Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 5: Đổi Phụ Thành Chính 5

Trước Sau
p class="watch-page-fiction-content">Hứa Lan Chu vừa tắm xong nên chỉ quấn mỗi khăn ngang hông, hắn ngồi trên bệ cửa sổ, cầm ly sữa bò hướng mắt ra ngoài.

Hắn thấy... Thấy chiếc xe thường xuyên chở giấy tờ đến chỗ hắn.

Hứa Lan Chu: "..." Anh ta đến đây làm gì?

Hoa Bắc Thành đứng ở ngoài cổng, Lý Trọng sớm đã quen mặt anh ta nên ông đã đi đến mở cửa cho anh ta vào trong. Nhưng hôm nay rất khác mọi ngày, bình thường Hoa Bắc Thành đến đây, nếu không phải là mang giấy tờ đến cho cậu chủ thì cũng là đến để thông báo việc quan trọng. Thế nhưng hôm nay Hoa Bắc Thành lại dẫn theo một đứa trẻ.

Lý Trọng khó hiểu nhìn đến Kỳ Bách Ngạn, ông hơi ngước lên, muốn nhìn được gương mặt của đứa trẻ ấy. Cho đến khi thấy rõ khuôn mặt của đứa nhỏ, ông có chút sững sờ.

Con cái nhà ai mà đẹp thế này?

Lý Trọng ngước cổ nhìn theo hướng Kỳ Bách Ngạn đi, nó ngồi dưới phòng khách, gật đầu lễ phép chào Lý Trọng. Mới đầu ông cũng không biết nó là Kỳ Bách Ngạn, vì nếu nó là Kỳ Bách Ngạn, ông sẽ yêu thương đứa nhỏ chết.

Hứa Lan Chu rất ít khi về đây, nhưng mỗi khi về đều nói với Lý Trọng những việc hắn làm, như bảo hắn tự tay nuôi một đứa trẻ, nó tên Kỳ Bách Ngạn, tuần trước cháu thấy nó... Hứa Lan Chu kể hết về nó cho ông nghe.

Lý Trọng nghe xong cảm thấy đứa nhỏ rất tội nghiệp, nên ông đã liền bảo với Hứa Lan Chu là nếu sau này có dịp hãy đưa đứa nhỏ về đây chơi, ông nhất định sẽ chăm sóc cho nó thật tốt. Hứa Lan Chu cũng đã gật đầu đồng ý, hắn tính tuần sau sẽ đưa nó xuống chơi với Lý Trọng, nhưng còn chưa tính xong, Hoa Bắc Thành đã đưa nó xuống tận đây tìm hắn.

Nó tự giới thiệu với Lý Trọng, nó là Kỳ Bách Ngạn. Lý Trọng biết nó quả thật là người mà cậu ấm của ông hay nhắc đến thì trên mặt không giấu nổi nét dịu hiền.

Lý Trọng nói với Kỳ Bách Ngạn.

"Cậu Thời hay nhắc về cháu lắm, tất cả những người ở đây đều biết đến cháu."

Kỳ Bách Ngạn có chút ngạc nhiên.

"Anh ấy hay nhắc về cháu lắm ạ?"

Lý Trọng cười hào sảng: "Phải, mỗi lần nhắc về cháu, cậu ấy đều cười rất sảng khoái. Như rằng cậu ấy nhặt được một món báu vật của trời vậy. "

Báu vật của trời sao? Kỳ Bách Ngạn sững sờ, nó nghiêng đầu tự hỏi báu vật của trời là gì thì đột nhiên, có một âm thanh biếng nhác gợi cảm từ phía sau bất thình lình truyền đến.

Kỳ Bách Ngạn xoay lại thì nhìn thấy Hứa Lan Chu đang đứng sau lưng mình, nó mừng đến độ nhào thẳng vào lòng hắn, vui vẻ mà úp mặt vào ngực hắn, sau đó lại mếu máo nói với hắn rằng.

"Anh bỏ em sao?"

Hứa Lan Chu bật cười hào sảng.

"Anh đi nghỉ dưỡng tại nhà nha."

Hứa Lan Chu nhẹ nhàng bế nó lên, tuy nó 12 tuổi nhưng chỉ cao vỏn vẹn có 1m40. Nó bị suy dinh dưỡng cực nặng, chắc phải tẩm bổ cho nó thêm, Hứa Lan Chu âm thầm nghĩ.

Hứa Lan Chu thì cao 1m78, bế một đứa nhỏ như nó quả thật không thành vấn đề, thấy Hứa Lan Chu bế nó một cách dễ dàng như vậy, Lý Trọng mới hỏi.

"Tiểu Ngạn năm nay chắc 7 tuổi đi, có cần bác dẫn đi chơi không?"

Hứa Lan Chu mới bình thản nói với Lý Trọng.

"Bách Ngạn năm nay 12 tuổi rồi." Hứa Lan Chu vừa dứt lời, Lý Trọng trợn tròn mắt.

12 tuổi sao? Cuộc đời ông chưa từng thấy đứa nhỏ 12 tuổi nào lại ốm yếu nhỏ con đến vậy! Sau này phải tẩm bổ thật tốt mới được.

Lý Trọng kiên nghị nói với Hứa Lan Chu.

"Cậu Thời, sau này hãy để tôi chăm sóc cho đứa nhỏ."

Hứa Lan Chu suy nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, Hoa Bắc Thành đứng ở một bên từ nãy đến giờ cũng có suy nghĩ giống ông. Anh cũng đã nghĩ rằng Kỳ Bách Ngạn năm nay chắc cũng chỉ mới 7, 8 tuổi thôi, nhưng thật không ngờ, Kỳ Bách Ngạn vậy mà đã 12 tuổi.

Vậy là chứng tỏ đứa nhỏ đang bị suy dinh dưỡng cực nặng. Để một đứa nhỏ bị suy dinh dưỡng nặng như vậy, rốt cuộc trước đây đứa nhỏ ấy đã trải qua chuyện gì? Anh nghe người khác nói, đứa nhỏ này là do cậu Thời nhặt về cách đây không lâu, vậy có trước đây nó đã phải chịu ngược đãi? Sau này anh nhất định sẽ chiếu cố đứa nhỏ thật tốt mới được.

Hứa Lan Chu vuốt lại mái tóc hơi xù của Kỳ Bách Ngạn, lười nhác nói với Lý Trọng.



"Sắp tới cháu sẽ đi du lịch một mình, mọi người đừng tìm cháu nhé."

"Bách Ngạn sẽ giao cho bác."

Kỳ Bách Ngạn nghe thấy Hứa Lan Chu nói vậy, nó liền ôm chặt lấy eo hắn.

Kỳ Bách Ngạn gấp gáp hỏi: "Em có thể đi theo anh được không ạ?"

Hứa Lan Chu cúi xuống nhìn Kỳ Bách Ngạn, thấy nó lại sắp khóc, hắn thở dài.

"Được rồi, vậy cháu sẽ cùng Bách Ngạn đi du lịch."

Hứa Lan Chu vừa dứt lời, lần này tới phiên Lý Trọng mếu máo.

Hứa Lan Chu đau hết cả đầu liền tìm cớ đi trước, hắn thuận tay bế cả Kỳ Bách Ngạn đi theo.

"Chúng ta đi mua sắm, hóng gió vài vòng."

Kỳ Bách Ngạn ôm cổ hắn, ngọt ngào đáp một tiếng: "Vâng."

1314 nằm ở trên vai của Hứa Lan Chu, nó thở dài.

[ Kí chủ, sao ngài lại u mê trẻ nhỏ như thế chứ? ]

"Ta cũng không biết. Ta chỉ biết là ta thích chúng."

[ Nhưng nếu ngài cứ như vậy, e rằng F307 sẽ bị ngài chiều hỏng mất. ]

"Của ta, chiều hỏng cũng không sao, chúng ta có tiền."

1314: [...] Nhưng mà tiền của tôi mà?

Đến ngày mà Hứa Lan Chu cùng Kỳ Bách Ngạn đi du lịch, hắn không những dẫn theo mỗi mình Kỳ Bách Ngạn mà con nghênh ngang dẫn theo mười người vệ sĩ.

Hứa Lan Chu dặn dò những người đó chỉ cần quan sát hắn ở khoảng cách không gần không xa, chỉ khi nhìn thấy có gì đó không ổn thì mới hãy tiến lại bảo vệ hắn, còn nếu không có gì xảy ra thì cứ giữ khoảng cách với hắn đi. Nếu thật sự đi đông quá, như vậy rất gây chú ý, chi bằng để bọn họ giữ khoảng cách không xa cũng không gần, cần gì thì gọi lại, như vậy sẽ tránh đi được rất nhiều chuyện phiền phức.

Hứa Lan Chu chỉ giữ lấy hai người ở lại, một người để lái xe, một người để cầm đồ giúp hắn.

Hứa Lan Chu sai hai người này chở hắn giáp ranh Lộ Sa. Lúc đến nơi, hắn trực tiếp bước xuống xe, rồi thản nhiên ngồi xuống núp ở bụi hoa bên cạnh. Hiện tại đã là 9 giờ tối, Hứa Lan Chu lựa chỗ có góc khuất mà camera đường phố không thể quay đến được mà ngồi.

Hắn còn đang dằn co xem nên ngồi kiểu gì mới thoải mái thì đột nhiên, có một người phụ nữ xinh đẹp bước ra từ trong hẻm, sau đó không hiểu vì sao người phụ nữ ấy lại ngất xỉu ở đấy.

[ Phát hiện nữ chính Quách Xuân Hoa cách kí chủ không đến 1km. ]

"Ta biết rồi."

[ Kí chủ, ngài tính làm gì với cô ta? ]

Hứa Lan Chu bình tĩnh quan sát rồi từ từ trả lời nó.

"Nếu ta trực tiếp giết cô ta thì thế giới này sẽ sụp đổ nhỉ? Không chừng quỹ đạo của thế giới này sẽ dò tìm ra ta, đến lúc đó ta có thể chết bất đắc kì tử trong thế giới ảo này và sẽ không ai biết đến hết, thế giới hiện thực sẽ cho rằng ta bị chết não, sau đó sẽ đem ta chôn cất. Mi nói xem, nếu cô ta đã là nữ chính thì ắt hẳn sẽ có vài bàn tay vàng phải không? Ta có nên bóp nát hết những bàn tay vàng của cô ta không?" Để cho cô ta vật lộn với cái thế giới chết dẫm này, cho cô ta biết mùi vị của đau khổ. Nếu hắn bóp nát tất cả bàn tay vàng của Quách Xuân Hoa thì sau đó cô ta sẽ trở về thành một người bình thường, không hơn không kém.

Lúc đó, cô ta sẽ biết thế nào là đau khổ thật sự. Bởi vì là nữ chính nên khi gặp phải chuyện chẳng lành gì, cô ta cũng sẽ được thiên đạo thiên vị. Thiên đạo sẽ ban phát một bàn tay vàng xuống, cứu lấy cô ta thoát khỏi tình cảnh hiểm nguy. Giống như cách Thời Xuyên "tự nhiên" bắt gặp rồi cứu lấy cô ta vậy.

Hứa Lan Chu cười âm trầm, còn chưa tính tới việc Chủ Thần biết đến sự hiện diện của hắn nữa. Nếu nó thật sự biết, hắn sẽ tan thành khói bụi.

1314 đổ mồ hôi lạnh nhưng nó vẫn bình tĩnh mà hỏi Hứa Lan Chu.

[ Thế ngài tính làm gì cô ta? ]

"Mi chờ sẽ biết."



Hứa Lan Chu hướng đến chỗ hai người vệ sĩ đang ngồi trong xe, hắn ngoắc tay, ý bảo họ đến đây. Hai người đó trong thấy kí hiệu của Hứa Lan Chu gọi đến, cả hai nhìn nhau gật đầu rồi đi tới.

"Thời Tổng, ngài có gì cần sai bảo ạ?"

Hứa Lan Chu không thèm nhìn tới hai gã, hắn chỉ vui vẻ dặn dò hai gã đó.

"Mau kiếm một cái camera."

Hai người bọn họ không biết Hứa Lan Chu tính làm gì nhưng cũng không hỏi thêm, cả hai chia nhau ra đi tìm thứ hắn yêu cầu.

Chỉ mười mấy phút sau, gã đeo kính là Trần Tĩnh đã mang một cái camera tới. Hứa Lan Chu vui vẻ bảo gã ta quay lại hình ảnh trước mặt mình.

Trần Tĩnh không nói gì, gã trực tiếp làm theo mệnh lệnh.

Quay lại được khoảng 20 phút, Hứa Lan Chu thấy đột nhiên có một người đàn ông say rựu đi đến chỗ của Quách Xuân Hoa.

Hứa Lan Chu quan sát, hắn cười đầy nguy hiểm.

Trần Tĩnh và Hứa Lan Chu thấy người đàn ông đó đỡ Quách Xuân Hoa dậy, sau đó trực tiếp đưa Quách Xuân Hoa vào khách sạn gần đó.

Hứa Lan Chu ra lệnh cho Trần Tĩnh bám sát hai người họ, nếu họ có làm những hành động thân mật thì nhớ quay cho rõ mặt vào.

Trần Tĩnh cung kính đáp vâng một tiếng rồi mươn theo các góc khuất của camera đường phố mà đi thẳng vào khách sạn.

Hứa Lan Chu lại đi vào xe, ôm lấy Kỳ Bách Ngạn một cái rồi nằm xuống đánh một giấc.

Kỳ Bách Ngạn: "..."

1314 lại càng [...]

Kỳ Bách Ngạn thấy Hứa Lan Chu thản nhiên nằm trên đùi mình ngủ, nó cũng thành thành thật thật mà ngồi im không dám động. Nó lén nhìn trộm Hứa Lan Chu, người này năm nay cũng chỉ mới 17, mái tóc màu ánh kim bồng bềnh xoăn tít, đôi mắt xanh thâm thẫm tuy đã nhắm chặt, nhưng cũng không thể che đi mất nét xinh đẹp trên gò má của người này.

Kỳ Bách Ngạn vuốt ve mái tóc của Hứa Lan Chu, ánh mắt không giấu nổi sự dịu dàng.

Bên phía Trần Tĩnh rất thuận lợi, gã đợi lão già kia đi vào phòng tắm sau đó gã đã chuồng êm lướt vào. Trần Tĩnh nhanh chóng đặt camera vào góc khuất, song lại lặng lẽ chuồng êm đi ra, cả quá trình không có lấy một tiếng động, trình độ chuyên nghiệp phải nói là thượng thừa.

Trần Tĩnh ngồi ở phòng sát vách, gã đục một lỗ nhỏ để nghe ngóng động tĩnh bên phòng hai người đó, chỉ cần hai người đó gây ra bất kì hành động gì, gã ta đều sẽ nghe được hết. Chỉ khoảng một lúc sau, Trần Tĩnh đã nghe thấy được những âm thanh làm người khác phải đỏ mặt tía tai, gã ta không được tự nhiên mà xoay đi chỗ khác.

Mẹ nó! Trông gã có khác gì mấy tên biến thái rình mò kẻ khác làm chuyện đó không chứ!

Trần Tĩnh cố ép cảm xúc ngượng ngùng cùng sự bất lực của gã xuống, đại khái thì lại khoảng nửa tiếng sau âm thanh ấy mới im bặt.

Trần Tĩnh vui mừng không thôi. Gã không khỏi thở dài, hốt ra một câu rất nhỏ.

"Cuối cùng cũng xong rồi!"

Trần Tĩnh còn đang tính đi qua phòng bọn họ lấy lại camera rồi chuồng êm, nhưng còn chưa kịp đứng lên thì đột nhiên gã lại nghe thấy phòng kế bên lại phát ra âm thanh rất kịch liệt.

Tạ Quang Nghĩa đứng trước phòng 101 đá vài cú thật mạnh vào cửa, bởi vì dùng lực đạo quá lớn nên cuối cùng cánh cửa cũng không chịu được sức lực của anh ta mà đổ xuống. Khi bước vào bên trong, nhìn thấy Quách Xuân Hoa không có một tấm vải che thân nào, hai mắt Tạ Quang Nghĩa sung huyết, anh ta nhẩy vồ tới giường, đánh lão già đang nằm kế bên Quách Xuân Hoa một cách thô bạo.

Trần Tĩnh bên này nghe thấy âm thanh bên ấy kịch liệt không thôi, tuy rất muốn qua xem thử, nhưng Thời Tổng đã dặn dò là không thể để cho người khác biết mặt được, nên gã cũng chỉ đành nhịn lại.

Lại qua hơn nửa tiếng, âm thanh kịch liệt cùng tiếng chửi rủa ấy rốt cuộc cũng im bặt.

Lúc này Trần Tĩnh mới từ phòng 102 bước ra.

Nhìn thảm trạm của lão già kia, hai đầu lông mày của Trần Tĩnh liền nhíu chặt. Nếu không phải đã từng trải qua huấn luyện nghiêm khắc, thì chắc chắn bây giờ gã sẽ ói ngay tại chỗ rồi.

Khuôn mặt của lão ta đã bị rạch nát, người ra tay rất tàn độc. Nhìn cái đường bị mảnh kính cắt sâu đến độ có thể thấy được cả thịt ở bên trong trên mặt lão, da dầu Trần Tĩnh tê rần.

Gã hít thở thật sâu, sau đó đi vào lấy cái camera rồi tức khắc lướt nhanh ra ngoài, trong lòng gã vẫn còn đang phân vân không biết rằng có nên gọi cho bên bệnh viện không nữa...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau