Chương 43:
Nhìn thấy hắn vào phòng nàng liền thả tay xuống, đôi mắt nàng cũng hơi tỉnh táo lại, nàng lảo đảo đứng dậy gọi một tiếng: “Đại ca.” Giọng nói nàng mềm mại pha chút khàn khi vừa tỉnh ngủ.
“Ừ, ta tới nhìn tam đệ.” Hắn bất động thanh sắc mà đi tới nhìn Thẩm Hưng Ngôn vẫn đang hôn mê.
Nàng vẫn luôn đứng ngay mép giường, lúc hắn tới gần hình như đã ngửi được một mùi hương bí ẩn, nhưng khi ngửi lại lần nữa thì đã không còn.
Là mùi hương rất thơm trên người nữ nhi.
Kiều Xu thấy Thẩm Vi Ngôn vẫn còn bình tĩnh mà bước lùi lại hai bước rồi nói với cô: “Ta đây đi trước, đệ muội vất vả.”
“Không có gì, đại ca đi thong thả.” Lúc nàng nhún người hành lễ thì dường như mùi hương đó lại bay tới gần hắn.
Hắn gật đầu, nhưng bước chân có vẻ hơi vội vàng.
...
Thẩm Vi Ngôn đã mơ một giấc mơ.
Hắn không nhìn thấy rõ người trong mơ là ai mà chỉ nhớ rằng người đó có một đôi tay nhỏ như ngọc. Nàng giơ một ngón tay đặt lên môi hắn, lúc ngón tay nàng tới gần thì mũi hắn liền ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng ve vuốt môi dưới của hắn, đợi tới khi hắn không nhịn được nữa mà muốn mở miệng ngậm ngón tay đó thì nó lại bỏ chạy đi mất.
Bàn tay đó vuốt ve cổ của hắn, lướt qua hầu kết rồi trượt dần xuống dưới, nó cách một lớp quần áo mà vỗ nhẹ lên bụng dưới của hắn rồi sờ từ từ lên nơi đã bắt đầu ngẩng lên kia.
Tay nàng lại từ tốn mà xoa bóp thứ đó qua lớp y phục, sau đó mới chậm rãi cởi đồ của hắn ra, thứ đó ngay lập tức bắn ra ngoài, trên đỉnh của nó còn chảy ra một ít dịch nhờn.
Hình như nàng đã cười một tiếng, ngón tay non mềm như măng của nàng dính chút dịch nhờn rồi đánh vòng xung quanh đỉnh, sau đó bôi hết lên trên thân gậy và dùng cả bàn tay của mình bọc lên, bàn tay nương theo chất lỏng đó mà bắt đầu tuốt lên tuốt xuống.
Bàn tay nàng mềm mại y như trong tưởng tượng của hắn, thân dưới của hắn lúc này cứ như được một vòng ngọc bao bọc vậy, sung sướng tới mức hắn muốn thở một hơi thật dài.
Trong tưởng tượng? Chẳng lẽ trước đó hắn đã từng nhớ tới bàn tay này rồi sao? Thẩm Vi Ngôn vẫn còn chút tỉnh táo khi nằm mơ thì thấy sương mù che ở trước mắt lại bỗng nhiên biến mất, hóa ra chủ nhân của bàn tay này chính là người mà hắn vừa gặp lúc tối – Tam đệ muội Kiều Xu.
Thẩm Vi Ngôn đột nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên chút bối rối, phía dưới của hắn vẫn còn đang ngẩng cao đầu, hắn không ngờ... mình lại mộng xuân về tam đệ muội.
Hắn hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không làm sự xao động dưới thân giảm bớt được, trong đêm khuya không một tĩnh lặng khiến dục vọng trong lòng không ngừng tăng lên.
Hắn nhắm hai mắt lại rồi đưa tay xuống dưới vuốt ve chuyển động, sau một hồi lâu thì rên lên một tiếng.
Kiều Xu canh tới sau nửa đêm mới đi nghỉ ngơi, sáng hôm sau khi cô được gọi dậy thì cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra vậy.
“Tam thiếu nãi nãi, cần phải đi kính trà.”
Kiều Xu xoa bóp hai đầu lông mày sau đó đi rửa mặt, ăn thêm một chút điểm tâm sáng và chọn một bộ váy màu hồng nhạt mặc vào, cô không trang điểm nhiều mà chỉ tô chút son lên môi rồi theo sự dẫn đường của nha hoàn đi tới chính viện.
Mọi người đều đã có mặt đông đủ ở trong phòng, đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ngay ngắn ở giữa chính là Hầu gia và Hầu phu nhân, ngồi từ trên xuống bên tay trái lần lượt là Thẩm Vi Ngôn, Thẩm Tư Ngôn và vợ của hắn là Lâm thị, bên tay phải ngồi vài vị tiểu thư con vợ lẽ khác của Hầu gia. Phủ Trấn Bắc Hầu hiện tại chỉ có duy nhất một chi của Thẩm Hầu gia nên có thể xem như khá đơn giản.
“Ừ, ta tới nhìn tam đệ.” Hắn bất động thanh sắc mà đi tới nhìn Thẩm Hưng Ngôn vẫn đang hôn mê.
Nàng vẫn luôn đứng ngay mép giường, lúc hắn tới gần hình như đã ngửi được một mùi hương bí ẩn, nhưng khi ngửi lại lần nữa thì đã không còn.
Là mùi hương rất thơm trên người nữ nhi.
Kiều Xu thấy Thẩm Vi Ngôn vẫn còn bình tĩnh mà bước lùi lại hai bước rồi nói với cô: “Ta đây đi trước, đệ muội vất vả.”
“Không có gì, đại ca đi thong thả.” Lúc nàng nhún người hành lễ thì dường như mùi hương đó lại bay tới gần hắn.
Hắn gật đầu, nhưng bước chân có vẻ hơi vội vàng.
...
Thẩm Vi Ngôn đã mơ một giấc mơ.
Hắn không nhìn thấy rõ người trong mơ là ai mà chỉ nhớ rằng người đó có một đôi tay nhỏ như ngọc. Nàng giơ một ngón tay đặt lên môi hắn, lúc ngón tay nàng tới gần thì mũi hắn liền ngửi được một mùi hương nhàn nhạt. Ngón tay của nàng nhẹ nhàng ve vuốt môi dưới của hắn, đợi tới khi hắn không nhịn được nữa mà muốn mở miệng ngậm ngón tay đó thì nó lại bỏ chạy đi mất.
Bàn tay đó vuốt ve cổ của hắn, lướt qua hầu kết rồi trượt dần xuống dưới, nó cách một lớp quần áo mà vỗ nhẹ lên bụng dưới của hắn rồi sờ từ từ lên nơi đã bắt đầu ngẩng lên kia.
Tay nàng lại từ tốn mà xoa bóp thứ đó qua lớp y phục, sau đó mới chậm rãi cởi đồ của hắn ra, thứ đó ngay lập tức bắn ra ngoài, trên đỉnh của nó còn chảy ra một ít dịch nhờn.
Hình như nàng đã cười một tiếng, ngón tay non mềm như măng của nàng dính chút dịch nhờn rồi đánh vòng xung quanh đỉnh, sau đó bôi hết lên trên thân gậy và dùng cả bàn tay của mình bọc lên, bàn tay nương theo chất lỏng đó mà bắt đầu tuốt lên tuốt xuống.
Bàn tay nàng mềm mại y như trong tưởng tượng của hắn, thân dưới của hắn lúc này cứ như được một vòng ngọc bao bọc vậy, sung sướng tới mức hắn muốn thở một hơi thật dài.
Trong tưởng tượng? Chẳng lẽ trước đó hắn đã từng nhớ tới bàn tay này rồi sao? Thẩm Vi Ngôn vẫn còn chút tỉnh táo khi nằm mơ thì thấy sương mù che ở trước mắt lại bỗng nhiên biến mất, hóa ra chủ nhân của bàn tay này chính là người mà hắn vừa gặp lúc tối – Tam đệ muội Kiều Xu.
Thẩm Vi Ngôn đột nhiên mở bừng hai mắt, trong mắt hắn nhanh chóng hiện lên chút bối rối, phía dưới của hắn vẫn còn đang ngẩng cao đầu, hắn không ngờ... mình lại mộng xuân về tam đệ muội.
Hắn hít sâu mấy hơi nhưng vẫn không làm sự xao động dưới thân giảm bớt được, trong đêm khuya không một tĩnh lặng khiến dục vọng trong lòng không ngừng tăng lên.
Hắn nhắm hai mắt lại rồi đưa tay xuống dưới vuốt ve chuyển động, sau một hồi lâu thì rên lên một tiếng.
Kiều Xu canh tới sau nửa đêm mới đi nghỉ ngơi, sáng hôm sau khi cô được gọi dậy thì cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra vậy.
“Tam thiếu nãi nãi, cần phải đi kính trà.”
Kiều Xu xoa bóp hai đầu lông mày sau đó đi rửa mặt, ăn thêm một chút điểm tâm sáng và chọn một bộ váy màu hồng nhạt mặc vào, cô không trang điểm nhiều mà chỉ tô chút son lên môi rồi theo sự dẫn đường của nha hoàn đi tới chính viện.
Mọi người đều đã có mặt đông đủ ở trong phòng, đôi vợ chồng trung niên đang ngồi ngay ngắn ở giữa chính là Hầu gia và Hầu phu nhân, ngồi từ trên xuống bên tay trái lần lượt là Thẩm Vi Ngôn, Thẩm Tư Ngôn và vợ của hắn là Lâm thị, bên tay phải ngồi vài vị tiểu thư con vợ lẽ khác của Hầu gia. Phủ Trấn Bắc Hầu hiện tại chỉ có duy nhất một chi của Thẩm Hầu gia nên có thể xem như khá đơn giản.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất