Xuyên Nhanh Nỗ Lực Nói Chuyện “gió Trăng”
Chương 8
Châu Nghinh chật vật ngơ ngác đứng dựa vào vách tường, hai chân đã mềm nhũn đứng không vững. Mắt thấy Đồ Kiêu đã bước một chân ra ngoài, cậu vội vàng đuổi theo mặc kệ quần áo không chỉnh tề của mình lúc này. Không biết tại sao, trong lòng cậu mách bảo, nếu bây giờ mà để Nhiếp chính vương rời đi, chắc chắn sau này sẽ càng khó làm cho hắn động tâm hơn!
Đồ Kiêu bước đi vô cùng nhanh như bị ai đuổi theo phía sau. Châu Nghinh mặc kệ thời tiết lạnh lẽo cùng với chiếc áo bị xé rách trên người mà đuổi theo hắn. Cậu chạy thật nhanh, đến khi Nhiếp chính vương vừa nâng một chân qua thềm cửa của cánh cổng bên ngoài tiểu viện thì cuối cùng cậu cũng đuổi kịp.
Châu Nghinh chật vật nhào lại ôm chặt tấm lưng dày rộng của Đồ Kiêu không buông, vì hành động bất chợt của cậu mà làm cho Nhiếp chính vương hơi lảo đảo một chút.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại phía sau lưng, Đồ Kiêu cả người cứng ngắc. Tất cả giác quan hình như đều tập trung về phía sau nơi người nọ tiếp xúc với hắn. Tai hắn nghe được thanh âm nức nở đứt quãng của Châu Nghinh. Hắn muốn đẩy cậu ra để rời đi nhưng không có cách nào hành động, sự thật là hắn luyến tiếc, luyến tiếc vô cùng!
"Vương gia, nghe A Ly giải thích, ta....ta thật sự yêu ngài, xin ngài đừng rời đi, làm ơn..." - Vừa nói cậu vừa ôm chặt thắt lưng của Nhiếp chính vương hơn. Nước mắt như mưa xuân không ngừng làm ướt đẫm áo phía sau lưng của Đồ Kiêu, lạnh lạnh làm cảm xúc của hắn khó tả thành lời.
Đồ Kiêu yên lặng một lúc lâu, sau đó lần lượt gỡ các ngón tay của người phía sau đang ôm hắn ra. Châu Nghinh cứ nghĩ là mọi chuyện xong rồi, hắn sẽ lập tức rời đi, trong lòng cậu nôn nóng rối bời, tay chân bắt đầu luống cuống. Lúc này Nhiếp chính vương đã nhẹ nhàng đẩy cơ thể của cậu ra, Châu Nghinh muốn nhanh tay ôm hắn thêm một lần nữa thì Đồ Kiêu đã xoay người lại đối diện với cậu.
Khi thấy bộ dạng của Châu Nghinh, trong mắt hắn dâng lên lửa giận. Bởi vì lúc này thân trên của cậu đã gần như loã lồ trong không khí, nhiệt độ lạnh lẽo làm cho cơ thể xinh đẹp không ngừng run run.
Nhiếp chính vương quên cả chuyện phải rời đi, hắn chần chờ rồi ôm người nọ vào lòng để chắn gió sau đó lập tức bế Châu Nghinh trở vào phòng, khí thế đáng sợ quanh thân làm cho cậu bất giác rụt cổ, hai tay chỉ biết vòng qua ôm chặt cổ hắn không buông đề phòng bị té xuống. Thật may, Đồ Kiêu không rời đi, vậy thì mọi chuyện còn dễ nói!
Nhiếp chính vương bế người vào phòng ý định thả xuống giường, nhưng Châu Nghinh sống chết ôm cổ hắn không buông. Hết cách, Đồ Kiêu đành ngồi xuống mép giường, hắn đặt Châu Nghinh ngồi trên đùi của mình.
Người trong lòng vẫn rấm rức nức nở từng tiếng, ôm chặt hắn sống chết không buông tay, nói năng còn hơi lộn xộn:
"Đừng đi.....đừng đi, không muốn!" Châu Nghinh đã hoàn toàn nhập tâm, bây giờ trong lòng cậu chỉ còn lại nỗi lo sợ Đồ Kiêu sẽ rời đi. Cảm xúc như thật như giả làm cho cậu hoang mang. Cảm xúc này dường như Châu Nghinh đã từng trải qua, khó chịu đến thế, đau lòng đến thế!
Sự giận dữ trong lòng Đồ Kiêu dần bị tiếng khóc của người trong lòng hoà tan, bây giờ hắn cũng không biết làm gì cho phải. Đường đường là Nhiếp chính vương đa mưu túc trí, văn tài võ lược nhưng khi đối mặt với Châu Nghinh tất cả như hoá hư không, tay chân luống cuống, cả người cứng ngắc. Đồ Kiêu thở dài như nhận mệnh, hắn lấy tấm chăn ấm áp trên giường bao cả cơ thể tinh tế của Châu Nghinh lại, nhẹ giọng:
"Đừng khóc! Bổn vương sẽ không rời đi".
Bàn tay to lớn chậm chạp lau đi nước mắt trên mặt Châu Nghinh, cẩn thận vuốt ve đuôi mắt sưng đỏ vì khóc của cậu.
Châu Nghinh im lặng nhìn Đồ Kiêu, ánh mắt cậu bị nước mắt làm cho mông lung. Nhưng thông qua làn nước mơ hồ, cậu vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt không đành lòng của Nhiếp chính vương. Hình như Đồ Kiêu cũng không tuyệt tình như trong suy nghĩ của cậu, Châu Nghinh có thể chắc chắn, trong lòng hắn có chỗ dành cho cậu, như vậy cũng đã rất tốt rồi!
Châu Nghinh dùng tay như si mê mà vuốt ve khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của Đồ Kiêu. Khi hắn không kịp chú ý mà áp môi mình lên gặm cắn đôi môi mỏng của Nhiếp chính vương. Cậu hôn môi không có kỹ xảo gì cả, chỉ có thể chậm rãi mút nhẹ môi hắn một chút. Chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè mà phác hoạ dáng môi của hắn, ngại ngùng không dám làm cho nụ hôn thêm sâu.
Đồ Kiêu bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc quên cả phản ứng, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần chiếm thế chủ động mà quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của Châu Nghinh cùng nhau dây dưa một chỗ. Âm thanh ái muội không ngừng vang lên giữa kẽ môi của hai người.
Hai người ôm chặt lấy nhau không muốn tách rời, chiếc chăn quấn quanh người Châu Nghinh không biết từ bao giờ đã rơi xuống, làm lộ ra bờ ngực nhẵn nhụi trắng nõn. Ngón tay thô ráp của Nhiếp chính vương không cưỡng lại được cám dỗ mà chậm rãi sờ nắn làn da của cậu. Bàn tay Đồ Kiêu như có điện, nơi hắn chạm qua tê dại khó tả. Châu Nghinh khe khẽ rên rỉ, tâm trí như lạc vào sương mù.
Nhiếp chính vương đã không còn đủ hơi sức mà lo chuyện gì khác. Lúc này trong mắt hắn chỉ còn đọng lại bóng dáng của Châu Nghinh. Bộ dạng yêu kiều động lòng người làm hắn khó nín nhịn.
Đồ Kiêu xoay người đặt cơ thể mềm mại của cậu xuống dưới thân. Châu Nghinh nhẹ rầm rì một tiếng nhưng sau đó đã nhanh chóng bị cái hôn điên cuồng của nam nhân che lấp.
Đôi môi của người trong lòng quá cám dỗ, quá ngọt ngào như buộc chặt tâm trí của hắn, làm hắn không cách nào rời đi. Đầu lưỡi tinh tế chỉ mới trúc trắc đáp lại mà đã làm cho Đồ Kiêu thoả mãn không nói nên lời. Người này sinh ra chính là để áp chế hắn, làm cho hắn sa đoạ!
Nụ hôn dần dần dời xuống phía dưới. Đồ Kiêu liếm mút cần cổ trắng nõn của người trong lòng làm để lại vô số dấu hôn ướt át. Mũi Đồ Kiêu ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể Châu Nghinh. Là hương sen thanh thoát dịu dàng, mùi hương nhẹ nhàng như toả ra từ tận sâu bên trong linh hồn khiến người ta như say như mê.
Châu Nghinh bị hắn đốt lửa khắp người, cơ thể không còn chút sức lực mềm mại nằm trên giường mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Đồ Kiêu mạnh mẽ lại điên cuồng làm cho cậu chìm vào say mê, chỉ muốn thuận theo bị hắn triệt để chiếm đoạt.
Rất nhanh sau đó quần áo còn sót lại của Châu Nghinh cũng đã rơi đầy đất, cả người cậu trần trụi nằm trên giường đón nhận ánh mắt nóng cháy của người phía trên. Cậu rất xấu hổ, vành tai đã đỏ như máu không dám nhìn thẳng vào mắt Đồ Kiêu, ngón chân co lại thể hiện sự bất an của cậu.
Đồ Kiêu như muốn chạm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, bàn tay của hắn ám muội vuốt ve, đôi môi hạ xuống nhẹ nhàng hôn lên đầu ti hồng hồng. Lúc đầu là dịu dàng liếm mút an ủi, sau đó bất chợt cắn một cái làm cho Châu Nghinh bật lên một tiếng rên rỉ mê người. Cậu bị làm cho khó chịu mà động đậy thân mình, nhưng đã nhanh chóng bị thân thể to lớn của Nhiếp chính vương đè lại.
"Ngoan một chút!" - Giọng của Đồ Kiêu vốn dĩ đã trầm thấp, lúc này nhuốm màu tình dục lại càng thêm gợi cảm.
Châu Nghinh đã quyến rũ thì phải làm đến nơi đến chốn. Cậu buông bàn tay đang nắm chặt nệm giường mà quàng qua cổ của Đồ Kiêu, hai chân thon dài xinh đẹp vòng chặt qua thắt lưng của hắn, giọng nói yêu kiều:
"....vương gia, khó chịu!".
Tiểu yêu tinh! Đồ Kiêu thầm mắng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào bờ mông nộn thịt của Châu Nghinh như trừng phạt. Bên dưới của hắn đã cứng rắn vô cùng.
Nhiếp chính vương hôn khắp khuôn mặt tinh xảo của cậu, giọng nói trầm thấp bên tai:
"A Ly, nhìn bổn vương, nói em yêu bổn vương, sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội bổn vương...".
Đôi mắt Châu Nghinh mơ màng nhìn hắn, cậu nâng người kề sát bên tai Đồ Kiêu lặp lại lời nói. Nhưng không biết Châu Nghinh đã nói thêm gì mà thoáng chốc cả người Nhiếp chính vương như hưng phấn vô cùng, cơ thể hắn đè chặt cậu điên cuồng mà hôn.
Cơ thể hai người chìm vào dục vọng, trong mắt chỉ có bóng hình của nhau!
"A Ly ngoan, bảo bối!".
"Vương gia, nhẹ....nhẹ chút....a....không chịu được....!" Châu Nghinh rên rỉ, giọng bắt đầu khàn đi, cơ thể mềm nhũn bị sức lực to lớn không ngừng đụng chạm, khoái cảm như cơn sóng lớn không ngừng nhấn chìm cậu.
Bên trong phòng không ngừng vang lên tiếng rên rỉ cầu xin của thiếu niên, âm thanh đó dần trở nên nức nở, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít. Cùng với đó là một giọng nam trầm thấp không ngừng dỗ dành, nhưng âm thanh va chạm vẫn không ngừng lại mà càng ngày càng có xu thế nhanh hơn.
Người hầu xung quanh nghe thấy tiếng động trong phòng tự giác mà tránh đi thật xa. Ngay cả Tiểu Khứ cũng xấu hổ bịt chặt lỗ tai trốn thật sâu vào trong thần thức của Châu Nghinh không dám đi ra.
Đến giữa đêm, mọi thứ mới dần trở về với yên tĩnh!
Đồ Kiêu yêu thương hôn nhẹ lên chóp mũi của người trong lòng, vì quá mệt mỏi mà vừa làm xong Châu Nghinh đã nhanh chóng thiếp đi.
Nhiếp chính vương bế cậu đi tắm rửa, sau đó dùng một tấm khăn thật lớn bao lấy cơ thể đã tràn đầy dấu vết của hắn để lại. Nhẹ nhàng đặt người nằm lại trên giường, Đồ Kiêu ôm cơ thể của cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve mấy sợi tóc rơi trên vầng trán bóng loáng, cảm xúc trong mắt hắn trở nên điên cuồng:
"A Ly, A Ly. Cho dù em có muốn giết bổn vương cũng không sao, bổn vương sẽ trói chặt em bên cạnh, cả đời chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi!".
Nhưng lúc này, Châu Nghinh đã say giấc nên không thể nào nghe thấy. Ở mu bàn tay không ai hay biết, ấn ký hình cánh hoa có một sự thay đổi nhẹ, một cánh trong số bảy cánh hoa bắt đầu thay đổi màu sắc thành màu vàng nhẹ nhàng. Nếu Châu Nghinh tỉnh táo chắc chắn sẽ không nhịn được vui vẻ, bởi vì đây chính là dấu hiệu cho việc Nhiếp chính vương đã bắt đầu giao tình yêu của mình cho cậu!
__________
Trời đã dần sáng, cả đêm Đồ Kiêu không ngủ, hắn ngắm nhìn thật kỹ người đang vùi vào lòng mình ngủ ngon lành, tâm trạng rất tốt. Nhiếp chính vương cẩn thận đặt cậu xuống giường, nhẹ nhàng rút tay ra, đã đến giờ phải vào triều. Hắn cần phải rời đi!
Châu Nghinh mơ màng không tỉnh nhưng trong vô thức, cậu cảm nhận được hơi ấm xung quanh mình đã không còn. Như theo bản năng, cậu quơ tay bắt được cánh tay rắn chắc của người nọ, khuôn mặt nhẹ cọ cọ không muốn để người ấy rời đi:
"Đừng....rời đi mà!".
Thanh âm nũng nịu pha chút khàn khàn như mèo kêu làm tâm Nhiếp chính vương bị trói chặt, tiến thoái lưỡng nan. Đồ Kiêu cưng chiều dỗ dành một câu sau đấy vội khoác hờ một chiếc áo rồi đi ra ngoài.
Phía xa ngoài cửa Trọng Thúc đã đứng chờ từ sớm.
Đồ Kiêu ra dấu cho đám người hầu nhỏ giọng một chút tránh đánh thức người đang say giấc bên trong. Hắn nhẹ giọng căn dặn Trọng Thúc:
"Vào hoàng cung thông báo một tiếng, hôm nay không cần thượng triều. Có chuyện gì thì ngày mai bẩm báo. Nếu có việc quan trọng thì nói đại thần trực tiếp đến phủ nhiếp chính vương tìm ta!".
Vừa dứt lời hắn đã gấp gáp quay trở vào phòng bỏ lại Trọng Thúc ngơ ngơ đứng đó.
Bên trong phòng nhanh chóng phát ra âm thanh dịu dàng của Nhiếp chính vương, giống như hắn đang dỗ dành bảo bối của mình.
Trọng Thúc lẻ loi kinh ngạc đứng ở ngoài để tiêu hoá hết mệnh lệnh của chủ thượng. Từ xưa đến nay, cho dù có chuyện gì xảy ra vương gia vẫn đều đều vào cung thượng triều. Hôm nay là lần đầu tiên ngài ấy ban ra loại mệnh lệnh này. Trọng Thúc cảm thán, thì ra trong lòng ôm mỹ nhân thì sẽ không còn muốn làm chuyện gì nữa hết!
Trọng Thúc hoàng hồn, nhanh chóng vào cung để truyền lệnh của Nhiếp chính vương.
Châu Nghinh một lần nữa được nằm vào trong lồng ngực ấm áp, rốt cuộc cũng mãn nguyện tiến vào giấc ngủ sâu. Đồ Kiêu hôn nhẹ lên đôi môi mềm của cậu, vòng tay để người nằm thoải mái thoả mãn mà ngủ một giấc.
Đồ Kiêu bước đi vô cùng nhanh như bị ai đuổi theo phía sau. Châu Nghinh mặc kệ thời tiết lạnh lẽo cùng với chiếc áo bị xé rách trên người mà đuổi theo hắn. Cậu chạy thật nhanh, đến khi Nhiếp chính vương vừa nâng một chân qua thềm cửa của cánh cổng bên ngoài tiểu viện thì cuối cùng cậu cũng đuổi kịp.
Châu Nghinh chật vật nhào lại ôm chặt tấm lưng dày rộng của Đồ Kiêu không buông, vì hành động bất chợt của cậu mà làm cho Nhiếp chính vương hơi lảo đảo một chút.
Cảm nhận được cơ thể mềm mại phía sau lưng, Đồ Kiêu cả người cứng ngắc. Tất cả giác quan hình như đều tập trung về phía sau nơi người nọ tiếp xúc với hắn. Tai hắn nghe được thanh âm nức nở đứt quãng của Châu Nghinh. Hắn muốn đẩy cậu ra để rời đi nhưng không có cách nào hành động, sự thật là hắn luyến tiếc, luyến tiếc vô cùng!
"Vương gia, nghe A Ly giải thích, ta....ta thật sự yêu ngài, xin ngài đừng rời đi, làm ơn..." - Vừa nói cậu vừa ôm chặt thắt lưng của Nhiếp chính vương hơn. Nước mắt như mưa xuân không ngừng làm ướt đẫm áo phía sau lưng của Đồ Kiêu, lạnh lạnh làm cảm xúc của hắn khó tả thành lời.
Đồ Kiêu yên lặng một lúc lâu, sau đó lần lượt gỡ các ngón tay của người phía sau đang ôm hắn ra. Châu Nghinh cứ nghĩ là mọi chuyện xong rồi, hắn sẽ lập tức rời đi, trong lòng cậu nôn nóng rối bời, tay chân bắt đầu luống cuống. Lúc này Nhiếp chính vương đã nhẹ nhàng đẩy cơ thể của cậu ra, Châu Nghinh muốn nhanh tay ôm hắn thêm một lần nữa thì Đồ Kiêu đã xoay người lại đối diện với cậu.
Khi thấy bộ dạng của Châu Nghinh, trong mắt hắn dâng lên lửa giận. Bởi vì lúc này thân trên của cậu đã gần như loã lồ trong không khí, nhiệt độ lạnh lẽo làm cho cơ thể xinh đẹp không ngừng run run.
Nhiếp chính vương quên cả chuyện phải rời đi, hắn chần chờ rồi ôm người nọ vào lòng để chắn gió sau đó lập tức bế Châu Nghinh trở vào phòng, khí thế đáng sợ quanh thân làm cho cậu bất giác rụt cổ, hai tay chỉ biết vòng qua ôm chặt cổ hắn không buông đề phòng bị té xuống. Thật may, Đồ Kiêu không rời đi, vậy thì mọi chuyện còn dễ nói!
Nhiếp chính vương bế người vào phòng ý định thả xuống giường, nhưng Châu Nghinh sống chết ôm cổ hắn không buông. Hết cách, Đồ Kiêu đành ngồi xuống mép giường, hắn đặt Châu Nghinh ngồi trên đùi của mình.
Người trong lòng vẫn rấm rức nức nở từng tiếng, ôm chặt hắn sống chết không buông tay, nói năng còn hơi lộn xộn:
"Đừng đi.....đừng đi, không muốn!" Châu Nghinh đã hoàn toàn nhập tâm, bây giờ trong lòng cậu chỉ còn lại nỗi lo sợ Đồ Kiêu sẽ rời đi. Cảm xúc như thật như giả làm cho cậu hoang mang. Cảm xúc này dường như Châu Nghinh đã từng trải qua, khó chịu đến thế, đau lòng đến thế!
Sự giận dữ trong lòng Đồ Kiêu dần bị tiếng khóc của người trong lòng hoà tan, bây giờ hắn cũng không biết làm gì cho phải. Đường đường là Nhiếp chính vương đa mưu túc trí, văn tài võ lược nhưng khi đối mặt với Châu Nghinh tất cả như hoá hư không, tay chân luống cuống, cả người cứng ngắc. Đồ Kiêu thở dài như nhận mệnh, hắn lấy tấm chăn ấm áp trên giường bao cả cơ thể tinh tế của Châu Nghinh lại, nhẹ giọng:
"Đừng khóc! Bổn vương sẽ không rời đi".
Bàn tay to lớn chậm chạp lau đi nước mắt trên mặt Châu Nghinh, cẩn thận vuốt ve đuôi mắt sưng đỏ vì khóc của cậu.
Châu Nghinh im lặng nhìn Đồ Kiêu, ánh mắt cậu bị nước mắt làm cho mông lung. Nhưng thông qua làn nước mơ hồ, cậu vẫn có thể cảm nhận được vẻ mặt không đành lòng của Nhiếp chính vương. Hình như Đồ Kiêu cũng không tuyệt tình như trong suy nghĩ của cậu, Châu Nghinh có thể chắc chắn, trong lòng hắn có chỗ dành cho cậu, như vậy cũng đã rất tốt rồi!
Châu Nghinh dùng tay như si mê mà vuốt ve khuôn mặt anh tuấn góc cạnh của Đồ Kiêu. Khi hắn không kịp chú ý mà áp môi mình lên gặm cắn đôi môi mỏng của Nhiếp chính vương. Cậu hôn môi không có kỹ xảo gì cả, chỉ có thể chậm rãi mút nhẹ môi hắn một chút. Chiếc lưỡi nhỏ xinh rụt rè mà phác hoạ dáng môi của hắn, ngại ngùng không dám làm cho nụ hôn thêm sâu.
Đồ Kiêu bị hành động của cậu làm cho kinh ngạc quên cả phản ứng, nhưng rất nhanh hắn đã lấy lại tinh thần chiếm thế chủ động mà quấn lấy đầu lưỡi ngọt ngào của Châu Nghinh cùng nhau dây dưa một chỗ. Âm thanh ái muội không ngừng vang lên giữa kẽ môi của hai người.
Hai người ôm chặt lấy nhau không muốn tách rời, chiếc chăn quấn quanh người Châu Nghinh không biết từ bao giờ đã rơi xuống, làm lộ ra bờ ngực nhẵn nhụi trắng nõn. Ngón tay thô ráp của Nhiếp chính vương không cưỡng lại được cám dỗ mà chậm rãi sờ nắn làn da của cậu. Bàn tay Đồ Kiêu như có điện, nơi hắn chạm qua tê dại khó tả. Châu Nghinh khe khẽ rên rỉ, tâm trí như lạc vào sương mù.
Nhiếp chính vương đã không còn đủ hơi sức mà lo chuyện gì khác. Lúc này trong mắt hắn chỉ còn đọng lại bóng dáng của Châu Nghinh. Bộ dạng yêu kiều động lòng người làm hắn khó nín nhịn.
Đồ Kiêu xoay người đặt cơ thể mềm mại của cậu xuống dưới thân. Châu Nghinh nhẹ rầm rì một tiếng nhưng sau đó đã nhanh chóng bị cái hôn điên cuồng của nam nhân che lấp.
Đôi môi của người trong lòng quá cám dỗ, quá ngọt ngào như buộc chặt tâm trí của hắn, làm hắn không cách nào rời đi. Đầu lưỡi tinh tế chỉ mới trúc trắc đáp lại mà đã làm cho Đồ Kiêu thoả mãn không nói nên lời. Người này sinh ra chính là để áp chế hắn, làm cho hắn sa đoạ!
Nụ hôn dần dần dời xuống phía dưới. Đồ Kiêu liếm mút cần cổ trắng nõn của người trong lòng làm để lại vô số dấu hôn ướt át. Mũi Đồ Kiêu ngửi thấy hương thơm dịu nhẹ trên cơ thể Châu Nghinh. Là hương sen thanh thoát dịu dàng, mùi hương nhẹ nhàng như toả ra từ tận sâu bên trong linh hồn khiến người ta như say như mê.
Châu Nghinh bị hắn đốt lửa khắp người, cơ thể không còn chút sức lực mềm mại nằm trên giường mặc kệ hắn muốn làm gì thì làm. Đồ Kiêu mạnh mẽ lại điên cuồng làm cho cậu chìm vào say mê, chỉ muốn thuận theo bị hắn triệt để chiếm đoạt.
Rất nhanh sau đó quần áo còn sót lại của Châu Nghinh cũng đã rơi đầy đất, cả người cậu trần trụi nằm trên giường đón nhận ánh mắt nóng cháy của người phía trên. Cậu rất xấu hổ, vành tai đã đỏ như máu không dám nhìn thẳng vào mắt Đồ Kiêu, ngón chân co lại thể hiện sự bất an của cậu.
Đồ Kiêu như muốn chạm vào mọi ngóc ngách trên cơ thể cậu, bàn tay của hắn ám muội vuốt ve, đôi môi hạ xuống nhẹ nhàng hôn lên đầu ti hồng hồng. Lúc đầu là dịu dàng liếm mút an ủi, sau đó bất chợt cắn một cái làm cho Châu Nghinh bật lên một tiếng rên rỉ mê người. Cậu bị làm cho khó chịu mà động đậy thân mình, nhưng đã nhanh chóng bị thân thể to lớn của Nhiếp chính vương đè lại.
"Ngoan một chút!" - Giọng của Đồ Kiêu vốn dĩ đã trầm thấp, lúc này nhuốm màu tình dục lại càng thêm gợi cảm.
Châu Nghinh đã quyến rũ thì phải làm đến nơi đến chốn. Cậu buông bàn tay đang nắm chặt nệm giường mà quàng qua cổ của Đồ Kiêu, hai chân thon dài xinh đẹp vòng chặt qua thắt lưng của hắn, giọng nói yêu kiều:
"....vương gia, khó chịu!".
Tiểu yêu tinh! Đồ Kiêu thầm mắng, bàn tay to lớn vỗ nhẹ vào bờ mông nộn thịt của Châu Nghinh như trừng phạt. Bên dưới của hắn đã cứng rắn vô cùng.
Nhiếp chính vương hôn khắp khuôn mặt tinh xảo của cậu, giọng nói trầm thấp bên tai:
"A Ly, nhìn bổn vương, nói em yêu bổn vương, sẽ vĩnh viễn không bao giờ phản bội bổn vương...".
Đôi mắt Châu Nghinh mơ màng nhìn hắn, cậu nâng người kề sát bên tai Đồ Kiêu lặp lại lời nói. Nhưng không biết Châu Nghinh đã nói thêm gì mà thoáng chốc cả người Nhiếp chính vương như hưng phấn vô cùng, cơ thể hắn đè chặt cậu điên cuồng mà hôn.
Cơ thể hai người chìm vào dục vọng, trong mắt chỉ có bóng hình của nhau!
"A Ly ngoan, bảo bối!".
"Vương gia, nhẹ....nhẹ chút....a....không chịu được....!" Châu Nghinh rên rỉ, giọng bắt đầu khàn đi, cơ thể mềm nhũn bị sức lực to lớn không ngừng đụng chạm, khoái cảm như cơn sóng lớn không ngừng nhấn chìm cậu.
Bên trong phòng không ngừng vang lên tiếng rên rỉ cầu xin của thiếu niên, âm thanh đó dần trở nên nức nở, cuối cùng chỉ còn lại tiếng khóc thút thít. Cùng với đó là một giọng nam trầm thấp không ngừng dỗ dành, nhưng âm thanh va chạm vẫn không ngừng lại mà càng ngày càng có xu thế nhanh hơn.
Người hầu xung quanh nghe thấy tiếng động trong phòng tự giác mà tránh đi thật xa. Ngay cả Tiểu Khứ cũng xấu hổ bịt chặt lỗ tai trốn thật sâu vào trong thần thức của Châu Nghinh không dám đi ra.
Đến giữa đêm, mọi thứ mới dần trở về với yên tĩnh!
Đồ Kiêu yêu thương hôn nhẹ lên chóp mũi của người trong lòng, vì quá mệt mỏi mà vừa làm xong Châu Nghinh đã nhanh chóng thiếp đi.
Nhiếp chính vương bế cậu đi tắm rửa, sau đó dùng một tấm khăn thật lớn bao lấy cơ thể đã tràn đầy dấu vết của hắn để lại. Nhẹ nhàng đặt người nằm lại trên giường, Đồ Kiêu ôm cơ thể của cậu vào lòng, bàn tay vuốt ve mấy sợi tóc rơi trên vầng trán bóng loáng, cảm xúc trong mắt hắn trở nên điên cuồng:
"A Ly, A Ly. Cho dù em có muốn giết bổn vương cũng không sao, bổn vương sẽ trói chặt em bên cạnh, cả đời chỉ có thể ở bên cạnh ta mà thôi!".
Nhưng lúc này, Châu Nghinh đã say giấc nên không thể nào nghe thấy. Ở mu bàn tay không ai hay biết, ấn ký hình cánh hoa có một sự thay đổi nhẹ, một cánh trong số bảy cánh hoa bắt đầu thay đổi màu sắc thành màu vàng nhẹ nhàng. Nếu Châu Nghinh tỉnh táo chắc chắn sẽ không nhịn được vui vẻ, bởi vì đây chính là dấu hiệu cho việc Nhiếp chính vương đã bắt đầu giao tình yêu của mình cho cậu!
__________
Trời đã dần sáng, cả đêm Đồ Kiêu không ngủ, hắn ngắm nhìn thật kỹ người đang vùi vào lòng mình ngủ ngon lành, tâm trạng rất tốt. Nhiếp chính vương cẩn thận đặt cậu xuống giường, nhẹ nhàng rút tay ra, đã đến giờ phải vào triều. Hắn cần phải rời đi!
Châu Nghinh mơ màng không tỉnh nhưng trong vô thức, cậu cảm nhận được hơi ấm xung quanh mình đã không còn. Như theo bản năng, cậu quơ tay bắt được cánh tay rắn chắc của người nọ, khuôn mặt nhẹ cọ cọ không muốn để người ấy rời đi:
"Đừng....rời đi mà!".
Thanh âm nũng nịu pha chút khàn khàn như mèo kêu làm tâm Nhiếp chính vương bị trói chặt, tiến thoái lưỡng nan. Đồ Kiêu cưng chiều dỗ dành một câu sau đấy vội khoác hờ một chiếc áo rồi đi ra ngoài.
Phía xa ngoài cửa Trọng Thúc đã đứng chờ từ sớm.
Đồ Kiêu ra dấu cho đám người hầu nhỏ giọng một chút tránh đánh thức người đang say giấc bên trong. Hắn nhẹ giọng căn dặn Trọng Thúc:
"Vào hoàng cung thông báo một tiếng, hôm nay không cần thượng triều. Có chuyện gì thì ngày mai bẩm báo. Nếu có việc quan trọng thì nói đại thần trực tiếp đến phủ nhiếp chính vương tìm ta!".
Vừa dứt lời hắn đã gấp gáp quay trở vào phòng bỏ lại Trọng Thúc ngơ ngơ đứng đó.
Bên trong phòng nhanh chóng phát ra âm thanh dịu dàng của Nhiếp chính vương, giống như hắn đang dỗ dành bảo bối của mình.
Trọng Thúc lẻ loi kinh ngạc đứng ở ngoài để tiêu hoá hết mệnh lệnh của chủ thượng. Từ xưa đến nay, cho dù có chuyện gì xảy ra vương gia vẫn đều đều vào cung thượng triều. Hôm nay là lần đầu tiên ngài ấy ban ra loại mệnh lệnh này. Trọng Thúc cảm thán, thì ra trong lòng ôm mỹ nhân thì sẽ không còn muốn làm chuyện gì nữa hết!
Trọng Thúc hoàng hồn, nhanh chóng vào cung để truyền lệnh của Nhiếp chính vương.
Châu Nghinh một lần nữa được nằm vào trong lồng ngực ấm áp, rốt cuộc cũng mãn nguyện tiến vào giấc ngủ sâu. Đồ Kiêu hôn nhẹ lên đôi môi mềm của cậu, vòng tay để người nằm thoải mái thoả mãn mà ngủ một giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất