Chương 40:
Có một tia ngạc nhiên thoáng qua trong đôi mắt của Thẩm Vi Ngôn, trước tiên hắn cuí đầu nhìn xuống tay áo của mình, thấy được một đôi tay nhỏ nhỏ trắng trắng giống như búp măng đang nắm lấy ống tay áo của mình, như là đang nắm chặt lấy một cọng rơm cứu mạng cuối cùng làm cho người khác không thể nào đành lòng mà hất tay ra. Đôi mắt trong suốt lấp lánh của người nữ trước mặt đang nhìn thẳng vào hắn, hắn nhìn thấy được trong mắt nàng là hoang mang lo sợ còn có một ít nước mắt ướt át.
Lời đồn thật sự không phải dối trá, khoảnh khắc đó trong đầu hắn đã hiện lên một ý nghĩa mông lung như vậy.
“Ngươi ——”
“Ngươi ——”
Sau một khoảng nhỏ trầm mặc, hai người lại đồng thời cùng mở lời, Thẩm Vi Ngôn bảo Kiều Xu nói trước.
Kiều Xu buông tay áo đang nắm trong tay ra sau đó cắn cắn môi nói: “Ngươi không phải là tam thiếu gia, ngươi là ai? Tam thiếu gia hiện tại ở đâu?”
Sau khi nhìn thấy nàng buông xuống tay áo của mình, trong lòng Thẩm Vi Ngôn không hiểu sao lại thoáng hiện một chút không vui, lựa lời nói: “Ta là đại ca của các ngươi, gọi là Thẩm Vi Ngôn, hôm nay tam đệ…Bị thương rồi, tình trạng hiện tại của hắn không được tốt cho lắm vậy nên ta thay hắn đi đón dâu.” Nhìn thấy gương mặt của người trước mắt từ từ trở nên tái nhợt, hắn có hơi hơi suy nghĩ rồi nói một câu: “Hiện tại mẫu thân đang ở bên trong phòng chăm sóc hắn, tâm trạng bà ấy đang rất không ổn nếu như có trách móc đệ muội vài câu nặng lời, ngươi cũng đừng để bụng.”
“Ta biết rồi, cám ơn đại ca đã chỉ dạy.” Nàng rũ xuống mi mắt vừa hành lễ vừa nói: “Ta xin phép đi trước.”
Thẩm Vi Ngôn gật đầu rồi xoay người đi ra sân.
Lúc Kiều Xu bước vào cửa là liền cảm nhận được có vài ánh mắt nhìn vào cô.
Cô liếc nhìn xung quanh một vòng thì thấy tất cả đều là những cô gái xinh đẹp trẻ trung, trong lòng cô lập tức hiểu ra, đây hẳn là đám oanh oanh yến yến trong viện của Thẩm Hưng Ngôn. Cô kéo khăn voan trên đầu xuống rồi không trùm lên đầu lại nữa, cứ thể bình tĩnh mà phơi ra khuôn mặt khiến người khác phải ganh tỵ đi theo nha hoàn vào phòng.
Ở bên mép giường có một vị phu nhân uy nghiêm đang ngồi, lúc này bà ta đang xoa nhẹ khăn tay lên khóe mắt của mình, người này đúng là Hầu phu nhân Lý thị, bên cạnh bà ta còn có một người phụ nữ trung niên thanh tú, một ma ma và vài nha hoàn trẻ tuổi đứng cạnh. Nha hoàn dẫn đường cho Kiều Xu đi tới trước bẩm báo hai câu xong thì những người đó đều nhìn về hướng cô, cô liền quy củ mà hành lễ: “Con dâu xin ra mắt phu nhân.” Lý thị cũng không muốn Kiều Xu gọi bà ta là bà bà.
Bà ta dùng đôi mắt ghét bỏ nhìn Kiều Xu, bà ta thấy cô xinh đẹp tuyệt trần thì lòng thầm nghĩ đúng là cái đồ hồ ly tinh rồi cũng không thèm gọi cô đứng dậy mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tình huống hiện tại của Hưng nhi thì ngươi cũng đã thấy rồi đấy, nếu ngươi cảm thấy không thể ở cạnh được thì có thể rời đi ngay.”
Kiều Xu biết rằng ngoài miệng bà ta chỉ nói thế để tỏ vẻ mình là người rộng lượng chứ đã bước qua cửa rồi thì sao có thể lại quay về được. Mà cho dù Lý thị có nói lời khó nghe đi nữa, cô nếu dám trở về thì ngay ngày hôm sau là sẽ có lời đồn cô không chịu nổi cô đơn, quay về cũng chỉ là một con đường chết mà thôi.
Lời đồn thật sự không phải dối trá, khoảnh khắc đó trong đầu hắn đã hiện lên một ý nghĩa mông lung như vậy.
“Ngươi ——”
“Ngươi ——”
Sau một khoảng nhỏ trầm mặc, hai người lại đồng thời cùng mở lời, Thẩm Vi Ngôn bảo Kiều Xu nói trước.
Kiều Xu buông tay áo đang nắm trong tay ra sau đó cắn cắn môi nói: “Ngươi không phải là tam thiếu gia, ngươi là ai? Tam thiếu gia hiện tại ở đâu?”
Sau khi nhìn thấy nàng buông xuống tay áo của mình, trong lòng Thẩm Vi Ngôn không hiểu sao lại thoáng hiện một chút không vui, lựa lời nói: “Ta là đại ca của các ngươi, gọi là Thẩm Vi Ngôn, hôm nay tam đệ…Bị thương rồi, tình trạng hiện tại của hắn không được tốt cho lắm vậy nên ta thay hắn đi đón dâu.” Nhìn thấy gương mặt của người trước mắt từ từ trở nên tái nhợt, hắn có hơi hơi suy nghĩ rồi nói một câu: “Hiện tại mẫu thân đang ở bên trong phòng chăm sóc hắn, tâm trạng bà ấy đang rất không ổn nếu như có trách móc đệ muội vài câu nặng lời, ngươi cũng đừng để bụng.”
“Ta biết rồi, cám ơn đại ca đã chỉ dạy.” Nàng rũ xuống mi mắt vừa hành lễ vừa nói: “Ta xin phép đi trước.”
Thẩm Vi Ngôn gật đầu rồi xoay người đi ra sân.
Lúc Kiều Xu bước vào cửa là liền cảm nhận được có vài ánh mắt nhìn vào cô.
Cô liếc nhìn xung quanh một vòng thì thấy tất cả đều là những cô gái xinh đẹp trẻ trung, trong lòng cô lập tức hiểu ra, đây hẳn là đám oanh oanh yến yến trong viện của Thẩm Hưng Ngôn. Cô kéo khăn voan trên đầu xuống rồi không trùm lên đầu lại nữa, cứ thể bình tĩnh mà phơi ra khuôn mặt khiến người khác phải ganh tỵ đi theo nha hoàn vào phòng.
Ở bên mép giường có một vị phu nhân uy nghiêm đang ngồi, lúc này bà ta đang xoa nhẹ khăn tay lên khóe mắt của mình, người này đúng là Hầu phu nhân Lý thị, bên cạnh bà ta còn có một người phụ nữ trung niên thanh tú, một ma ma và vài nha hoàn trẻ tuổi đứng cạnh. Nha hoàn dẫn đường cho Kiều Xu đi tới trước bẩm báo hai câu xong thì những người đó đều nhìn về hướng cô, cô liền quy củ mà hành lễ: “Con dâu xin ra mắt phu nhân.” Lý thị cũng không muốn Kiều Xu gọi bà ta là bà bà.
Bà ta dùng đôi mắt ghét bỏ nhìn Kiều Xu, bà ta thấy cô xinh đẹp tuyệt trần thì lòng thầm nghĩ đúng là cái đồ hồ ly tinh rồi cũng không thèm gọi cô đứng dậy mà chỉ lạnh nhạt nói: “Tình huống hiện tại của Hưng nhi thì ngươi cũng đã thấy rồi đấy, nếu ngươi cảm thấy không thể ở cạnh được thì có thể rời đi ngay.”
Kiều Xu biết rằng ngoài miệng bà ta chỉ nói thế để tỏ vẻ mình là người rộng lượng chứ đã bước qua cửa rồi thì sao có thể lại quay về được. Mà cho dù Lý thị có nói lời khó nghe đi nữa, cô nếu dám trở về thì ngay ngày hôm sau là sẽ có lời đồn cô không chịu nổi cô đơn, quay về cũng chỉ là một con đường chết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất