Xuyên Nhanh, Nàng Tiểu Thư Quyền Quý, Nam Chính Vô Sinh Cưng Chiều Đến Phát Điên
Chương 9: .
Mặc Lệ Uyên thở dài, buông tay, kéo chăn đắp cho Kiều Cấm Cấm.
- Ta phát hiện ngươi ở căn nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi.
Thấy ngươi bị bệnh nên đem ngươi về đây.
Kiều Cấm Cấm nghe hắn giải thích, rũ mắt, bờ vai gầy run run.
- Ngươi là Hoàng Thượng? Mặc Lệ Uyên không còn vẻ giận dữ như khi đối mặt người khác, cười cười nói: - Đúng vậy, ta là Hoàng Thượng.
Vì sao ngươi lại ở nhà gỗ giữa sườn núi? Ta thấy ngươi trông có vẻ gặp khó khăn.
Nghe xong, Kiều Cấm Cấm giật mình quỳ trên giường, không để ý mình có mặc quần áo hay không, cứ thế quỳ trước mặt Mặc Lệ Uyên.
- Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng.
Mặc Lệ Uyên hơi nheo mắt, nhấp môi: - Thần nữ? Ngươi là ai? Kiều Cấm Cấm cẩn thận ngước nhìn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng khiến Mặc Lệ Uyên lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.
- Thôi, nếu ngươi không muốn nói bây giờ thì không cần nói.
Khi nào ngươi muốn nói, ta sẽ giúp ngươi.
Nghe xong, Kiều Cấm Cấm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải nàng không muốn nói ngay, nhưng công chúa dù sao cũng là em gái Hoàng Thượng.
Dù hai người không cùng mẹ, nàng không chắc Hoàng Thượng có muốn xử lý công chúa vì nàng hay không.
Chỉ có thể đợi Hoàng Thượng tự phát hiện hoặc khi nàng có con mới nói được.
- Tạ ơn Hoàng Thượng.
Nói xong, Kiều Cấm Cấm mới nhận ra mình không mặc quần áo, tức khắc xấu hổ đỏ mặt, giấu trong chăn không dám ra.
- Ha ha ha, mợ mợ không thấy bây giờ giấu đi thì đã hơi muộn sao? Mặc Lệ Uyên thấy Kiều Cấm Cấm đáng yêu, tâm trạng sung sướng, quên đi mọi muộn phiền.
Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng Hoàng Thượng, Kiều Cấm Cấm mới chậm rãi ló nửa đầu ra.
Chỉ là khi nhìn thấy Hoàng Thượng vẫn ngồi bên giường, Kiều Cấm Cấm lập tức không còn dũng khí trốn đi.
- Hoàng Thượng, nô tỳ thất lễ.
Mặc Lệ Uyên lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười: - Nàng có nguyện ý theo ta về cung, làm người của ta không? Kiều Cấm Cấm rũ mắt, ngượng ngùng gật đầu: - Nô tỳ đã bị Hoàng Thượng nhìn thấy hết rồi, Hoàng Thượng nhất định phải chịu trách nhiệm.
Mặc Lệ Uyên híp mắt cười, cảm thấy thoải mái khi ở bên Kiều Cấm Cấm, không giống với cảm giác bực bội khi đối mặt với các phi tần khác.
Lưu ma ma hầu hạ Thái Hậu rửa mặt xong, vẫn chưa thấy Hoàng Thượng đến, khiến Thái Hậu có chút nghi hoặc.
- Lưu ma ma, đi xem Hoàng Thượng có việc gì trì hoãn không? - Vâng, nô tỳ đi ngay.
Lưu ma ma mặc thêm áo bông, vì sáng sớm trên núi rất lạnh, nếu không mặc đủ ấm, cơ thể sẽ không chịu nổi.
Từ xa đã thấy Mã Đức đứng ngoài cửa phòng lạnh đến mức dậm chân liên tục.
- Mã công công, ngài có chuyện gì mà không vào hầu hạ? Mã Đức thấy Lưu ma ma như gặp được cứu tinh, kéo bà đi vài bước, nói nhỏ: - Lưu ma ma, ngài đến rồi.
Hoàng Thượng tối qua mang về một nữ tử, đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng.
Lưu ma ma nghe vậy, vội vàng nói với Mã Đức: - Thật sao? Ta phải báo cho Thái Hậu, đây là chuyện lớn.
Mã Đức gãi đầu, thắc mắc, chẳng lẽ Hoàng Thượng có người mới lại là chuyện tốt? Hy vọng người mới này sẽ sinh được con nối dõi, nếu không đầu hắn khó mà giữ được.
- Ta phát hiện ngươi ở căn nhà gỗ nhỏ giữa sườn núi.
Thấy ngươi bị bệnh nên đem ngươi về đây.
Kiều Cấm Cấm nghe hắn giải thích, rũ mắt, bờ vai gầy run run.
- Ngươi là Hoàng Thượng? Mặc Lệ Uyên không còn vẻ giận dữ như khi đối mặt người khác, cười cười nói: - Đúng vậy, ta là Hoàng Thượng.
Vì sao ngươi lại ở nhà gỗ giữa sườn núi? Ta thấy ngươi trông có vẻ gặp khó khăn.
Nghe xong, Kiều Cấm Cấm giật mình quỳ trên giường, không để ý mình có mặc quần áo hay không, cứ thế quỳ trước mặt Mặc Lệ Uyên.
- Thần nữ tham kiến Hoàng Thượng.
Mặc Lệ Uyên hơi nheo mắt, nhấp môi: - Thần nữ? Ngươi là ai? Kiều Cấm Cấm cẩn thận ngước nhìn, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng khiến Mặc Lệ Uyên lần đầu tiên cảm thấy đau lòng.
- Thôi, nếu ngươi không muốn nói bây giờ thì không cần nói.
Khi nào ngươi muốn nói, ta sẽ giúp ngươi.
Nghe xong, Kiều Cấm Cấm thở phào nhẹ nhõm.
Không phải nàng không muốn nói ngay, nhưng công chúa dù sao cũng là em gái Hoàng Thượng.
Dù hai người không cùng mẹ, nàng không chắc Hoàng Thượng có muốn xử lý công chúa vì nàng hay không.
Chỉ có thể đợi Hoàng Thượng tự phát hiện hoặc khi nàng có con mới nói được.
- Tạ ơn Hoàng Thượng.
Nói xong, Kiều Cấm Cấm mới nhận ra mình không mặc quần áo, tức khắc xấu hổ đỏ mặt, giấu trong chăn không dám ra.
- Ha ha ha, mợ mợ không thấy bây giờ giấu đi thì đã hơi muộn sao? Mặc Lệ Uyên thấy Kiều Cấm Cấm đáng yêu, tâm trạng sung sướng, quên đi mọi muộn phiền.
Sau một lúc lâu không nghe thấy tiếng Hoàng Thượng, Kiều Cấm Cấm mới chậm rãi ló nửa đầu ra.
Chỉ là khi nhìn thấy Hoàng Thượng vẫn ngồi bên giường, Kiều Cấm Cấm lập tức không còn dũng khí trốn đi.
- Hoàng Thượng, nô tỳ thất lễ.
Mặc Lệ Uyên lắc đầu, khóe miệng nở một nụ cười: - Nàng có nguyện ý theo ta về cung, làm người của ta không? Kiều Cấm Cấm rũ mắt, ngượng ngùng gật đầu: - Nô tỳ đã bị Hoàng Thượng nhìn thấy hết rồi, Hoàng Thượng nhất định phải chịu trách nhiệm.
Mặc Lệ Uyên híp mắt cười, cảm thấy thoải mái khi ở bên Kiều Cấm Cấm, không giống với cảm giác bực bội khi đối mặt với các phi tần khác.
Lưu ma ma hầu hạ Thái Hậu rửa mặt xong, vẫn chưa thấy Hoàng Thượng đến, khiến Thái Hậu có chút nghi hoặc.
- Lưu ma ma, đi xem Hoàng Thượng có việc gì trì hoãn không? - Vâng, nô tỳ đi ngay.
Lưu ma ma mặc thêm áo bông, vì sáng sớm trên núi rất lạnh, nếu không mặc đủ ấm, cơ thể sẽ không chịu nổi.
Từ xa đã thấy Mã Đức đứng ngoài cửa phòng lạnh đến mức dậm chân liên tục.
- Mã công công, ngài có chuyện gì mà không vào hầu hạ? Mã Đức thấy Lưu ma ma như gặp được cứu tinh, kéo bà đi vài bước, nói nhỏ: - Lưu ma ma, ngài đến rồi.
Hoàng Thượng tối qua mang về một nữ tử, đến giờ vẫn chưa ra khỏi phòng.
Lưu ma ma nghe vậy, vội vàng nói với Mã Đức: - Thật sao? Ta phải báo cho Thái Hậu, đây là chuyện lớn.
Mã Đức gãi đầu, thắc mắc, chẳng lẽ Hoàng Thượng có người mới lại là chuyện tốt? Hy vọng người mới này sẽ sinh được con nối dõi, nếu không đầu hắn khó mà giữ được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất