Xuyên Qua Các Thế Giới Làm Tiểu Khả Ái
Chương 15: Tắm cùng lão cha
Trong lúc Vân quý phi ra đón hoàng đế...
Dạ Nguyệt cả ngày vẫn mải mê chơi với quả bóng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh mình đến khi hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
[ Nè, ông bố "quý hóa" của ngươi đang đứng ở ngoài cửa cung đó, liệu mà tiếp đón cho tốt nha ]
Dạ Nguyệt tìm cái gương soi xem mình đã đủ hoàn hảo để tiếp đón cái ông bố "quý hóa" kia chưa thì nhận thấy khuôn mặt này vẫn là của y.
"Tiểu Miêu Miêu, liệu có nhầm lẫn gì không vậy? Sao khuôn mặt và đôi mắt này vẫn là của ta?"
[ Tại bổn hệ thống thấy ngươi xinh đẹp hơn nguyên chủ nên để ngươi giữ nguyên ngoại hình xuyên không. Yên tâm, ta đã thay đổi kí ức của những người đã từng thấy ngươi nên sẽ không có vấn đề gì đâu ]
"Ta nghe nói thời cổ đại hay mê tín dị đoan dữ lắm, mà đôi mắt ta lại không giống ai, mặc dù có màu giống của mẹ ta nhưng mắt mẹ ta không phải mắt mèo. Nhỡ ta bị đem đi chém đầu vì bị coi là yêu quái thì sao?"
[ Không sao đâu, đôi mắt mèo trong thế giới này là đôi mắt cực hiếm, những ai sở hữu nó sẽ được coi là may mắn và làm được việc lớn nên ngươi khỏi phải lo ]
"Đã có những ai nhìn thấy ta rồi?"
[ Mẹ ngươi nè, một số cung nữ và bà đỡ đẻ, ngoài ra thì không còn ai khác ]
"Thế gã cha kia chưa gặp ta lần nào ư? Còn cả mấy anh chị em của ta nữa?"
[ Lúc ngươi sinh ra gã cha của ngươi đang đi xâm lược nước người ta rồi, đến lúc gã về thì ngươi cũng đã gần 2 tuổi nên có chịu gặp mặt gã đâu ]
[ Thôi chải chuốt cho lẹ đi, gã sắp vào đến nơi rồi kia kìa! Hệ thống offline đây, chúc ngươi một buổi tối dzui dzẻ nghen (cười thầm) ]
- ------------------------------------------------------------------------------
Dạ Lan Phong cùng Vân quý phi bước vào phòng, nhìn thấy một tiểu bánh bao đang ngồi chơi với một quả bóng ở trên giường. Vì muốn tạo bất ngờ nên Dạ Nguyệt đã cố tình ngồi quay đít lại với tên cha "quý hóa" của y, giả bộ không hề hay biết có ai đang tiến vào.
Vân quý phi tiến tới, xoa đầu Dạ Nguyệt: "Nguyệt Nhi, phụ hoàng con tới rồi này, mau ra chào hỏi người đi!"
Dạ Nguyệt giả bộ ngoan ngoãn thuận theo lời Vân quý phi, đứng dậy, quay mặt ra nhìn Dạ Lan Phong với đôi mắt ngây thơ và hồn nhiên cùng giọng nói mừng rỡ: "Phụ hoàng, người đã đến!"
Dạ Nguyệt trời sinh dễ thương, xinh đẹp cộng thêm với đôi mắt mèo hiếm có đã khiến y trở thành một đại mỹ nam nhan sắc khuynh nước khuynh thành. Vì sinh ra xinh đẹp nên Vân quý phi lo sợ con sẽ trở thành món mồi béo bở cho kẻ khác, do vậy rất ít cho y ra ngoài chơi. Thường ngày, y chỉ quanh quẩn trong vườn của Tâm Yên cung nên tính cách hồn nhiên, đơn thuần, cái gì cũng không biết, mắt lúc nào cũng mở to khi nhìn thấy những vật lạ lùng (đấy là Dạ Nguyệt thôi). Còn nguyên chủ thì được chiều chuộng trong cung nên như ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết bắt nạt người khác, vì chết rất thảm luôn.
Dạ Lan Phong thấy một tiểu bánh bao dễ thương đang mở to đôi mắt mèo nhìn về phía mình thì mặt bất giác đỏ bừng. Đây là con gã ư? Tại sao trước đây gã không biết mình có một đứa con dễ thương như thế nhỉ?
Nhìn đứa bé vừa đáng yêu vừa hồn nhiên lại ngoan ngoãn, thêm đôi mắt mèo xinh đẹp quý hiếm kia đã làm nảy sinh cảm giác muốn chiếm hữu của Dạ Lan Phong. Nhìn đứa bé trước mặt, gã chỉ muốn nhéo má một cái thui à, ai bảo nó đáng yêu quá đi chớ
Dạ Lan Phong nhấc bổng Dạ Nguyệt lên rồi nói với Vân quý phi: "Hôm nay trẫm mệt, muốn có người bồi ngủ. Hay là để Nguyệt Nhi ngủ lại cùng trẫm, trẫm muốn gia tăng sự thân thiết giữa trẫm với Nguyệt Nhi"
"Thần thiếp đã rõ"
Dạ Lan Phong ôm Dạ Nguyệt bước ra khỏi Tâm Yên cung. Trước khi rời đi, Dạ Nguyệt còn không quên chào mẹ của mình: "Tạm biệt mẫu hậu, con đi đây!"
"Nguyệt Nhi ngoan, đến ngủ cùng phụ hoàng không được nháo, nghe không? Phải vâng lời phụ hoàng nhé!"
"Nguyệt Nhi đã rõ"
"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ"
[ Ting, độ hảo cảm của Dạ Lan Phong đã là 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng ]
[ Nếu độ hảo cảm của gã đầy, có nghĩa là gã đã yêu ngươi rồi đấy, kiểu tình yêu nam nữ ấy. Lúc đấy ngươi muốn gì cũng được nha. Bây giờ ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chút là được ]
- ------------------------------------------------------------------------------
Khánh Vân cung...
"Bệ hạ đã về!"
"Chuẩn bị cho trẫm một bồn nước nóng cùng cánh hoa hồng, trẫm muốn tắm cùng Nguyệt Nhi"
"Thần đi chuẩn bị ngay!"
Dạ Lan Phong đặt Dạ Nguyệt xuống, mặt đăm chiêu nhìn y. Gã đang nhìn thật rõ xem y có phải là con gã hay không.
"Phụ hoàng, mặt con có dính cái gì sao, tại sao người lại nhìn con lâu như vậy?"
"Không có gì"
Một tên thuộc hạ chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ, nước tắm đã chuẩn bị xong"
Dạ Lan Phong bế Dạ Nguyệt lên, thủ thỉ: "Bây giờ Nguyệt Nhi ngoan, đi tắm với ta nhé!"
Dạ Lan Phong cũng cảm thấy hôm nay gã thật lạ. Gã năm nay 26 tuổi rồi mà gã chưa gặp cái trường hợp nào nó như cái trường hợp này. Đây là lần đầu tiên gã đối xử với người khác dịu dàng như thế. Gã cảm thấy như mình bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
- ------------------------------------------------------------------------------
Đến bồn tắm...
Dạ Lan Phong thấy Dạ Nguyệt ngơ ngác thì ra vẻ làm mẫu: "Bây giờ con cởi quần áo ra rồi vào đây tắm với phụ hoàng"
Nói xong, hắn cũng cởi ra.
"Trùi ui, sao ta không phát hiện lão cha mình có cơ thể đẹp như thế nhể?"
Hệ thống: Bó tay.hết
Dạ Nguyệt cũng cởi ra, nhưng nhất quyết không để lộ cái "của quý" của y cho gã xem. Nếu như thế thì làm gì còn trinh tiết để mà đi gặp nhân viên hốt phân nữa chớ.
Mặc dù không nhìn thấy "cái ấy" của thằng con, nhưng nhìn được làn da trắng nõn cùng cơ thể mềm mại kia cũng đã khiến "cái ấy" của gã đứng thẳng lên. Nén d*c vọng, gã ngồi xuống bồn tắm, tiện tay bế y vào cùng. Y mở to đôi mắt ra vẻ thích thú, nhìn xung quanh.
"Con có thích tắm bồn không?"
"Thích ạ"
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên kia của y, Dạ Lan Phong đã biết y chưa tắm bồn lần nào.
"Con chưa từng tắm bồn lần nào?"
"Vâng ạ!"
"Tại sao?"
"Con không biết"
"Thế bình thường con tắm bằng gì?"
"Con tắm ở hồ"
Dạ Nguyệt cả ngày vẫn mải mê chơi với quả bóng, không quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh mình đến khi hệ thống lên tiếng nhắc nhở.
[ Nè, ông bố "quý hóa" của ngươi đang đứng ở ngoài cửa cung đó, liệu mà tiếp đón cho tốt nha ]
Dạ Nguyệt tìm cái gương soi xem mình đã đủ hoàn hảo để tiếp đón cái ông bố "quý hóa" kia chưa thì nhận thấy khuôn mặt này vẫn là của y.
"Tiểu Miêu Miêu, liệu có nhầm lẫn gì không vậy? Sao khuôn mặt và đôi mắt này vẫn là của ta?"
[ Tại bổn hệ thống thấy ngươi xinh đẹp hơn nguyên chủ nên để ngươi giữ nguyên ngoại hình xuyên không. Yên tâm, ta đã thay đổi kí ức của những người đã từng thấy ngươi nên sẽ không có vấn đề gì đâu ]
"Ta nghe nói thời cổ đại hay mê tín dị đoan dữ lắm, mà đôi mắt ta lại không giống ai, mặc dù có màu giống của mẹ ta nhưng mắt mẹ ta không phải mắt mèo. Nhỡ ta bị đem đi chém đầu vì bị coi là yêu quái thì sao?"
[ Không sao đâu, đôi mắt mèo trong thế giới này là đôi mắt cực hiếm, những ai sở hữu nó sẽ được coi là may mắn và làm được việc lớn nên ngươi khỏi phải lo ]
"Đã có những ai nhìn thấy ta rồi?"
[ Mẹ ngươi nè, một số cung nữ và bà đỡ đẻ, ngoài ra thì không còn ai khác ]
"Thế gã cha kia chưa gặp ta lần nào ư? Còn cả mấy anh chị em của ta nữa?"
[ Lúc ngươi sinh ra gã cha của ngươi đang đi xâm lược nước người ta rồi, đến lúc gã về thì ngươi cũng đã gần 2 tuổi nên có chịu gặp mặt gã đâu ]
[ Thôi chải chuốt cho lẹ đi, gã sắp vào đến nơi rồi kia kìa! Hệ thống offline đây, chúc ngươi một buổi tối dzui dzẻ nghen (cười thầm) ]
- ------------------------------------------------------------------------------
Dạ Lan Phong cùng Vân quý phi bước vào phòng, nhìn thấy một tiểu bánh bao đang ngồi chơi với một quả bóng ở trên giường. Vì muốn tạo bất ngờ nên Dạ Nguyệt đã cố tình ngồi quay đít lại với tên cha "quý hóa" của y, giả bộ không hề hay biết có ai đang tiến vào.
Vân quý phi tiến tới, xoa đầu Dạ Nguyệt: "Nguyệt Nhi, phụ hoàng con tới rồi này, mau ra chào hỏi người đi!"
Dạ Nguyệt giả bộ ngoan ngoãn thuận theo lời Vân quý phi, đứng dậy, quay mặt ra nhìn Dạ Lan Phong với đôi mắt ngây thơ và hồn nhiên cùng giọng nói mừng rỡ: "Phụ hoàng, người đã đến!"
Dạ Nguyệt trời sinh dễ thương, xinh đẹp cộng thêm với đôi mắt mèo hiếm có đã khiến y trở thành một đại mỹ nam nhan sắc khuynh nước khuynh thành. Vì sinh ra xinh đẹp nên Vân quý phi lo sợ con sẽ trở thành món mồi béo bở cho kẻ khác, do vậy rất ít cho y ra ngoài chơi. Thường ngày, y chỉ quanh quẩn trong vườn của Tâm Yên cung nên tính cách hồn nhiên, đơn thuần, cái gì cũng không biết, mắt lúc nào cũng mở to khi nhìn thấy những vật lạ lùng (đấy là Dạ Nguyệt thôi). Còn nguyên chủ thì được chiều chuộng trong cung nên như ếch ngồi đáy giếng, chỉ biết bắt nạt người khác, vì chết rất thảm luôn.
Dạ Lan Phong thấy một tiểu bánh bao dễ thương đang mở to đôi mắt mèo nhìn về phía mình thì mặt bất giác đỏ bừng. Đây là con gã ư? Tại sao trước đây gã không biết mình có một đứa con dễ thương như thế nhỉ?
Nhìn đứa bé vừa đáng yêu vừa hồn nhiên lại ngoan ngoãn, thêm đôi mắt mèo xinh đẹp quý hiếm kia đã làm nảy sinh cảm giác muốn chiếm hữu của Dạ Lan Phong. Nhìn đứa bé trước mặt, gã chỉ muốn nhéo má một cái thui à, ai bảo nó đáng yêu quá đi chớ
Dạ Lan Phong nhấc bổng Dạ Nguyệt lên rồi nói với Vân quý phi: "Hôm nay trẫm mệt, muốn có người bồi ngủ. Hay là để Nguyệt Nhi ngủ lại cùng trẫm, trẫm muốn gia tăng sự thân thiết giữa trẫm với Nguyệt Nhi"
"Thần thiếp đã rõ"
Dạ Lan Phong ôm Dạ Nguyệt bước ra khỏi Tâm Yên cung. Trước khi rời đi, Dạ Nguyệt còn không quên chào mẹ của mình: "Tạm biệt mẫu hậu, con đi đây!"
"Nguyệt Nhi ngoan, đến ngủ cùng phụ hoàng không được nháo, nghe không? Phải vâng lời phụ hoàng nhé!"
"Nguyệt Nhi đã rõ"
"Thần thiếp cung tiễn bệ hạ"
[ Ting, độ hảo cảm của Dạ Lan Phong đã là 20%, mong kí chủ tiếp tục cố gắng ]
[ Nếu độ hảo cảm của gã đầy, có nghĩa là gã đã yêu ngươi rồi đấy, kiểu tình yêu nam nữ ấy. Lúc đấy ngươi muốn gì cũng được nha. Bây giờ ngươi chỉ cần ngoan ngoãn chút là được ]
- ------------------------------------------------------------------------------
Khánh Vân cung...
"Bệ hạ đã về!"
"Chuẩn bị cho trẫm một bồn nước nóng cùng cánh hoa hồng, trẫm muốn tắm cùng Nguyệt Nhi"
"Thần đi chuẩn bị ngay!"
Dạ Lan Phong đặt Dạ Nguyệt xuống, mặt đăm chiêu nhìn y. Gã đang nhìn thật rõ xem y có phải là con gã hay không.
"Phụ hoàng, mặt con có dính cái gì sao, tại sao người lại nhìn con lâu như vậy?"
"Không có gì"
Một tên thuộc hạ chạy vào, quỳ xuống bẩm báo: "Bệ hạ, nước tắm đã chuẩn bị xong"
Dạ Lan Phong bế Dạ Nguyệt lên, thủ thỉ: "Bây giờ Nguyệt Nhi ngoan, đi tắm với ta nhé!"
Dạ Lan Phong cũng cảm thấy hôm nay gã thật lạ. Gã năm nay 26 tuổi rồi mà gã chưa gặp cái trường hợp nào nó như cái trường hợp này. Đây là lần đầu tiên gã đối xử với người khác dịu dàng như thế. Gã cảm thấy như mình bị tẩu hỏa nhập ma vậy.
- ------------------------------------------------------------------------------
Đến bồn tắm...
Dạ Lan Phong thấy Dạ Nguyệt ngơ ngác thì ra vẻ làm mẫu: "Bây giờ con cởi quần áo ra rồi vào đây tắm với phụ hoàng"
Nói xong, hắn cũng cởi ra.
"Trùi ui, sao ta không phát hiện lão cha mình có cơ thể đẹp như thế nhể?"
Hệ thống: Bó tay.hết
Dạ Nguyệt cũng cởi ra, nhưng nhất quyết không để lộ cái "của quý" của y cho gã xem. Nếu như thế thì làm gì còn trinh tiết để mà đi gặp nhân viên hốt phân nữa chớ.
Mặc dù không nhìn thấy "cái ấy" của thằng con, nhưng nhìn được làn da trắng nõn cùng cơ thể mềm mại kia cũng đã khiến "cái ấy" của gã đứng thẳng lên. Nén d*c vọng, gã ngồi xuống bồn tắm, tiện tay bế y vào cùng. Y mở to đôi mắt ra vẻ thích thú, nhìn xung quanh.
"Con có thích tắm bồn không?"
"Thích ạ"
Nhìn thấy vẻ ngạc nhiên kia của y, Dạ Lan Phong đã biết y chưa tắm bồn lần nào.
"Con chưa từng tắm bồn lần nào?"
"Vâng ạ!"
"Tại sao?"
"Con không biết"
"Thế bình thường con tắm bằng gì?"
"Con tắm ở hồ"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất