Xuyên Nhanh: Mỗi Lần Xuyên Sách Đều Bị Bắt Xoay Chuyển Như Thần
Chương 4: Xoay Chuyển Như Thần Trong Niên Đại Văn
Edit: At_Thiên Thiên
Đội trưởng Lương có bốn bác gái, chị hai nhà bác cả sau khi đi lấy chồng thì sinh được ba đứa con, đứa thứ hai làm dân binh trong thị trấn. Thời buổi này những người họ hàng với nhau thường qua lại rất thân thiết, đội trưởng Lương rất thân với đứa cháu trai thứ nhà chị họ này. Ông lập tức ném cuốc xuống đi lên trên trấn, ngay hôm ấy cháu trai ông đã dẫn theo hai người chiến hữu về đây luôn. Tất cả đàn ông trong thôn đều đi lên núi theo dân binh.
Đến khi trời gần tối, mọi người hớn hở khiêng lợn rừng xuống núi.
Bởi vì có quan hệ thân thích, khi chia thịt dân binh để lại một nửa già cho dân làng, mỗi nhà đều được chút lợi. Tuy nhiên, thịt được chia nhất định không được ăn hết trong một bữa. Thời tiết giờ đang lạnh, thịt để dành được, phải dự trữ để ăn dần.
Trong nhà không có nồi sắt, mẹ Thiết Đản cắt hai lạng thịt cho vào nồi gốm hầm với cải trắng, đây đã được coi là vô cùng chịu chi. Đến khi đồ ăn nóng hổi được bưng lên bàn, ba Thiết Đản dùng sức hít một hơi, bùi ngùi nói: “Đứa nhỏ Tiểu Thu đó thật thông minh!”
Nhan Tấn Vân tuyệt đối không nghĩ được rằng, cậu sẽ vì ăn vạ được một con lợn rừng mà được coi như thần đồng.
“Đương nhiên rồi ạ! Đại ca Thu sao lại không thông minh được! Anh ấy lợi hại nhất!” Thiết Đản kiêu ngạo mà nói, “Chỉ là do ở trong núi không có hổ, chứ không thì ngay cả hổ đại ca Thu của con cũng bắt được!” Khụ, Thiết Đản có hơi sùng bái Nhan Tấn Vân mù quáng.
Gần đây Nhan Tấn Vân biên soạn một câu chuyện nhiều, tên là 《 Anh hùng nhí Thiết Đản 》, kể về việc một đám trẻ nhỏ đánh giặc Nhật Bản. Vừa nghe tên đã biết, Thiết Đản nhất đình là nhân vật chính trong truyện. Thiết Đản là người chờ mong Nhan Tấn Vân kể chuyện nhất!
Ngoại trừ Thiết Đản, các đứa trẻ khác trong thôn cũng đều có vai diễn. Sắp xếp dựa trình độ nghiêm túc khi học tập, Thiết Đản có thành tích học tập tốt nhất, vai diễn của cậu bé quan trọng nhất, kế tiếp là Liên Hoa với thái độ học tập tốt nhất, sau đó mới các bạn nhỏ khác. Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện vẫn đang tiếp diễn, nếu có người học tập tiến bộ thì cảnh diễn của bạn đó ở trong truyện sẽ theo đó mà tăng lên. Cứ như vậy, những bạn nhỏ có ít cảnh diễn đều cố gắng hết sức theo cho bằng Thiết Đản, muốn biến toàn bộ chuyện xưa từ 《 Anh hùng nhí Thiết Đản 》 biến thành 《 Anh hùng nhí Thổ Căn 》, 《 Anh hùng nhí Tam Xoá Tử 》, 《 Anh hùng nhí Hắc Nê 》 gì đó.
Thiết Đản nhất định không để bọn họ thực hiện được! Cậu bé mới là anh hùng nhí chân chính!
Ở trong việc học tập này, Thiết Đản không dám thả lỏng chút nào. Buổi tối lúc đi ngủ, cậu nằm ở trên giường, tuy không nhìn được gì trong bóng đêm, nhưng cậu sẽ dùng ngón tay viết chữ ở trên bụng, ôn tập lại một lần các chữ mà Nhan Tấn Vân đã dạy, đến tận khi đã ghi nhớ chúng thật kỹ trong đầu. Mỗi khi tới lúc này, cậu giống như đã chạm đến thế giới trong cậu chuyện của Nhan Tấn Vân.
Chờ đến sau khi thời tiết lạnh hoàn toàn, ngoài ruộng sẽ không còn việc gì để làm.
Qua chuyện về lợn rừng, Nhan Tấn Vân hoàn toàn hiểu rõ được, đội trưởng Lương chắc chắn không phải loại người không biết ứng biến linh động, mọi người trong thôn cũng không phải loại người thích giày vò người khác, do vậy hắn lại nói ra một kiến nghị với đội trưởng Lương.
“Bác Lương, gần đây cháu đọc sách giáo sơ trung của chị Xuân Nha, trong sách giáo khoa có rất nhiều điều tốt, cháu đã hiểu được rất nhiều đạo lý. Người dân chúng ta bây giờ đang ở thời điểm rất tốt đó ạ, nông dân cuối cùng cũng đã vùng lên làm chủ! Không giống trước kia, nông dân luôn bị áp bách, không thể không bán chính mình làm nô lệ cho nhà địa chủ, đến lúc mùa đông ngoài ruộng không còn việc làm, tuyết lớn rơi nhiều như lông ngỗng, địa chủ vẫn còn bắt chúng ta đi lên trên núi tìm việc làm, bọn họ đúng là muốn làm chúng ta lạnh chết!”
Đội trưởng Lương nghe vậy thì vẻ mặt sững sờ, nhưng đứa nhỏ cũng toàn khen quốc gia tốt, khen xã hội tốt ngay trước mặt ông, ông không thể nói không tốt được, vì vậy nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy, trước kia chúng ta sống rất khổ, hiện tại chúng ta rốt cuộc có thể làm chủ đương gia.”
Nhan Tấn Vân cười cười: “Bác Lương, thế hệ những người sinh ra trước ngày giải phóng thực là quá khổ, nhưng lớp người trẻ tuổi chúng ta được sinh ra sau ngày giải phóng thì không khổ. Vì làm chúng ta càng cảm nhận được sâu sắc hơn sự tốt đẹp của việc nhân dân tự làm chủ, cháu đề nghị, ở trong thôn triển khai hoạt động ức khổ tư điềm*. Cụ thể là, tổ chức người trẻ tuổi chịu gió lạnh đi lên núi làm việc, làm chúng ta trải nghiệm một chút sự khổ đau của hoàn cảnh bị địa chủ áp bách trong xã hội cũ. Chỉ có từng trải qua đau khổ, mới biết có được cuộc sống hạnh phúc không dễ dàng!”
***Ức khổ tư điềm(忆苦思甜): thành ngữ, ý chỉ hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại***
Nhan Tấn Vân nắm lấy tay đội trưởng Lương, tha thiết mà nói: “Giáo dục như vậy là rất cần thiết. Nếu bác cảm thấy đề nghị của cháu không tồi, có thể báo cáo công xã, hội báo một chút tư tưởng với lãnh đạo. Không chừng lãnh đạo sẽ ủng hộ chúng ta.”
Đội trưởng Lương nghĩ triển khai giáo dục ức khổ tư điềm ở trong thôn, lãnh đạo công xã nếu cảm thấy đề nghị này không ổn, nhiều nhất cũng chỉ là không phê chuẩn, tuyệt đối sẽ không nói tư tưởng đội trưởng Lương có vấn đề. Mà một khi lãnh đạo phê chuẩn, về sau đội trưởng Lương có thể quang minh chính đại dẫn theo người trẻ tuổi trong thôn đi lên núi kiếm ăn. Đương nhiên, cũng không thể thường xuyên lên núi. Một năm nhiều nhất hai lần. Làm xong vụ gieo trồng vào mùa xuân thì lên núi một lần, làm xong vụ thu hoạch mùa thu lại lên một nữa, tuyệt đối không thể làm chậm trễ công việc trong đất.
“Đầu cháu lớn lên như thế nào vậy? Sao có thể nghĩ ra phương pháp này?” Cả người đội trưởng Lương hết sức kinh hãi.
Nhan Tấn Vân lấy ra sách giáo khoa toán của Lương Xuân Nha, chỉ vào đề ứng dụng nói: “Bác Lương, là do cháu đọc sách nhiều ạ. Ở đây nói cho chúng ta biết, xã hội cũ không coi người nghèo như là người, cho nên cháu muốn luôn luôn ghi nhớ sự tốt đẹp của xã hội mới.”
(Truyện được đăng tại: https://dtruyen.com/xuyen-nhanh-moi-lan-xuyen-sach-deu-bi-bat-xoay-chuyen-nhu-than/)
Không biết đội trưởng Lương báo cáo với công xã như thế nào, dù sao không đến mấy ngày, buổi giáo dục ức khổ tư điềm đầu tiên được triển khai ở đội sản xuất của bọn họ, sau đó từ từ lan rộng ra toàn bộ công xã, cuối cùng thậm chí oanh oanh liệt liệt truyền bá đến toàn bộ huyện.
Các thanh niên đi lên núi chịu khổ nửa tháng, đến lúc xuống núi, cả đám đều tiều tụy đến mức không ra người. Trên tay người kia đầy bọc mủ. Chân người này thì da nứt toác. Người thì mệt đến mức lưng cũng không duỗi thẳng được. Mọi người sôi nổi nói: “Quá khổ, những ngày tháng bị áp bách thật sự quá khổ, chúng ta chỉ trải nghiệm nửa tháng đã không chịu nổi, xã hội cũ quá ác liệt!”
Còn về thu hoạch phụ của ức khổ tư điềm…… Dù sao hiện giờ cũng là xã hội mới, thành quả lao động sẽ không bị địa chủ bóc lột, vẫn sẽ thuộc về nhân dân, vì thế mọi người vui mừng chia nhau các đồ ăn hoang dã, quả dại và các loại rễ cây có thể dùng làm lương thực .
Trong bát nhiều thức ăn hơn, trong bụng cũng nhiều chất béo, dường như sinh hoạt cũng có nhiều hi vọng theo một chút!
Trải qua chuyện này, địa vị của Nhan Tấn Vân trong lòng mọi người càng khác nhau hơn, thần đồng xứng đáng là thần đồng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng năm một.
Mất không ít tinh thần sức lực, Lương Xuân Nha theo Nhan Tấn Vân học xong chương trình học sơ trung. Thành tích học tập của cô khá tốt, nhưng mà, nơi đây năng lực dạy học còn yếu kém, cho dù Lương Xuân Nha học giỏi nhất trấn, nhưng trình độ của cô so với thành phố lớn thì hoàn toàn không đủ. Nhan Tấn Vân dứt khoát tra lậu bổ khuyết* cho cô một hồi, mới bắt đầu dạy cô một ít nội dung mới. Nhưng bởi vì Lương Xuân Nha ngày thường phải xuống ruộng làm việc để kiếm điểm công, thời gian dành cho học tập không nhiều lắm, nên tốc độ học tập của cô cũng không nhanh.
***Tra lậu bổ khuyết (查漏补缺): Một thuật ngữ Trung Quốc, nghĩa là tìm lỗ hổng để lấp đầy khoảng trống, tìm chỗ thiếu sót để bổ sung vào.***
Mất khoảng chừng bốn năm, Lương Xuân Nha mới tốt nghiệp sơ trung ở chỗ Nhan Tấn Vân. Phải tỉ mỉ mới làm ra được tác phẩm tinh tế, Nhan Tấn Vân có thể đảm bảo cậu dạy Lương Xuân Nha rất tốt. Đương nhiên cũng do Lương Xuân Nha thật sự đáng để dạy, cậu mới có thể có trách nhiệm như thế.
Sau khi học xong sơ trung, đội trưởng Lương nhờ cháu trai trong đội dân binh trợ giúp, trăm cay ngàn đắng mới tìm được một bộ sách giáo khoa cao trung, nhưng là loại đã bị hư tổn. Thật ra, tình hình mấy năm nay không tốt, đội trưởng Lương cũng không hề rõ học tập cuối cùng có ích lợi gì, nhưng vì Nhan Tấn Vân dạy rất nghiêm túc, Lương Xuân Nha cũng nghiêm túc học, đội trưởng Lương là người chiều con, đường nhiên sẽ không phản đối.
Kiến thức cao trung khó hơn sơ trung nhiều. Ban ngày Lương Xuân Nha ra đồng, buổi tối thật ra cũng có rảnh, nhưng gần đây ban ngày phải mất nhiều sức lực, thêm nữa đèn dầu trong nhà cũng cần dùng tiết kiệm, Lương Xuân Nha học khá trắc trở, nhưng dù sao cũng vẫn tiếp tục kiên trì.
Chỉ nháy mắt, Nhan Tấn Vân đã mười hai tuổi.
Lúc này, tin tức tốt quốc gia muốn khôi phục thi đại học rốt cuộc cũng truyền từ bên ngoài đến! Người Lương gia lúc đầu còn cảm thấy không có gì, cho đến khi Nhan Tấn Vân lớn tiếng nói: “Chị Xuân Nha, chị có thể tham gia thi đại học! Chị có thể đi thi đại học!”
“Chị sao? Thi đại học? Chị có thể chứ?” Lương Xuân Nha không dám tin tưởng.
Vì cái gì mà không thể? Dưới sự cổ vũ của Nhan Tấn Vân, tất cả những khát vọng ở đáy lòng Lương Xuân Nha đều sống lại. Người cháu trai làm dân binh của đội trưởng Lương hai năm trước sớm đã tìm đường xin được vào đồn công an, bây giờ nghĩ cách tìm tới chút tài liệu ôn tập.
Nhan Tấn Vân lại bắt đầu giúp Lương Xuân Nha ôn tập.
Lúc này, thật nhiều người bị đày xuống dưới đều được sửa lại án xử sai, mọi người dần dần ý thức được, lai lịch Nhan Tấn Vân đã không thành vấn đề. Trong thôn không có ai không thích Nhan Tấn Vân. Chuyện có liên quan đến cậu, trước kia không dám nói, hiện tại cuối cùng cũng không phải che giấu. Ngay cả người ổn trọng như đội trưởng Lương cũng không nhịn được mà giơ lu trà, khoe khoang với mọi người: “Các ông đừng thấy tuổi Tiểu Thu không lớn, Xuân Nữu nhà tôi cũng là học sinh của cậu bé, Xuân Nữu nói cậu bé dạy còn tốt hơn giáo viên trong trường học ……”
Theo mạng lưới quan hệ khổng lồ trong làng trên xóm dưới, tốc độ truyền bá tin tức trong phạm vi trăm dặm thập phần kinh người. Gần như chỉ trong một đêm, mỗi người đều biết nơi này của họ xuất hiện một thần đồng nhí. Việc này truyền mãi truyền mãi còn truyền tới tận trên trấn.
Nghe nói gần đây bắt đầu có một sự kiện rất thịnh hành, đi! Mọi người đi xem thần đồng đi! Là loại ngàn năm khó gặp đấy!
Đội trưởng Lương có bốn bác gái, chị hai nhà bác cả sau khi đi lấy chồng thì sinh được ba đứa con, đứa thứ hai làm dân binh trong thị trấn. Thời buổi này những người họ hàng với nhau thường qua lại rất thân thiết, đội trưởng Lương rất thân với đứa cháu trai thứ nhà chị họ này. Ông lập tức ném cuốc xuống đi lên trên trấn, ngay hôm ấy cháu trai ông đã dẫn theo hai người chiến hữu về đây luôn. Tất cả đàn ông trong thôn đều đi lên núi theo dân binh.
Đến khi trời gần tối, mọi người hớn hở khiêng lợn rừng xuống núi.
Bởi vì có quan hệ thân thích, khi chia thịt dân binh để lại một nửa già cho dân làng, mỗi nhà đều được chút lợi. Tuy nhiên, thịt được chia nhất định không được ăn hết trong một bữa. Thời tiết giờ đang lạnh, thịt để dành được, phải dự trữ để ăn dần.
Trong nhà không có nồi sắt, mẹ Thiết Đản cắt hai lạng thịt cho vào nồi gốm hầm với cải trắng, đây đã được coi là vô cùng chịu chi. Đến khi đồ ăn nóng hổi được bưng lên bàn, ba Thiết Đản dùng sức hít một hơi, bùi ngùi nói: “Đứa nhỏ Tiểu Thu đó thật thông minh!”
Nhan Tấn Vân tuyệt đối không nghĩ được rằng, cậu sẽ vì ăn vạ được một con lợn rừng mà được coi như thần đồng.
“Đương nhiên rồi ạ! Đại ca Thu sao lại không thông minh được! Anh ấy lợi hại nhất!” Thiết Đản kiêu ngạo mà nói, “Chỉ là do ở trong núi không có hổ, chứ không thì ngay cả hổ đại ca Thu của con cũng bắt được!” Khụ, Thiết Đản có hơi sùng bái Nhan Tấn Vân mù quáng.
Gần đây Nhan Tấn Vân biên soạn một câu chuyện nhiều, tên là 《 Anh hùng nhí Thiết Đản 》, kể về việc một đám trẻ nhỏ đánh giặc Nhật Bản. Vừa nghe tên đã biết, Thiết Đản nhất đình là nhân vật chính trong truyện. Thiết Đản là người chờ mong Nhan Tấn Vân kể chuyện nhất!
Ngoại trừ Thiết Đản, các đứa trẻ khác trong thôn cũng đều có vai diễn. Sắp xếp dựa trình độ nghiêm túc khi học tập, Thiết Đản có thành tích học tập tốt nhất, vai diễn của cậu bé quan trọng nhất, kế tiếp là Liên Hoa với thái độ học tập tốt nhất, sau đó mới các bạn nhỏ khác. Tuy nhiên, toàn bộ câu chuyện vẫn đang tiếp diễn, nếu có người học tập tiến bộ thì cảnh diễn của bạn đó ở trong truyện sẽ theo đó mà tăng lên. Cứ như vậy, những bạn nhỏ có ít cảnh diễn đều cố gắng hết sức theo cho bằng Thiết Đản, muốn biến toàn bộ chuyện xưa từ 《 Anh hùng nhí Thiết Đản 》 biến thành 《 Anh hùng nhí Thổ Căn 》, 《 Anh hùng nhí Tam Xoá Tử 》, 《 Anh hùng nhí Hắc Nê 》 gì đó.
Thiết Đản nhất định không để bọn họ thực hiện được! Cậu bé mới là anh hùng nhí chân chính!
Ở trong việc học tập này, Thiết Đản không dám thả lỏng chút nào. Buổi tối lúc đi ngủ, cậu nằm ở trên giường, tuy không nhìn được gì trong bóng đêm, nhưng cậu sẽ dùng ngón tay viết chữ ở trên bụng, ôn tập lại một lần các chữ mà Nhan Tấn Vân đã dạy, đến tận khi đã ghi nhớ chúng thật kỹ trong đầu. Mỗi khi tới lúc này, cậu giống như đã chạm đến thế giới trong cậu chuyện của Nhan Tấn Vân.
Chờ đến sau khi thời tiết lạnh hoàn toàn, ngoài ruộng sẽ không còn việc gì để làm.
Qua chuyện về lợn rừng, Nhan Tấn Vân hoàn toàn hiểu rõ được, đội trưởng Lương chắc chắn không phải loại người không biết ứng biến linh động, mọi người trong thôn cũng không phải loại người thích giày vò người khác, do vậy hắn lại nói ra một kiến nghị với đội trưởng Lương.
“Bác Lương, gần đây cháu đọc sách giáo sơ trung của chị Xuân Nha, trong sách giáo khoa có rất nhiều điều tốt, cháu đã hiểu được rất nhiều đạo lý. Người dân chúng ta bây giờ đang ở thời điểm rất tốt đó ạ, nông dân cuối cùng cũng đã vùng lên làm chủ! Không giống trước kia, nông dân luôn bị áp bách, không thể không bán chính mình làm nô lệ cho nhà địa chủ, đến lúc mùa đông ngoài ruộng không còn việc làm, tuyết lớn rơi nhiều như lông ngỗng, địa chủ vẫn còn bắt chúng ta đi lên trên núi tìm việc làm, bọn họ đúng là muốn làm chúng ta lạnh chết!”
Đội trưởng Lương nghe vậy thì vẻ mặt sững sờ, nhưng đứa nhỏ cũng toàn khen quốc gia tốt, khen xã hội tốt ngay trước mặt ông, ông không thể nói không tốt được, vì vậy nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng vậy, trước kia chúng ta sống rất khổ, hiện tại chúng ta rốt cuộc có thể làm chủ đương gia.”
Nhan Tấn Vân cười cười: “Bác Lương, thế hệ những người sinh ra trước ngày giải phóng thực là quá khổ, nhưng lớp người trẻ tuổi chúng ta được sinh ra sau ngày giải phóng thì không khổ. Vì làm chúng ta càng cảm nhận được sâu sắc hơn sự tốt đẹp của việc nhân dân tự làm chủ, cháu đề nghị, ở trong thôn triển khai hoạt động ức khổ tư điềm*. Cụ thể là, tổ chức người trẻ tuổi chịu gió lạnh đi lên núi làm việc, làm chúng ta trải nghiệm một chút sự khổ đau của hoàn cảnh bị địa chủ áp bách trong xã hội cũ. Chỉ có từng trải qua đau khổ, mới biết có được cuộc sống hạnh phúc không dễ dàng!”
***Ức khổ tư điềm(忆苦思甜): thành ngữ, ý chỉ hồi tưởng cuộc sống cực khổ trước kia, nhớ đến cuộc sống hạnh phúc hiện tại***
Nhan Tấn Vân nắm lấy tay đội trưởng Lương, tha thiết mà nói: “Giáo dục như vậy là rất cần thiết. Nếu bác cảm thấy đề nghị của cháu không tồi, có thể báo cáo công xã, hội báo một chút tư tưởng với lãnh đạo. Không chừng lãnh đạo sẽ ủng hộ chúng ta.”
Đội trưởng Lương nghĩ triển khai giáo dục ức khổ tư điềm ở trong thôn, lãnh đạo công xã nếu cảm thấy đề nghị này không ổn, nhiều nhất cũng chỉ là không phê chuẩn, tuyệt đối sẽ không nói tư tưởng đội trưởng Lương có vấn đề. Mà một khi lãnh đạo phê chuẩn, về sau đội trưởng Lương có thể quang minh chính đại dẫn theo người trẻ tuổi trong thôn đi lên núi kiếm ăn. Đương nhiên, cũng không thể thường xuyên lên núi. Một năm nhiều nhất hai lần. Làm xong vụ gieo trồng vào mùa xuân thì lên núi một lần, làm xong vụ thu hoạch mùa thu lại lên một nữa, tuyệt đối không thể làm chậm trễ công việc trong đất.
“Đầu cháu lớn lên như thế nào vậy? Sao có thể nghĩ ra phương pháp này?” Cả người đội trưởng Lương hết sức kinh hãi.
Nhan Tấn Vân lấy ra sách giáo khoa toán của Lương Xuân Nha, chỉ vào đề ứng dụng nói: “Bác Lương, là do cháu đọc sách nhiều ạ. Ở đây nói cho chúng ta biết, xã hội cũ không coi người nghèo như là người, cho nên cháu muốn luôn luôn ghi nhớ sự tốt đẹp của xã hội mới.”
(Truyện được đăng tại: https://dtruyen.com/xuyen-nhanh-moi-lan-xuyen-sach-deu-bi-bat-xoay-chuyen-nhu-than/)
Không biết đội trưởng Lương báo cáo với công xã như thế nào, dù sao không đến mấy ngày, buổi giáo dục ức khổ tư điềm đầu tiên được triển khai ở đội sản xuất của bọn họ, sau đó từ từ lan rộng ra toàn bộ công xã, cuối cùng thậm chí oanh oanh liệt liệt truyền bá đến toàn bộ huyện.
Các thanh niên đi lên núi chịu khổ nửa tháng, đến lúc xuống núi, cả đám đều tiều tụy đến mức không ra người. Trên tay người kia đầy bọc mủ. Chân người này thì da nứt toác. Người thì mệt đến mức lưng cũng không duỗi thẳng được. Mọi người sôi nổi nói: “Quá khổ, những ngày tháng bị áp bách thật sự quá khổ, chúng ta chỉ trải nghiệm nửa tháng đã không chịu nổi, xã hội cũ quá ác liệt!”
Còn về thu hoạch phụ của ức khổ tư điềm…… Dù sao hiện giờ cũng là xã hội mới, thành quả lao động sẽ không bị địa chủ bóc lột, vẫn sẽ thuộc về nhân dân, vì thế mọi người vui mừng chia nhau các đồ ăn hoang dã, quả dại và các loại rễ cây có thể dùng làm lương thực .
Trong bát nhiều thức ăn hơn, trong bụng cũng nhiều chất béo, dường như sinh hoạt cũng có nhiều hi vọng theo một chút!
Trải qua chuyện này, địa vị của Nhan Tấn Vân trong lòng mọi người càng khác nhau hơn, thần đồng xứng đáng là thần đồng.
Thời gian cứ như vậy trôi qua từng năm một.
Mất không ít tinh thần sức lực, Lương Xuân Nha theo Nhan Tấn Vân học xong chương trình học sơ trung. Thành tích học tập của cô khá tốt, nhưng mà, nơi đây năng lực dạy học còn yếu kém, cho dù Lương Xuân Nha học giỏi nhất trấn, nhưng trình độ của cô so với thành phố lớn thì hoàn toàn không đủ. Nhan Tấn Vân dứt khoát tra lậu bổ khuyết* cho cô một hồi, mới bắt đầu dạy cô một ít nội dung mới. Nhưng bởi vì Lương Xuân Nha ngày thường phải xuống ruộng làm việc để kiếm điểm công, thời gian dành cho học tập không nhiều lắm, nên tốc độ học tập của cô cũng không nhanh.
***Tra lậu bổ khuyết (查漏补缺): Một thuật ngữ Trung Quốc, nghĩa là tìm lỗ hổng để lấp đầy khoảng trống, tìm chỗ thiếu sót để bổ sung vào.***
Mất khoảng chừng bốn năm, Lương Xuân Nha mới tốt nghiệp sơ trung ở chỗ Nhan Tấn Vân. Phải tỉ mỉ mới làm ra được tác phẩm tinh tế, Nhan Tấn Vân có thể đảm bảo cậu dạy Lương Xuân Nha rất tốt. Đương nhiên cũng do Lương Xuân Nha thật sự đáng để dạy, cậu mới có thể có trách nhiệm như thế.
Sau khi học xong sơ trung, đội trưởng Lương nhờ cháu trai trong đội dân binh trợ giúp, trăm cay ngàn đắng mới tìm được một bộ sách giáo khoa cao trung, nhưng là loại đã bị hư tổn. Thật ra, tình hình mấy năm nay không tốt, đội trưởng Lương cũng không hề rõ học tập cuối cùng có ích lợi gì, nhưng vì Nhan Tấn Vân dạy rất nghiêm túc, Lương Xuân Nha cũng nghiêm túc học, đội trưởng Lương là người chiều con, đường nhiên sẽ không phản đối.
Kiến thức cao trung khó hơn sơ trung nhiều. Ban ngày Lương Xuân Nha ra đồng, buổi tối thật ra cũng có rảnh, nhưng gần đây ban ngày phải mất nhiều sức lực, thêm nữa đèn dầu trong nhà cũng cần dùng tiết kiệm, Lương Xuân Nha học khá trắc trở, nhưng dù sao cũng vẫn tiếp tục kiên trì.
Chỉ nháy mắt, Nhan Tấn Vân đã mười hai tuổi.
Lúc này, tin tức tốt quốc gia muốn khôi phục thi đại học rốt cuộc cũng truyền từ bên ngoài đến! Người Lương gia lúc đầu còn cảm thấy không có gì, cho đến khi Nhan Tấn Vân lớn tiếng nói: “Chị Xuân Nha, chị có thể tham gia thi đại học! Chị có thể đi thi đại học!”
“Chị sao? Thi đại học? Chị có thể chứ?” Lương Xuân Nha không dám tin tưởng.
Vì cái gì mà không thể? Dưới sự cổ vũ của Nhan Tấn Vân, tất cả những khát vọng ở đáy lòng Lương Xuân Nha đều sống lại. Người cháu trai làm dân binh của đội trưởng Lương hai năm trước sớm đã tìm đường xin được vào đồn công an, bây giờ nghĩ cách tìm tới chút tài liệu ôn tập.
Nhan Tấn Vân lại bắt đầu giúp Lương Xuân Nha ôn tập.
Lúc này, thật nhiều người bị đày xuống dưới đều được sửa lại án xử sai, mọi người dần dần ý thức được, lai lịch Nhan Tấn Vân đã không thành vấn đề. Trong thôn không có ai không thích Nhan Tấn Vân. Chuyện có liên quan đến cậu, trước kia không dám nói, hiện tại cuối cùng cũng không phải che giấu. Ngay cả người ổn trọng như đội trưởng Lương cũng không nhịn được mà giơ lu trà, khoe khoang với mọi người: “Các ông đừng thấy tuổi Tiểu Thu không lớn, Xuân Nữu nhà tôi cũng là học sinh của cậu bé, Xuân Nữu nói cậu bé dạy còn tốt hơn giáo viên trong trường học ……”
Theo mạng lưới quan hệ khổng lồ trong làng trên xóm dưới, tốc độ truyền bá tin tức trong phạm vi trăm dặm thập phần kinh người. Gần như chỉ trong một đêm, mỗi người đều biết nơi này của họ xuất hiện một thần đồng nhí. Việc này truyền mãi truyền mãi còn truyền tới tận trên trấn.
Nghe nói gần đây bắt đầu có một sự kiện rất thịnh hành, đi! Mọi người đi xem thần đồng đi! Là loại ngàn năm khó gặp đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất