Xuyên Nhanh: Hệ Thống Tiểu Tam

Chương 8: Thế Giới Thứ Nhất: Công Lược Bloody Prince

Trước Sau
Vân Ngọc quay đầu, và khi cậu thấy Michael đang đuổi theo ngay cận kề, cậu trở nên hoảng loạn. Cậu dồn hết sức để chạy nhanh nhất có thể, điều cậu có thể làm tốt nhất hiện giờ đó là chạy, và chạyyyy

“ Đừng chạy!” Michael tiếp tục đuổi theo Vân Ngọc qua khu rừng. Họ đã tiến vào rất sâu, và ánh sáng dần trở nên mờ mờ bởi có tầng sương mù che phủ. Công tước thật sự chạy rất nhanh, Michael cuối cùng cũng chỉ là người bình thường, cậu cuối cùng cũng đuối sức và vấp phải một gốc cây to.

Michael ngã nhào xuống đất, anh nhăn mặt vì đau đớn. Anh đã bị bong gân mắt cá chân rất nặng.

Michael thở dài trên mặt đất, anh đã dùng hết sức lực để đuổi theo công tước. Anh cảm giác công tước không phải người bình thường, bản năng của anh nói rằng công tước có thể là một ma cà rồng.

Nhưng khi công tước vô tình để lộ răng nanh của mình, Michael đã thực sự choáng váng. Nếu là anh bình thường, anh sẽ mở sách Thánh ngay lập tức và thanh trừng cái ác. Nhưng khi thấy Công tước cũng choáng váng với chính chiếc răng nanh của mình, Michael dường như quên hết những gì mình cần làm.

Michael thở dài, anh phải tự mình chữa trị vết thương của mình trước. Anh tìm kiếm cuốn sách Thánh bên trong mũ trùm đầu nhưng không thấy. Michael càng cảm thấy tồi tệ hơn, anh tìm kiếm một lần nữa, và thực tế chiếc mũ trống rỗng “ Nó rơi ở đâu rồi nhỉ?”

Michael nuốt nước bọt. Anh vẫn cần sách Thánh để tụng kinh phép thuật của mình. Anh nhìn xung quanh, nhưng không gian đã trở nên tối tăm và khu rừng tĩnh lặng như một hầm ngục tối tăm.

Michael cố gắng đứng dậy, nhưng mắt cá chân của anh bị bong gân nặng và anh lại ngã xuống. Đột nhiên, anh nghe thấy tiếng xào xạc từ bụi cây. Michael ngẩng đầu cảnh giác “ Ai ở đó?”

Một tiếng xào xạc khác vang lên và Michael lúc này thật sự lo lắng. Anh không mang theo thanh kiếm và sách Thánh đã rơi mất. Anh không có gì để tự vệ.

Đột nhiên, một cặp mắt hổ phách xuất hiện từ bụi cây.

Sau khi thấy Michael không đuổi theo mình nữa, Vân Ngọc dừng bước. Bước đi của cậu chao đảo rồi cậu ngã xuống, cậu gần như đã cạn kiệt sức mạnh.

[ Được rồi, hệ thống, mi thắng. Tao sẽ uống máu động vật.]

Vân Ngọc tưởng như cận kề cái chết, nếu cậu không tiêu thụ máu ngay lúc này, Michael sẽ tìm thấy cậu và gϊếŧ cậu mất.

Pupa đã nói với cậu rằng cậu sẽ không chết thật. Nếu cậu thực sự chết trước khi hoàn thành Breakmeter, cậu sẽ trở về khởi động thế giới lại lần nữa. May mắn đây là thế giới đầu tiên, nếu Vân Ngọc thất bại, cậu không cần quá tiếc nuối.

Nhưng, Vân Ngọc là một người vô cùng lạc quan. Cậu tin rằng chỉ cần cậu có thể làm gì đó, cơ hội của cậu không phải là con số 0. Cậu sẽ nghĩ cách khác để tăng chỉ số Breakmeter.

[Pupa: cậu vẫn còn dư lại một chút sức mạnh, ngay bên phải cậu là một con thỏ. Con thỏ đang mải bận tâm chuyện của nó, nhai cỏ trước khi trở về hang.

[ Tha thứ cho tao nha bé Thỏ, tao sẽ yêu cầu Michael cầu nguyện cho linh hồn của màyy. Mày sẽ được sống trong thiên đường thỏ, Amen!]



Vân Ngọc dồn hết sức lực của mình, di chuyển nhẹ nhàng và bắt được con thỏ ngay lập tức. Vân Ngọc xé cổ con thỏ một cách dứt khoát và hút máu. Khi hương vị của máu đi vào miệng cậu, có một hương vị nhàn nhạt của sắt, nhưng nó giống như là mùi nước dùng thịt.

[ Này, máu thỏ có mùi vị như nước dùng. Điều này không tệ chút nào!]

[Pupa: máu người có vị ngon hơn đấy, như mùi vị của chiếc bánh mứt dâu vậy, vị hạt điều, thậm chí cả vị trà sữa boba. Cậu nên thử chúng.]

[.... Mi thật độc ác với con người! Tao là một ma cà rồng lương thiện, tao sẽ không uống máu người đâu. Thật là độc ác!]

[ Pupa: vậy nên cậu là một ma cà rồng “ ăn chay’?]

Vân Ngọc muốn cãi nhau nhiều hơn với hệ thống, nhưng một tiếng hét lớn không xa vang lên, "CỨU!"

Vân Ngọc biết giọng nói đó là của ai, cậu khựng lại "Michael!"

Vân Ngọc đã lấy lại được một phần sức mạnh của mình. Cuối cùng cậu cũng có đủ sức mạnh để lao tới và xuất hiện trước mặt Michael. Vân Ngọc quan sát tình hình và lao vào giữa Michael với mối nguy hiểm.

Michael nhắm mắt lại. Anh ta đã sẵn sàng để bị cắn bởi con sói hung dữ đến từ bụi rậm. Nhưng anh ta không cảm thấy gì cả, ngoại trừ một giọt máu và một tiếng rêи ɾỉ mờ nhạt quen thuộc.

Michael mở mắt ra. Công tước đang lấy lưng che chắn anh khỏi móng vuốt của con sói. Vân Ngọc rêи ɾỉ trong đau đớn. Cậu ôm Michael và nhảy ra vài mét để tránh con sói.

Michael nhìn thấy tất cả mọi thứ, kể cả giọt máu từ đôi môi công tước. Máu cũng nhỏ giọt từ răng nanh công tước. Vị công tước hiền hòa này... đã gϊếŧ ai đó.

Vân Ngọc phớt lờ Michael, cậu quay lại với con sói.

[ Whoa, tao chuẩn bị solo với con sói đây! Nó là ma sói hả? Nó có biến thành anh chàng đẹp trai sáu múi không? Ôi trời ơi, xịn quá điii!] ( GinGin: liêm sỉ em ơiii)

[ Pupa: Nó là một con sói thông thường.]

[ Vân Ngọc: (;_;) ]

Vân Ngọc tập trung tất cả tinh thần vào con sói. Con sói vồ lấy cậu, nhưng Vân Ngọc đã kịp thời tránh né và mở móng vuốt ( GinGin: xịn quá). Móng tay của Vân Ngọc bây giờ sắc nhọn như những con dao. Vân Ngọc lóe lên sau lưng con sói và cắt cổ nó một cách dứt khoát.



Con sói ngã uỵch xuống đất và tắt thở.

[ Nó thực sự là một con sói bình thường....]

[Pupa: đây không phải là thế giới của Marry Sue.]

[ Đừng phá hỏng ảo tưởng của taoo]

Vân Ngọc vẩy vẩy tay để văng bớt máu sói. Sau đó, cậu nhìn Michael, người vẫn ngồi im không nhúc nhích. Không giống như hoàng tử độc đoán thường ngày, Michael hiện tại trông thật thê thảm. Mắt cá chân của anh ta đã bị bong gân nặng, quần áo dính tả tơi dính đầy bùn đất.

Vân Ngọc tới gần để giúp anh. Michael giật mình khi nhìn Công tước đến gần, anh nghĩ rằng tiếp theo Công tước sẽ xử anh để uống máu.

Có một sự ủy khuất trong tim anh, nếu Công tước thực sự sẽ uống máu của anh ở đây. Anh thực sự đã tin tưởng Công tước với sự tốt bụng của cậu. Nhưng giờ đây, cậu ta thực sự là một ma cà rồng, giống loài sẽ gϊếŧ con người để làm thức ăn.

Vân Ngọc hoàn toàn thấy được sự sợ hãi của Michael. Cậu cau mày không hài lòng.” Ngài nghĩ tôi sẽ gϊếŧ ngài?”

Michael nuốt nước bọt” C.cậu rõ ràng đã uống máu trước khi cậu đến đây, cậu đã gϊếŧ ai? Nói thật đi!”

“ Một con thỏ.” Vân Ngọc thu tay lại “Tôi không bao giờ uống máu người.”

“ Dối trá! Ta biết các ngươi đều là một đám quái vật ghê rợn tàn nhẫn! Ta sẽ không rơi vào cái bẫy lừa lọc của cậu đâu!” Michael rõ ràng rất sợ, bởi vì cậu không có sách Thánh ở đây. Dựa vào sự quan sát của anh, Công tước chắc hẳn là một ma cà rồng quyền lực, bởi vì cậu có thể ở trong nhà thờ lớn mà không hề bị bỏng rát.

Tuy nhiên, Michael là kẻ cuồng tín đầy tự cao, anh không muốn cầu xin tha mạng dưới chân kẻ thù của Chúa.

“ Đây là cách mà ngài cảm ơn tôi sau khi tôi đã cứu ngài một mạng?” Vân Ngọc chế giễu” tôi chưa bao giờ uống máu người trong suốt 300 năm cuộc đời. Tôi chỉ uống máu động vật. Nhưng nếu Ngài luôn là người đúng nhất, dĩ nhiên đánh giá của ngài luôn luôn chuẩn xác.”

Michael nhìn thấy một mạt thất vọng trong mắt công tước. Tuy nhiên, công tước lập tức quay đầu và biến mất. Michael nghĩ rằng Công tước đã thông suốt rằng chẳng có gì hay ho nếu gϊếŧ Thượng tọa kế vị, nên Công tước đã vứt anh ở đây.

Nhưng ngạc nhiên là, công tước trở lại với chiếc áo choàng bị cởi ra. Chiếc áo đang bọc cái gì đó. Vân Ngọc vứt chiếc áo đến chỗ Michael.

Michael mở chiếc áo, anh thấy quyển sách Thánh. Anh ngẩng lên nhì Công tước và ngập ngừng không thể tin. “ Đây là...?”

“ Dùng sách Thánh để chữa mắt cá chân của ngài đi.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau