Chương 48:
Tay Kiều Xu run lên xém chút đã làm thuốc trong muỗng bị tràn ra ngoài, cô không ngờ rằng Thẩm Hưng Ngôn chỉ mới vừa tỉnh lại mà đã động dục rồi, cô không phải muốn tiếp xúc thân mật với cái miệng đã hôn không biết bao nhiêu nữ nhân của gã đâu, người ta thường nói môi đỏ của kỹ nữ ngàn người hưởng, cô chỉ sợ là Thẩm Hưng Ngôn cũng không kém cạnh. Đúng ngay lúc cô vẫn đang bối rối không biết nên làm thế nào mới đúng thì liền nghe giọng nói của Thẩm Vi Ngôn truyền tới từ phía sau: “Để ta làm.”
Hắn bình tĩnh nhận lấy chén thuốc, rồi dưới con mắt ngạc nhiên và vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Thẩm Hưng Ngôn múc một muỗng thuốc: “Uống.”
Thẩm Hưng Ngôn bên ngoài thì không dám nói một chữ nào nhưng trong lòng gã đã thầm mắng mình quá chìm đắm vào sắc đẹp mà quên mất đại ca vẫn còn ở đây, gã ngoan ngoãn uống hết thuốc được đút cho mình.
Mớm xong thuốc thì Thẩm Vi Ngôn liền đứng dậy rồi nói với Kiều Xu: “Đệ muội cứ đi nghỉ trước đi, sáng mai ta sẽ mời thái y đến xem bệnh cho tam đệ.” Hắn đợi Kiều Xu hành lễ rồi đi ra ngoài xong mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Hưng Ngôn vẫn đang trông mong nhìn theo ra cửa nói tiếp: “ Thái y đã sớm nói, trong lúc bị bệnh phải kỵ nữ sắc, kỵ cảm xúc quá khích, nếu đệ còn như thế thì ta sẽ để cho đệ muội tạm thời dọn đi nơi khác.”
“Đừng, đừng mà đại ca, đệ biết sai rồi.” Thẩm Hưng Ngôn thề một thôi một hồi thì Thẩm Vi Ngôn mới gật đầu, hắn dặn dò Trang ma ma một lúc mới xoay người bỏ đi.
Thẩm Vi Ngôn đi thẳng tới thư phòng.
Này là hắn sợ mình lại tiếp tục làm mộng xuân, lúc Thẩm Hưng Ngôn hôn mê thì hắn có thể tham lam chút vui thích đó, nhưng hiện tại Thẩm Hưng Ngôn đã tỉnh lại nên hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Hừng đông rất nhanh đã tới.
Hắn im lặng nhìn ánh sáng dần nhô lên bên ngoài cửa sổ, hôm nay hắn sẽ chào từ biệt với phụ thân và mẫu thân vậy.
…
Biết tin Thẩm Hưng Ngôn đã tỉnh nên mấy vị chủ nhân của Hầu phủ đều lần lượt tới thăm, Hầu phu nhân Lý thị ngồi ngay mép giường nắm lấy tay gã mà không kiềm được rơi lệ.
Ba phần cảm động ban đầu của Thẩm Hưng Ngôn đã sớm biến thành mười phần thiếu kiên nhẫn, gã nhịn tính tình của mình rồi khuyên Lý thị: “Nương, hài nhi đã tốt rồi, nương đừng khóc nữa.”
“Được được được, Hưng nhi của ta.” Cuối cùng Lý thị cũng chịu nín khóc: “Con muốn ăn cái gì, nương sai người làm cho con.”
Gã đâu thể nói là gã muốn ăn Kiều Xu được, huống chi hiện tại gã cũng là có lòng mà không có sức, để cạnh gã một vị mỹ nhân mà lại không cho gã ăn thì khác nào tra tấn gã. Gã càng nghĩ lại càng thấy không vui: “Không muốn ăn, Kiều thị đâu rồi?”
Lý thị nghe thấy tên của Kiều Xu thì nhíu mày không vui: “Nàng đi lấy đồ ăn sáng cho con rồi, nương không để nàng hầu hạ mình mà chỉ cần hầu hạ một mình con là được rồi.” Gã chỉ vì không thấy Kiều Xu nên mới hỏi một câu, ai ngờ lại tặng nàng một cơ hội tốt.
Gã chưa dứt lời thì Kiều Xu đã bưng một chén cháo và một dĩa đồ ăn nhỏ đi vào, cô rũ mi mắt rồi mời Thẩm Hưng Ngôn dùng bữa. Lý thị đã chiếm mất vị trí mép giường gần nhất nên cô chỉ có thể cuối người mớm cho gã, hôm nay Kiều Xu mặc một chiếc yếm màu gỗ đàn bọc bởi áo lót màu xanh đen và khoác thêm áo ngoài màu hồng cánh sen nửa trong suốt ở ngoài, trông cô vừa trong sáng lại đoan trang, vì cái yếm đã đem hai bầu ngực che lại kín mít nên làn da trắng nõn còn lại bên ngoài của cô trong chói mắt cực kỳ.
Hắn bình tĩnh nhận lấy chén thuốc, rồi dưới con mắt ngạc nhiên và vẻ mặt lúc xanh lúc đỏ của Thẩm Hưng Ngôn múc một muỗng thuốc: “Uống.”
Thẩm Hưng Ngôn bên ngoài thì không dám nói một chữ nào nhưng trong lòng gã đã thầm mắng mình quá chìm đắm vào sắc đẹp mà quên mất đại ca vẫn còn ở đây, gã ngoan ngoãn uống hết thuốc được đút cho mình.
Mớm xong thuốc thì Thẩm Vi Ngôn liền đứng dậy rồi nói với Kiều Xu: “Đệ muội cứ đi nghỉ trước đi, sáng mai ta sẽ mời thái y đến xem bệnh cho tam đệ.” Hắn đợi Kiều Xu hành lễ rồi đi ra ngoài xong mới quay đầu nhìn về phía Thẩm Hưng Ngôn vẫn đang trông mong nhìn theo ra cửa nói tiếp: “ Thái y đã sớm nói, trong lúc bị bệnh phải kỵ nữ sắc, kỵ cảm xúc quá khích, nếu đệ còn như thế thì ta sẽ để cho đệ muội tạm thời dọn đi nơi khác.”
“Đừng, đừng mà đại ca, đệ biết sai rồi.” Thẩm Hưng Ngôn thề một thôi một hồi thì Thẩm Vi Ngôn mới gật đầu, hắn dặn dò Trang ma ma một lúc mới xoay người bỏ đi.
Thẩm Vi Ngôn đi thẳng tới thư phòng.
Này là hắn sợ mình lại tiếp tục làm mộng xuân, lúc Thẩm Hưng Ngôn hôn mê thì hắn có thể tham lam chút vui thích đó, nhưng hiện tại Thẩm Hưng Ngôn đã tỉnh lại nên hắn không thể tiếp tục lừa mình dối người được nữa.
Hừng đông rất nhanh đã tới.
Hắn im lặng nhìn ánh sáng dần nhô lên bên ngoài cửa sổ, hôm nay hắn sẽ chào từ biệt với phụ thân và mẫu thân vậy.
…
Biết tin Thẩm Hưng Ngôn đã tỉnh nên mấy vị chủ nhân của Hầu phủ đều lần lượt tới thăm, Hầu phu nhân Lý thị ngồi ngay mép giường nắm lấy tay gã mà không kiềm được rơi lệ.
Ba phần cảm động ban đầu của Thẩm Hưng Ngôn đã sớm biến thành mười phần thiếu kiên nhẫn, gã nhịn tính tình của mình rồi khuyên Lý thị: “Nương, hài nhi đã tốt rồi, nương đừng khóc nữa.”
“Được được được, Hưng nhi của ta.” Cuối cùng Lý thị cũng chịu nín khóc: “Con muốn ăn cái gì, nương sai người làm cho con.”
Gã đâu thể nói là gã muốn ăn Kiều Xu được, huống chi hiện tại gã cũng là có lòng mà không có sức, để cạnh gã một vị mỹ nhân mà lại không cho gã ăn thì khác nào tra tấn gã. Gã càng nghĩ lại càng thấy không vui: “Không muốn ăn, Kiều thị đâu rồi?”
Lý thị nghe thấy tên của Kiều Xu thì nhíu mày không vui: “Nàng đi lấy đồ ăn sáng cho con rồi, nương không để nàng hầu hạ mình mà chỉ cần hầu hạ một mình con là được rồi.” Gã chỉ vì không thấy Kiều Xu nên mới hỏi một câu, ai ngờ lại tặng nàng một cơ hội tốt.
Gã chưa dứt lời thì Kiều Xu đã bưng một chén cháo và một dĩa đồ ăn nhỏ đi vào, cô rũ mi mắt rồi mời Thẩm Hưng Ngôn dùng bữa. Lý thị đã chiếm mất vị trí mép giường gần nhất nên cô chỉ có thể cuối người mớm cho gã, hôm nay Kiều Xu mặc một chiếc yếm màu gỗ đàn bọc bởi áo lót màu xanh đen và khoác thêm áo ngoài màu hồng cánh sen nửa trong suốt ở ngoài, trông cô vừa trong sáng lại đoan trang, vì cái yếm đã đem hai bầu ngực che lại kín mít nên làn da trắng nõn còn lại bên ngoài của cô trong chói mắt cực kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất