Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội!!
Chương 142: Em trai nuôi luôn muốn đè tôi! _ 3
Ông nội Xương dẫn Xương An Diệp đi thắp hương cho ba mẹ, Nhậm Cảnh Lâm không đi, suy đến tận cùng thì vẫn là người ngoài, đi làm gì chứ.
Xương An Diệp ngồi trên xe, lạ lẫm nhìn quang cảnh xung quanh. Bọn họ đi lên một ngọn núi nhỏ, không dốc nhưng rất trơn trượt, cỏ dại mọc um tùm lại được cắt tỉa bằng phẳng, cứ cách một đoạn lại có một khóm hoa rực rỡ.
Khu này đất lành, phong thủy lại tốt, tất cả các mộ phần ở đây đều là của Xương gia, nhưng có lẽ từ đời này, mộ trạch này bắt đầu có tên người khác rồi. Có một số người không can tâm nhưng không can tâm rồi sao? Cũng chẳng may chuyển được quyết định mấy chục đời của Xương gia. Chỉ có thể thốt lên trách Xương An Diệp vô dụng.
Ông nội Xương dẫn cậu đến trước hai phần mộ. Trước mộ vẫn còn vương vấn hơi nước, có mấy bó hoa vẫn còn tươi mới, hoa quả được bày đã hơi ngả màu. Vệ sĩ theo sau rất biết ý, đốt lên mấy nén nhang, đưa đến cho Xương An Diệp. Xương An Diệp nhìn chằm chằm nhang trên tay người vệ sĩ, hơi cụp mắt, nhận lấy rồi vái mấy vái.
Ông nội Xương nhìn cậu lạnh nhạt như vậy cũng không nói gì, xong xuôi hai người lại trở về.
Rất nhanh đã trở lại, Nhậm Cảnh Lâm vẫn ngồi đó, bên cạnh sớm đã có thêm tên Phó Sinh đáng ghét.
Xương An Diệp vừa đi qua, gã liền lườm một cái đầy bất mãn.
" Ta đã cho người tra rồi. Vụ tai nạn này là do người bên Trạch Long cố ý, chúng ta lại không có bằng chứng rõ ràng, tạm thời để yên đó đã. Tiểu Diệp, cháu đến ở với Cảnh Lâm đi. " Ông nội Xương nhấp một ngụm trà sau đó nhìn về phía Nhậm Cảnh Lâm.
Chỉ cần Nhậm Cảnh Lâm gật đầu, Xương An Diệp có không thích cũng vô dụng.
Mà Xương An Diệp cũng chẳng có ý định từ chối. Dù sao chỗ này, Nhậm Cảnh Lâm có lẽ đáng tin nhất đi:)))
Nhậm Cảnh Lâm gật đầu đáp: " Vâng."
Ông nội Xương hài lòng: " Tiểu Diệp, hành lý của cháu ta đã cho người chuẩn bị xong rồi, đỡ vất vả cháu vừa xuất viện."
Xương An Diệp: "...." Đuổi người cũng thật nhanh.
Nhậm Cảnh Lâm 7 tuổi đã được ra ở riêng, cũng chẳng ai bảo hắn làm như thế, việc này đều là do Nhậm Cảnh Lâm tự yêu cầu mà thôi. Lúc đó mẹ Xương An Diệp lo lắng hắn không thể tự chăm sóc mình, khuyên nhủ hắn mãi, cuối cùng vẫn là ông nội Xương phê duyệt, tìm cho hắn một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, cũng gần trường luôn, thuận tiện cả đôi đường.
Nhậm Cảnh Lâm giúp Xương An Diệp xách vali lên tầng, hắn có chút chậm chạp nhấn mật khẩu cuối cùng đứng im như phỗng.
" Sao thế??" Xương An Diệp kéo hắn. Nhậm Cảnh Lâm mím môi thành một đường, tay rút lấy điện thoại, gọi đi một cuộc. Không bao lâu có mấy người thợ đến phá khóa, sau đó thay lại một bộ nhấn mã mới.
Nhậm Cảnh Lâm thuần thục đổi mật khẩu mới, bộ mặt anh tuần vẫn thờ ơ hệt như chưa có gì phát sinh.
" Mật khẩu mới, nhớ rõ." Nhậm Cảnh Lâm đưa cho cậu tờ giấy, tay với lấy cái vali đi vào trong.
Xương An Diệp nhìn mật khẩu đơn giản 4 chữ số: 0000
Xương An Diệp: "...." Vẫn là để cậu đổi cái khác đi.
Căn hộ xây dựng theo kiểu phòng khách chìm chính giữa, bên trên nổi có phòng bếp, hai phòng ngủ, một thư phòng, một phòng kho và một phòng để trống.
Xương An Diệp tùy tiện sắp xếp đồ đạc, dù sao cũng không có nhiều thứ nên rất nhanh đã xong, còn đang định gọi Nhậm Cảnh Lâm đi ăn trưa thì dì giúp việc đã nói hắn thường ngày có tiết buổi chiều nên đã đi học rồi. Xương An Diệp thở dài một tiếng, ăn trưa xong cũng rảnh rỗi trở về phòng.
Nhất Tiếu bước sang giai đoạn cuối năm học, không khí khẩn trương hơn bao nhiêu, kỳ thi cuối năm sắp tới, hơn phân nửa học sinh trong trường đều chú trọng.
Nhậm Cảnh Lâm hôm nay dẫn theo một người khiến hắn vốn dĩ được chú ý nay càng được quan tâm. Xương An Diệp đi bên cạnh cũng chẳng lúng túng hay ngại ngùng, cậu còn đang bận xem lại thời khóa biểu lấy được từ tay Nhậm Cảnh Lâm.
Một ngày 12 tiết, mỗi tiết 45 phút, giữa mỗi tiết lại được nghỉ có 10 phút. Sáng bắt đầu vào học từ 7 giờ 10 phút đến tận 19 giờ 15 phút tối. Nghỉ trưa 1 tiểng rưỡi còn chưa kể giờ tự học buổi tối.
Xương An Diệp thực muốn xỉu. Cậu không phải là chưa từng học nhiều thế này mà là đã từng trải nghiệm rồi nên mới không muốn nó lại diễn ra, ai ngờ đời không như mơ.
Dù sao Nhất Tiếu cũng là ngôi trường top đầu quốc gia, đặt nặng vấn đề học hành thì cũng phải thôi.
Xương An Diệp theo lời ông nội Xương chuyển qua đây, lại vào đúng mùa thi nên được tạm thời hoãn lại, chỉ cần làm mấy bài kiểm tra năng lực, phân loại lớp là ok rồi.
Nhậm Cảnh Lâm phải lên lớp, cậu không dám làm phiền nhưng hắn cứ khư khư muốn theo, còn muốn gọi Phó Sinh dẫn cậu đi tham quan vậy.
Xương An Diệp: “….” Sẽ xảy ra án mạng trong trường học đấy cụ nội!!!
“ Để Nguyên Khất đến đi.”
“ Anh thích anh ta hơn sao?” Nhậm Cảnh Lâm nhìn chằm chằm Xương An Diệp khiến cậu phải lùi lại mấy bước, thái độ thất vọng kia là sao? Đơn giản vì Nguyên Khất không nhiều lời như tên chó má Phó Sinh thôi.
Phó Sinh ở nơi nào đó đang khịt khịt cái mũi: đứa nào đang nói xấu ông đấy
“ Hay là không cần đâu, ở kia có sơ đồ của trường. Đi học đi, trưa anh đến nhà ăn tìm em.”
“ Ò, em biết rồi.”
Nhìn vẻ mặt của Nhậm Cảnh Lâm bỗng chốc có cái gì đó vui vẻ hẳn lên, Xương An Diệp tỏ vẻ nhún vai đầy khó hiểu: con người dạo này thật kì lạ.
Nhậm Cảnh Lâm đứng đợi ở nhà ăn rất lâu nhưng vẫn không thấy người đâu, hắn vừa mới định di chuyển thì bị chặn đường.
“ Bạn học Nhậm, cậu vội gì thế? Có cần bọn mình giúp không?!” Dư Đồng Đồng điềm đạm nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Bên cạnh cô nàng là hai cô bạn thân suốt ngày như hình với bóng.
Nhậm Cảnh Lâm nhìn bọn họ có vẻ không tính cho mình đi, hắn nhìn về hướng tòa nhà dành cho giáo viên: “ Không có việc gì, thầy giáo gọi nên muốn qua đó.”
Dư Đồng Đồng hai mắt sáng lên, nhỏ nhẹ như muốn hỏi ý kiến hắn: “ Mình đang rảnh, mình đi với cậu nhé?”
“ Tôi với cậu không cùng lớp, lại không cùng chủ nhiệm, qua đấy là muốn nghe mắng về cái thành tích nát của bản thân sao.” Nhậm Cảnh Lâm nhíu mày, lách qua ba người ra ngoài.
Hai đứa bạn thân của Dư Đồng Đồng còn muốn chặn thì bị cô ta ngăn lại. Vẻ mặt Dư Đồng Đồng đỏ đến tận mang tai, giọng nói không kiềm được sự vui sướng:
“ Bọn mày nghe thấy gì không? Nghe thấy chưa, vậy mà anh ấy lại quan tâm đến tao kìa, lo tao bị thầy giáo la, còn biết thành tích học tập của tao như nào nữa cơ a a a a a a”
Dư Đồng Đồng phấn khích nhảy cẫng lên.
Chỉ oan uổng cho Nhậm Cảnh Lâm, thành tích học tập của nhị tiểu thư Dư gia be bét đến mức không thể nhìn thẳng là việc toàn trường đều biết, đâu chỉ riêng hắn. Cô ta lại còn dùng quyền thế nhà mình ép thầy giáo rằng phải dụ được hắn đến dạy cô ta học bài. Còn không nghĩ thử xem nhà ai có quyền to hơn.
Dư Đồng Đồng lúc đó tức tối đuổi luôn giáo viên, hắn lại cho người khoa trương mời giáo viên đó trở lại trường khiến Dư Đồng Đồng giận dỗi hắn cả một tuần trời.
Ủa?? Hắn có quan tâm cô ta như nào ư??
Không.
__________________________________ <3
~ Lăng Hoa ~
Xương An Diệp ngồi trên xe, lạ lẫm nhìn quang cảnh xung quanh. Bọn họ đi lên một ngọn núi nhỏ, không dốc nhưng rất trơn trượt, cỏ dại mọc um tùm lại được cắt tỉa bằng phẳng, cứ cách một đoạn lại có một khóm hoa rực rỡ.
Khu này đất lành, phong thủy lại tốt, tất cả các mộ phần ở đây đều là của Xương gia, nhưng có lẽ từ đời này, mộ trạch này bắt đầu có tên người khác rồi. Có một số người không can tâm nhưng không can tâm rồi sao? Cũng chẳng may chuyển được quyết định mấy chục đời của Xương gia. Chỉ có thể thốt lên trách Xương An Diệp vô dụng.
Ông nội Xương dẫn cậu đến trước hai phần mộ. Trước mộ vẫn còn vương vấn hơi nước, có mấy bó hoa vẫn còn tươi mới, hoa quả được bày đã hơi ngả màu. Vệ sĩ theo sau rất biết ý, đốt lên mấy nén nhang, đưa đến cho Xương An Diệp. Xương An Diệp nhìn chằm chằm nhang trên tay người vệ sĩ, hơi cụp mắt, nhận lấy rồi vái mấy vái.
Ông nội Xương nhìn cậu lạnh nhạt như vậy cũng không nói gì, xong xuôi hai người lại trở về.
Rất nhanh đã trở lại, Nhậm Cảnh Lâm vẫn ngồi đó, bên cạnh sớm đã có thêm tên Phó Sinh đáng ghét.
Xương An Diệp vừa đi qua, gã liền lườm một cái đầy bất mãn.
" Ta đã cho người tra rồi. Vụ tai nạn này là do người bên Trạch Long cố ý, chúng ta lại không có bằng chứng rõ ràng, tạm thời để yên đó đã. Tiểu Diệp, cháu đến ở với Cảnh Lâm đi. " Ông nội Xương nhấp một ngụm trà sau đó nhìn về phía Nhậm Cảnh Lâm.
Chỉ cần Nhậm Cảnh Lâm gật đầu, Xương An Diệp có không thích cũng vô dụng.
Mà Xương An Diệp cũng chẳng có ý định từ chối. Dù sao chỗ này, Nhậm Cảnh Lâm có lẽ đáng tin nhất đi:)))
Nhậm Cảnh Lâm gật đầu đáp: " Vâng."
Ông nội Xương hài lòng: " Tiểu Diệp, hành lý của cháu ta đã cho người chuẩn bị xong rồi, đỡ vất vả cháu vừa xuất viện."
Xương An Diệp: "...." Đuổi người cũng thật nhanh.
Nhậm Cảnh Lâm 7 tuổi đã được ra ở riêng, cũng chẳng ai bảo hắn làm như thế, việc này đều là do Nhậm Cảnh Lâm tự yêu cầu mà thôi. Lúc đó mẹ Xương An Diệp lo lắng hắn không thể tự chăm sóc mình, khuyên nhủ hắn mãi, cuối cùng vẫn là ông nội Xương phê duyệt, tìm cho hắn một căn hộ cao cấp ở trung tâm thành phố, cũng gần trường luôn, thuận tiện cả đôi đường.
Nhậm Cảnh Lâm giúp Xương An Diệp xách vali lên tầng, hắn có chút chậm chạp nhấn mật khẩu cuối cùng đứng im như phỗng.
" Sao thế??" Xương An Diệp kéo hắn. Nhậm Cảnh Lâm mím môi thành một đường, tay rút lấy điện thoại, gọi đi một cuộc. Không bao lâu có mấy người thợ đến phá khóa, sau đó thay lại một bộ nhấn mã mới.
Nhậm Cảnh Lâm thuần thục đổi mật khẩu mới, bộ mặt anh tuần vẫn thờ ơ hệt như chưa có gì phát sinh.
" Mật khẩu mới, nhớ rõ." Nhậm Cảnh Lâm đưa cho cậu tờ giấy, tay với lấy cái vali đi vào trong.
Xương An Diệp nhìn mật khẩu đơn giản 4 chữ số: 0000
Xương An Diệp: "...." Vẫn là để cậu đổi cái khác đi.
Căn hộ xây dựng theo kiểu phòng khách chìm chính giữa, bên trên nổi có phòng bếp, hai phòng ngủ, một thư phòng, một phòng kho và một phòng để trống.
Xương An Diệp tùy tiện sắp xếp đồ đạc, dù sao cũng không có nhiều thứ nên rất nhanh đã xong, còn đang định gọi Nhậm Cảnh Lâm đi ăn trưa thì dì giúp việc đã nói hắn thường ngày có tiết buổi chiều nên đã đi học rồi. Xương An Diệp thở dài một tiếng, ăn trưa xong cũng rảnh rỗi trở về phòng.
Nhất Tiếu bước sang giai đoạn cuối năm học, không khí khẩn trương hơn bao nhiêu, kỳ thi cuối năm sắp tới, hơn phân nửa học sinh trong trường đều chú trọng.
Nhậm Cảnh Lâm hôm nay dẫn theo một người khiến hắn vốn dĩ được chú ý nay càng được quan tâm. Xương An Diệp đi bên cạnh cũng chẳng lúng túng hay ngại ngùng, cậu còn đang bận xem lại thời khóa biểu lấy được từ tay Nhậm Cảnh Lâm.
Một ngày 12 tiết, mỗi tiết 45 phút, giữa mỗi tiết lại được nghỉ có 10 phút. Sáng bắt đầu vào học từ 7 giờ 10 phút đến tận 19 giờ 15 phút tối. Nghỉ trưa 1 tiểng rưỡi còn chưa kể giờ tự học buổi tối.
Xương An Diệp thực muốn xỉu. Cậu không phải là chưa từng học nhiều thế này mà là đã từng trải nghiệm rồi nên mới không muốn nó lại diễn ra, ai ngờ đời không như mơ.
Dù sao Nhất Tiếu cũng là ngôi trường top đầu quốc gia, đặt nặng vấn đề học hành thì cũng phải thôi.
Xương An Diệp theo lời ông nội Xương chuyển qua đây, lại vào đúng mùa thi nên được tạm thời hoãn lại, chỉ cần làm mấy bài kiểm tra năng lực, phân loại lớp là ok rồi.
Nhậm Cảnh Lâm phải lên lớp, cậu không dám làm phiền nhưng hắn cứ khư khư muốn theo, còn muốn gọi Phó Sinh dẫn cậu đi tham quan vậy.
Xương An Diệp: “….” Sẽ xảy ra án mạng trong trường học đấy cụ nội!!!
“ Để Nguyên Khất đến đi.”
“ Anh thích anh ta hơn sao?” Nhậm Cảnh Lâm nhìn chằm chằm Xương An Diệp khiến cậu phải lùi lại mấy bước, thái độ thất vọng kia là sao? Đơn giản vì Nguyên Khất không nhiều lời như tên chó má Phó Sinh thôi.
Phó Sinh ở nơi nào đó đang khịt khịt cái mũi: đứa nào đang nói xấu ông đấy
“ Hay là không cần đâu, ở kia có sơ đồ của trường. Đi học đi, trưa anh đến nhà ăn tìm em.”
“ Ò, em biết rồi.”
Nhìn vẻ mặt của Nhậm Cảnh Lâm bỗng chốc có cái gì đó vui vẻ hẳn lên, Xương An Diệp tỏ vẻ nhún vai đầy khó hiểu: con người dạo này thật kì lạ.
Nhậm Cảnh Lâm đứng đợi ở nhà ăn rất lâu nhưng vẫn không thấy người đâu, hắn vừa mới định di chuyển thì bị chặn đường.
“ Bạn học Nhậm, cậu vội gì thế? Có cần bọn mình giúp không?!” Dư Đồng Đồng điềm đạm nhìn hắn với ánh mắt mong chờ. Bên cạnh cô nàng là hai cô bạn thân suốt ngày như hình với bóng.
Nhậm Cảnh Lâm nhìn bọn họ có vẻ không tính cho mình đi, hắn nhìn về hướng tòa nhà dành cho giáo viên: “ Không có việc gì, thầy giáo gọi nên muốn qua đó.”
Dư Đồng Đồng hai mắt sáng lên, nhỏ nhẹ như muốn hỏi ý kiến hắn: “ Mình đang rảnh, mình đi với cậu nhé?”
“ Tôi với cậu không cùng lớp, lại không cùng chủ nhiệm, qua đấy là muốn nghe mắng về cái thành tích nát của bản thân sao.” Nhậm Cảnh Lâm nhíu mày, lách qua ba người ra ngoài.
Hai đứa bạn thân của Dư Đồng Đồng còn muốn chặn thì bị cô ta ngăn lại. Vẻ mặt Dư Đồng Đồng đỏ đến tận mang tai, giọng nói không kiềm được sự vui sướng:
“ Bọn mày nghe thấy gì không? Nghe thấy chưa, vậy mà anh ấy lại quan tâm đến tao kìa, lo tao bị thầy giáo la, còn biết thành tích học tập của tao như nào nữa cơ a a a a a a”
Dư Đồng Đồng phấn khích nhảy cẫng lên.
Chỉ oan uổng cho Nhậm Cảnh Lâm, thành tích học tập của nhị tiểu thư Dư gia be bét đến mức không thể nhìn thẳng là việc toàn trường đều biết, đâu chỉ riêng hắn. Cô ta lại còn dùng quyền thế nhà mình ép thầy giáo rằng phải dụ được hắn đến dạy cô ta học bài. Còn không nghĩ thử xem nhà ai có quyền to hơn.
Dư Đồng Đồng lúc đó tức tối đuổi luôn giáo viên, hắn lại cho người khoa trương mời giáo viên đó trở lại trường khiến Dư Đồng Đồng giận dỗi hắn cả một tuần trời.
Ủa?? Hắn có quan tâm cô ta như nào ư??
Không.
__________________________________ <3
~ Lăng Hoa ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất