Xuyên Qua Các Thế Giới Làm Tiểu Khả Ái

Chương 12: Cầu hôn

Trước Sau
Sáng hôm sau...

Dạ Nguyệt tỉnh dậy sau một đêm "mây mưa". Tai và đuôi mèo đã chui vào từ lúc nào rồi y cũng không biết. Cả người y đau nhức, các vết bầm tím trải dài khắp cơ thể. Đầu y hơi choáng. Hiện tại, y đang mặc một bộ đồ ngủ trông có vẻ đắt tiền.

Tiếng mở cửa vang lên. Bạch Khuyển một thân vest đen bước vào.

"Tỉnh rồi?"

Dạ Nguyệt mở to đôi mắt mèo nhìn hắn. Hôm nay hắn ăn gì mà đẹp trai vậy nhỉ???

"Tiểu Miêu Miêu, tối qua có chuyện gì vậy?"

[ Con mèo ngốc nhà ngươi không nhớ gì sao? Tối qua ngươi bị thượng tới mức ngất xỉu luôn đó ]

Dạ Nguyệt nhớ lại những chuyện đã làm tối hôm qua, mặt đỏ bừng vì ngượng. Tối qua thế mà y lại ngất xỉu trên giường, thật là vứt hết mặt mũi cho cẩu rồi a!

Dạ Nguyệt ngơ ngác định bước xuống giường thì ngã xuống. Trong đầu y chửi thầm tên Bạch Khuyển khốn nạn thượng y tới mức không đi được.

Bạch Khuyển đi tới, một tay nhấc Dạ Nguyệt lên rồi sờ lên trán y. Bây giờ y mới nhận ra đầu óc mình có vẻ không bình thường. Đầu y đau như búa bổ. Cả người nóng ran, mệt mỏi rã rời. Y không chịu nổi lại ngất đi tiếp

- ---------------------------------------------------------------------------------------

[ Dậy đi, cái con mèo ngốc kia! Dậy đi....Dậy ]

Dạ Nguyệt mở mắt ra. Đôi mắt mèo bây giờ trở nên mông lung mơ hồ, nhìn cái gì cũng huyền huyền ảo ảo.



"Ta đã ngủ bao lâu rồi?"

[ Dạ thưa, 14 tiếng đồng hồ rồi nghen! Ngươi có biết ta tốn bao nhiêu công sức mới lay được con heo nhà ngươi dậy không? ]

"Ta là mèo mà, tại sao lại kêu ta là heo?"

Hệ thống: -_-

[ Nhân viên hốt phân đã ngồi chăm sóc ngươi 14 tiếng đồng hồ rồi đó. Ta nhìn mà cũng cảm động rớt nước mắt à! ]

Dạ Nguyệt quay sang nhìn nhân viên hốt phân đang say ngủ bên cạnh giường y. Lúc này trông hắn cũng thật thảm đi! Tư thế ngủ không được thoải mái. Quần áo còn ẩm do giặt khăn đánh đổ lên. Trên mắt hắn vương lại một bóng nước mắt, cứ như hắn vừa khóc.

Dạ Nguyệt không nhịn được "a" lên một tiếng làm hắn thức giấc. Nhìn vẻ mặt bơ phờ tràn ngập sự lo lắng của hắn, Dạ Nguyệt đang định trách cứ hắn thì chợt mềm lòng.

"Em có sao không? Có đau không?"

"Em có mệt lắm không, có cần tôi lấy gì cho không?"

"...."

Bạch Khuyển hỏi dồn dập về tình trạng sức khỏe của Dạ Nguyệt. Trông hắn lúc này y như một con đại cẩu ngu ngốc đang lo lắng cho chủ nhân.

Cuối cùng, hắn mới thốt ra được một câu: "Anh xin lỗi, đều là anh không tốt, làm em bị đau..."

Không còn tư thế của một bá đạo tổng tài lạnh lùng tàn khốc nữa, bây giờ hắn giống một con đại cẩu bị chủ nhân trách phạt hơn.

"Em không sao!"



"Em giận anh lắm đúng không?"

"Không có đâu!" Nói xong, Dạ Nguyệt bonus thêm cho hắn một nụ cười ấm áp như ánh nắng mùa xuân.

"Nhưng em lo lắng cho anh. Cả ngày hôm nay anh chỉ ngồi đây chăm sóc em đúng không? Anh đã ăn gì chưa?"

Bạch Khuyển ngây ngẩn người. Hắn cảm thấy hối hận vì những gì mình đã gây ra. Vậy mà y cũng không giận dỗi hay oán trách gì hắn, ngược lại còn quan tâm hắn như vậy làm hắn cực kì cảm động. Đúng là chỉ có Nguyệt Nhi mới thật sự yêu thương hắn, tất cả những người khác cũng chỉ lợi dụng hắn, đến khi hắn hết giá trị thì vứt đi không thương tiếc.

"Vậy...vậy em có yêu anh không?"

Bạch Khuyển nói đến đây thì bất giác cúi mặt xuống, mồ hôi chảy sau lưng.

[ Ting, kí chủ mau đồng ý đi, đây là cơ hội ngàn năm có một! ]

"Có chứ, em lúc nào cũng yêu anh, chỉ yêu một mình anh thôi!"

Bạch Khuyển nghe y nói xong thì ôm chặt y vào lòng. Tay hắn run run. Bây giờ hắn vui sướng như phát điên. Nếu y nói như vậy thì hắn sẽ không lo y yêu người khác, không lo y bỏ hắn đi nữa.

Bạch Khuyển lôi trong túi ra một chiếc hộp nhỏ màu đỏ được làm rất tinh xảo và mở hộp ra. Bên trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương sáng long lanh tuyệt đẹp. Điều đặc biệt là viên kim cương trên nhẫn cũng có màu hồng và lấp lánh y như mắt của y. Hắn quỳ xuống, nâng tay y và hôn lên, giọng thủ thỉ: "Em có đồng ý kết hôn với anh không?"

"Em đồng ý!"

Bạch Khuyển đeo nhẫn cưới vào tay Dạ Nguyệt. Trên tay hắn đã đeo sẵn một chiếc nhẫn giống hệt như vậy. Dường như hắn đã mong chờ khoảnh khắc này từ rất lâu rồi.

Hai người mỉm cười và nắm tay nhau ra ngoài ăn tối. Do trời đã khuya nên các quán ăn hầu hết đã đóng cửa. Dạ Nguyệt kéo hắn vào một quán ăn bình dân, mặc dù không sang trọng, lộng lẫy như những quán ăn 5 sao khác nhưng nó tràn ngập sự ấm cúng và vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau