[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng
Chương 42: Hoàng Đệ, Ngươi Đi Đi! (18)
"Ngôi vị hoàng đế không thể nhường ngươi được. Nhưng trẫm có thể vì ngươi xây Trích Tinh Lâu. Thế nào? Có hứng thú không?"
Vốn còn đang đờ đẫn, nghe thấy ba chữ 'Trích Tinh Lâu' này, sắc mặt Độc Cô Vô Song trong nháy mắt lại càng tái đi, vội vã khước từ :"Bệ hạ nói đùa. Thần...cũng không thích Trích Tinh Lâu."
( Trích Tinh Lâu - hay Lộc Đài : đại lâu được Trụ Vương cho người xây dựng vì lấy lòng Đát Kỷ. Khi đứng trên đỉnh có thể thưởng ngoạn cảnh vật của đất nước, đêm đến giống như có thể đưa tay hái sao trời.)
Chưa nói đến chuyện hắn không phải Tô Đát Kỷ, thì nếu hắn dám đồng ý, chuyện này một khi truyền ra ngoài, dù hắn là nam nhân đi nữa, nhất định cũng sẽ bị mắng là yêu cơ.
Vả lại, hôm nay xây Trích Tinh Lâu, kế tiếp, y có phải hay không còn muốn xây Tửu Trì Nhục Lâm, sái bồn hay bào lạc cho hắn?
Độc Cô Vô Song tỏ vẻ, chính mình không có phúc khí này.
( Tửu Trì Nhục Lâm, sái bồn hay bào lạc đều là những thứ hoang đường do Trụ Vương tạo ra khi bị Đát Kỷ mê hoặc. Mọi người có thể lên mạng tìm hiểu kĩ hơn, bởi vì tương đối dài dòng nên sẽ không giải thích ở đây.)
"Bệ hạ, so với những thứ hư vô mờ mịt đó. Thần lại có một chuyện thiết thực hơn muốn hỏi ngài...Không biết bệ hạ có chịu ân chuẩn hay không?"
Độc Cô Vô Song cảm thấy, cứ tiếp tục để Kỉ Tình chủ động 'tìm đề tài', y có thể sẽ đề cập đến cả chuyện hắn có muốn cùng y chôn chung trong hoàng lăng không.
Mức độ chuyển đổi đề tài cùng làm cuộc đối thoại lâm vào ngõ cụt như y, một người nhạt nhẽo như Độc Cô Vô Song cũng không thể không chịu phục.
Không biết có phải không cần suy nghĩ lung tung nữa không, Kỉ Tình lúc này lại phá lệ dễ nói chuyện :"Nói đi."
"Bệ hạ, ngài...thật sự muốn để thần rời khỏi kinh thành sao? Ba ngày nữa, thần liền phải lĩnh chỉ đi đến đất phong rồi..." Nói thật, Độc Cô Vô Song cũng không hiểu nổi Kỉ Tình rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Mới đầu, hắn vẫn còn cảm thấy, y đang cố tình dùng chiêu lạt mềm buộc chặt lên người mình.
Chỉ là, kỳ hạn một tháng sắp tới, không giống với tưởng tượng của hắn, y không những không đem ý chỉ thu hồi. Trái lại, tựa như còn thật sự đã đem hắn lãng quên. Thậm chí còn không chịu gặp hắn.
Việc này, khiến Độc Cô Vô Song không khỏi nảy sinh hoài nghi. Nếu hôm nay bản thân không tới ngự hoa viên, thì có lẽ, nửa đời sau của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không thể gặp lại y được nữa...
Rõ ràng biết y có lẽ đang cố ý, nhưng Độc Cô Vô Song lại không khống chế được, từng chút một hãm sâu vào. Đầu óc cùng tình cảm đều cam tâm để y chậm chạp chi phối.
Thậm chí, còn mong mỏi y chỉ là đang dục cầm cố túng, mà không phải thật sự muốn đuổi chính mình đi.
Bởi vì, chỉ nghĩ tới bản thân không thể nhìn thấy y được nữa, tâm của hắn liền vô cùng thống khổ. Đây là một loại cảm giác mà năm năm trước đi đến chiến trường hắn chưa từng thể nghiệm qua.
Lúc này, không ngờ được Độc Cô Vô Song sẽ hỏi chuyện này, Kỉ Tình liền không khỏi hồ nghi nhìn hắn :"Đương nhiên là thật rồi, ngươi cho rằng thánh chỉ là trò đùa?"
Tên này cũng thật lạ, trước đó hắn không phải luôn lạnh mặt với y như y thiếu nợ hắn tám mươi kiếp trước, hận không thể vĩnh thế không nhìn thấy mặt y hay sao?
Hôm nay bị trúng gió à? Không chỉ phản bác, đùa bỡn y, mà còn ra vẻ đắn đo, rối rắm như vậy...
"Hệ thống, ngươi giúp ta nhìn hắn một chút, xem xem có bị người đoạt xá không?" Ở trong lòng, Kỉ Tình đã âm thầm liên hệ hệ thống.
[ Đinh, đánh giá hoàn tất. Trạng thái của mục tiêu công lược rất bình thường, không có dấu hiệu bị đoạt xá.]
Không biết bản thân vừa bị Kỉ Tình nghi ngờ là bị kẻ khác đoạt xá, nghe thấy Kỉ Tình công nhiên thừa nhận, Độc Cô Vô Song lại có điểm khó chấp nhận được.
"Bệ hạ thật sự muốn ta đi? Ngài không phải đã nói trong tâm có ta, muốn cùng ta song túc song phi, như chim liền cánh như cây liền cành, không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày sao?"
Gần như là phản xạ tự nhiên, Kỉ Tình liền nghiêm mặt bác bỏ :"Trẫm không có, đừng nói bậy."
"Bệ hạ có."
"Trẫm không có!"
"Bệ hạ có."
"Cmn, ngươi đừng ngậm máu phun người, chẳng lẽ trẫm có nói hay không trẫm lại không biết? Trẫm nói mấy lời này khi nào?"
"Đêm yến tiệc của 5 năm trước." Khi nói ra những lời này, trong mắt Độc Cô Vô Song liền hiện lên vẻ bi thương. Tựa như đã mơ hồ nhận ra được, chính mình bị lừa.
"....................." Tốt lắm, y không còn đường phản bác.
Nguyên chủ đâu? Cư nhiên lại nói ra những lời buồn nôn thế này, chẳng trách đối phương khi đó nghe xong liền bị dọa chạy, còn ám ảnh tâm lý đến tận bây giờ.
Quan trọng nhất, bây giờ, cái nồi này còn muốn đội lên đầu của y.
Mau đứng ra đây, xem y có một chảo đập chết hắn không!
Khụ...quên mất, thế giới này giống như không có loại chảo đó.
Đối với cái nồi đột nhiên rơi xuống, Kỉ Tình cũng chỉ có thể thắng thắn giải thích :"Được rồi, ngả bài, trẫm không thích nam nhân."
Vốn còn đang đờ đẫn, nghe thấy ba chữ 'Trích Tinh Lâu' này, sắc mặt Độc Cô Vô Song trong nháy mắt lại càng tái đi, vội vã khước từ :"Bệ hạ nói đùa. Thần...cũng không thích Trích Tinh Lâu."
( Trích Tinh Lâu - hay Lộc Đài : đại lâu được Trụ Vương cho người xây dựng vì lấy lòng Đát Kỷ. Khi đứng trên đỉnh có thể thưởng ngoạn cảnh vật của đất nước, đêm đến giống như có thể đưa tay hái sao trời.)
Chưa nói đến chuyện hắn không phải Tô Đát Kỷ, thì nếu hắn dám đồng ý, chuyện này một khi truyền ra ngoài, dù hắn là nam nhân đi nữa, nhất định cũng sẽ bị mắng là yêu cơ.
Vả lại, hôm nay xây Trích Tinh Lâu, kế tiếp, y có phải hay không còn muốn xây Tửu Trì Nhục Lâm, sái bồn hay bào lạc cho hắn?
Độc Cô Vô Song tỏ vẻ, chính mình không có phúc khí này.
( Tửu Trì Nhục Lâm, sái bồn hay bào lạc đều là những thứ hoang đường do Trụ Vương tạo ra khi bị Đát Kỷ mê hoặc. Mọi người có thể lên mạng tìm hiểu kĩ hơn, bởi vì tương đối dài dòng nên sẽ không giải thích ở đây.)
"Bệ hạ, so với những thứ hư vô mờ mịt đó. Thần lại có một chuyện thiết thực hơn muốn hỏi ngài...Không biết bệ hạ có chịu ân chuẩn hay không?"
Độc Cô Vô Song cảm thấy, cứ tiếp tục để Kỉ Tình chủ động 'tìm đề tài', y có thể sẽ đề cập đến cả chuyện hắn có muốn cùng y chôn chung trong hoàng lăng không.
Mức độ chuyển đổi đề tài cùng làm cuộc đối thoại lâm vào ngõ cụt như y, một người nhạt nhẽo như Độc Cô Vô Song cũng không thể không chịu phục.
Không biết có phải không cần suy nghĩ lung tung nữa không, Kỉ Tình lúc này lại phá lệ dễ nói chuyện :"Nói đi."
"Bệ hạ, ngài...thật sự muốn để thần rời khỏi kinh thành sao? Ba ngày nữa, thần liền phải lĩnh chỉ đi đến đất phong rồi..." Nói thật, Độc Cô Vô Song cũng không hiểu nổi Kỉ Tình rốt cuộc đang suy nghĩ điều gì.
Mới đầu, hắn vẫn còn cảm thấy, y đang cố tình dùng chiêu lạt mềm buộc chặt lên người mình.
Chỉ là, kỳ hạn một tháng sắp tới, không giống với tưởng tượng của hắn, y không những không đem ý chỉ thu hồi. Trái lại, tựa như còn thật sự đã đem hắn lãng quên. Thậm chí còn không chịu gặp hắn.
Việc này, khiến Độc Cô Vô Song không khỏi nảy sinh hoài nghi. Nếu hôm nay bản thân không tới ngự hoa viên, thì có lẽ, nửa đời sau của mình, vĩnh viễn cũng sẽ không thể gặp lại y được nữa...
Rõ ràng biết y có lẽ đang cố ý, nhưng Độc Cô Vô Song lại không khống chế được, từng chút một hãm sâu vào. Đầu óc cùng tình cảm đều cam tâm để y chậm chạp chi phối.
Thậm chí, còn mong mỏi y chỉ là đang dục cầm cố túng, mà không phải thật sự muốn đuổi chính mình đi.
Bởi vì, chỉ nghĩ tới bản thân không thể nhìn thấy y được nữa, tâm của hắn liền vô cùng thống khổ. Đây là một loại cảm giác mà năm năm trước đi đến chiến trường hắn chưa từng thể nghiệm qua.
Lúc này, không ngờ được Độc Cô Vô Song sẽ hỏi chuyện này, Kỉ Tình liền không khỏi hồ nghi nhìn hắn :"Đương nhiên là thật rồi, ngươi cho rằng thánh chỉ là trò đùa?"
Tên này cũng thật lạ, trước đó hắn không phải luôn lạnh mặt với y như y thiếu nợ hắn tám mươi kiếp trước, hận không thể vĩnh thế không nhìn thấy mặt y hay sao?
Hôm nay bị trúng gió à? Không chỉ phản bác, đùa bỡn y, mà còn ra vẻ đắn đo, rối rắm như vậy...
"Hệ thống, ngươi giúp ta nhìn hắn một chút, xem xem có bị người đoạt xá không?" Ở trong lòng, Kỉ Tình đã âm thầm liên hệ hệ thống.
[ Đinh, đánh giá hoàn tất. Trạng thái của mục tiêu công lược rất bình thường, không có dấu hiệu bị đoạt xá.]
Không biết bản thân vừa bị Kỉ Tình nghi ngờ là bị kẻ khác đoạt xá, nghe thấy Kỉ Tình công nhiên thừa nhận, Độc Cô Vô Song lại có điểm khó chấp nhận được.
"Bệ hạ thật sự muốn ta đi? Ngài không phải đã nói trong tâm có ta, muốn cùng ta song túc song phi, như chim liền cánh như cây liền cành, không được sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, nhưng nguyện chết cùng năm cùng tháng cùng ngày sao?"
Gần như là phản xạ tự nhiên, Kỉ Tình liền nghiêm mặt bác bỏ :"Trẫm không có, đừng nói bậy."
"Bệ hạ có."
"Trẫm không có!"
"Bệ hạ có."
"Cmn, ngươi đừng ngậm máu phun người, chẳng lẽ trẫm có nói hay không trẫm lại không biết? Trẫm nói mấy lời này khi nào?"
"Đêm yến tiệc của 5 năm trước." Khi nói ra những lời này, trong mắt Độc Cô Vô Song liền hiện lên vẻ bi thương. Tựa như đã mơ hồ nhận ra được, chính mình bị lừa.
"....................." Tốt lắm, y không còn đường phản bác.
Nguyên chủ đâu? Cư nhiên lại nói ra những lời buồn nôn thế này, chẳng trách đối phương khi đó nghe xong liền bị dọa chạy, còn ám ảnh tâm lý đến tận bây giờ.
Quan trọng nhất, bây giờ, cái nồi này còn muốn đội lên đầu của y.
Mau đứng ra đây, xem y có một chảo đập chết hắn không!
Khụ...quên mất, thế giới này giống như không có loại chảo đó.
Đối với cái nồi đột nhiên rơi xuống, Kỉ Tình cũng chỉ có thể thắng thắn giải thích :"Được rồi, ngả bài, trẫm không thích nam nhân."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất