[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
Chương 157: TG7: Đạo Sĩ Này Có Chút Không Đúng. (7)
Lúc này, nhìn xem kiếm gỗ đào trong tay Cố Thừa Trạch, suy nghĩ của Kỉ Tình liền không khỏi bay xa. Cũng không biết…thế giới này có cương thi hay không…
“Thế nào? Nhìn thấy thảm trạng của yêu nữ này, ngươi có phải cảm thấy thố tử hồ bi hay không? Nếu ta đến chậm thêm một chút, ngươi e rằng đã theo đối phương bỏ trốn rồi, có đúng không?” Thấy Kỉ Tình ngây ngốc nhìn nắm tro đen trên đất, Cố Thừa Trạch liền âm dương quái khí nói.
( Thố tử hồ bi : thỏ chết hồ ly đau buồn - ý chỉ vật thương đồng loại, đồng cảm với người cùng cảnh ngộ.)
“…” Rốt cuộc là con mắt nào của hắn nhìn thấy y muốn chạy vậy?
Chỉ là, hiểu lầm một khi đã kết, liền sẽ càng bôi càng đen. Mà mức độ suy tưởng của con người, thật sự là không tài nào có thể ngăn trở được, lớn đến đáng sợ.
Đối với sự im lặng của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch lại ngang nhiên mặc nhận thành y ‘ngầm thừa nhận’. Đáy lòng nghẹn một hơi, hắn liền đã cầm lấy kiếm gỗ, từng bước lấn tới.
“Uy…không được qua đây!” Hình ảnh Cố Thừa Trạch một kiếm trảm yêu vừa rồi vẫn còn đang khắc sâu trong đầu Kỉ Tình, khiến y một thời nửa khắc cũng không thể quên được :“Ta nhắc lại lần cuối, nếu ngươi còn dám tiến tới, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm…”
Đến lúc đó, bị y đánh bò, hắn ngàn vạn cũng đừng ăn vạ.
Chỉ là, cũng không biết tên này đã uống nhầm thuốc gì, cư nhiên lại không biết dụng tâm lương khổ của y. Trái lại, khi nhìn thấy y một mặt cảnh giác như vậy, hắn lại còn giận quá hóa cười, xẵng giọng.
“Ngươi muốn trở về làm yêu hậu đến thế à? Ngươi yêu hắn đến mức chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy hắn?”
“Hắn? Ngươi nói ai?” Vô duyên vô cớ bị gán tội, Kỉ Tình liền như rơi vào sương mù, không phân rõ đông tây nam bắc.
Chỉ là, phát hiện thần sắc mờ mịt trong mắt y, Cố Thừa Trạch lại giống như ăn phải thuốc nổ, tức giận không nhẹ :“Ta suýt quên mất, hồ ly trời sinh phong lưu, đa tình, ta nói sơ lược như vậy, ngươi làm sao có thể biết được là đang nói ai kia chứ?”
“Người mà ta nói, chính là yêu vương Thái Ly!”
Kỉ Tình :…
Trầm mặc, Kỉ Tình thật sự đã trầm mặc, ngay cả khả năng ngôn ngữ đều chẳng buồn đoái hoài tới nữa.
Y thật sự là không thể hiểu nổi, đã nhiều năm như vậy, người đều đã chết đến không thể chết lại, mấy tên nghiệt đồ này vì sao vẫn còn chấp nhất như vậy cơ chứ?
Người ta chỉ là ái mộ y một đoạn thời gian mà thôi, cũng chưa từng được y đáp lại. Thật sự đến mức như vậy sao?
“Tiểu hồ ly, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày ta còn sống, ngươi đừng hòng quay trở về bên người Thái Ly! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép!” Lạnh lùng để lại lời này, Cố Thừa Trạch liền dứt khoát xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng sầm cửa lại.
“Ngươi tự xử lý cho tốt đi.”
Nhìn xem cánh cửa phát ra một tiếng ‘rầm’ kia, với tâm tính tu dưỡng trong vô số tuế nguyệt, Kỉ Tình hiển nhiên sẽ không đại hống đại khiếu. Mà chỉ ở trong lòng nhắn lại một câu…
Xử lý cái đầu của ngươi!
-------------------------
Vốn cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói nói, rất nhanh liền sẽ bỏ qua. Nhưng Kỉ Tình đã đánh giá thấp sự ngoan cố của bình giấm chua này rồi. Sáng sớm hôm sau, hắn liền đã đem y từ trong giường lôi ra, chuẩn bị lương khô lên đường.
Chỉ là, đây lại là một con đường hoàn toàn mới, cũng không nằm trong kế hoạch dự tính ban đầu của đám lão thiên sư kia.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Ngồi trong xe ngựa, cùng Cố Thừa Trạch mắt to trừng mắt nhỏ, Kỉ Tình liền lãnh đạm hỏi, không có chút tư thái mà tù nhân nên có.
“Ngươi chỉ cần im lặng đi theo là được. Đừng vọng tưởng yêu vương sẽ cứu được ngươi.”
Cố Thừa Trạch khoanh chân tĩnh tu, hai mắt nhắm chặt, cứ vậy liền bình tĩnh hồi đáp nghi hoặc của Kỉ Tình, giọng điệu không nhanh không chậm :“Ngươi cũng không cần lo lắng, đến Tập Thiên Quan, ta sẽ cầu xin chư vị sư thúc, sư bá, để bọn họ giảm nhẹ hình phạt, không gϊếŧ chết ngươi.”
“Chỉ cần ngươi biết quay đầu là bờ, đáy lòng hướng thiện. Tuy ta không phải người của Phật gia, nhưng từ nhỏ đã nghe qua không ít cao tăng giảng đạo, nên ta biết rất rõ, Phật đã từng dạy : bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật.”
“Lắm lời.” Không chút lưu tình cắt ngang lời hắn, Kỉ Tình đã âm thầm bĩu môi. Ở trước mặt y biện luận, là ai cho hắn lá gan này vậy? Độ Bất Quá còn không có gan đó đâu. Cư nhiên lại dám giáo huấn cả sư tôn của mình!
“Như vậy, ta hỏi ngươi, cái gì là thiện, cái gì là ác? Một người tâm tính chí thiện, bị ép làm việc ác, nhưng vĩnh viễn không quên sơ tâm. Và một người trên tay chưa từng nhiễm phải nhân quả, nhưng lại xúi giục kẻ khác làm ác, trong lòng tràn ngập ý nghĩ xấu xa. Vậy thì ai mới thật sự là kẻ ác?”
“…” Dù cho Kỉ Tình không nói rõ, nhưng tâm tính thông minh, Cố Thừa Trạch vẫn biết rõ, y là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói bóng gió một số người trong chính đạo bọn họ.
“Về phần đồ đao, ngươi muốn ta bỏ xuống đồ đao. Như vậy, ngươi đã bỏ đồ đao của mình xuống chưa?”
Cố Thừa Trạch đang rơi vào trầm tư, nghe thấy Kỉ Tình nói ra lời này, hắn liền lập tức bác bỏ :“Trên người ta, không có đồ đao.”
“Ngươi có.” Thần thái trên mặt không chút xao động, Kỉ Tình chỉ thản nhiên lặp lại.
“Tiểu hồ ly, ta đã lên núi tu luyện từ khi còn nhỏ, từ trước đến nay, chưa từng phạm qua bất kỳ giới luật của Đạo gia, ngay cả sắc giới cũng không hề phạm vào, lại chưa từng lạm sát người vô tội. Như vậy, đồ đao lại có thể ở đâu chứ?”
Nhìn thấy gương mặt ý cười nhàn nhạt, không chút để ý của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền có chút thâm ý nhìn xem hai bàn tay trống rỗng của hắn, trần thuật :“Đồ đao, không phải đang ở trong tay ngươi sao?”
“Một lòng chấp nhất muốn thu phục ta, đem ta chia cắt khỏi yêu vương. Đó không phải đồ đao, thì còn có thể là gì?”
Bất giác nhìn vào tay mình, ý cười trên mặt Cố Thừa Trạch rốt cuộc cũng đã cứng lại. Chỉ là, cũng chỉ trong chớp mắt như vậy, hắn liền đã khôi phục lại bình thường, thay vào đó là một nụ cười khổ :“Ta tu hành bấy lâu, hôm nay, lại bị một yêu hồ nhìn thấu nội tâm…”
“Thế nào? Nhìn thấy thảm trạng của yêu nữ này, ngươi có phải cảm thấy thố tử hồ bi hay không? Nếu ta đến chậm thêm một chút, ngươi e rằng đã theo đối phương bỏ trốn rồi, có đúng không?” Thấy Kỉ Tình ngây ngốc nhìn nắm tro đen trên đất, Cố Thừa Trạch liền âm dương quái khí nói.
( Thố tử hồ bi : thỏ chết hồ ly đau buồn - ý chỉ vật thương đồng loại, đồng cảm với người cùng cảnh ngộ.)
“…” Rốt cuộc là con mắt nào của hắn nhìn thấy y muốn chạy vậy?
Chỉ là, hiểu lầm một khi đã kết, liền sẽ càng bôi càng đen. Mà mức độ suy tưởng của con người, thật sự là không tài nào có thể ngăn trở được, lớn đến đáng sợ.
Đối với sự im lặng của Kỉ Tình, Cố Thừa Trạch lại ngang nhiên mặc nhận thành y ‘ngầm thừa nhận’. Đáy lòng nghẹn một hơi, hắn liền đã cầm lấy kiếm gỗ, từng bước lấn tới.
“Uy…không được qua đây!” Hình ảnh Cố Thừa Trạch một kiếm trảm yêu vừa rồi vẫn còn đang khắc sâu trong đầu Kỉ Tình, khiến y một thời nửa khắc cũng không thể quên được :“Ta nhắc lại lần cuối, nếu ngươi còn dám tiến tới, xảy ra chuyện gì, ta sẽ không chịu trách nhiệm…”
Đến lúc đó, bị y đánh bò, hắn ngàn vạn cũng đừng ăn vạ.
Chỉ là, cũng không biết tên này đã uống nhầm thuốc gì, cư nhiên lại không biết dụng tâm lương khổ của y. Trái lại, khi nhìn thấy y một mặt cảnh giác như vậy, hắn lại còn giận quá hóa cười, xẵng giọng.
“Ngươi muốn trở về làm yêu hậu đến thế à? Ngươi yêu hắn đến mức chỉ hận không thể lập tức nhìn thấy hắn?”
“Hắn? Ngươi nói ai?” Vô duyên vô cớ bị gán tội, Kỉ Tình liền như rơi vào sương mù, không phân rõ đông tây nam bắc.
Chỉ là, phát hiện thần sắc mờ mịt trong mắt y, Cố Thừa Trạch lại giống như ăn phải thuốc nổ, tức giận không nhẹ :“Ta suýt quên mất, hồ ly trời sinh phong lưu, đa tình, ta nói sơ lược như vậy, ngươi làm sao có thể biết được là đang nói ai kia chứ?”
“Người mà ta nói, chính là yêu vương Thái Ly!”
Kỉ Tình :…
Trầm mặc, Kỉ Tình thật sự đã trầm mặc, ngay cả khả năng ngôn ngữ đều chẳng buồn đoái hoài tới nữa.
Y thật sự là không thể hiểu nổi, đã nhiều năm như vậy, người đều đã chết đến không thể chết lại, mấy tên nghiệt đồ này vì sao vẫn còn chấp nhất như vậy cơ chứ?
Người ta chỉ là ái mộ y một đoạn thời gian mà thôi, cũng chưa từng được y đáp lại. Thật sự đến mức như vậy sao?
“Tiểu hồ ly, ta nói cho ngươi biết, chỉ cần một ngày ta còn sống, ngươi đừng hòng quay trở về bên người Thái Ly! Ta tuyệt đối sẽ không cho phép!” Lạnh lùng để lại lời này, Cố Thừa Trạch liền dứt khoát xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng sầm cửa lại.
“Ngươi tự xử lý cho tốt đi.”
Nhìn xem cánh cửa phát ra một tiếng ‘rầm’ kia, với tâm tính tu dưỡng trong vô số tuế nguyệt, Kỉ Tình hiển nhiên sẽ không đại hống đại khiếu. Mà chỉ ở trong lòng nhắn lại một câu…
Xử lý cái đầu của ngươi!
-------------------------
Vốn cho rằng hắn chỉ là thuận miệng nói nói, rất nhanh liền sẽ bỏ qua. Nhưng Kỉ Tình đã đánh giá thấp sự ngoan cố của bình giấm chua này rồi. Sáng sớm hôm sau, hắn liền đã đem y từ trong giường lôi ra, chuẩn bị lương khô lên đường.
Chỉ là, đây lại là một con đường hoàn toàn mới, cũng không nằm trong kế hoạch dự tính ban đầu của đám lão thiên sư kia.
“Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Ngồi trong xe ngựa, cùng Cố Thừa Trạch mắt to trừng mắt nhỏ, Kỉ Tình liền lãnh đạm hỏi, không có chút tư thái mà tù nhân nên có.
“Ngươi chỉ cần im lặng đi theo là được. Đừng vọng tưởng yêu vương sẽ cứu được ngươi.”
Cố Thừa Trạch khoanh chân tĩnh tu, hai mắt nhắm chặt, cứ vậy liền bình tĩnh hồi đáp nghi hoặc của Kỉ Tình, giọng điệu không nhanh không chậm :“Ngươi cũng không cần lo lắng, đến Tập Thiên Quan, ta sẽ cầu xin chư vị sư thúc, sư bá, để bọn họ giảm nhẹ hình phạt, không gϊếŧ chết ngươi.”
“Chỉ cần ngươi biết quay đầu là bờ, đáy lòng hướng thiện. Tuy ta không phải người của Phật gia, nhưng từ nhỏ đã nghe qua không ít cao tăng giảng đạo, nên ta biết rất rõ, Phật đã từng dạy : bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật.”
“Lắm lời.” Không chút lưu tình cắt ngang lời hắn, Kỉ Tình đã âm thầm bĩu môi. Ở trước mặt y biện luận, là ai cho hắn lá gan này vậy? Độ Bất Quá còn không có gan đó đâu. Cư nhiên lại dám giáo huấn cả sư tôn của mình!
“Như vậy, ta hỏi ngươi, cái gì là thiện, cái gì là ác? Một người tâm tính chí thiện, bị ép làm việc ác, nhưng vĩnh viễn không quên sơ tâm. Và một người trên tay chưa từng nhiễm phải nhân quả, nhưng lại xúi giục kẻ khác làm ác, trong lòng tràn ngập ý nghĩ xấu xa. Vậy thì ai mới thật sự là kẻ ác?”
“…” Dù cho Kỉ Tình không nói rõ, nhưng tâm tính thông minh, Cố Thừa Trạch vẫn biết rõ, y là đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói bóng gió một số người trong chính đạo bọn họ.
“Về phần đồ đao, ngươi muốn ta bỏ xuống đồ đao. Như vậy, ngươi đã bỏ đồ đao của mình xuống chưa?”
Cố Thừa Trạch đang rơi vào trầm tư, nghe thấy Kỉ Tình nói ra lời này, hắn liền lập tức bác bỏ :“Trên người ta, không có đồ đao.”
“Ngươi có.” Thần thái trên mặt không chút xao động, Kỉ Tình chỉ thản nhiên lặp lại.
“Tiểu hồ ly, ta đã lên núi tu luyện từ khi còn nhỏ, từ trước đến nay, chưa từng phạm qua bất kỳ giới luật của Đạo gia, ngay cả sắc giới cũng không hề phạm vào, lại chưa từng lạm sát người vô tội. Như vậy, đồ đao lại có thể ở đâu chứ?”
Nhìn thấy gương mặt ý cười nhàn nhạt, không chút để ý của Cố Thừa Trạch, Kỉ Tình liền có chút thâm ý nhìn xem hai bàn tay trống rỗng của hắn, trần thuật :“Đồ đao, không phải đang ở trong tay ngươi sao?”
“Một lòng chấp nhất muốn thu phục ta, đem ta chia cắt khỏi yêu vương. Đó không phải đồ đao, thì còn có thể là gì?”
Bất giác nhìn vào tay mình, ý cười trên mặt Cố Thừa Trạch rốt cuộc cũng đã cứng lại. Chỉ là, cũng chỉ trong chớp mắt như vậy, hắn liền đã khôi phục lại bình thường, thay vào đó là một nụ cười khổ :“Ta tu hành bấy lâu, hôm nay, lại bị một yêu hồ nhìn thấu nội tâm…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất