Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!

Chương 137: Hoàng đế quá ư là nạnh nùng! _ 18

Trước Sau
Xương An Diệp xông được vào đại điện làm Đông Trường Lưu hết hồn chim én mà kêu lên một tiếng.

Đông Dạ Hiền nhìn mảnh xích yếu ớt trên cổ tay Xương An Diệp, lại không thể nào chặt đứt, có chút nóng ruột mà chém bừa.

Đông Trường Lưu đẩy hắn một cái: " Chém vào tay y bây giờ."

Đông Dạ Hiền mặc kệ, kéo Xương An Diệp muốn đưa y đi gặp Đông Triêu Duẫn. Xương An Diệp lại lắc đầu:

" Thuốc giải. Ta không biết nó có hiệu quả với vật dẫn không nhưng mà thà đánh liều một lần còn hơn. Ngươi nhất định không được để cái này rơi vào tay người khác."

Xương An Diệp nhìn qua khe cửa, Giang Uẫn đã dẫn quân xông đến phía trước, vẻ mặt hắn rất hung dữ lại còn có Ngữ Hoà Điệp thất thiểu đi phía sau.

" Đi đi." Xương An Diệp ra hiệu cho Đông Dạ Hiền cùng Đông Trường Lưu. Nếu y ra ngoài đó, Giang Uẫn sẽ không chú ý tới hai người bọn họ nữa.

Không để hai người bọn họ phản bác hay do dự, Xương An Diệp đã mở cửa ra ngoài.

Quả nhiên Giang Uẫn không hề để tâm đến bóng dáng hai người kia đang dần khuất dạng, hắn nhìn chằm chằm Xương An Diệp bị Ngữ Hoán kéo tới gần mình.

" Ta biết ngươi không phải là người của thế giới này."

Một câu liền khiến Giang Uẫn ngơ ngẩn mất một hồi. Hắn nhếch môi:

" Vậy Tiểu Diệp a, ngươi hẳn cũng không phải?"

Xương An Diệp nói:

" Ta đoán không lầm thì ngươi dùng thuật thôi miên lên người Ngữ Lương và Ngữ Hoán, thậm chí cả Đông Thành Viên. Dây xích này cũng là loại phong ấn dị năng. Loại thuốc độc mà ngươi lẫn Đông Triêu Duẫn uống cũng không phải của nơi này."

Giang Uẫn mỉm cười xoa đầu y, nhìn có vẻ dịu dàng nhưng ánh mắt đều là một mạt sắc lạnh đầy âm u: " Thật giỏi. Đoán ra được, Tiểu Diệp của ta thật thông minh."

Xương An Diệp hất đầu né khỏi bàn tay của hắn, y nhìn Ngữ Hoà Điệp.

" Cho gì có chuyện gì xảy ra, ngươi vẫn muốn đi theo hắn sao?!"

Ngữ Hoà Điệp lúc này hồi thần, phát hiện ra Xương An Diệp là đang hỏi mình, y nhìn Giang Uẫn rất lâu, ánh mắt đỏ lên, trong giọng nói đều là sự vui vẻ hiếm có:



" Đúng vậy. Cho dù có ra sao, đi đâu, ta vẫn sẽ ở bên ngươi."

Câu đầu trả lời cho câu hỏi của Xương An Diệp. Câu sau lại chính là nói với Giang Uẫn.

Giang Uẫn liếc Ngữ Hoà Điệp, ánh mắt chẳng có chút nào là rung động, lạnh băng khiến lòng người rét buốt.

Ngữ Hoà Điệp lại mỉm cười như đáp lại ánh mắt của hắn.

Xương An Diệp không biết phải nói gì với Ngữ Hoà Điệp nữa. Cố chấp với tình cảm sâu nặng của mình như vậy, Ngữ Hoà Điệp, hai kiếp của y đều lãng phí rồi. Nhưng nếu đó là lựa chọn của y, Xương An Diệp hy vọng kiếp sau, hãy sống thật sự hạnh phúc.

Xương An Diệp ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Đang chiến tranh khói lửa, màu trời vẫn trong xanh như vậy, bình yên đến lạ lùng.

" Hệ thống, Đông Triêu Duẫn uống thuốc giải chưa??"

[ Đã uống.]

Xương An Diệp bật cười. Thật tốt.

Đông Triêu Duẫn ho khan mở mắt, tất cả các đau đớn trong cơ thể đều được rút đi, máu như chảy ngược lại, một pần nữa tuần hoàn chảy trong cơ thể, hoạt động cũng dần linh hoạt hơn.

Đúng lúc này, phía xa xa vang lên tiếng nổ vô cùng lớn, chấn động tới mức rung chuyển cả Đông Cung.

Tất cả mọi người đều chao đảo, Đông Dạ Hiền đỡ Đông Triêu Duẫn đứng lên.

" Tiểu Diệp, Tiểu Diệp đâu?"

Đông Dạ Hiền mím môi, nếu hắn không nhầm thì tiếng nổ đó phát ra từ hướng ở đại điện. Đám người Giang Uẫn với Xương An Diệp chắc vẫn còn ở đó. Nếu đúng vậy thì...

Thấy Đông Dạ Hiền im lặng, Đông Triêu Duẫn quay phắt nhìn Đông Trường Lưu và Đông Thành Nam.

Hai người đều không lên tiếng, cúi đầu. Trong lòng Đông Triêu Duẫn bỗng dâng lên một dự cảm bất an đến tột cùng, không khống chế được mà nắm chặt tay, ánh mât đều là lo lắng.

Khi Đông Triêu Duẫn được dìu đến đại điện. Nơi đây đã hoá thành một hố đen sâu mấy trượng, đen ngòm trông vô cùng đáng sợ.

Những mảnh xác người tung toé vương vãi còn sót lại. Lấy trung tâm vụ nổ lan ra, những người đứng càng gần trung tâm, đều hoá thành tro bụi mà lụi tàn.



Đông Triêu Duẫn gắt gao nhìn xung quanh.

Không nhìn thấy Xương An Diệp

Không thấy y

Xương An Diệp

Đông Dạ Hiền cùng Đông Trường Lưu kéo lấy Đông Triêu Duẫn đang liều mạng muốn xông lên.

Trong lòng hắn bỗng dưng vang lên một câu nói: y chết rồi.

Đông Triêu Duẫn bật khóc, cả tim gan đều đau đớn.

Trong suốt mấy ngày, hoàng cung đều chìm trong không khí tang thương, mất mát.

Đại điện được xây lại, kinh thành cũng sung túc như ban đầu. Hết thảy mọi việc đều tiếp tục diễn ra suôn sẻ, chỉ duy hoàng đế kể từ hôm đó vẫn chưa một lần xuất hiện.

Việc triều đình cùng tấu chương đều đến tay Đông Thành Nam, biên cương lũng đoạt Đông Dạ Hiền chinh phạt, đối ngoại vượt biên giới Đông Trường Lưu chủ trì.

Tất thảy mọi việc, Đông Triêu Duẫn chưa hề sờ đến, hắn cả ngày nhốt mình trong phòng, im lặng khiến người khác thấy sợ. Ban đêm lại ra đất viên trồng cả một vườn Cẩm Tú.

Hắn nói: " Đây là hoa mà Tiểu Diệp thích nhất."

Thái hậu khổ tâm đến đau đầu.

Đông Hoàng năm 695, Đông Triêu Duẫn nhường ngôi cho đại hoàng tử Đông Thành Nam, bỏ đi nơi nào không ai biết, trước khi đi còn ôm bài vị của Xương An Diệp theo cùng.

Âm thanh máy móc vang lên đầy lạnh lùng: [ Kí chủ, ở thế giới đó, ngài chết rồi. Hiện tại, ngài có muốn chuyển qua vị diện khác không???]

Xương An Diệp trôi nổi trong không gian, ánh mắt nhìn theo bóng dáng tiều tụy của Đông Triêu Duẫn mà đau lòng.

__________________________________________ <3

~ Lăng Hoa ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau