Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện “gió Trăng”
Chương 6
Hôm nay bắt đầu vô học kì mới rồi, ôi kì nghỉ hè cuối cùng của tui~.~
_____________
Đến khi Châu Nghinh thoả mãn tỉnh giấc thì bên cạnh đã không còn ai. Nhiếp chính vương đã dậy sớm để vào triều.
Tâm trạng Châu Nghinh tốt vô cùng. Từ lúc đến thế giới này, vì lạnh mà mỗi đêm cậu đều ngủ không ngon. Hôm qua được Nhiếp chính vương sưởi ấm nên ngủ ngon vô cùng, thật mong ước ngày nào cũng được như thế!
Vì tâm trạng vui vẻ mà điểm tâm sáng cậu ăn thêm hai cái bánh bao nóng hổi. Cậu thích ý vỗ vỗ cái bụng mềm mềm nhô cao. Cả người lười biếng nằm trên ghế dựa, câu có câu không mà nói chuyện cùng với Tiểu Khứ.
Cậu đến tiểu thế giới này đã hơn một tháng, mọi chuyện đến bây giờ đã bắt đầu nằm trong sự khống chế, điều này làm tâm lý Châu Nghinh hơi thả lỏng một chút.
Cả người ăn no lười biếng mềm nhũn nằm đó. Trong đầu bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Châu Nghinh nhẫm tính ngày, trong vòng một tháng tới phải tìm cách để Nhiếp chính vương mang cậu ra khỏi phủ. Cậu cần phải gặp nhóm người sát thủ một lần. Bên trong phủ canh phòng quá nghiêm ngặt, bọn chúng không thể đi vào được.
Suy nghĩ làm sao không biết, Châu Nghi thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Đồ Kiêu từ hoàng cung trở về, đã thấy Châu Nghinh cả người mềm nhũn ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng. Môi Đồ Kiêu hơi nhếch lên, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu, sau đó rời đi trở về thư phòng xử lý công vụ.
Kể từ ngày hôm đó, Nhiếp chính vương như trở thành một người khác. Đối với Châu Nghinh kiên nhẫn vô cùng, hoàn toàn không còn nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng tàn nhẫn lúc đầu.
Châu Nghinh buổi sáng ăn ngon, buổi tối được Đồ Kiêu sưởi ấm mà ngủ, sung sướng vô cùng!
Nhưng cậu biết, Đồ Kiêu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu. Châu Nghinh vẫn đang chờ một cơ hội để chiếm lấy hoàn toàn lòng tin của Nhiếp chính vương.
_____________
"Trọng Thúc, mấy ngày qua Châu Ly có hành động nào đáng nghi hay không?" - Đồ Kiêu làm như không quan tâm mà hỏi một câu. Nhưng chỉ có hắn biết, bản thân rất để tâm đến mọi việc của người nọ.
Trọng Thúc nghe thấy Nhiếp chính vương hỏi, hắn ta không dám chậm trễ mà nhanh chóng trả lời: "Bẫm chủ thượng, mấy ngày qua bên phía Châu công tử không có gì đáng nghi!".
"Nhưng phía ngoài phủ Nhiếp chính vương có động tĩnh. Thị vệ báo lại, vài ngày qua có kẻ đáng nghi luôn lấp ló ngoài cửa. Thuộc hạ to gan suy đoán, chắc chắn kẻ đó đang có ý đồ muốn gặp Châu công tử!".
Đồ Kiêu hừ lạnh một tiếng, xem ra Thái hậu đã chờ không kịp rồi. Không biết tại sao trong lòng hắn hơi khó chịu, chỉ mong người nọ không làm cho hắn thất vọng.
"Đã biết, bảo người canh gác cẩn thận một chút!".
"Được rồi lui ra đi!".
___________
Thời tiết hôm nay khá tốt, tuy vẫn còn lạnh lắm nhưng bầu trời lại xuất hiện những tia nắng ấm áp. Châu Nghinh thấy mà rục rịch trong lòng.
Mấy ngày nay chỉ ở trong phòng không dám ra ngoài, hôm nay hiếm khi trời có nắng nên Châu Nghinh muốn ra ngoài sân hít thở không khí một chút.
Cậu bảo người hầu chuẩn bị quần áo, cả người được giấu trong quần áo kín kẽ. Sau đó tâm trạng vui sướng mà chạy ra ngoài sân. Không khí lành lạnh trong lành làm cho tâm hồn con người thư thả.
Người hầu đặt cho cậu một bộ bàn ghế nhỏ ngay chỗ có nắng. Châu Nghinh thích ý ngồi xuống vừa ăn điểm tâm vừa sưởi nắng. Ánh nắng nhợt nhạt chiếu lên khuôn mặt tinh xảo một màu vàng nhạt. Từ xa nhìn lại, Châu Nghinh như một tinh linh trong tuyết, trong trẻo xinh đẹp vô cùng.
Từ xa bên ngoài tiểu viện có tiếng bước chân. Mắt Châu Nghinh sáng lên, cậu có thể nhận ra tiếng bước chân của Đồ Kiêu, trầm ổn như tính tình của hắn vậy. Hình như hôm nay Nhiếp chính vương đến sớm hơn mọi ngày. Châu Nghinh vội ăn hết miếng bánh sau đó đứng dậy chạy ra ngoài đón hắn.
Nhưng hôm nay Châu Nghinh thật không may mắn, vì chạy hơi nhanh, quần áo lại cồng kềnh, nên vừa đi qua bậc thềm ở cửa thì cậu bất ngờ ngã sấp một cái. Đồ Kiêu ở ngoài cửa không kịp phản ứng thì cậu đã té lăn ra đất.
Nhiếp chính vương nhìn cậu ngọ nguậy muốn bò dậy thật không có lương tâm mà bật cười. Nhưng hắn cũng không quên vội vàng đỡ người đứng lên, bàn tay vuốt lại quần áo bị lém bẩn cho cậu, miệng vẫn không quên trách cứ:
"Làm sao lại ra đây rồi, đi đường mà cũng có thể té ngã được!".
Châu Nghinh mếu máo, cảm thấy thật mất mật, cậu giơ bàn tay hơi bị xước một chút đến trước mặt Nhiếp chính vương, bắt đầu giở trò làm nũng:
"Vương gia, bị thương rồi, đau quá!".
"Vương gia thật vô lương tâm, ta bị té đau như thế mà ngài còn cười được!" Tên Nhiếp chính vương này thật quá đáng.
Đồ Kiêu nhịn cười phủi bụi bám trên lòng bàn tay của cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Có còn nơi nào bị thương hay không?".
Thấy Châu Nghinh tủi thân lắc đầu hắn mới dẫn người trở lại trong phòng ấm áp, vừa bôi thuốc lên vết thương vừa hỏi:
"Sao hôm nay lại có hứng thú ra ngoài rồi? Không sợ lạnh nữa hay sao?".
Châu Nghinh chu môi không thèm nhìn hắn, trả lời: "Ở trong phòng hoài rất buồn chán, ta chỉ muốn ra ngoài một chút, vừa hay hôm nay có nắng, trời cũng không quá lạnh!".
Đồ Kiêu nhìn cậu phụng phịu, giọng nói giận dỗi nhưng vẫn ngọt ngào vô cùng. Hắn vươn tay kéo người lại gần, vuốt ve gương mặt tinh xảo của cậu, dỗ dành:
"Mấy hôm nay trên núi Ngọc Thanh hoa mai nở rất đẹp, có muốn đi ngắm một lần hay không?".
Mắt Châu Nghinh sáng ngời, vui mừng ôm cánh tay của người nọ. Nhưng sao đó cảm xúc cậu dịu lại, mong chờ hỏi hắn:
"Vậy....vậy ngài có đi cùng ta hay không? Ngài không đi cùng, thì ta cũng không có hứng thú!".
Đồ Kiêu nhìn vẻ mặt của cậu, nhẹ như không gật đầu một cái:
"Được, mang ngươi đi!".
Châu Nghinh bỗng chốc vui mừng trở lại, ríu rít hỏi hắn khi nào sẽ đi, sau đó hỏi đủ mọi chuyện. Nhiếp chính vương không chịu nổi nhóc hoạt bát này, đành kéo cậu vào lòng.
Nhìn đôi môi đỏ hồng mê người không ngừng đóng mở, hắn không nhịn được áp môi mình lên. Châu Nghinh còn chưa kịp phản ứng, lưỡi hắn đã chui vào khoang miệng của cậu khuấy đảo khắp nơi.
Châu Nghinh bị hắn hôn đến mềm nhũn thành một bãi nước xuân, cậu theo bản năng thuận theo, dịu ngoan ngửa đầu để Đồ Kiêu hôn dễ dàng hơn, nơi hai người tiếp xúc phát ra âm thanh làm người nghe mặt đỏ tai hồng.
Tiểu yêu tinh trong lòng quá mê người, đôi môi mềm mại như bông, cả người mềm mềm ỷ lại dựa vào trong ngực của hắn. Đồ Kiêu say mê mà ôm chặt người vào lòng, điên cuồng chiếm lấy bờ môi ngọt ngào, càng hôn càng sâu. Rõ ràng hắn không phải là người coi trọng mỹ sắc, nhưng không biết tại sao khi ở cùng Châu Nghinh thì mọi thứ dường như hoá không.
Châu Nghinh bị Nhiếp chính vương hôn đến không thở nổi, cậu rên rỉ một tiếng, hai tay đặt trên ngực của hắn nhẹ đẩy một cái. Đồ Kiêu vẫn còn hôn chưa đủ, nhưng thấy người trong lòng không thở được chỉ đành luyến tiếc mút môi cậu vài cái sao đó không đành lòng mà rời khỏi đôi môi mê người.
Châu Nghinh thở hổn hển, khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng, cậu thẹn thùng vùi mặt vào ngực Đồ Kiêu không chịu chui ra. Giọng nói rầm rì quyến rũ:
"Vương gia thật xấu, môi bị hôn đến sưng lên luôn rồi!".
Đồ Kiêu bị cậu làm cho nhũn tim nhẹ giọng mắng một tiếng: "Nũng nịu!"
Nhiếp chính vương nâng khuôn mặt tinh xảo của Châu Nghinh đang áp vào người hắn lên, dịu dàng chưa từng có hôn lên đuôi mắt và bên má mềm mịn. Trong lòng Nhiếp chính vương không nhịn được mà ấm áp, chỉ mong Châu Nghinh vĩnh viễn như thế này, không bao giờ phản bội hắn. Nếu như thế hắn sẽ tình nguyện nâng cậu trong lòng bàn tay mà sủng ái cả đời.
Ánh mắt Đồ Kiêu vẫn vậy nhưng sâu bên trong là một chút u ám khó nhận thấy. Hắn vuốt nhẹ tóc Châu Nghinh, đừng phụ lòng của bổn vương, nếu không ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!
____________
Nhiếp chính vương chỉ ở lại một lát sau đó đã bị người mời đi giải quyết chính sự.
Châu Nghinh lười biếng nằm trên giường, trên mặt không cảm xúc. Tiểu Khứ cảm nhận được cậu yên lặng bất thường nên bèn lên tiếng:
"Châu Châu, không phải cậu đang tìm cơ hội để ra ngoài gặp mặt tổ chức sát thủ hay sao? Bây giờ thì quá tốt rồi, Nhiếp chính vương chủ động cho chúng ta cơ hội. Cậu còn lo lắng cái gì?".
Châu Nghinh giọng đều đều, chậm rãi trả lời Tiểu Khứ:
"Không đơn giản như thế đâu. Đồ Kiêu đang muốn thử lòng của ta đấy!".
"Lần ra ngoài này hắn đang cho ta một cơ hội để hành động. Nếu ta làm chuyện sai trái thì hắn sẽ không giữ ta lại nữa, đừng nhìn bề ngoài cưng chiều nhưng thật ra Đồ Kiêu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta!".
Tiểu Khứ hơi nôn nóng: "Vậy...vậy chúng ra phải làm sao bây giờ. Hay là không đi nữa?".
"Sao có thể không đi chứ! Lần này chắc chắn sẽ diễn cho Nhiếp chính vương một vỡ kịch lớn rồi, cho hắn cảm động chết luôn!".
"Tiểu Khứ, em cứ chờ xem!" Nói xong, Châu Nghinh làm như không có gì mặc kệ mọi thứ đi ngủ một giấc. Tiểu Khứ tò mò muốn chết nhưng không thể làm gì khác, thấy cậu đã ngủ cũng đành phải im lặng. Nó thật không hiểu Châu Nghinh đang mưu tính cái gì, con người lòng dạ thật khó đoán mà, linh thú như nó hoàn toàn không hiểu được!
__________
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã đến ngày đi lên núi Ngọc Thanh ngắm hoa. Châu Nghinh ăn mặc dày như một quả bóng, trong tay còn có túi sưởi ấm áp, bạch bạch mà đi ra ngoài.
Nhiếp chính vương đến đón nhìn thấy bộ dạng của cậu phải cố gắng nén cười, sợ lại làm cậu dỗi. Châu Nghinh làm như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cậu cười vui vẻ chạy đến ôm cánh tay của Đồ Kiêu, ngọt ngào gọi một tiếng vương gia.
Đồ Kiêu dùng áo choàng dày nặng mình đang mặc bao cả người cậu lại, cúi đầu nhẹ hôn lên chóp mũi xinh xắn của Châu Nghinh một cái. Sau đó mới bế người lên xe ngựa.
Châu Nghinh ngồi trong xe ngựa ấm áp mà vừa ý vô cùng. Buồng xe rộng rãi, phía dưới được trải một lớp đệm dày, trong xe có đốt chậu than đang cháy rực đỏ. Cơn lười biếng của Châu Nghinh nổi dậy, cậu tùy ý ngồi trong lòng của Đồ Kiêu, tay cầm một cái bánh thơm ngon mà chậm chậm ăn, lúc này còn không quên hỏi hắn:
"Vương gia, núi Ngọc Thanh cần phải đi bao lâu mới tới vậy ạ?".
"Hoa mai trên núi chắc chắn đẹp vô cùng, ta mong chờ quá đi!" - Giọng nói không che lắp được sự vui vẻ, khi nói xong cậu còn không quên nhìn Nhiếp chính vương cười tươi như hoa, tiện tay còn lấy một chiếc bánh đút cho hắn.
Đồ Kiêu cắn một miếng bánh trong tay cậu, nhẹ giọng trả lời: "Không quá xa, nửa giờ thì đến!".
Sao đó hắn hơi trầm giọng dặn dò: "Không được cách bổn vương quá xa có biết hay không!".
Bên ngoài Châu Nghinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng của cậu không nhịn được phản bác. Rõ ràng hắn đang tạo cơ hội cho cậu phản bội, lại còn giả vờ căn dặn như thế, Nhiếp chính vương cũng thật biết diễn!
Đoàn xe ngựa không nhanh không chậm mà đến nơi. Dưới chân núi Ngọc Thanh một mảnh trắng xoá, nhưng phong cảnh này cũng có một nét đẹp riêng. Từ xa nhìn lại, Châu Nghinh chỉ thấy từng chùm hoa đỏ tô điểm trên nền tuyết trắng tinh, thấp thoáng có mấy tiểu đình lẫn bên trong tuyết trắng, khung cảnh động lòng người.
Châu Nghinh được Nhiếp chính vương đỡ xuống xe, bọn họ đi đến một tiểu đình chuyên dùng cho người quyền quý trong kinh thành đến để ngắm cảnh. Trong tiểu đình đã được Đồ Kiêu căn dặn kẻ dưới sắp xếp lại. Xung quanh được lắp đặt thêm rèm chắn gió được làm bằng tre, bên trong đã có sẵn một bộ bàn ghế, bên trên lót một lớp nệm mỏng bằng lông thú ấm áp.
Châu Nghinh hớn hở lôi kéo bàn tay to lớn của Đồ Kiêu đi nhanh thêm một chút. Hôm nay được đi ra ngoài, cậu quả thật vui vô cùng. Một chút có xảy ra chuyện gì thì để tính sau đi, thư giãn trước rồi tính.
Nhiếp chính vương để mặc cho bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu kéo đi, nhưng khuôn mặt của hắn bây giờ cũng không vui vẻ gì.
Vừa đến nơi Đồ Kiêu đã hơi hối hận. Nếu như lần này Châu Nghinh thật sự làm chuyện phản bội hoặc cậu vẫn còn muốn giết hắn thì phải làm thế nào? Chỉ vài bước đi nhưng lý trí Nhiếp chính vương đã đấu tranh rất nhiều lần. Hắn muốn mang người nọ trở về phủ, cho dù phải nhốt cậu lại cũng được. Nhưng cuối cùng Đồ Kiêu vẫn không làm thế, hắn để mặc cho Châu Nghinh kéo mình vào tiểu đình, một lời cũng không nói.
Châu Nghinh thấy nét mặt hắn hơi trầm trầm mà cảm thấy không bình thường. Trong lòng cậu cũng hơi lo lắng bồn chồn, nhưng lại không nói gì, cả hai đều yên lặng.
Bầu không khí hơi kỳ lạ, Châu Nghinh vội tìm đề tài nói chuyện nhưng Nhiếp chính vương đã đứng dậy. Hắn khoác áo choàng to dày của mình lên vai cậu, nói:
"Hôm nay đến đây cũng không phải đơn thuần là đi chơi, bổn vương còn phải đi thăm một cố nhân".
"Ngươi ở lại đây ngoan ngoãn đừng đi lung tung, một chút bổn vương sẽ quay trở lại!".
Châu Nghinh còn chưa kịp nói gì, Đồ Kiêu đã đi mất. Nhiếp chính vương cũng thật không có kiên nhẫn. Cố nhân gì chứ, chắc chắn hắn chỉ đang bịa ra một cái cớ để rời đi mà thôi.
Cậu cũng không gấp, ngồi thoải mái trong đình, uống một tách trà nóng cho ấm bụng, sau đó mới giả vờ đứng lên hứng thú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bên cạnh cậu vẫn có một người hầu hạ, thị vệ thì từ lúc đi vào tiểu đình đã bị Đồ Kiêu phái đi canh gác ở nơi lân cận. Nhóm thị vệ canh gác thành một vòng tròn xung quanh, nhưng khoảng cách quá xa nên ngay cả bóng dáng của một người Châu Nghinh cũng không nhìn thấy được.
Châu Nghinh căn dặn người hầu đang đứng ở phía sau cậu: "Không cần đi theo ta, ta muốn một mình thưởng thức cảnh đẹp, ngươi ở lại đây đi".
Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Người hầu khó xử muốn đi theo cậu nhưng đã bị Châu Nghinh liếc một cái nên chỉ có thể yên lặng đứng lại tại chỗ chờ. Châu Nghinh thành công đi dạo rừng mai một mình.
Hoa mai đỏ
Rèm che làm bằng tre/trúc
_____________
Đến khi Châu Nghinh thoả mãn tỉnh giấc thì bên cạnh đã không còn ai. Nhiếp chính vương đã dậy sớm để vào triều.
Tâm trạng Châu Nghinh tốt vô cùng. Từ lúc đến thế giới này, vì lạnh mà mỗi đêm cậu đều ngủ không ngon. Hôm qua được Nhiếp chính vương sưởi ấm nên ngủ ngon vô cùng, thật mong ước ngày nào cũng được như thế!
Vì tâm trạng vui vẻ mà điểm tâm sáng cậu ăn thêm hai cái bánh bao nóng hổi. Cậu thích ý vỗ vỗ cái bụng mềm mềm nhô cao. Cả người lười biếng nằm trên ghế dựa, câu có câu không mà nói chuyện cùng với Tiểu Khứ.
Cậu đến tiểu thế giới này đã hơn một tháng, mọi chuyện đến bây giờ đã bắt đầu nằm trong sự khống chế, điều này làm tâm lý Châu Nghinh hơi thả lỏng một chút.
Cả người ăn no lười biếng mềm nhũn nằm đó. Trong đầu bắt đầu suy nghĩ kế hoạch tiếp theo. Châu Nghinh nhẫm tính ngày, trong vòng một tháng tới phải tìm cách để Nhiếp chính vương mang cậu ra khỏi phủ. Cậu cần phải gặp nhóm người sát thủ một lần. Bên trong phủ canh phòng quá nghiêm ngặt, bọn chúng không thể đi vào được.
Suy nghĩ làm sao không biết, Châu Nghi thiếp đi lúc nào không hay.
Lúc Đồ Kiêu từ hoàng cung trở về, đã thấy Châu Nghinh cả người mềm nhũn ngủ đến khuôn mặt đỏ bừng. Môi Đồ Kiêu hơi nhếch lên, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc hơi rối của cậu, sau đó rời đi trở về thư phòng xử lý công vụ.
Kể từ ngày hôm đó, Nhiếp chính vương như trở thành một người khác. Đối với Châu Nghinh kiên nhẫn vô cùng, hoàn toàn không còn nhìn thấy bộ dạng lạnh lùng tàn nhẫn lúc đầu.
Châu Nghinh buổi sáng ăn ngon, buổi tối được Đồ Kiêu sưởi ấm mà ngủ, sung sướng vô cùng!
Nhưng cậu biết, Đồ Kiêu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng cậu. Châu Nghinh vẫn đang chờ một cơ hội để chiếm lấy hoàn toàn lòng tin của Nhiếp chính vương.
_____________
"Trọng Thúc, mấy ngày qua Châu Ly có hành động nào đáng nghi hay không?" - Đồ Kiêu làm như không quan tâm mà hỏi một câu. Nhưng chỉ có hắn biết, bản thân rất để tâm đến mọi việc của người nọ.
Trọng Thúc nghe thấy Nhiếp chính vương hỏi, hắn ta không dám chậm trễ mà nhanh chóng trả lời: "Bẫm chủ thượng, mấy ngày qua bên phía Châu công tử không có gì đáng nghi!".
"Nhưng phía ngoài phủ Nhiếp chính vương có động tĩnh. Thị vệ báo lại, vài ngày qua có kẻ đáng nghi luôn lấp ló ngoài cửa. Thuộc hạ to gan suy đoán, chắc chắn kẻ đó đang có ý đồ muốn gặp Châu công tử!".
Đồ Kiêu hừ lạnh một tiếng, xem ra Thái hậu đã chờ không kịp rồi. Không biết tại sao trong lòng hắn hơi khó chịu, chỉ mong người nọ không làm cho hắn thất vọng.
"Đã biết, bảo người canh gác cẩn thận một chút!".
"Được rồi lui ra đi!".
___________
Thời tiết hôm nay khá tốt, tuy vẫn còn lạnh lắm nhưng bầu trời lại xuất hiện những tia nắng ấm áp. Châu Nghinh thấy mà rục rịch trong lòng.
Mấy ngày nay chỉ ở trong phòng không dám ra ngoài, hôm nay hiếm khi trời có nắng nên Châu Nghinh muốn ra ngoài sân hít thở không khí một chút.
Cậu bảo người hầu chuẩn bị quần áo, cả người được giấu trong quần áo kín kẽ. Sau đó tâm trạng vui sướng mà chạy ra ngoài sân. Không khí lành lạnh trong lành làm cho tâm hồn con người thư thả.
Người hầu đặt cho cậu một bộ bàn ghế nhỏ ngay chỗ có nắng. Châu Nghinh thích ý ngồi xuống vừa ăn điểm tâm vừa sưởi nắng. Ánh nắng nhợt nhạt chiếu lên khuôn mặt tinh xảo một màu vàng nhạt. Từ xa nhìn lại, Châu Nghinh như một tinh linh trong tuyết, trong trẻo xinh đẹp vô cùng.
Từ xa bên ngoài tiểu viện có tiếng bước chân. Mắt Châu Nghinh sáng lên, cậu có thể nhận ra tiếng bước chân của Đồ Kiêu, trầm ổn như tính tình của hắn vậy. Hình như hôm nay Nhiếp chính vương đến sớm hơn mọi ngày. Châu Nghinh vội ăn hết miếng bánh sau đó đứng dậy chạy ra ngoài đón hắn.
Nhưng hôm nay Châu Nghinh thật không may mắn, vì chạy hơi nhanh, quần áo lại cồng kềnh, nên vừa đi qua bậc thềm ở cửa thì cậu bất ngờ ngã sấp một cái. Đồ Kiêu ở ngoài cửa không kịp phản ứng thì cậu đã té lăn ra đất.
Nhiếp chính vương nhìn cậu ngọ nguậy muốn bò dậy thật không có lương tâm mà bật cười. Nhưng hắn cũng không quên vội vàng đỡ người đứng lên, bàn tay vuốt lại quần áo bị lém bẩn cho cậu, miệng vẫn không quên trách cứ:
"Làm sao lại ra đây rồi, đi đường mà cũng có thể té ngã được!".
Châu Nghinh mếu máo, cảm thấy thật mất mật, cậu giơ bàn tay hơi bị xước một chút đến trước mặt Nhiếp chính vương, bắt đầu giở trò làm nũng:
"Vương gia, bị thương rồi, đau quá!".
"Vương gia thật vô lương tâm, ta bị té đau như thế mà ngài còn cười được!" Tên Nhiếp chính vương này thật quá đáng.
Đồ Kiêu nhịn cười phủi bụi bám trên lòng bàn tay của cậu, nhẹ giọng hỏi:
"Có còn nơi nào bị thương hay không?".
Thấy Châu Nghinh tủi thân lắc đầu hắn mới dẫn người trở lại trong phòng ấm áp, vừa bôi thuốc lên vết thương vừa hỏi:
"Sao hôm nay lại có hứng thú ra ngoài rồi? Không sợ lạnh nữa hay sao?".
Châu Nghinh chu môi không thèm nhìn hắn, trả lời: "Ở trong phòng hoài rất buồn chán, ta chỉ muốn ra ngoài một chút, vừa hay hôm nay có nắng, trời cũng không quá lạnh!".
Đồ Kiêu nhìn cậu phụng phịu, giọng nói giận dỗi nhưng vẫn ngọt ngào vô cùng. Hắn vươn tay kéo người lại gần, vuốt ve gương mặt tinh xảo của cậu, dỗ dành:
"Mấy hôm nay trên núi Ngọc Thanh hoa mai nở rất đẹp, có muốn đi ngắm một lần hay không?".
Mắt Châu Nghinh sáng ngời, vui mừng ôm cánh tay của người nọ. Nhưng sao đó cảm xúc cậu dịu lại, mong chờ hỏi hắn:
"Vậy....vậy ngài có đi cùng ta hay không? Ngài không đi cùng, thì ta cũng không có hứng thú!".
Đồ Kiêu nhìn vẻ mặt của cậu, nhẹ như không gật đầu một cái:
"Được, mang ngươi đi!".
Châu Nghinh bỗng chốc vui mừng trở lại, ríu rít hỏi hắn khi nào sẽ đi, sau đó hỏi đủ mọi chuyện. Nhiếp chính vương không chịu nổi nhóc hoạt bát này, đành kéo cậu vào lòng.
Nhìn đôi môi đỏ hồng mê người không ngừng đóng mở, hắn không nhịn được áp môi mình lên. Châu Nghinh còn chưa kịp phản ứng, lưỡi hắn đã chui vào khoang miệng của cậu khuấy đảo khắp nơi.
Châu Nghinh bị hắn hôn đến mềm nhũn thành một bãi nước xuân, cậu theo bản năng thuận theo, dịu ngoan ngửa đầu để Đồ Kiêu hôn dễ dàng hơn, nơi hai người tiếp xúc phát ra âm thanh làm người nghe mặt đỏ tai hồng.
Tiểu yêu tinh trong lòng quá mê người, đôi môi mềm mại như bông, cả người mềm mềm ỷ lại dựa vào trong ngực của hắn. Đồ Kiêu say mê mà ôm chặt người vào lòng, điên cuồng chiếm lấy bờ môi ngọt ngào, càng hôn càng sâu. Rõ ràng hắn không phải là người coi trọng mỹ sắc, nhưng không biết tại sao khi ở cùng Châu Nghinh thì mọi thứ dường như hoá không.
Châu Nghinh bị Nhiếp chính vương hôn đến không thở nổi, cậu rên rỉ một tiếng, hai tay đặt trên ngực của hắn nhẹ đẩy một cái. Đồ Kiêu vẫn còn hôn chưa đủ, nhưng thấy người trong lòng không thở được chỉ đành luyến tiếc mút môi cậu vài cái sao đó không đành lòng mà rời khỏi đôi môi mê người.
Châu Nghinh thở hổn hển, khuôn mặt bị hôn đến đỏ bừng, cậu thẹn thùng vùi mặt vào ngực Đồ Kiêu không chịu chui ra. Giọng nói rầm rì quyến rũ:
"Vương gia thật xấu, môi bị hôn đến sưng lên luôn rồi!".
Đồ Kiêu bị cậu làm cho nhũn tim nhẹ giọng mắng một tiếng: "Nũng nịu!"
Nhiếp chính vương nâng khuôn mặt tinh xảo của Châu Nghinh đang áp vào người hắn lên, dịu dàng chưa từng có hôn lên đuôi mắt và bên má mềm mịn. Trong lòng Nhiếp chính vương không nhịn được mà ấm áp, chỉ mong Châu Nghinh vĩnh viễn như thế này, không bao giờ phản bội hắn. Nếu như thế hắn sẽ tình nguyện nâng cậu trong lòng bàn tay mà sủng ái cả đời.
Ánh mắt Đồ Kiêu vẫn vậy nhưng sâu bên trong là một chút u ám khó nhận thấy. Hắn vuốt nhẹ tóc Châu Nghinh, đừng phụ lòng của bổn vương, nếu không ngươi sẽ không gánh nổi hậu quả đâu!
____________
Nhiếp chính vương chỉ ở lại một lát sau đó đã bị người mời đi giải quyết chính sự.
Châu Nghinh lười biếng nằm trên giường, trên mặt không cảm xúc. Tiểu Khứ cảm nhận được cậu yên lặng bất thường nên bèn lên tiếng:
"Châu Châu, không phải cậu đang tìm cơ hội để ra ngoài gặp mặt tổ chức sát thủ hay sao? Bây giờ thì quá tốt rồi, Nhiếp chính vương chủ động cho chúng ta cơ hội. Cậu còn lo lắng cái gì?".
Châu Nghinh giọng đều đều, chậm rãi trả lời Tiểu Khứ:
"Không đơn giản như thế đâu. Đồ Kiêu đang muốn thử lòng của ta đấy!".
"Lần ra ngoài này hắn đang cho ta một cơ hội để hành động. Nếu ta làm chuyện sai trái thì hắn sẽ không giữ ta lại nữa, đừng nhìn bề ngoài cưng chiều nhưng thật ra Đồ Kiêu vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng ta!".
Tiểu Khứ hơi nôn nóng: "Vậy...vậy chúng ra phải làm sao bây giờ. Hay là không đi nữa?".
"Sao có thể không đi chứ! Lần này chắc chắn sẽ diễn cho Nhiếp chính vương một vỡ kịch lớn rồi, cho hắn cảm động chết luôn!".
"Tiểu Khứ, em cứ chờ xem!" Nói xong, Châu Nghinh làm như không có gì mặc kệ mọi thứ đi ngủ một giấc. Tiểu Khứ tò mò muốn chết nhưng không thể làm gì khác, thấy cậu đã ngủ cũng đành phải im lặng. Nó thật không hiểu Châu Nghinh đang mưu tính cái gì, con người lòng dạ thật khó đoán mà, linh thú như nó hoàn toàn không hiểu được!
__________
Thời gian lặng lẽ trôi qua, chớp mắt đã đến ngày đi lên núi Ngọc Thanh ngắm hoa. Châu Nghinh ăn mặc dày như một quả bóng, trong tay còn có túi sưởi ấm áp, bạch bạch mà đi ra ngoài.
Nhiếp chính vương đến đón nhìn thấy bộ dạng của cậu phải cố gắng nén cười, sợ lại làm cậu dỗi. Châu Nghinh làm như không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, cậu cười vui vẻ chạy đến ôm cánh tay của Đồ Kiêu, ngọt ngào gọi một tiếng vương gia.
Đồ Kiêu dùng áo choàng dày nặng mình đang mặc bao cả người cậu lại, cúi đầu nhẹ hôn lên chóp mũi xinh xắn của Châu Nghinh một cái. Sau đó mới bế người lên xe ngựa.
Châu Nghinh ngồi trong xe ngựa ấm áp mà vừa ý vô cùng. Buồng xe rộng rãi, phía dưới được trải một lớp đệm dày, trong xe có đốt chậu than đang cháy rực đỏ. Cơn lười biếng của Châu Nghinh nổi dậy, cậu tùy ý ngồi trong lòng của Đồ Kiêu, tay cầm một cái bánh thơm ngon mà chậm chậm ăn, lúc này còn không quên hỏi hắn:
"Vương gia, núi Ngọc Thanh cần phải đi bao lâu mới tới vậy ạ?".
"Hoa mai trên núi chắc chắn đẹp vô cùng, ta mong chờ quá đi!" - Giọng nói không che lắp được sự vui vẻ, khi nói xong cậu còn không quên nhìn Nhiếp chính vương cười tươi như hoa, tiện tay còn lấy một chiếc bánh đút cho hắn.
Đồ Kiêu cắn một miếng bánh trong tay cậu, nhẹ giọng trả lời: "Không quá xa, nửa giờ thì đến!".
Sao đó hắn hơi trầm giọng dặn dò: "Không được cách bổn vương quá xa có biết hay không!".
Bên ngoài Châu Nghinh ngoan ngoãn gật đầu, nhưng trong lòng của cậu không nhịn được phản bác. Rõ ràng hắn đang tạo cơ hội cho cậu phản bội, lại còn giả vờ căn dặn như thế, Nhiếp chính vương cũng thật biết diễn!
Đoàn xe ngựa không nhanh không chậm mà đến nơi. Dưới chân núi Ngọc Thanh một mảnh trắng xoá, nhưng phong cảnh này cũng có một nét đẹp riêng. Từ xa nhìn lại, Châu Nghinh chỉ thấy từng chùm hoa đỏ tô điểm trên nền tuyết trắng tinh, thấp thoáng có mấy tiểu đình lẫn bên trong tuyết trắng, khung cảnh động lòng người.
Châu Nghinh được Nhiếp chính vương đỡ xuống xe, bọn họ đi đến một tiểu đình chuyên dùng cho người quyền quý trong kinh thành đến để ngắm cảnh. Trong tiểu đình đã được Đồ Kiêu căn dặn kẻ dưới sắp xếp lại. Xung quanh được lắp đặt thêm rèm chắn gió được làm bằng tre, bên trong đã có sẵn một bộ bàn ghế, bên trên lót một lớp nệm mỏng bằng lông thú ấm áp.
Châu Nghinh hớn hở lôi kéo bàn tay to lớn của Đồ Kiêu đi nhanh thêm một chút. Hôm nay được đi ra ngoài, cậu quả thật vui vô cùng. Một chút có xảy ra chuyện gì thì để tính sau đi, thư giãn trước rồi tính.
Nhiếp chính vương để mặc cho bàn tay nhỏ bé mềm mại của cậu kéo đi, nhưng khuôn mặt của hắn bây giờ cũng không vui vẻ gì.
Vừa đến nơi Đồ Kiêu đã hơi hối hận. Nếu như lần này Châu Nghinh thật sự làm chuyện phản bội hoặc cậu vẫn còn muốn giết hắn thì phải làm thế nào? Chỉ vài bước đi nhưng lý trí Nhiếp chính vương đã đấu tranh rất nhiều lần. Hắn muốn mang người nọ trở về phủ, cho dù phải nhốt cậu lại cũng được. Nhưng cuối cùng Đồ Kiêu vẫn không làm thế, hắn để mặc cho Châu Nghinh kéo mình vào tiểu đình, một lời cũng không nói.
Châu Nghinh thấy nét mặt hắn hơi trầm trầm mà cảm thấy không bình thường. Trong lòng cậu cũng hơi lo lắng bồn chồn, nhưng lại không nói gì, cả hai đều yên lặng.
Bầu không khí hơi kỳ lạ, Châu Nghinh vội tìm đề tài nói chuyện nhưng Nhiếp chính vương đã đứng dậy. Hắn khoác áo choàng to dày của mình lên vai cậu, nói:
"Hôm nay đến đây cũng không phải đơn thuần là đi chơi, bổn vương còn phải đi thăm một cố nhân".
"Ngươi ở lại đây ngoan ngoãn đừng đi lung tung, một chút bổn vương sẽ quay trở lại!".
Châu Nghinh còn chưa kịp nói gì, Đồ Kiêu đã đi mất. Nhiếp chính vương cũng thật không có kiên nhẫn. Cố nhân gì chứ, chắc chắn hắn chỉ đang bịa ra một cái cớ để rời đi mà thôi.
Cậu cũng không gấp, ngồi thoải mái trong đình, uống một tách trà nóng cho ấm bụng, sau đó mới giả vờ đứng lên hứng thú ngắm nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Bên cạnh cậu vẫn có một người hầu hạ, thị vệ thì từ lúc đi vào tiểu đình đã bị Đồ Kiêu phái đi canh gác ở nơi lân cận. Nhóm thị vệ canh gác thành một vòng tròn xung quanh, nhưng khoảng cách quá xa nên ngay cả bóng dáng của một người Châu Nghinh cũng không nhìn thấy được.
Châu Nghinh căn dặn người hầu đang đứng ở phía sau cậu: "Không cần đi theo ta, ta muốn một mình thưởng thức cảnh đẹp, ngươi ở lại đây đi".
Sau đó nhanh chóng đi ra ngoài. Người hầu khó xử muốn đi theo cậu nhưng đã bị Châu Nghinh liếc một cái nên chỉ có thể yên lặng đứng lại tại chỗ chờ. Châu Nghinh thành công đi dạo rừng mai một mình.
Hoa mai đỏ
Rèm che làm bằng tre/trúc
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất