Xuyên Nhanh, Nàng Tiểu Thư Quyền Quý, Nam Chính Vô Sinh Cưng Chiều Đến Phát Điên

Chương 12: .

Trước Sau
Kiều Cấm Cấm khẽ gật đầu.

Mặc Lệ Uyên ở bên lại có chút lo lắng, sợ rằng Trọng Vân phương trượng sẽ nói Kiều Cấm Cấm không phải là quý nhân của hắn.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn muốn nàng ở bên mình, chỉ là không biết giải thích thế nào với mẫu hậu.

- Ngươi quá gầy, về sau phải ăn nhiều một chút, dưỡng thân thể khỏe mạnh để sinh con cho tốt.

Thái Hậu vẫn tiếp tục nhắc nhở, nghĩ đến việc sắp được ôm cháu khiến bà không giấu được niềm vui.

- Mẫu hậu, Trọng Vân phương trượng vẫn chưa xác định mợ mợ có phải quý nhân hay không, đừng dọa nàng.

Thái Hậu định nói thêm gì đó nhưng rồi thở dài: - Ai gia chỉ là rất vui mừng, thôi, đợi Trọng Vân phương trượng xem xét rồi nói sau.

Kiều Cấm Cấm nghe hai người đối thoại, cúi đầu, nghĩ rằng Thái Hậu và Hoàng Thượng thật sự rất lo lắng cho con nối dõi.

Điều này lại dễ cho nàng, chỉ cần nàng có thể mang thai, trưởng công chúa và thừa tướng không đáng lo nữa.

Trọng Vân ngồi trên đệm cỏ, cầm chuỗi Phật châu nhắm mắt niệm kinh.

Khi thấy Thái Hậu và Hoàng Thượng cùng một người phụ nữ lạ mặt bước vào, ông không hề ngạc nhiên.

- A di đà phật, chúc mừng Hoàng Thượng tìm được quý nhân.



Thái Hậu nghe vậy liền nhẹ nhõm: - Vẫn nhờ cả vào phương trượng.

"Kết thúc rồi, chỉ số rung động của nam chủ tăng lên, hiện tại là 26, giải khóa thuộc tính báo động trước." Kiều Cấm Cấm cảm thấy chút khó chịu, không ngờ rằng chỉ số rung động của nàng mới chỉ vượt qua hai mươi.

Trọng Vân lắc đầu, nhíu mày: - Nhưng vẫn không thể lơ là, nữ tử này có mệnh gặp tiểu nhân, nhiều chuyện cần Hoàng Thượng phải quyết đoán.

Từ lúc nghe Trọng Vân phương trượng nói Kiều Cấm Cấm chính là quý nhân của mình, Mặc Lệ Uyên đã nắm chặt tay nàng không buông.

--- **Phủ Thừa tướng** Sáng sớm, trưởng công chúa đã nhận được tin mật báo.

Nhìn thông tin trong tay, nàng híp mắt: - A, không ngờ Thái Hậu và Hoàng Thượng lại tin vào Phật như vậy.

Kiều Trân Trân dựa vào đùi trưởng công chúa, nghĩ ngợi rồi nói: - Mẫu thân, hiện tại Kiều Cấm Cấm mất tích, có ảnh hưởng đến kế hoạch của phụ thân không? - Sao? Sợ phụ thân ngươi trách mắng à? Trưởng công chúa liếc nhìn Kiều Trân Trân, điểm nhẹ lên trán nàng: - Phụ thân ngươi đã nói chỉ cần nhốt nàng trong phủ là được, ngươi lại muốn đưa nàng đến thôn trang, giờ mất tích rồi mới sợ sao? Kiều Trân Trân chu môi, ánh mắt đầy ghen ghét với Kiều Cấm Cấm: - Con chỉ là không ưa nàng, nghĩ rằng nhốt ở thôn trang thì không ảnh hưởng đến danh tiếng của mẫu thân.

Trưởng công chúa thở dài: - Mẫu thân sẽ khuyên phụ thân ngươi, nhưng chúng ta không thể ngừng tìm kiếm đứa con hoang đó.

Nếu nàng chết bên ngoài còn đỡ, chỉ sợ nàng nói bậy, lúc này là thời điểm mấu chốt, không thể để ai nắm được nhược điểm của chúng ta.

Kiều Trân Trân nhớ tới lời Lý Hoài Giang nói, liền hỏi: - Hoài Giang ca ca nói chỉ có con mới có thể làm vợ hắn, mẫu thân, nếu Hoài Giang ca ca làm hoàng đế, con sẽ là Hoàng Hậu phải không? - Tiểu quỷ đáng yêu.

Trưởng công chúa vẫn rất yêu chiều Kiều Trân Trân, nhưng sự chiều chuộng này cũng phải đặt dưới quyền lực.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau