[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
Chương 172: TG8: Luận Phương Pháp Cùng Trà Xanh Chung Sống. (2)
Cẩn thận né tránh đám hộ vệ đang lùng tìm xung quanh, Kỉ Tình liền bắt đầu tìm kiếm vị trí biệt viện của Lục Dạ. Chỉ là, bởi vì vết thương ngày một trở nặng, bước chân của y cũng ngày càng trở nên chậm dần.
Chỉ là, cũng vào giây phút sắp sửa không chèo chống được nữa, sau khi vòng qua một khúc quanh, y lại vô tình cùng một thân ảnh đang chạy nhanh lướt qua nhau.
Tựa như có cảm ứng, đôi bên liền đồng loạt quay đầu, ánh vào mắt, chính là diện mạo của đối phương.
Chỉ là, ngoại trừ ánh mắt chậm rãi mở to, có chút kinh ngạc của đối phương, kế tiếp, Kỉ Tình liền đã không còn nhìn thấy được gì nữa, bởi vì tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, cả người y liền đã ngã xuống, không chút hình tượng ngất đi.
-------------------------
Kỉ Tình cảm thấy chính mình đã ngủ rất lâu. Bất giác nhớ lại mấy mớ hỗn độn mà đám nguyên chủ yếu gà, thích gây sự để lại cho mình xử lý trong suốt những vị diện qua, y liền có cảm giác đau răng, muốn đem bọn họ lôi dậy, đánh cho một trận.
Chỉ là, rất nhanh, Kỉ Tình liền đã không thể ngất tiếp được nữa, bởi vì trên bụng liền đã truyền tới cảm giác nóng bỏng, như có nước nóng chảy qua thân, khiến y toàn thân khuây khoả, mà không khỏi hé mắt.
Đối diện với tầm mắt của Kỉ Tình, liền là thân ảnh của một thiếu niên khoảng chừng 16,17 tuổi, gương mặt non nớt thanh tú, trên người mặc cổ phục màu xanh, trên cổ áo cùng tay áo đều thêu hoa văn viền vàng vô cùng tỉ mỉ.
Tóc của đối phương rất dài, so với trong ký ức của Kỉ Tình phải dài hơn rất nhiều. Trên đầu có gắn kim quan lấp lánh tinh xảo, lại có một chuỗi ngọc rũ xuống ở giữa trán, lung linh khôn cùng.
Chỉ là, dù bị tạo hình này của hắn làm cho có chút kinh ngạc, song, Kỉ Tình vẫn không nói không rằng, đem tầm mắt dời xuống phần bụng đang bị lột trần của mình.
Cụ thể hơn một chút, thì là chỗ mà bàn tay hắn đang phủ lên, tỏa ra hào quang lóa mắt kia.
Dưới sự chú mục của Kỉ Tình, vết thương vốn đã mục nát, dữ tợn, đáng sợ của y, lúc này, dưới hào quang ấm áp đó đã lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bắt đầu khép lại.
Thân làm đương sự, Kỉ Tình còn có thể cảm nhận được rõ rệt, đau đớn trên vết thương cũng đang từ từ rút đi.
Cũng không lâu lắm, vết thương trên bụng Kỉ Tình liền đã lành lặn, ngay cả một vết sẹo cũng đều không để lại, hoàn mỹ vô khuyết. Mà lúc này, bàn tay đang phủ ở bên trên, cũng đã rút trở về.
Làm xong hết thảy, lúc này, thiếu niên mới nâng mắt nhìn về phía Kỉ Tình, chuỗi ngọc trên đỉnh đầu cũng khẽ lay động theo động tác của hắn một chút.
Không ngoài dự đoán, Kỉ Tình liền đã đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh.
“Ngươi là quỷ sao?” Thiếu niên chớp chớp mắt, tựa như có chút hiếu kỳ mà hơi tiến tới một chút, bắt đầu chăm chú quan sát Kỉ Tình, thấp giọng thì thầm :“Cùng là quỷ, vì sao ngươi lại dễ nhìn hơn đám lệ quỷ kia vậy chứ?”
Lẩm bẩm lầu bầu một mình, không đợi Kỉ Tình đáp lời, lúc này, thiếu niên liền đã chống cằm, nghiêng đầu, dùng giọng điệu ngây thơ hỏi :“Ngươi là tà vật mà đám hộ vệ kia đang tìm à? Ngươi cũng giống đám yêu ma quỷ quái kia, muốn ăn tim của ta phải không?”
“Biết ta là quỷ, ngươi cư nhiên còn cứu ta?” Đã chuẩn bị tâm lý cho rất nhiều tình huống phát sinh, nhưng Kỉ Tình lại không ngờ được, lần ‘đầu tiên’ cả hai gặp mặt, bầu không khí sẽ kỳ quái như vậy.
Chẳng lẽ, vị diện này, Lục Dạ đổi tính? Từ trà xanh tâm cơ trở thành bạch liên hoa?
Nếu thật sự là vậy, sau này trở về rồi, y cũng không ngại để hắn tiến vào mấy vị diện nữa, học tập : bạch liên hoa bản thân tu dưỡng.
Không biết có phải nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kỉ Tình hay không, thiếu niên tựa như lại rất vui vẻ mà nở một nụ cười trong veo, mi mắt cong cong nói.
“Ta cũng không biết nữa, chỉ là nhìn thấy ngươi bị thương, tâm của ta liền hối thúc ta đi cứu ngươi.”
Dù cho suy nghĩ của hắn có chút khó dò, nhưng không thể không thừa nhận, lời này của hắn, đã thành công khiến Kỉ Tình có chút động lòng :“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta ăn tim ngươi sao?”
“Không sợ.” Đứng trước đe doạ của Kỉ Tình, thiếu niên không chỉ không hoảng hốt, trái lại còn mỉm cười, làm lẽ đương nhiên nói :“Chỉ cần ngươi dám động, ta liền sẽ la lên, để toàn bộ tướng phủ đều tụ tập đến đây.”
“Đến lúc đó, chưa nói tới việc ngươi có thể gϊếŧ ta được không, thì dù cho ngươi có thành công gϊếŧ ta đi nữa, ta dám khẳng định, ngươi sẽ không thể toàn thây trở ra.”
Nhíu mày, cảm thụ thân thể đã hồi phục lại đôi chút khí lực, lại nhìn xem gương mặt vật nhỏ vô hại của thiếu niên, Kỉ Tình liền không chút do dự, đưa tay chộp về phía hắn :“Có đúng không? Thử xem một chút đi.”
Thế nhưng, bởi vì khinh thị, không dùng bao nhiêu sức, Kỉ Tình liền đã chịu phải quả đắng, bởi vì thiếu niên này thoạt nhìn yếu đuối, đáng thương, nhưng thể phách lại không hề tệ, phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy.
Trong giây phút y xuất thủ, hắn cũng đã lộn người về sau, nhẹ nhõm né tránh bàn tay y. Đồng thời, cũng lập tức bắt lấy thanh miêu đao treo trên bình phong, ‘keng’ một tiếng, đem đao rút ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía ngực y.
Loại quyết tuyệt này, nào có chút ngây ngô, ngốc nghếch vừa rồi?
Chỉ là, cũng vào giây phút sắp sửa không chèo chống được nữa, sau khi vòng qua một khúc quanh, y lại vô tình cùng một thân ảnh đang chạy nhanh lướt qua nhau.
Tựa như có cảm ứng, đôi bên liền đồng loạt quay đầu, ánh vào mắt, chính là diện mạo của đối phương.
Chỉ là, ngoại trừ ánh mắt chậm rãi mở to, có chút kinh ngạc của đối phương, kế tiếp, Kỉ Tình liền đã không còn nhìn thấy được gì nữa, bởi vì tầm mắt chợt trở nên mơ hồ, cả người y liền đã ngã xuống, không chút hình tượng ngất đi.
-------------------------
Kỉ Tình cảm thấy chính mình đã ngủ rất lâu. Bất giác nhớ lại mấy mớ hỗn độn mà đám nguyên chủ yếu gà, thích gây sự để lại cho mình xử lý trong suốt những vị diện qua, y liền có cảm giác đau răng, muốn đem bọn họ lôi dậy, đánh cho một trận.
Chỉ là, rất nhanh, Kỉ Tình liền đã không thể ngất tiếp được nữa, bởi vì trên bụng liền đã truyền tới cảm giác nóng bỏng, như có nước nóng chảy qua thân, khiến y toàn thân khuây khoả, mà không khỏi hé mắt.
Đối diện với tầm mắt của Kỉ Tình, liền là thân ảnh của một thiếu niên khoảng chừng 16,17 tuổi, gương mặt non nớt thanh tú, trên người mặc cổ phục màu xanh, trên cổ áo cùng tay áo đều thêu hoa văn viền vàng vô cùng tỉ mỉ.
Tóc của đối phương rất dài, so với trong ký ức của Kỉ Tình phải dài hơn rất nhiều. Trên đầu có gắn kim quan lấp lánh tinh xảo, lại có một chuỗi ngọc rũ xuống ở giữa trán, lung linh khôn cùng.
Chỉ là, dù bị tạo hình này của hắn làm cho có chút kinh ngạc, song, Kỉ Tình vẫn không nói không rằng, đem tầm mắt dời xuống phần bụng đang bị lột trần của mình.
Cụ thể hơn một chút, thì là chỗ mà bàn tay hắn đang phủ lên, tỏa ra hào quang lóa mắt kia.
Dưới sự chú mục của Kỉ Tình, vết thương vốn đã mục nát, dữ tợn, đáng sợ của y, lúc này, dưới hào quang ấm áp đó đã lấy tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, bắt đầu khép lại.
Thân làm đương sự, Kỉ Tình còn có thể cảm nhận được rõ rệt, đau đớn trên vết thương cũng đang từ từ rút đi.
Cũng không lâu lắm, vết thương trên bụng Kỉ Tình liền đã lành lặn, ngay cả một vết sẹo cũng đều không để lại, hoàn mỹ vô khuyết. Mà lúc này, bàn tay đang phủ ở bên trên, cũng đã rút trở về.
Làm xong hết thảy, lúc này, thiếu niên mới nâng mắt nhìn về phía Kỉ Tình, chuỗi ngọc trên đỉnh đầu cũng khẽ lay động theo động tác của hắn một chút.
Không ngoài dự đoán, Kỉ Tình liền đã đối diện với một đôi mắt hắc bạch phân minh.
“Ngươi là quỷ sao?” Thiếu niên chớp chớp mắt, tựa như có chút hiếu kỳ mà hơi tiến tới một chút, bắt đầu chăm chú quan sát Kỉ Tình, thấp giọng thì thầm :“Cùng là quỷ, vì sao ngươi lại dễ nhìn hơn đám lệ quỷ kia vậy chứ?”
Lẩm bẩm lầu bầu một mình, không đợi Kỉ Tình đáp lời, lúc này, thiếu niên liền đã chống cằm, nghiêng đầu, dùng giọng điệu ngây thơ hỏi :“Ngươi là tà vật mà đám hộ vệ kia đang tìm à? Ngươi cũng giống đám yêu ma quỷ quái kia, muốn ăn tim của ta phải không?”
“Biết ta là quỷ, ngươi cư nhiên còn cứu ta?” Đã chuẩn bị tâm lý cho rất nhiều tình huống phát sinh, nhưng Kỉ Tình lại không ngờ được, lần ‘đầu tiên’ cả hai gặp mặt, bầu không khí sẽ kỳ quái như vậy.
Chẳng lẽ, vị diện này, Lục Dạ đổi tính? Từ trà xanh tâm cơ trở thành bạch liên hoa?
Nếu thật sự là vậy, sau này trở về rồi, y cũng không ngại để hắn tiến vào mấy vị diện nữa, học tập : bạch liên hoa bản thân tu dưỡng.
Không biết có phải nhìn thấy vẻ mặt nghi ngờ của Kỉ Tình hay không, thiếu niên tựa như lại rất vui vẻ mà nở một nụ cười trong veo, mi mắt cong cong nói.
“Ta cũng không biết nữa, chỉ là nhìn thấy ngươi bị thương, tâm của ta liền hối thúc ta đi cứu ngươi.”
Dù cho suy nghĩ của hắn có chút khó dò, nhưng không thể không thừa nhận, lời này của hắn, đã thành công khiến Kỉ Tình có chút động lòng :“Chẳng lẽ ngươi không sợ ta ăn tim ngươi sao?”
“Không sợ.” Đứng trước đe doạ của Kỉ Tình, thiếu niên không chỉ không hoảng hốt, trái lại còn mỉm cười, làm lẽ đương nhiên nói :“Chỉ cần ngươi dám động, ta liền sẽ la lên, để toàn bộ tướng phủ đều tụ tập đến đây.”
“Đến lúc đó, chưa nói tới việc ngươi có thể gϊếŧ ta được không, thì dù cho ngươi có thành công gϊếŧ ta đi nữa, ta dám khẳng định, ngươi sẽ không thể toàn thây trở ra.”
Nhíu mày, cảm thụ thân thể đã hồi phục lại đôi chút khí lực, lại nhìn xem gương mặt vật nhỏ vô hại của thiếu niên, Kỉ Tình liền không chút do dự, đưa tay chộp về phía hắn :“Có đúng không? Thử xem một chút đi.”
Thế nhưng, bởi vì khinh thị, không dùng bao nhiêu sức, Kỉ Tình liền đã chịu phải quả đắng, bởi vì thiếu niên này thoạt nhìn yếu đuối, đáng thương, nhưng thể phách lại không hề tệ, phản ứng cũng vô cùng nhanh nhạy.
Trong giây phút y xuất thủ, hắn cũng đã lộn người về sau, nhẹ nhõm né tránh bàn tay y. Đồng thời, cũng lập tức bắt lấy thanh miêu đao treo trên bình phong, ‘keng’ một tiếng, đem đao rút ra khỏi vỏ, chém thẳng về phía ngực y.
Loại quyết tuyệt này, nào có chút ngây ngô, ngốc nghếch vừa rồi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất