[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 167: TG7: Đạo Sĩ Này Có Chút Không Đúng. (17)

Trước Sau
Dứt lời, cũng không cho Kỉ Tình có thời gian chuẩn bị, Thanh Huyền đạo trưởng liền đã tiên hạ thủ vi cường, thi triển thủ ấn :“Lâm, Binh, Đấu, Giả, Giai, Trận, Liệt, Tiền, Hành, cấp cấp như luật lệnh, đi!”

Theo từng tiếng niệm tụng to rõ của Thanh Huyền vang lên, trên bầu trời, vô duyên vô cớ lại có một vòng hào quang chói sáng được hình thành, tựa như một đầu bạch hổ giương nanh múa vuốt, hướng về phía Kỉ Tình lao đi.

‘Grào’ Linh năng xé rách không khí, vang lên thanh âm ùng ùng chấn động, tựa như hổ khiếu long ngâm, làm người đinh tai nhức óc, tâm thần hỗn loạn.

Chỉ là, đứng trước thanh thế to lớn kia, Kỉ Tình vẫn không hề xao động chút nào, trái lại, lại chỉ hời hợt nhấc tay, trong tay không biết từ khi nào cũng đã nhiều ra một món đồ vật hình thù kỳ quái, đen như nhọ nồi, hướng về phía linh năng đánh tới.

Trong giây phút bạo tạc phát sinh, Cố Thừa Trạch vẫn theo bản năng nắm chặt lấy bàn tay Kỉ Tình không chịu thả. Cố gắng hết sức mở mắt ra, hòng quan sát trạng thái của y, sợ y gặp phải bất trắc gì.

Thế nhưng, mọi chuyện hiển nhiên cũng chỉ là hắn đang nghĩ nhiều, Kỉ Tình căn bản không hề bị chút thương tổn nào. Trái lại, người xảy ra chuyện lại là Thanh Huyền đạo trưởng!

Lúc này, ông chỉ có cảm giác linh năng bị bạo lực đập nát, trong nháy mắt đó, đứng mũi chịu sào, ông liền bị chính công pháp của mình cho phản phệ mà bị hất bay ra xa, trực tiếp ngất đi.

“Thanh Huyền sư huynh!”

Nhìn thấy sư huynh của bản thân bị đánh bại như vậy, hai mắt đỏ ngầu, hai vị đạo trưởng kia cũng đã không còn cố kỵ cái gì là đạo nghĩa giang hồ nữa, trái lại, lại cùng một lúc xông tới :“Yêu nghiệt, dám đả thương sư huynh của chúng ta, chúng ta nhất định phải gϊếŧ ngươi tế trời!”

Nhìn xem hai thanh kiếm sắc bén đang hướng mình đánh tới, mang theo linh năng đáng ghét kia, Kỉ Tình liền đạm mạc nhấc chảo, lần nữa đập thẳng về phía bọn họ.

Giây phút này, hai người bọn họ chỉ có một loại cảm giác như thái sơn áp đỉnh, thứ ập tới cũng không phải chỉ là một món đồ nho nhỏ như vậy, mà là hồng hoang cự thú.



Loại uy áp này khiến bọn họ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, tựa như một con kiến hôi.

Mà sự thật cũng là như vậy, bọn họ thậm chí còn chưa thể phản ứng lại được, thì ngay lập tức liền đã bị dư ba cuốn bay ra ngoài, đập thẳng vào trên đại thụ ở đằng xa, cả người tê liệt không gượng dậy nổi nữa, chỉ có thể liên tục nôn ra máu.

So với đám sư đệ hữu dũng vô mưu, lúc này, sơ bộ cảm nhận được thực lực của Kỉ Tình, dù cho vô cùng tức giận, nhưng Thanh Hư đạo trưởng cũng không tiếp tục lên đưa đồ ăn, mà chỉ một mặt âm trầm nói :“Yêu hồ, ngươi thật sự muốn cùng Tập Thiên Quan không chết không thôi sao?”

“Hừ, nói cứ như bổn tọa gây sự với các ngươi trước vậy…” Song đồng càng ngày càng trở nên băng lãnh, Kỉ Tình liền lạnh rên :“Hiện tại, ta cũng cho ngươi một cơ hội, chỉ cần ngươi giao trả yêu đan cùng với thuốc giải Phong Yêu Đan cho ta, ta có thể tha mạng cho các ngươi.”

“Nếu không…”

Nhìn chòng chọc vào Kỉ Tình, tức giận đến bả vai đều không ngừng run lên, song, Thanh Hư vẫn có thể cưỡng ép nhịn xuống, chỉ giận dữ đáp :“Yêu đan có thể cho ngươi.”

“Nhưng thuốc giải Phong Yêu Đan cũng không hề ở trên người chúng ta, mà là do Vô Bi Tự cất giữ. Ta không có cách nào đem nó cho ngươi được.”

Quan sát vẻ mặt của Thanh Hư, Kỉ Tình có thể xác định, ông cũng không hề nói dối. Cho nên, không tiếp tục giằng co nữa, y liền chìa tay ra, hờ hững đạo :“Vậy thì đem yêu đan trả cho ta.”

Dù không cam lòng nhưng Thanh Hư đạo trưởng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đem một lọ ngọc lấy ra, ném về phía Kỉ Tình. Mà y cũng dễ dàng tiếp được.

Dù cho chưa đem lọ ngọc mở ra, nhưng chỉ vừa cầm nó trong tay, Kỉ Tình liền đã có một loại cảm giác vô cùng thân thuộc, tựa như tìm về được tay, chân của chính mình.

Chỉ là, rõ ràng đã lấy lại được yêu đan, nhưng ánh mắt Kỉ Tình khi nhìn về phía Thanh Hư vẫn vô cùng bất thiện, chảo đen trong tay cũng hơi hơi giơ lên…



“Yêu nghiệt, ngươi muốn làm gì?!!” Phát hiện động tác nhỏ của Kỉ Tình, hai mắt Thanh Hư liền trừng lớn, căm phẫn quát. Nhưng không ngờ rằng, thứ nhận được lại chỉ là cuồn cuộn phong ba rung động cửu tiêu ập tới, cùng lời nói thản nhiên của Kỉ Tình.

“Binh bất yếm trá, lấy đạo của người trả lại cho người mà thôi.”

Y chỉ nói tha mạng cho bọn họ, chứ đâu nói sẽ không đánh bọn họ ra bã đâu.

Yêu nghiệt, nghiệt súc mắng đến lưu loát như vậy, thật sự cho rằng y lòng dạ rộng rãi sao?

Thanh Hư đạo trưởng hiển nhiên cũng không phải ăn chay. Nên giây phút tức giận trôi qua, ông rất nhanh cũng đã thi triển đạo pháp :“Thiên địa đồng căn, pháp lệnh chín chương, ta nay hạ lệnh, vạn pháp phục tàng, cấp cấp như luật lệnh!”

Theo một tiếng rống hùng hậu như sấm rền của Thanh Hư đạo trưởng vang lên. Trước mặt ông, một đạo lôi quang liền đã nhanh chóng hình thành, tựa như thiên quân vạn mã đang gào thét, giơ cao trường thương lao về phía kình phong.

Hai bên va chạm, khiến không khí trong tích tắc liền nổ tung, cuốn theo vô tận cát đá, khói bụi bay mù mịt.

Đối diện với dư ba kéo tới, Kỉ Tình cũng đã phản ứng rất nhanh chóng, đem chảo đen che ở trước người, nhẹ phất phất, dễ dàng chặn lại. Thân ảnh vẫn đứng im bất động.

Mà ở phía bên kia, Thanh Hư đạo trưởng cũng vẫn đứng yên giữa phong ba cuồng loạn…

Chỉ là, dưới cái nhìn chăm chú của Cố Thừa Trạch, lúc này, theo cát bụi dần lắng lại, Thanh Hư đạo trưởng cũng đã không chút báo trước đột ngột khụy xuống, đầu gối va chạm vào trên mặt đất, vang lên tiếng lộp bộp vang dội.

Đạo bào cùng phất trần trong tay ông đều đã sớm bị xé nát thành mảnh nhỏ, phát quan không biết bị hất văng đến nơi nào, tóc tai cũng hoàn toàn rối tung, chật vật khôn cùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau