Xuyên Nhanh, Nàng Tiểu Thư Quyền Quý, Nam Chính Vô Sinh Cưng Chiều Đến Phát Điên
Chương 8: .
Nhẹ nhàng đẩy cửa, chỉ nghe tiếng "kẽo kẹt" vang lên, hắn dừng bước, đợi một lúc lâu nhưng bên trong không có động tĩnh.
Chẳng lẽ không có ai? Hắn cầm lấy đèn lồng từ tay Mã Đức, ánh nến yếu ớt cũng đủ để thấy rõ tình hình bên trong.
Trên đống cỏ khô là người phụ nữ giống y như trong mộng, không, còn làm hắn xao xuyến hơn.
Dù đã từng có nhiều phụ nữ, nhưng những người đó đều vì sinh con nối dõi, hắn chưa từng có cảm giác như bây giờ, chỉ đơn thuần muốn người phụ nữ này.
Nhìn bờ vai trần của nàng, Mặc Lệ Uyên nhíu mày, quay lại quát nhỏ với Mã Đức: - Xoay người lại! Mã Đức không hiểu lý do, nhưng nghe lời quay đi, trong lòng chỉ dám thầm trách.
Mặc Lệ Uyên nhẹ nhàng tiến lại gần người phụ nữ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đưa tay sờ trán, cảm nhận được sự nóng bỏng khiến hắn lo lắng.
Hắn cởi áo choàng của mình, đắp kín người nàng, rồi bế nàng lên.
Thân thể mềm mại của nàng khiến hắn càng thêm lo lắng, cảm giác nàng nhẹ nhàng như không trọng lượng, với hương thơm thoảng qua làm hắn xao xuyến.
Nếu không phải thấy nàng đang hôn mê, hắn thật sự khó mà kiềm chế bản thân.
Mã Đức chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, nhìn lên chỉ thấy bóng dáng Hoàng Thượng đi xa, trong lòng càng thêm lo lắng.
Gặp ma rồi, lần đầu tiên ta thấy sốt ruột đến vậy.
Hửm? Hoàng Thượng đang ôm cái gì thế? Mặc Lệ Uyên nghiến răng, giận dữ trừng mắt nhìn Mã Đức: - Đứng ngẩn ra đấy làm gì? Không biết cầm đèn lồng à? Đúng là không có chút tinh ý nào! Vừa răn dạy xong Mã Đức, hắn liền quay sang nhìn người phụ nữ trong lòng với vẻ mặt dịu dàng, sợ làm nàng tỉnh giấc.
Mã Đức run rẩy nhận lấy đèn lồng, cảm thấy đầu mình như sắp rời khỏi cổ, đặc biệt là khi nhìn thấy Hoàng Thượng thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, càng khiến hắn nghĩ mình đang gặp ma.
Vì trời chưa sáng, Mặc Lệ Uyên không muốn kinh động đến Thái Hậu, liền bảo Mã Đức mang đến một chậu nước ấm, tự mình lau rửa cho Kiều Cấm Cấm.
Dù biết hành động của mình hiện giờ chẳng khác gì kẻ hư hỏng, nhưng trong mắt hắn, người phụ nữ này đã là của mình, lau rửa cho nàng cũng không sao cả.
Nhìn thấy làn da trắng như tuyết trước mặt, Mặc Lệ Uyên nuốt nước bọt.
Không ai trong hậu cung có thể sánh được với nàng.
- Thống tử, ngươi xác định Hoàng Thượng không phải đồ háo sắc? - Bổn thống tử sẽ không lừa ngươi, nhìn lại chính ngươi đi, ai thấy mà không chảy nước miếng? Nam chủ có thể kiềm chế không làm điều quá phận đã là giỏi rồi.
Kiều Cấm Cấm chỉ cảm thấy việc giả bệnh và giả ngủ của mình thật là khổ sở, Hoàng Thượng lau cho nàng thì thôi, nhưng cứ chạm mãi như vậy thật là khó chịu.
Không chịu nổi nữa, Kiều Cấm Cấm khẽ rên, mở đôi mắt mê mang.
Nhìn thấy Mặc Lệ Uyên trước mặt, nàng sợ hãi ngồi bật dậy.
Vừa định hét lên, nhưng đã bị Mặc Lệ Uyên nhanh tay bịt miệng.
- Đừng sợ, ta sẽ buông tay, ngươi đừng hét lên, ta sẽ không làm hại ngươi.
Đôi môi Kiều Cấm Cấm run rẩy, sự mềm mại của nàng cọ vào lòng bàn tay Mặc Lệ Uyên, khiến tim hắn đập loạn.
Kiều Cấm Cấm khẽ gật đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Mặc Lệ Uyên.
Chẳng lẽ không có ai? Hắn cầm lấy đèn lồng từ tay Mã Đức, ánh nến yếu ớt cũng đủ để thấy rõ tình hình bên trong.
Trên đống cỏ khô là người phụ nữ giống y như trong mộng, không, còn làm hắn xao xuyến hơn.
Dù đã từng có nhiều phụ nữ, nhưng những người đó đều vì sinh con nối dõi, hắn chưa từng có cảm giác như bây giờ, chỉ đơn thuần muốn người phụ nữ này.
Nhìn bờ vai trần của nàng, Mặc Lệ Uyên nhíu mày, quay lại quát nhỏ với Mã Đức: - Xoay người lại! Mã Đức không hiểu lý do, nhưng nghe lời quay đi, trong lòng chỉ dám thầm trách.
Mặc Lệ Uyên nhẹ nhàng tiến lại gần người phụ nữ, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, đưa tay sờ trán, cảm nhận được sự nóng bỏng khiến hắn lo lắng.
Hắn cởi áo choàng của mình, đắp kín người nàng, rồi bế nàng lên.
Thân thể mềm mại của nàng khiến hắn càng thêm lo lắng, cảm giác nàng nhẹ nhàng như không trọng lượng, với hương thơm thoảng qua làm hắn xao xuyến.
Nếu không phải thấy nàng đang hôn mê, hắn thật sự khó mà kiềm chế bản thân.
Mã Đức chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua, nhìn lên chỉ thấy bóng dáng Hoàng Thượng đi xa, trong lòng càng thêm lo lắng.
Gặp ma rồi, lần đầu tiên ta thấy sốt ruột đến vậy.
Hửm? Hoàng Thượng đang ôm cái gì thế? Mặc Lệ Uyên nghiến răng, giận dữ trừng mắt nhìn Mã Đức: - Đứng ngẩn ra đấy làm gì? Không biết cầm đèn lồng à? Đúng là không có chút tinh ý nào! Vừa răn dạy xong Mã Đức, hắn liền quay sang nhìn người phụ nữ trong lòng với vẻ mặt dịu dàng, sợ làm nàng tỉnh giấc.
Mã Đức run rẩy nhận lấy đèn lồng, cảm thấy đầu mình như sắp rời khỏi cổ, đặc biệt là khi nhìn thấy Hoàng Thượng thay đổi sắc mặt nhanh như chớp, càng khiến hắn nghĩ mình đang gặp ma.
Vì trời chưa sáng, Mặc Lệ Uyên không muốn kinh động đến Thái Hậu, liền bảo Mã Đức mang đến một chậu nước ấm, tự mình lau rửa cho Kiều Cấm Cấm.
Dù biết hành động của mình hiện giờ chẳng khác gì kẻ hư hỏng, nhưng trong mắt hắn, người phụ nữ này đã là của mình, lau rửa cho nàng cũng không sao cả.
Nhìn thấy làn da trắng như tuyết trước mặt, Mặc Lệ Uyên nuốt nước bọt.
Không ai trong hậu cung có thể sánh được với nàng.
- Thống tử, ngươi xác định Hoàng Thượng không phải đồ háo sắc? - Bổn thống tử sẽ không lừa ngươi, nhìn lại chính ngươi đi, ai thấy mà không chảy nước miếng? Nam chủ có thể kiềm chế không làm điều quá phận đã là giỏi rồi.
Kiều Cấm Cấm chỉ cảm thấy việc giả bệnh và giả ngủ của mình thật là khổ sở, Hoàng Thượng lau cho nàng thì thôi, nhưng cứ chạm mãi như vậy thật là khó chịu.
Không chịu nổi nữa, Kiều Cấm Cấm khẽ rên, mở đôi mắt mê mang.
Nhìn thấy Mặc Lệ Uyên trước mặt, nàng sợ hãi ngồi bật dậy.
Vừa định hét lên, nhưng đã bị Mặc Lệ Uyên nhanh tay bịt miệng.
- Đừng sợ, ta sẽ buông tay, ngươi đừng hét lên, ta sẽ không làm hại ngươi.
Đôi môi Kiều Cấm Cấm run rẩy, sự mềm mại của nàng cọ vào lòng bàn tay Mặc Lệ Uyên, khiến tim hắn đập loạn.
Kiều Cấm Cấm khẽ gật đầu, đôi mắt đẫm lệ nhìn Mặc Lệ Uyên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất