Xuyên Nhanh: Thiên Kim Thật Trở Thành Đại Lão Trong Lĩnh Vực Nghiên Cứu Khoa Học
Chương 35: Nữ Thần Thành Chị Gái Ruột
Nghĩ đến đây, Khương Minh Châu hít sâu một hơi, ánh mắt đỏ ửng hiện lên sự kiên định. Khương Nhĩ Phàm, Khương Nhĩ Trác và Liễu Dư Mi đều không chú ý đến ánh mắt của cô ta.
Dù sao trong tình huống như vậy, không ai còn tâm trạng chú ý người khác.
Đặc biệt là Khương Nhĩ Trác, việc nữ thần trở thành chị gái ruột là một cú sốc lớn đối với cậu ta.
Bây giờ nói nhà họ Khương đang trong tình trạng gà bay chó sủa là không quá. Người nhà họ càng khốn khổ, Khương Dư Linh càng vui, sau khi đuổi họ đi, cô trở về ký túc xá ngủ một giấc thật lâu.
Khi tỉnh dậy, cô thấy Khương Nhĩ Trác đã gửi tin nhắn cho mình.
【"Chúng ta có thể gặp nhau được không?"】
Sau khi đọc tin nhắn, Khương Dư Linh nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó xóa luôn liên lạc của Khương Nhĩ Trác.
Khương Nhĩ Trác nhanh chóng phát hiện ra mình đã bị Khương Dư Linh xóa liên lạc. Điều này khiến cho trái tim vốn đã tan vỡ của cậu ta phủ thêm một tầng khói mù, không đến nỗi suy sụp nhưng chẳng khá hơn là mấy.
Dù sao trước đó cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng nữ thần trong lòng mình lại là chị gái ruột nổi tiếng vô học kia.
Trong mắt cậu ta, cô gái trong lòng mình như đám mây trên trời, còn cô chị gái lại như bùn dưới mặt đất. Nguyên nhân cho tất cả suy nghĩ này đều xuất phát từ một điều duy nhất—
Cô ấy không tốt nghiệp cấp ba.
Vì chị gái ruột không tốt nghiệp cấp ba, trong lòng cậu ta cảm thấy việc cô ấy được trở về nhà họ Khương là một vinh dự lớn.
Thậm chí, khi cô dùng một danh tính khác nói rằng có người muốn nhận nuôi cô, cậu ta không hề liên kết hai người lại với nhau, còn giúp cô chê bai những người đó là bọn nhà giàu vô nhân tính.
Nhưng cậu ta không ngờ, hai người như mây và bùn trong mắt mình từ trước đến nay lại là cùng một người.
Cảm giác đó như thế nào?
Khương Nhĩ Trác không biết phải diễn đạt cảm xúc phức tạp trong lòng mình ra sao. Thực sự mà nói, cậu ta và Khương Dư Linh chỉ gặp mặt vài lần, tình cảm của cậu ta dành cho cô sâu đậm nhưng không đến mức không thể sống thiếu cô.
Chỉ cần nghĩ đến cô gái đã khiến trái tim mình rung động lại là chị gái ruột của mình, mối quan hệ giữa họ có cơ hội trở nên vững chắc hơn cả tình yêu, trong lòng cậu ta tràn đầy nuối tiếc, hối hận và bực bội.
Rốt cuộc, một cô gái xuất sắc như vậy, dù không thể trở thành người yêu, việc trở thành chị em cũng rất tuyệt vời.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cậu ta đã nỗ lực rất nhiều, nhưng tất cả nỗ lực bấy lâu nay, chỉ trong phút chốc lại trở về điểm bắt đầu. Cô ấy đã xóa liên lạc với cậu ta, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả người xa lạ.
Cậu ta thật sự rất hối hận.
Dù chị Minh Châu quan trọng, nhưng khi ấy cha mẹ cũng không nên nhận cô về với tư cách là con nuôi, nói là sinh đôi khác trứng còn tốt hơn tình trạng hiện tại rất nhiều.
Lúc đó cậu ta đã nghĩ gì, đó là chị gái ruột của mình.
Khương Nhĩ Trác trốn mình trong phòng, cảm thấy muốn khóc, đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Khương Nhĩ Phàm với vẻ mặt u ám bước vào.
Anh ta tỏ ra rất tức giận: "Cậu đang co mình trong phòng làm gì thế? Cậu có biết Minh Châu đang buồn bã đến mức nào không?"
"Chị Minh Châu... xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Nhĩ Trác mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của Khương Nhĩ Phàm.
Khương Nhĩ Phàm nắm chặt nắm đấm: "Cậu còn biết đường hỏi thăm em ấy thế nào à? Có biết em ấy đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nói là muốn rời khỏi nhà họ Khương không?”
Dù sao trong tình huống như vậy, không ai còn tâm trạng chú ý người khác.
Đặc biệt là Khương Nhĩ Trác, việc nữ thần trở thành chị gái ruột là một cú sốc lớn đối với cậu ta.
Bây giờ nói nhà họ Khương đang trong tình trạng gà bay chó sủa là không quá. Người nhà họ càng khốn khổ, Khương Dư Linh càng vui, sau khi đuổi họ đi, cô trở về ký túc xá ngủ một giấc thật lâu.
Khi tỉnh dậy, cô thấy Khương Nhĩ Trác đã gửi tin nhắn cho mình.
【"Chúng ta có thể gặp nhau được không?"】
Sau khi đọc tin nhắn, Khương Dư Linh nhẹ nhàng nhíu mày, sau đó xóa luôn liên lạc của Khương Nhĩ Trác.
Khương Nhĩ Trác nhanh chóng phát hiện ra mình đã bị Khương Dư Linh xóa liên lạc. Điều này khiến cho trái tim vốn đã tan vỡ của cậu ta phủ thêm một tầng khói mù, không đến nỗi suy sụp nhưng chẳng khá hơn là mấy.
Dù sao trước đó cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng nữ thần trong lòng mình lại là chị gái ruột nổi tiếng vô học kia.
Trong mắt cậu ta, cô gái trong lòng mình như đám mây trên trời, còn cô chị gái lại như bùn dưới mặt đất. Nguyên nhân cho tất cả suy nghĩ này đều xuất phát từ một điều duy nhất—
Cô ấy không tốt nghiệp cấp ba.
Vì chị gái ruột không tốt nghiệp cấp ba, trong lòng cậu ta cảm thấy việc cô ấy được trở về nhà họ Khương là một vinh dự lớn.
Thậm chí, khi cô dùng một danh tính khác nói rằng có người muốn nhận nuôi cô, cậu ta không hề liên kết hai người lại với nhau, còn giúp cô chê bai những người đó là bọn nhà giàu vô nhân tính.
Nhưng cậu ta không ngờ, hai người như mây và bùn trong mắt mình từ trước đến nay lại là cùng một người.
Cảm giác đó như thế nào?
Khương Nhĩ Trác không biết phải diễn đạt cảm xúc phức tạp trong lòng mình ra sao. Thực sự mà nói, cậu ta và Khương Dư Linh chỉ gặp mặt vài lần, tình cảm của cậu ta dành cho cô sâu đậm nhưng không đến mức không thể sống thiếu cô.
Chỉ cần nghĩ đến cô gái đã khiến trái tim mình rung động lại là chị gái ruột của mình, mối quan hệ giữa họ có cơ hội trở nên vững chắc hơn cả tình yêu, trong lòng cậu ta tràn đầy nuối tiếc, hối hận và bực bội.
Rốt cuộc, một cô gái xuất sắc như vậy, dù không thể trở thành người yêu, việc trở thành chị em cũng rất tuyệt vời.
Nhưng bây giờ thì sao?
Cậu ta đã nỗ lực rất nhiều, nhưng tất cả nỗ lực bấy lâu nay, chỉ trong phút chốc lại trở về điểm bắt đầu. Cô ấy đã xóa liên lạc với cậu ta, ánh mắt còn lạnh lùng hơn cả người xa lạ.
Cậu ta thật sự rất hối hận.
Dù chị Minh Châu quan trọng, nhưng khi ấy cha mẹ cũng không nên nhận cô về với tư cách là con nuôi, nói là sinh đôi khác trứng còn tốt hơn tình trạng hiện tại rất nhiều.
Lúc đó cậu ta đã nghĩ gì, đó là chị gái ruột của mình.
Khương Nhĩ Trác trốn mình trong phòng, cảm thấy muốn khóc, đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra, Khương Nhĩ Phàm với vẻ mặt u ám bước vào.
Anh ta tỏ ra rất tức giận: "Cậu đang co mình trong phòng làm gì thế? Cậu có biết Minh Châu đang buồn bã đến mức nào không?"
"Chị Minh Châu... xảy ra chuyện gì vậy?”
Khương Nhĩ Trác mơ màng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ bừng của Khương Nhĩ Phàm.
Khương Nhĩ Phàm nắm chặt nắm đấm: "Cậu còn biết đường hỏi thăm em ấy thế nào à? Có biết em ấy đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc, nói là muốn rời khỏi nhà họ Khương không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất