[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 142: TG6: Trả Cho Ngươi Một Đời Thanh Bạch. (16)

Trước Sau
“Ngươi nói bậy gì vậy? Vạn Kiếm Thần Tông ta nhìn giống kẻ tham sống sợ chết lắm sao? Dù cho có bị ma binh bao vây, chúng ta cũng sẽ không bỏ rơi các ngươi!” Bị lời nói của Kỉ Tình chọc giận, thái thượng trưởng lão liền lớn tiếng quát.

Không thể không thừa nhận, so với những môn phái chính đạo khác chỉ biết bo bo giữ mình, Vạn Kiếm Thần Tông có thể nói là làm việc quang minh lỗi lạc hơn rất nhiều.

“Được rồi, chuyện này tạm tính như vậy đi, ta sẽ liên hệ với những môn phái có giao tình, để xem bọn họ có thể phái binh chi viện hay không.” Lắc lắc đầu, Ôn Chấn liền thở dài nói. Chỉ là, bản thân ông cũng biết, những giao tình này, chín phần mười đều là so với giấy còn mỏng.

Nếu biết được bọn họ bị Ma Giới nhắm vào, đám người đó nhất định sẽ trở mặt không nhận người.

Lời muốn biết cùng muốn nói đều đã nói xong, Ôn Chấn cùng thái thượng trưởng lão liền đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi rời khỏi Tiêu Dao Đỉnh, Ôn Chấn đã gấp rút đi truyền tin, còn thái thượng trưởng lão thì trở về Kỉ Hóa Cư.

Vừa bước vào, thái thượng trưởng lão liền đã nhìn thấy Độc Cô Duy Ngã đang đứng trong sân luyện đao. Dù cho nhìn người ngàn vạn, nhưng ông cũng không thể không thừa nhận, hắn thật sự là kỳ tài luyện đao ngàn năm có một.

Chỉ đáng tiếc chính là, số mệnh lại quá bi thảm, trời muốn tuyệt đường người…

“Thái thượng trưởng lão.” Cảm nhận được có người nhìn mình, Độc Cô Duy Ngã liền ngoái đầu. Ngay sau đó đã vội vàng hành lễ.

“Ừ, đang luyện đao sao?”

Nhìn xem ánh mắt hắc bạch phân minh, tương đối chất phác của Độc Cô Duy Ngã, suy tư một chút, thái thượng trưởng lão vẫn không cấm đem lời nói nói ra miệng :“Duy Ngã này, người moi tim ngươi, thật sự là Kỉ Tình sao?”

“Thiên chân vạn xác.” Lập tức khẳng định, song, Độc Cô Duy Ngã cũng phát giác được không thích hợp :“Thái thượng trưởng lão, vì sao ngài lại hỏi như vậy? Có phải…Kỉ Tình đã nói gì đó với ngài không?”

“Không có, y không nói gì cả.”

“Chỉ là…” Nhớ lại lời nói nghiêm nghị vừa rồi của Kỉ Tình, còn có việc y xả thân cứu mạng Độc Cô Duy Ngã, thái thượng trưởng lão liền cảm thấy đau đầu :“Ta cảm thấy, trong chuyện này, có thể còn có ẩn tình gì đó.”



“Đương nhiên, ta sẽ không ngăn cấm ngươi trả thù y, bởi vì dù cho vì nguyên do gì đi nữa, y moi tim ngươi cũng là thật.”

“Thế nhưng, Duy Ngã à, một ngày nào đó, đợi ngươi ngồi lên độ cao sánh ngang với bọn ta, ngươi sẽ hiểu. Người sống trên đời, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, dù muốn hay không, cũng không thể không làm.”

Dù không nói rõ, nhưng rõ ràng, thái thượng trưởng lão cũng đã cảm thấy, Kỉ Tình tựa như có nỗi khổ tâm. Mà không phải chỉ đơn thuần vì lòng tham không đáy, muốn cướp đoạt Đao Tâm làm của riêng.

Thái thượng trưởng lão sống đến từng tuổi này, hiển nhiên cũng không có khả năng chưa từng làm chuyện gì trái với lòng. Dù sao, có thể trở thành nhân thượng nhân, có mấy người trên tay không dính máu kia chứ?

Cho nên, hiển nhiên cũng sẽ dễ nảy sinh đồng cảm với Kỉ Tình hơn.

Cung kính tiễn thái thượng trưởng lão rời đi, trong lòng Độc Cô Duy Ngã cũng không quá tin tưởng lời cam đoan của ông. Trái lại, lại cho rằng, nhất định là Kỉ Tình đã nói gì đó, mới khiến ông cảm thấy như vậy.

“Quả nhiên, ngụy quân tử vẫn là ngụy quân tử, ngoài mặt đối xử tốt với ta, nhưng lại âm thầm giở trò với người bên cạnh ta…” Nhắm chặt mắt, hít sâu một hơi, Độc Cô Duy Ngã chỉ có thể thầm mắng chính mình :“Đã vậy ta còn cảm động…Đúng là ngu xuẩn.”

Chỉ là, ngay khi Độc Cô Duy Ngã chuẩn bị đem đao gỗ nhặt lên, tiếp tục tập luyện thì từ bên ngoài, một thân ảnh liền đã lấp ló xuất hiện :“Duy Ngã ca ca!”

Thấy người tới là Hoa Tiểu Bạch, thu hồi thần sắc lạnh băng, Độc Cô Duy Ngã ngay tức khắc liền mỉm cười. Cũng không đợi hắn cho phép, nàng liền đã nhảy chân sáo tới trước mặt hắn, học bộ dáng của Ôn Chấn mà chắp tay sau lưng, tinh nghịch nghiêng người về trước.

“Duy Ngã ca ca, những lời sư phụ ta nói khi nãy, ngươi đừng để trong lòng nha. Ta thật sự chỉ xem ngươi như ca ca mà thôi.”

Dù cho Hoa Tiểu Bạch không nói đi nữa, nhưng thời gian dài chung đụng, hắn vẫn có thể nhìn ra được, nàng không nói dối, nàng thật sự không có tình cảm nam nữ gì với hắn.

“Ừ, ta biết.”



Nhìn thấy vẻ mặt của Độc Cô Duy Ngã rõ ràng là không quá để tâm, Hoa Tiểu Bạch liền cười hì hì. Sau đó, đã nghịch ngợm đi một vòng quanh người hắn, nháy mắt hỏi :“Duy Ngã ca ca, nói thật với ta đi. Mấy ngày vừa rồi, ngươi có phải đã gặp được chuyện gì rồi có đúng không?”

“Chuyện gì là chuyện gì? Muội dựa vào đâu mà nói vậy?” Đáy lòng có hơi lộp bộp, Độc Cô Duy Ngã liền cố gắng bày ra vẻ mặt hờ hững, tránh bị nhìn ra bản thân đang chột dạ.

“Hả? Không đúng à? Từ lúc ngươi trở về, ta liền đã cảm thấy ngươi có điểm gì đó là lạ, tựa như là có tâm sự…”

“Suy nghĩ lung tung.” Khẽ gõ đầu của nàng một cái, để tránh nói nhiều sai nhiều, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có thể vờ luyện đao.

Thế nhưng, hắn đã đánh giá thấp khả năng đeo bám của Hoa Tiểu Bạch rồi. Bởi vì chỉ vừa mới nhìn thấy hắn cầm mộc đao lên, nàng liền đã bĩu môi.

“Duy Ngã ca ca, ngươi cần gì phải cố gắng như vậy chứ? Ngươi chỉ vừa mới trở về, ngay cả cơm cũng không ăn liền đã đi luyện đao rồi, mau đi nghỉ ngơi đi.”

“Không được, ta phải tranh thủ thời gian, ta còn có mục tiêu phải làm.” Lắc đầu, Độc Cô Duy Ngã liền dứt khoát mặc kệ Hoa Tiểu Bạch, chuyên tâm luyện tập đao chiêu.

Bị phớt lờ, Hoa Tiểu Bạch liền có chút giận dỗi, không cam tâm nói :“Mục tiêu gì? Đừng nói với ta là gϊếŧ chết Hàn Ảnh Chân Quân nha? Ngươi cũng không nhìn xem ngài ấy là thực lực gì, ngươi lại là thực lực gì.”

“Theo ta thấy, ngươi có luyện thêm 1 vạn năm nữa cũng sẽ không thể gϊếŧ được ngài ấy.”

“Không thử thì làm sao biết được? Chỉ cần cố gắng, không có chuyện gì là không thể.” Đối với hoài nghi của Hoa Tiểu Bạch, Độc Cô Duy Ngã cũng thấy nhiều không trách, chỉ lạnh nhạt đáp.

Chỉ là, lời nói kế tiếp của nàng liền đã khiến hắn không khống chế được cảm xúc, khiến mộc đao trong tay bị lệch khỏi quỹ đạo, phi thẳng đến trên bệ đá ở đằng xa.

"Vậy sau khi gϊếŧ được Hàn Ảnh Chân Quân rồi, ngươi dự định sẽ làm gì tiếp theo đây?"

“Vả lại, Duy Ngã ca ca, ta hiểu rõ bản tính của ngươi. Ngươi thật sự có thể nhẫn tâm hạ thủ được sao? Nói gì thì nói, ngài cũng là sư phụ của ngươi. Gϊếŧ ngài rồi, ngươi khẳng định sẽ hối hận!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau