước, thế giới này yêu cầu cậu phải kết nối với cả hai nhân vật chính. Cả Breakmeter và Fatemeter sẽ bị tác động mạnh mẽ bởi cả hai nhân vật, và Fatemeter sẽ được chia làm đôi.]
[Pupa: Nói ngắn gọn lại, thì thế giới này khá khó đấy, đặc biệt nếu cậu muốn cưa đổ cả hai anh chàng.]
[ Hah! Thế cơ đấy!]
[Pupa: Đây là chỉ số phần trăm Breakmeter và Fatemeter hiện tại]
Pupa đưa ra hình ảnh ba chiều với một chỉ số Breakmeter và hai chỉ số Fatemeter. Ngay lúc này, Breakmeter chỉ có 10% và cả hai chỉ sồ Fatemeter đều đang là 0%.
[Hệ thống, mày nói rằng Vinh Huy là người mà Tuấn Trạch hứng thú. Họ là cặp đôi chính của thế giới này, đúng không?] (GinGin: ca này căng đó mọi ngườii)
[Pupa: Chính xác.]
[ Thế họ làm gì mà thế giới sụp đổ? Cả hai người họ mới chỉ là học sinh trung học]
[Cậu sẽ biết nếu cậu gặp Tuấn Trạch. Anh ta sẽ tìm đến cậu vào ngày mai đấy.]
Vân Ngọc gật gù. Hôm nay cậu đã quá mệt mỏi rồi, và cái thân thể yếu ớt này càng khiến cậu thêm khó chịu và lả người. Cậu nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Một giờ sau, Vinh Huy trở lại với hai chai cô ca trên tay. Y muốn xin lỗi Vân Ngọc vì y đã thốt ra nhiều lời tổn thương cậu ấy.
Y không phải là người khó tính hay kiêu ngạo, nhưng gần đây, sự nổi tiếng của y tăng vọt và y chán ngấy với những người hâm mộ luôn theo dõi y, nhìn chằm chầm vào y như thể y là một động vật kỳ lạ. Y cũng mệt mỏi với rất nhiều hoạt động y phải tham gia. Khi Vân Ngọc, bạn cùng phòng của y cũng nhìn chằm chằm y như vậy, khiến tâm trí anh trở nên bực bội trong khoảnh khắc.
Nhưng khi y nhìn thấy Vân Ngọc đã say ngủ trên chiếc giường nhỏ, y chỉ lặng lẽ đặt cô ca trên bàn. Vinh Huy thả mình xuống giường, quay đầu nhìn con sâu ngủ kia.
Vân Ngọc có thân hình mảnh mai gầy gò, có lẽ vì suy dinh dưỡng từ khi còn nhỏ. Vinh Huy biết rằng Vân Ngọc là một đứa trẻ mồ côi, ký túc xà này cũng như là ngôi nhà nhỏ của riêng cậu và tiền học bổng là cách duy nhất để cậu duy trì sinh hoạt. Vinh Huy nghe nói rằng tiền học bổng của cậu đang bị ban lãnh đạo xem xét, bởi vì Vinh Huy đã đứng nhất trong mọi môn học và Vân Ngọc chỉ luôn xếp hạng hai.
Bây giờ họ đều đã là học sinh năm 2, nếu cậu vẫn mãi đứng thứ hạng hai, học bổng của cậu chắc sẽ được rút lại.
Đôi lúc Vinh Huy cảm thấy có lỗi với cậu nhóc này, nhưng y không muốn nhượng bộ vì lòng thương hại. Mẹ y luôn cảnh báo y hoặc là người giỏi nhất, hoặc là thứ vô dụng, nếu không họ sẽ bắt được y. Vì vậy, trở thành người đứng đầu chính là mục tiêu cả đời này của y.
“ Xin lỗi.”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 5%]
Hệ thống thông báo trong khi Vân Ngọc vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu đang mơ về con gà rán vàng ruộm thơm ngon…
----
Vân Ngọc tỉnh giấc trong sự choáng váng. Cậu liếc nhìn chiếc giường của Vinh Huy phía bên kia, nhưng chiếc giường trống rỗng. Cậu ngó chiếc đồng hồ và thấy mới sáu giờ sáng mà.
[Vinh Huy đâu mày?]
[Y đã chạy bộ từ một tiếng trước rồi, chứ đâu lười biếng như ai.]
Vân Ngọc thờ ơ và đi rửa mặt bắt đầu ngày mới. Trường học bắt đầu từ 8 giờ. Vân Ngọc rời ký túc xá lúc 7 giờ và cuốc bộ đến trường.
Ký túc xá ở bên trong ngôi trường rộng lớn này, nên Vân Ngọc không cần bước sang đường để đến trường. Nhưng cậu thích cái cảm giác bước đi trên con đường tràn ngập người qua lại, với dòng xe cộ ngược xuôi. (GinGin: suýt thì tèo vì ô tô đâm nên mới phải xuyên vào đây mà bé con chả có tí ám ảnh nào luôn, còn thích nữa chứ=)))
Mọi học sinh lướt qua cậu với chiếc ô tô của riêng họ,còn Vân Ngọc chỉ có thể hít khói xe. Vân Ngọc mắng chửi và chà đạp hệ thống ngàn lần trong đầu, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm bên ngoài. Bởi vì hệ thống nói với cậu rằng, cậu rất nổi tiếng với những.. cô dọn dẹp.
[Pupa: Lý Vân Ngọc thường giiúp các cô dọn vệ sinh trên đường lên lớp. Cậu rất quen thuộc với họ đó.]
[Chà, Lý Vân Ngọc thật là một cậu bé tốt bụng, vị tha. Nhưng Bạch Vân Ngọc tao cần chiếc Ferrari kia cơ.]
[ Cô à, để cháu giúp cô nhé!] Vân Ngọc nói và lấy chiếc chổi từ một người phụ nữ dọn vệ sinh. Người đó đã 60 tuổi và bà bị một vấn đề về lưng. Bà không thể nghỉ hưu vì bà có một đứa cháu gái cần tiền để đi học.
“ Cảm ơn con Vân Ngọc”
Vân Ngọc bắt đầu dọn dẹp nhanh chóng, khi cậu đang bận quét đống lá rụng,đột nhiên phía sau đầu cậu bị một chiếc túi đập trúng.
Chiếc túi rất nặng khiến Vân Ngọc ngã nhào ra đất. “ Ah!”
Vân Ngọc quay đầu và nhìn thấy một chàng trai với chiều cao khủng như Vinh Huy đang nhìn xuống cậu. Chàng trai có mái tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm và đôi mắt phượng, chiếc mũi cao thẳng… Một chàng trai hội tụ đủ nét đẹp quý phái.
Tuy nhiên, có một hình xăm rất độc đáo trên cổ anh.
[Pupa: Đây là Châu Tuấn Trạch, chủ nhân còn lại của thế giới này, người thừa kế của tổ chức mafia quyền lực nhất trong thành phố này. Anh ta là một kẻ chuyên bắt nạt, và cậu là một mục tiêu ưa thích của anh ta.]
Tuấn Trạch mỉa mai “ Đứng dậy đi, thằng đầu tôm, làm bài tập cho tao, bây giờ.”
Vinh Huy mỉm cười đầy chế giễu khi y đứng dậy khỏi ghế, áp đảo Vân Ngọc bằng chiều cao khủng của mình. Y hạ mắt nhìn Vân Ngọc” Tôi nói, đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế, cậu thật kinh tởm.”
Vân Ngọc sững sờ. Anh chàng này đột nhiên xúc phạm cậu như vậy mặc dù cậu đã kịp làm gì sai đâu? (GinGin: ủa tức là nếu kịp thì bé định làm gì đúng hơm=))).
Với vẻ mặt nhăn nhó, Vân Ngọc cất tiếng hỏi “ Tại sao anh lại nói tôi như vậy chứ? Tôi đã làm gì sai sao?”
( GInGin: à xưng anh tôi nhưng không phải là ‘anh’ theo kiểu hơn tuổi đâu nha mn.)
Vinh Huy quả thật là một chàng điển trai, nhưng giọng điệu thật cao ngạo. Nghe Vân Ngọc nói vậy y không những không dừng lại mà càng xúc phạm nhiều hơn “ Bởi vì cậu thật chướng mắt, vừa xấu xí vừa ngu ngốc lại còn yếu đuối. Cậu có quên rằng tôi phải tự dọn dẹp phòng và làm bài tập về nhà cho cậu trong suốt một tuần trời vì sự ốm yếu của cậu? Cậu là học sinh danh dự đấy, thật là ngu ngốc, tất cả điều cậu cần làm bây giờ là học tập học tập và học tập, cậu đang đứng thứ hai đấy.”
“ Tôi đồng ý làm bạn cùng phòng với cậu vì tôi nghĩ cậu là một học sinh giỏi mà tôi có thể học tập cùng, nhưng hóa ra cậu lại là một kẻ si ngốc.” Vinh Huy chế giễu “ Hơn thế nữa, sao cậu cứ phải nhìn chằm chằm vào tôi như thế? Cậu có phải là một trong những fan cuồng của tôi không đấy? Tôi thề có Chúa, cậu thật là phiền phức!”
Vân Ngọc cúi thấp đầu, cậu không tranh cãi với Vinh Huy và chỉ chấp nhận những lời thô thiển đấy. Tuy nhiên, trong tâm trí cậu đang điên cuồng như vũ bão.
[ Hệ thống, giữ tao lại đi.]
[Gì vậy?]
[Giữ tao lại không tao sẽ oánh chết thằng khốn này! Y sẽ thế nào nếu y mất khuôn mặt đẹp đẽ này chứ nhỉ? Thật là một thằng nhóc kiêu ngạo. Y nghĩ là y hơn tao nên y có thể xúc phạm tao như thế sao? Tao vẫn có lòng tự trọng! Tao vẫn đang nỗ lực từng ngày! Chỉ vì y là nam thần nên y có quyền xúc phạm tao sao? Arghhhh!]
[Cậu chắc là cậu không muốn thốt ra những lời đấy chứ?]
[ Th-Thì y vẫn là nhân vật chính của thế giới này mà..]
[Cậu chỉ sợ vì y mạnh hơn cậu rất nhiều và cao hơn cậu chục xăng ti chứ gì?]
[Pupa, đôi lúc, tao ước mày có chức năng tất tiếng.]
Vinh Huy thấy Vân Ngọc chỉ cúi đầu và không nói gì. Y cứ tưởng Vân Ngọc ít nhất sẽ tranh cãi với y, nhưng khi Vân Ngọc chỉ lặng im chấp nhận như một kẻ thua cuộc, điều đó khiến Vinh Huy có chút không thoải mái và .. tội lỗi.
Y cảm thấy rằng cậu như một đứa nhóc yếu ớt và ngốc nghếch.
Vinh Huy tặc lưỡi và đẩy vai Vân Ngọc, y ra ngoài hít không khí trong lành.
Vân Ngọc bước đến giường của mình và nhìn chằm chằm vào trần nhà, cậu hỏi hệ thống về thông tin chi tiết của thế giới này.
[Bây giờ nhá, thằng khốn đó lượn rồi, mày phải kể tao nghe mày nói thế giới này có hai nhân vật chính là sao hả?]
[Pupa: Thì sẽ có hai nhân vật chính hay đúng hơn là hai chủ nhân của thế giới này. Trong một vài thế giới thì chúng ta sẽ gặp trường hợp như vậy. Đây là thế giới đầu tiên. Không giống như thế giới trước, thế giới này yêu cầu cậu phải kết nối với cả hai nhân vật chính. Cả Breakmeter và Fatemeter sẽ bị tác động mạnh mẽ bởi cả hai nhân vật, và Fatemeter sẽ được chia làm đôi.]
[Pupa: Nói ngắn gọn lại, thì thế giới này khá khó đấy, đặc biệt nếu cậu muốn cưa đổ cả hai anh chàng.]
[ Hah! Thế cơ đấy!]
[Pupa: Đây là chỉ số phần trăm Breakmeter và Fatemeter hiện tại]
Pupa đưa ra hình ảnh ba chiều với một chỉ số Breakmeter và hai chỉ số Fatemeter. Ngay lúc này, Breakmeter chỉ có 10% và cả hai chỉ sồ Fatemeter đều đang là 0%.
[Hệ thống, mày nói rằng Vinh Huy là người mà Tuấn Trạch hứng thú. Họ là cặp đôi chính của thế giới này, đúng không?] (GinGin: ca này căng đó mọi ngườii)
[Pupa: Chính xác.]
[ Thế họ làm gì mà thế giới sụp đổ? Cả hai người họ mới chỉ là học sinh trung học]
[Cậu sẽ biết nếu cậu gặp Tuấn Trạch. Anh ta sẽ tìm đến cậu vào ngày mai đấy.]
Vân Ngọc gật gù. Hôm nay cậu đã quá mệt mỏi rồi, và cái thân thể yếu ớt này càng khiến cậu thêm khó chịu và lả người. Cậu nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.
Một giờ sau, Vinh Huy trở lại với hai chai cô ca trên tay. Y muốn xin lỗi Vân Ngọc vì y đã thốt ra nhiều lời tổn thương cậu ấy.
Y không phải là người khó tính hay kiêu ngạo, nhưng gần đây, sự nổi tiếng của y tăng vọt và y chán ngấy với những người hâm mộ luôn theo dõi y, nhìn chằm chầm vào y như thể y là một động vật kỳ lạ. Y cũng mệt mỏi với rất nhiều hoạt động y phải tham gia. Khi Vân Ngọc, bạn cùng phòng của y cũng nhìn chằm chằm y như vậy, khiến tâm trí anh trở nên bực bội trong khoảnh khắc.
Nhưng khi y nhìn thấy Vân Ngọc đã say ngủ trên chiếc giường nhỏ, y chỉ lặng lẽ đặt cô ca trên bàn. Vinh Huy thả mình xuống giường, quay đầu nhìn con sâu ngủ kia.
Vân Ngọc có thân hình mảnh mai gầy gò, có lẽ vì suy dinh dưỡng từ khi còn nhỏ. Vinh Huy biết rằng Vân Ngọc là một đứa trẻ mồ côi, ký túc xà này cũng như là ngôi nhà nhỏ của riêng cậu và tiền học bổng là cách duy nhất để cậu duy trì sinh hoạt. Vinh Huy nghe nói rằng tiền học bổng của cậu đang bị ban lãnh đạo xem xét, bởi vì Vinh Huy đã đứng nhất trong mọi môn học và Vân Ngọc chỉ luôn xếp hạng hai.
Bây giờ họ đều đã là học sinh năm 2, nếu cậu vẫn mãi đứng thứ hạng hai, học bổng của cậu chắc sẽ được rút lại.
Đôi lúc Vinh Huy cảm thấy có lỗi với cậu nhóc này, nhưng y không muốn nhượng bộ vì lòng thương hại. Mẹ y luôn cảnh báo y hoặc là người giỏi nhất, hoặc là thứ vô dụng, nếu không họ sẽ bắt được y. Vì vậy, trở thành người đứng đầu chính là mục tiêu cả đời này của y.
“ Xin lỗi.”
[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 5%]
Hệ thống thông báo trong khi Vân Ngọc vẫn chìm sâu vào giấc ngủ. Cậu đang mơ về con gà rán vàng ruộm thơm ngon…
----
Vân Ngọc tỉnh giấc trong sự choáng váng. Cậu liếc nhìn chiếc giường của Vinh Huy phía bên kia, nhưng chiếc giường trống rỗng. Cậu ngó chiếc đồng hồ và thấy mới sáu giờ sáng mà.
[Vinh Huy đâu mày?]
[Y đã chạy bộ từ một tiếng trước rồi, chứ đâu lười biếng như ai.]
Vân Ngọc thờ ơ và đi rửa mặt bắt đầu ngày mới. Trường học bắt đầu từ 8 giờ. Vân Ngọc rời ký túc xá lúc 7 giờ và cuốc bộ đến trường.
Ký túc xá ở bên trong ngôi trường rộng lớn này, nên Vân Ngọc không cần bước sang đường để đến trường. Nhưng cậu thích cái cảm giác bước đi trên con đường tràn ngập người qua lại, với dòng xe cộ ngược xuôi. (GinGin: suýt thì tèo vì ô tô đâm nên mới phải xuyên vào đây mà bé con chả có tí ám ảnh nào luôn, còn thích nữa chứ=)))
Mọi học sinh lướt qua cậu với chiếc ô tô của riêng họ,còn Vân Ngọc chỉ có thể hít khói xe. Vân Ngọc mắng chửi và chà đạp hệ thống ngàn lần trong đầu, nhưng vẫn giữ nụ cười mỉm bên ngoài. Bởi vì hệ thống nói với cậu rằng, cậu rất nổi tiếng với những.. cô dọn dẹp.
[Pupa: Lý Vân Ngọc thường giiúp các cô dọn vệ sinh trên đường lên lớp. Cậu rất quen thuộc với họ đó.]
[Chà, Lý Vân Ngọc thật là một cậu bé tốt bụng, vị tha. Nhưng Bạch Vân Ngọc tao cần chiếc Ferrari kia cơ.]
[ Cô à, để cháu giúp cô nhé!] Vân Ngọc nói và lấy chiếc chổi từ một người phụ nữ dọn vệ sinh. Người đó đã 60 tuổi và bà bị một vấn đề về lưng. Bà không thể nghỉ hưu vì bà có một đứa cháu gái cần tiền để đi học.
“ Cảm ơn con Vân Ngọc”
Vân Ngọc bắt đầu dọn dẹp nhanh chóng, khi cậu đang bận quét đống lá rụng,đột nhiên phía sau đầu cậu bị một chiếc túi đập trúng.
Chiếc túi rất nặng khiến Vân Ngọc ngã nhào ra đất. “ Ah!”
Vân Ngọc quay đầu và nhìn thấy một chàng trai với chiều cao khủng như Vinh Huy đang nhìn xuống cậu. Chàng trai có mái tóc ngắn, khuôn mặt góc cạnh, lông mày rậm và đôi mắt phượng, chiếc mũi cao thẳng… Một chàng trai hội tụ đủ nét đẹp quý phái.
Tuy nhiên, có một hình xăm rất độc đáo trên cổ anh.
[Pupa: Đây là Châu Tuấn Trạch, chủ nhân còn lại của thế giới này, người thừa kế của tổ chức mafia quyền lực nhất trong thành phố này. Anh ta là một kẻ chuyên bắt nạt, và cậu là một mục tiêu ưa thích của anh ta.]
Tuấn Trạch mỉa mai “ Đứng dậy đi, thằng đầu tôm, làm bài tập cho tao, bây giờ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất