[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 145: TG6: Trả Cho Ngươi Một Đời Thanh Bạch. (19)

Trước Sau
Lúc này, cảm nhận được mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát, thái thượng trưởng lão cũng không dám lơ đễnh nữa, lập tức đem Đế binh trấn tông triệu hoán ra.

Đó là một thanh kiếm trắng tinh như tuyết tháng ba, tỏa ra hào quang thánh khiết, như có thể xua đuổi hết thảy ô trọc trong thế gian này.

Đế binh vừa hiện, bất kể là binh khí trong tay đệ tử Vạn Kiếm Thần Tông, hay thứ ma binh đang nắm giữ, chỉ cần là kiếm, đều sẽ không khống chế được mà leng keng rung động, vui sướng hò reo, tựa như nhìn thấy đế vương.

Lần đầu tiên nhìn thấy Đế binh, Kỉ Tình cũng không khỏi hứng thú nhìn lâu một chút, trong mắt cũng hiện lên một tia tán thưởng, nhưng lại không quá xem trọng. Bởi vì Đế binh xác thực khá mạnh, nhưng vẫn còn kém rất nhiều.

Không giống với Kỉ Tình làm ra bình phẩm, mọi người xung quanh, bao gồm cả Ma Tôn, giây phút nhìn thấy Đế binh đều chẳng khác gì nhìn thấy tiên nữ hạ phàm, hai mắt đều nhìn thẳng, bên trong là tham lam cùng nồng nhiệt không chút che lấp.

Chỉ là, cũng vào lúc này, mây đen trên đỉnh đầu của đám người Ma Giới cũng đã chợt xuất hiện một khí tức không hề thua kém gì tuyết kiếm mà thái thượng trưởng lão đang cầm.

Đó là một thanh trường kích toàn thân hắc sắc, bên trên điêu khắc đồ án của tứ đại hung thú trong thần thoại, sinh động như thật. Không giống với tuyết kiếm cho người ta cảm giác cao không thể với, trường kích lại phát ra sát phạt chi khí.

Đế binh có linh, chỉ vừa xuất hiện, bọn chúng liền đã chẳng khác gì cừu nhân gặp nhau, ngay tức khắc liền rơi vào thế giằng co.

Chỉ là, trừ phi là đến giây phút cuối cùng, đôi bên cũng sẽ không dễ dàng vận dụng Đế binh. Chưa nói đến dùng Đế binh đánh Đế binh, có thể sẽ dẫn đến hư tổn. Thì mỗi lần cưỡng ép vận dụng nó, đều sẽ phải trả giá thật lớn.

Lúc này, không quan tâm đến những thứ khác, ánh mắt Ma Tôn vẫn chỉ ghim chặt vào trên người Kỉ Tình, không rời không bỏ :“Kỉ Tình, như lời đã hứa, hôm nay bổn tôn đến lấy mạng của ngươi.”



Lười đôi co với lão, Kỉ Tình chỉ liếc mắt nhìn thanh trường kích kia, cảm giác nó có chút giống với binh khí mà hư ảnh của ma thần sau lưng lão đã cầm vào ngày hôm đó, nhưng khí thế thì kém xa.

“…” Vô số ngoan thoại đã chuẩn bị sẵn, cuối cùng đều bị thái độ khinh thường của Kỉ Tình làm cho không có đất dụng võ, Ma Tôn cũng chỉ có thể chuyển giọng, cười gằn :“Ra vẻ đạo mạo gì chứ?”

“Hiện tại, bổn tôn cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi ở trước mặt mọi người, phế bỏ kinh mạch, đan điền, cùng tất cả gân cốt trên người của tiểu súc sinh này, bổn tôn liền sẽ buông tha cho ngươi, còn có hơn ngàn tử đệ của tông môn các ngươi.”

“Bổn tọa nghĩ, ngươi là người thông minh, biết rõ nên lựa chọn cái gì. Dù sao, việc tương tự như vậy, trước kia ngươi cũng đã từng làm qua, không phải sao? Có muốn ta đem những chuyện dơ bẩn đó của ngươi phơi bày ra, để cho mọi người đều biết hay không?”

Nghe thấy những lời này của Ma Tôn, chưa nói đến hai vị đương sự, thì trong quảng trường liền đã truyền tới vô số tiếng mắng mỏ của những đệ tử ở đây.

“Phi, lão cẩu kia, ngươi đừng có ngậm máu phun người, Chân Quân là người quang minh lỗi lạc, có thể làm chuyện dơ bẩn gì được chứ?”

“Ngươi cho rằng Chân Quân nhà chúng ta là ai? Ngài ấy cũng không phải đám ma tộc buồn nôn các ngươi. Ngài ấy sẽ không chịu khuất phục trước ma tộc, càng sẽ không làm hại đệ tử của mình!”

“…”

Không thể không thừa nhận, tính cách tồi tệ, nhưng khả năng tẩy não của nguyên chủ lại là nhất lưu, luyện được không ít fan não tàn, tin tưởng y là bạch nguyệt quang trên bầu trời.

Chỉ là, những lời nói này, lại khiến Độc Cô Duy Ngã siết chặt nắm đấm. Thậm chí, ngay cả những lời bênh vực Kỉ Tình sắp nói ra cũng bị nghẹn trở về.



Y cao thượng, tốt đẹp như vậy, vậy còn hắn, hắn lại là cái gì? Công bằng dành cho hắn, rốt cuộc là đang ở đâu?

Trong lúc Độc Cô Duy Ngã còn đang băn khoăn không ngừng, thì Kỉ Tình cũng đã lạnh mặt, rốt cuộc mới chịu cho Ma Tôn một ánh mắt :“Ngươi đang uy hiếp ta?”

Y hiện tại cũng không phân rõ được, kẻ này là thật sự biết được gì đó, hay là chỉ đang hù doạ y.

“Uy hiếp? Ha ha, nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Có lẽ ngươi vĩnh viễn cũng không ngờ được, trong Ma Giới của ta có một món bảo vật, có thể chiếu lại hình ảnh trong quá khứ.”

“Chỉ đáng thương thay, một hạt giống tốt như vậy, lại gặp phải loại sư tôn lòng muông dạ thú, không bằng súc sinh như ngươi…Hiện tại, hắn liền đứng ở nơi đây, ngươi không sợ hắn đứng ra chỉ trích ngươi, vạch trần bộ mặt thật của ngươi hay sao?”

Gương mặt tràn ngập hàn ý mà cười nói, Ma Tôn liền cho người ta biết, cái gì gọi là gϊếŧ người tru tâm :“Đương nhiên, ngươi cũng có thể lựa chọn bác bỏ, nói rằng bản thân chưa từng làm những việc đó. Bổn tôn tin tưởng, những người ở đây, rất nhiều sẽ lựa chọn tin ngươi thay vì hắn.”

Đồng thời, cũng khiến Kỉ Tình và Độc Cô Duy Ngã xác định, lão thật sự đã biết được ân oán giữa bọn họ.

Nắm tay càng ngày càng siết chặt, đến mức khớp xương đều trắng bệch, vang lên tiếng răng rắc. Tâm lý của Độc Cô Duy Ngã lúc này đã vô cùng mâu thuẫn, vừa muốn nhân cơ hội đứng ra thanh minh cho mình, để Kỉ Tình nhận tội. Đồng thời, lại không muốn nhìn y thân bại danh liệt, bị người người chỉ trích.

Rốt cuộc, không biết làm thế nào, Độc Cô Duy Ngã cũng chỉ có thể đem quyền lựa chọn đưa cho Kỉ Tình.

Hiện tại, trả lại công đạo cho hắn hay tiếp tục ẩn giấu đi sự thật, tất cả đều là do y tự ý quyết định.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau