Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 33: "Tại sao?"

Trước Sau
[Pupa: Ding! Fatemeter của Tuấn Trạch tăng lên 50%]

[Pupa: Cậu đang làm cái gì thế??? Cậu hành động theo cảm tính à? Đừng bảo cậu không nhớ người Lý Vân Ngọc thích là Vinh Huy? Chúng ta có thể bị đá ra khỏi thế giới này nếu cậu OOC đấy.]

[Tao nhớ mà. Nhưng, cậu ta đã bao giờ thổ lộ với Vinh Huy đâu? Chưa bao giờ đúng không? Vì vậy, tình yêu của Lý Vân Ngọc dành cho Vinh Huy chưa bao giờ được chú ý. Tao nhìn thấy cái hố to đùng đó. Bên cạnh đó, tao cũng đã thổ lộ trực tiếp với Tuấn Trạch đâu? Tao chỉ nói rằng tao yêu ai đó, có thể ám chỉ Tuấn Trạch hoặac Vinh Huy. Chỉ là Tuấn Trạch tự nghĩ là tao ám chỉ anh ta.]

[Đó là lý do tại sao cảnh báo OOC vẫn chưa được kích hoạt.]

[Pupa: ….Đúng. Chúng ta sẽ bị đá ra khỏi thế giới này ngay lập tức nếu chủ nhân của thế giới này nhận ra có điều bất thường từ bạn. Tuy nhiên, tại sao cậu lại phải thú nhận trước mặt Tuấn Trạch cơ chứ?]

[Chậc, hệ thống à, đây là cách mày hoàn thành thế giới mà. Trước đó mày đã nói với tao, tao chỉ cần yêu thôi mà, không phải à?]

[Pupa: Thì đúng là vậy, nếu cậu có thể làm như vậy đúng cách. Tại sao cậu lại thổ lộ với anh ta như vậy cơ chứ? Còn Vinh Huy thì sao?]

[Mày thấy đấy, để hoàn thành thế giới, tao cần yêu một trong 2 người. Mặc dù tao có cảm tình với Vinh Huy nhiều hơn, tao không thể phủ nhận rằng Tuấn Trạch là một trở ngại rất lớn. Nếu tao đi cùng Vinh Huy, Tuấn Trạch sẽ không ngừng làm phiền bọn tao. Gia đình Tuấn Trạch thực sự rất quyền lực, một diễn viên mới chỉ đang trên đà nổi tiếng thì làm sao có thể chống lại một gia đình quyền lực như vậy? Tuấn Trạch có thể kết thúc sự nghiệp của Vinh Huy ngay lập tức!]

[Vì vậy, tao quyết định chỉ tập trung vào việc nâng chỉ số Fatemeter của Tuấn Trạch lên 100%. Nếu tao ở lại với Tuấn Trạch, sẽ chẳng có gì phải lo lắng, không thiếu ăn, không bị bắt nạt và không cần đấu đá gì cả.]

[Nhưng, nếu tao ở lại với Vinh Huy… mày không nhớ chuyện gì đã xảy ra trong quán cà phê à? Fan của Vinh Huy đổ xô đến khi nhìn thấy nam thần của họ! Vinh Huy giờ chỉ là một diễn viên nhỏ, nhưng chỉ cần cho anh ấy hai hoặc ba năm sau đó anh ấy có thể trở thành ảnh đế như Hàn Diệp!]

Vân Ngọc cảm thấy khá xúc động khi nghĩ về điều đó. Cậu cũng được coi là một diễn viên nhỏ, và sự đấu đá trong làng giải trí là có thật. Cậu thấy rằng Vinh Huy có tiềm năng để trở thành một ngôi sao lớn. Nếu cậu có thể tách Tuấn Trạch khỏi Vinh Huy, thì con đường sự nghiệp tiến tới vị trí ảnh đế của Vinh Huy sẽ trở nên dễ dàng hơn.

[Pupa: Vì vậy, cậu muốn hy sinh bản thân, để Vinh Huy có thể sống tốt hơn với vị trí là một diễn viên?]

[Đúng vậy. Mặc dù tao có buồn chứ vì tao thích anh ấy hơn Tuấn Trạch nhiều, nhưng mày thấy đấy, nếu Tuấn Trạch không gây rối cản trở, Vinh Huy thậm chí sẽ trở thành một ngôi sao hàng đầu luôn.]

[Hệ thống, tao biết rằng Vinh Huy mỗi ngày đều luyện tập rất vất vả, anh ấy vừa đứng nhất lớp, vừa họat động ở câu lạc bộ, vừa hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của một diễn viên. Tao không muốn mọi thứ trở thành công cốc chỉ vì tao. Vì vậy tao tiến tới với Tuấn Trạch. Vinh Huy sẽ tìm được một người khác phù hợp hơn mà, đúng chứ?]

Pupa rơi vào trầm lặng. Nó biết rằng những lý lẽ của Vân Ngọc là đúng. Mặc dù, Vân Ngọc đôi lúc hơi ngơ ngác và có chút…. ừm,... trơ trẽn, cậu luôn suy nghĩ để hành động rất tốt. Giống như những gì cậu đã làm cho trại trẻ mồ côi ở thế giới trước vậy, và hiện tại, cậu muốn rời khỏi Vinh Huy sau lần Vinh Huy bị bao vây bởi fan trong quán cà phê. Cậu muốn chắc chắn rằng, y có thể tiến xa hơn và xa hơn nữa trong sự nghiệp diễn xuất y đã chọn.

Tuy nhiên, Vân Ngọc đã quên rằng Fatemeter của Vinh Huy đã đạt mốc 60%, sẽ là điều không thể để Vinh Huy rời đi dễ dàng, đặc biệt rằng Vinh Huy mới chỉ đang là chàng trai thanh thiếu niên ở độ tuổi 17. Vân Ngọc chính là mối tình đầu của y..



Pupa biết rằng điều đó thật sự rất khó, nhưng Vân Ngọc đã thổ lộ với Tuấn Trạch. Vì vậy, giờ đây nó chỉ có thể đứng từ xa và quan sát mọi chuyện.

Vân Ngọc trở lại ký túc xá lúc trời đã về khuya. Ký túc xá hôm nay thật vắng lặng và trống trải, vì hôm nay là cuối tuần. Hầu hết mọi học sinh ở đây đã trở về với gia đình của họ.

Trời thật sự rất tối, vì vậy Vân Ngọc bước từng bước thật chậm rãi thận trọng cho đến khi đứng trước của phòng. Cậu nhập mã phòng và cánh cửa bật mở. Tất cả mọi thứ được bao bọc trong màn đêm u tối, nhưng cậu vẫn cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào cậu.

Vân Ngọc nuốt nước bọt và bật công tắc điện. Cậu giật thót mình khi thấy Vinh Huy đang nhìn cậu chằm chàm trên giường.

Vinh Huy ngồi trên chiếc giường của Vân Ngọc, và đôi mắt y không hề rời khỏi cánh cửa một giây nào hết. Khi Vân Ngọc cuối cùng cũng trở lại, điều đầu tiên y thấy là sự kinh ngạc tột độ của cậu trước sự xuất hiện của y

“Đóng cửa.” Vinh Huy ra lệnh với một giọng nói lạnh buốt tâm can.

Vân Ngọc nuốt nước bọt và làm theo ngay lập tức. Cậu đứng ngay cạnh cửa một cách đầy căng thẳng, ánh nhìn của Vinh Huy hiện tại thật sự rất khác. Ánh mắt u tối như muốn đào sâu vào mọi ngóc ngách trong linh hồn cậu.

“V-Vinh Huy, tôi xin lỗi tôi đã rời khỏi anh, anh biết mà, Tuấn Trạch thật sự…”

“Đừng nhắc đến tên thằng khốn đó,” Vinh Huy cắt ngang lời Vân Ngọc, “Nói cho tôi, tại sao cậu lại chọn hắn ta, thay vì chọn tôi? Tôi còn thiếu thứ gì khiến cậu không hài lòng?”

“Không, không phải vậy!!!” Vân Ngọc trả lời đầy tội lỗi. Vinh Huy chẳng thiếu thứ gì cả, y thậm chí có thể trở thàng một người yêu hoàn hảo. Nhưng ở thế giới này, y không phải là chủ nhân duy nhất, và y yếu hơn rất nhiều so với Tuấn Trạch.

“Vậy thì tại sao cậu rời bỏ tôi?” Vinh Huy sẵng giọng, đôi mắt xinh đẹp đó chứa đầy nước mắt, “Cậu là người đầu tiên tôi yêu, Vân Ngọc. Cậu là người đầu tiên tôi hẹn hò, và cậu làm tổn thương tôi khi cậu dám hôn thằng khốn đó.”

Vân Ngọc cũng chấn động mạnh khi cậu nhìn thấy nước mắt của VInh Huy. Y từng là nam thần cao cao tại thượng, giờ lại vì cậu mà đổ lệ. Vân Ngọc cảm thấy bản thân thật tồi tệ, cậu gần như đã muốn phá vỡ mọi thứ để tiến lên an ủi người con trai kia.

“Tôi..tôi không cố ý hôn anh ta..”

“Thằng khốn đó ép buộc cậu ư?” Vinh Huy đột ngột hỏi. Y đứng phắt dậy khỏi giường và bước về phía Vân Ngọc. Vinh Huy nhẹ nhàng ôm lấy cậu và hỏi “Nói cho tôi biết, cậu chỉ cần nói cho tôi biết là hắn ta đã ép cậu..”

“Sau đó anh sẽ làm gì chứ?” Vân Ngọc thận trọng hỏi. Cậu không hề muốn Vinh Huy hành động một cách bốc đồng chống lại Tuấn Trạch.

“Tôi sẽ… tôi sẽ đối đầu với hắn ta, tôi đảm bảo rằng hắn ta sẽ phải hối hận vì điều đó.” Vinh Huy nói đầy chắc nịch, y dang tay ôm chặt Vân Ngọc vào lòng.



“Vậy thì, anh ta không ép buộc tôi. Tôi đã hôn anh ta, tôi là người đã hôn anh ta, Vinh Huy à..” Vân Ngọc nhẹ nhàng đẩy ngực Vinh Huy để tách mình ra và nói.

Tất nhiên, Vinh Huy biết rằng Vân Ngọc không nói sự thật. Nhưng y vẫn không hiểu tại sao Vân Ngọc phải làm vậy, ý định thực sự của cậu là gì. ‘Tại sao?”

“Vinh Huy, khi tôi thấy những người hâm mộ của anh. Tôi biết rằng anh được họ yêu mến rất nhiều. Anh có đủ năng lực để trở thành một ngôi sao nổi tiếng. Tuấn Trạch sẽ chỉ là chướng ngại vật của anh. Anh ta quá mạnh mẽ.” Vân Ngọc nựng má Vinh Huy và nở nụ cười buồn. “Vinh Huy, tôi hi vọng rằng anh có thể là một diễn viên tuyệt vời hoặc là một người có tầm ảnh hưởng. Anh sẽ tìm thấy một người xứng đáng với tình yêu của anh, nhưng đó sẽ không phải là tôi.”

Một giọt nước mắt lăn dài từ đôi hàng mi của Vân Ngọc khiến Vinh Huy choáng váng, sau đó Vân Ngọc hôn nhẹ lên làn môi Vinh Huy:

“Ngày mai, tôi sẽ chuyển phòng.”

Vân Ngọc quay lưng và ra khỏi phòng để đầu óc trở nên thoải mái hơn. Những giọt nước mắt của Vinh Huy thực sự là đòn trí mạng đối với cậu.

Vinh Huy đứng lặng một mình trong căn phòng trống vắng. Vân Ngọc chưa bao giờ nói trực tiếp bất cứ điều gì về cảm xúc của cậu, nhưng y có thể nắm bắt được ý định của Vân Ngọc.

Vân Ngọc muốn bảo vệ y khỏi Tuấn Trạch nên đã hy sinh chính bản thân cậu. Có lẽ vì Vân Ngọc kỳ vọng rất nhiều vào sự nghiệp của y nên cậu mới nghĩ ra điều đó. Có lẽ Vân Ngọc nghĩ rằng y sẽ là một nam thần cậu không thể với tới.

Cũng chính tên khốn Châu Tuấn Trạch đó chắc chắn đã đe dọa Vân Ngọc và đưa ra vài lời lẽ để dao động đến quyết định của cậu ấy.

Vân Ngọc chỉ muốn bảo vệ y và sự nghiệp của y, muốn bảo vệ tương lai của y khỏi Tuấn Trạch. Nhưng Vinh Huy không muốn điều đó, trên thực tế, anh ghét là đằng khác. Bởi vì nó cho thấy Vinh Huy chỉ là một kẻ yếu thế so với Tuấn Trạch.

“Vì vậy, tất cả đều tan vỡ… Nếu mình có đủ sức mạnh, mình có thể gϊếŧ tên khốn Tuấn Trạch đó và đưa Vân Ngọc trở về…”

Vinh Huy lấy điện thoại ra, y nhìn thật lâu thật lâu vào dãy số mà y nghĩ sẽ không bao giờ gọi cho dù có bị ném xuống địa ngục. Lần đầu tiên trong cuộc đời, y nhấn gọi cho một số liên lạc được lưu là “Ông bố tồi tệ.”

[Pupa: Ding! Fatemeter của Vinh Huy tăng lên 70%]

[Pupa: Ding! Breakmeter giảm xuống 45%]

[Pupa: Ding! Breakmeter giảm xuống 40%]

[Pupa: Ding! Breakmeter giảm xuống 35%]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau