Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 14: Thám Thính Tình Hình

Trước Sau
Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương thấy nữ nhi nói rõ ràng như thế, đúng là trên đoạn đường vừa qua họ cũng nhìn thấy sức khỏe của nữ nhi rất tốt nên lúc này chỉ có thể gật đầu.

“Vậy con đi cẩn thận, đi sớm về sớm!” Liễu Vân Lai lấy túi đựng mũi tên của mình ra, lấy hơn phân nữa mũi tên trong số đó đưa cho Liễu Nhứ.

“Phụ thân, nương, hai người tự chăm sóc chính mình, con đi một lát sẽ trở về.”

Liễu Nhứ đi được mấy bước lại chạy về: “Nương, người mau cắt chút vải, ngày mai cũng bó chân lại.”

Ban ngày trong xanh, ban đêm, sao trời lấp lánh, lúc này mặt trăng vừa tròn vừa lớn, hai người Liễu Thuận và Liễu Nhứ đi theo đường lớn đến huyện Dương Thành, tay Liễu Thuận còn cầm đuốc vì sợ không nhìn thấy đường đi mà ngã.

Với Liễu Nhứ mà nói, ngọn đuốc này không có tác dụng gì, vì mượn ánh sáng của mặt trăng, nàng có thể nhìn thấy rõ mặt đất, còn có thể tránh được cục đá nhỏ hay vũng bùn.

“Thúc, chúng ta đến Dương Thành nghe ngóng cái gì?” Liễu Nhứ thấy Dương Thành càng lúc càng gần, cảm giác bất an càng dâng cao nên lúc Liễu Thuận đề nghị muốn nàng đi chung, Liễu Nhứ mới lập tức đồng ý ngay.

“Trên đường đi đến đây, ta luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp lắm, ngoại trừ đoàn người của chúng ta thì không nhìn thấy một bóng dáng nào.”

“Ngoài ra còn có những thôn trang chúng ta đã đi qua, người ta bỏ chạy cũng quá sạch sẽ rồi. Cho nên ta cảm thấy chúng ta nên vào Dương Thành nghe ngóng.” Liễu Thuận nói.

“Ý của thúc là bách tín ở những thôn kia bỏ chạy cũng không phải chỉ vì thiếu nước sao?”



Liễu Thuận gật đầu: “Nếu chỉ vì thiếu nước, không thể nào có chuyện trống rỗng như thế, chắc chắn phải có nguyên nhân khác.”

Nơi mà đoàn người của họ dựng trại vốn dĩ đã gần Dương Thành, hai người họ đi cũng không quá nhanh nhưng đến Dương Thành còn chưa mất nửa canh giờ.

Lúc cách cổng thành một khoảng cách nhỏ, sợ bị tướng sĩ thủ thành phát hiện nên Liễu Thuận đã dập tắt bó đuốc. Thế nhưng Liễu Thuận hoàn toàn không ngờ vào ban đêm nhưng ở cổng thành vẫn còn nhiều đốm sáng.

Liễu Nhứ tinh mắt, nàng có thể nhìn thấy rất rõ ràng thì ra trước cổng thành có rất nhiều bách tín tập trung ở đó, những đốm sáng kia chính là đống lửa mà họ đốt lên.

Sao lại có nhiều người ở cổng thành đốt lửa như thế?

Càng khiến nàng nghi ngờ là vì sao toàn bộ bách tín ở đó đều là phụ nhân, thế mà nam tử trong số đó lại chỉ có ông lão với mái tóc hoa râm và trẻ con bước đi tập tễnh, nam tử là thanh niên trai tráng thì không thấy một người nào.

Từng tướng sĩ thủ thành cầm đao lớn, đám đông bách tín dựa sát vào nhau, tướng sĩ kia vung đao trong tay mình lên, ra lệnh cho bách tín lùi lại thì có người trong đám đông không e sợ mà khóc lóc cầu xin tướng sĩ thủ thành.

“Thúc, chuyện gì vậy? Sao lại có nhiều bách tín vây quanh cổng thành như vậy?” Liễu Nhứ không biết tình huống này là gì. Thị lực của Liễu Thuận không tốt bằng nàng nên Liễu Nhứ phải kể cho Liễu Thuận nghe những gì mình nhìn thấy, có ý để Liễu Thuận phân tích tình hình ở cổng thành là chuyện thế nào.

Đám đông bách tín ở đó đều là những cụ già và phụ nhân, trẻ nhỏ, kể cả thiếu niên mười mấy tuổi cũng không thấy một bóng nào, nhìn thế nào cũng thấy dường như trai tráng đã bị trưng binh rồi. Lẽ nào bách tín Dương Thành bỏ chạy là vì trưng binh? Vậy những người ở cổng thành lúc này là thế nào?

Liễu Thuận nói: “Nhứ Nhi, cháu ở đây, ta đi tìm người hỏi thăm tình hình.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau