[Xuyên Nhanh] Tra Nam Tẩy Trắng

Chương 94: TG4 : Giáo Chủ Sinh Hoạt Thường Ngày. (23)

Trước Sau
Ở thế giới thực, Kỉ Tình đã im hơi lặng tiếng chuyển sang nơi khác sống. Thậm chí, còn đặc biệt đổi luôn cả thành phố cư trú.

Ở trong trò chơi, cuộc sống hằng ngày của y và vị giáo chủ nào đó vẫn xem như là nhàn nhã khôn cùng.

Hiện tại, ma giáo cũng đã sớm đem khuôn viên trăm dặm xung quanh thâu tóm. Bên trong địa giới, người chơi chín phần đều đã bị trảm sát không còn một mảnh, có thể nói là sạch sẽ khôn cùng.

Đồng thời, bởi vì săn giết người chơi, thực lực của đám giáo chúng đó cũng đã tăng lên một cách chóng mặt.

Thậm chí, ngay cả Độc Cô Duy Ngã cũng đều lén ở phía sau Kỉ Tình, trắng trợn đồ sát người chơi, đem thực lực tấn thăng đến Tiên Thiên hậu kỳ.

Cảnh giới càng lên cao liền sẽ càng khó luyện thành, mấy tháng liền thăng lên một tiểu cảnh giới thật ra đã đủ làm người tâm viên ý mãn.

“Tình nhi, vì sao tối như vậy rồi còn chưa đi ngủ? Đang chờ ta sao?”

Vừa mở cửa liền đã nhìn thấy bóng lưng thon gầy của người nào đó đang ngồi bên bàn trà, Độc Cô Duy Ngã liền cười hỏi, cẩn thận đem cửa phòng đóng lại.

Nhàn nhạt quét mắt nhìn nam nhân này, Kỉ Tình liền chậm rãi bưng chung trà lên, xem như im lặng thừa nhận.

Mặc dù không nhận được câu trả lời chính xác, nhưng dù vậy, trong thâm tâm Độc Cô Duy Ngã vẫn vô cùng cao hứng. Đây là một loại cảm tình rất kỳ lạ, hư vô mờ mịt, cũng không biết bắt nguồn từ nơi đâu, lúc nào.

Hắn bước tới vài bước, nhưng ngay sau đó, lại đột ngột không biết kế tiếp phải làm gì. Rốt cuộc, cũng chỉ có thể xấu hổ nói một câu :“Như vậy…ngủ sớm một chút.”

Nói xong, Độc Cô Duy Ngã liền vòng ra sau bình phong.

Bởi vì ɖu͙ƈ thùng bên trong đã được đổ đầy nước nóng từ trước, nên rất nhanh, tiếng nước ồ ạt cũng liền đã truyền ra ngoài. Nam nhân đang tắm rửa ở bên trong, tựa hồ cũng không cảm thấy việc tắm rửa khi có người khác ở trong phòng là có chỗ nào không đúng.



Ngồi ở bên ngoài, mặc dù ngoài mặt rất bình thản, nhưng âm thầm, trong lòng Kỉ Tình đã sớm loạn như ma. Ngay cả tách nước trà đang được y cầm trong tay ‘nhàn nhã thưởng thức’, cũng đều đã xém chút bị bóp nát mấy lần.

Nhất là khi, vừa hơn nửa khắc, một tràng tiếng nước nữa liền đã truyền ra, kèm theo đó chính là tiếng y phục sột sạt, cùng với tiếng bước chân và giọng nói của nam nhân.

“Tình nhi, ta đi ngủ trước đây. Ngươi uống xong tách trà đó cũng vào ngủ luôn đi, thức quá khuya không tốt cho sức khoẻ đâu.”

Kỉ Tình không đáp lời. Nhưng nam nhân nào đó tựa hồ đã quen thuộc với loại tính tình này của y, nên liền quen cửa quen nẻo, tự mình đem nến thổi tắt, khiến cho giường ngủ lâm vào tối tăm.

Lúc này, nhìn chằm chằm vào miệng tách, nghe thấy động tĩnh bò lên giường của nam nhân. Rốt cuộc, không chịu đựng nổi nữa, Kỉ Tình liền ‘cạch’ một tiếng, đem tách trà đặt mạnh xuống bàn, khiến nước trà văng lên tứ tung.

Âm thanh này, ngay tức khắc cũng liền làm Độc Cô Duy Ngã chú ý tới.

Chỉ là, lời nói của hắn, lại hoàn toàn có chút ý vị…thêm dầu vào lửa :“Tình nhi, cẩn thận một chút, mặc dù ngươi là Tiên Thiên cao thủ, nhưng dính phải nước nóng cũng vẫn sẽ có cảm giác đau.”

“…”

Lúc này, nếu Độc Cô Duy Ngã ngồi đối diện với Kỉ Tình, hắn nhất định sẽ phát hiện, sắc mặt ngàn năm không đổi của y, lúc này cư nhiên lại đang thay đổi không ngừng, tựa như ánh đèn giao thông.

“Độc - Cô - Duy - Ngã!”

Nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm ra cái tên này, Kỉ Tình ngay cả xúc động muốn thổ huyết cũng đều có.

Tại sao, tại sao dung mạo giống nhau đến vậy, ngay cả giọng nói cũng không khác, nhưng hai nam nhân này lại cố tình có tính cách hoàn toàn trái ngược nhau?

Không đúng, không phải là hoàn toàn không có chỗ giống. Bọn họ đều giống nhau ở chỗ, ưa thích ra vẻ quân tử.

Nhưng một nam nhân là lòng muông dạ thú, sói đội lốt cừu, kẻ còn lại thì lại có sắc tâm không có sắc đảm!



Kỉ Tình vốn cảm thấy EQ của mình đã đủ thấp, nhưng không ngờ được rằng, có một ngày, y lại bắt gặp được kẻ có EQ còn thấp hơn cả y.

Bốn tháng! Tổng cộng gần bốn tháng trôi qua, kể từ đêm tân hôn mượn rượu làm loạn kia, Độc Cô - giáo chủ tà mị cuồng ngạo - Duy Ngã, cư nhiên lại chưa từng chạm vào y!

Thậm chí, ngay cả tay nhỏ cũng đều không dám nắm. Tựa như sợ nắm tay sẽ làm y mang thai.

Nếu không phải đôi khi sẽ phát hiện lửa nóng trong ánh mắt của hắn, Kỉ Tình cũng đã sớm hoài nghi, cái tên này có khi nào là thẳng thật, không có hứng thú với nam nhân hay không.

Dù sao, việc hắn từng ‘ái mộ’ Mã Tương Vân, y vẫn còn chưa quên đâu.

Rũ mắt, nhìn xem bộ trung y đơn bạc trêи người mình, Kỉ Tình liền lâm vào trong tự bế cùng phiền muộn. Chẳng lẽ…y biểu đạt chưa đủ rõ sao? Quá mức nội liễm khiến tên đầu đất đó không lĩnh hội được?

Chỉ là, y đã cam tâm tình nguyện hi sinh vì đại nghiệp, tạm chấp thuận hắn. Chẳng lẽ còn phải bắt y chủ động mời chào hắn đến đè chính mình?

Đây cũng quá mức đi?

Nhưng cũng không thể trách y được. Dù sao, không phải là y không cố gắng làm nhiệm vụ, mà là mục tiêu công lược không chịu ra sức. Nếu hắn có thể có một phần bạo dạng của Cố Thừa Trạch, hay một phần sắc đảm của Độc Cô Vô Song liền tốt rồi. Y cũng không cần mệt mỏi như vậy…

[ Ký chủ, tại sao ngươi lại nhất quyết phải để mục tiêu công lược ‘đè’ ngươi vậy? Thật ra ngươi cũng có thể ‘đè’ hắn được mà. Đều là XXOO thôi.] Nhận thấy lỗ hổng trong suy nghĩ của Kỉ Tình, hệ thống đầu tiên là nghi hoặc, sau đó, liền giống như là nhận ra chân tướng.

[ Trừ phi, ký chủ…]

“Cút!”

**Ta xin phép nhắc lại câu nói gợi đòn của Đại Đại sau khi ‘làm’ sư tôn nhà ta khóc chít chít :“Sư tôn, thật ra, ta có thể nằm dưới…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau