Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 17: Tìm Đường Ra

Trước Sau
Hai người Liễu Nhứ và Liễu Thuận quay trở lại nơi đoàn người đóng trại.

Liễu Vân Lai và Lý Tam Nương lo lắng nữ nhi của mình chưa quay lại nên không dám ngủ, người trong thôn biết hai người họ đi nghe ngóng tin tức cũng thức chờ đợi tin tức, chỉ có một số người thật sự quá mệt mỏi, không chống đỡ nổi nữa mới chìm vào giấc ngủ.

Lúc hai người họ trở về, mọi người lập tức xông đến: “Thế nào rồi? Chúng ta có thể vào thành mua một ít đồ không?”

“Nhà ta sắp hết nuối rồi, nếu vào thành thì có thể bổ sung một chút…”

Mọi người lao nhao hỏi, Liễu Thuận cũng không biết trả lời người nào trước, vẫn là Liễu Tự Sơn lên tiếng: “Mọi người nghe Thuận Tử nói trước đã!”

Lúc này mọi người mới bắt đầu yên tĩnh lại.

Liễu Thuận và Liễu Nhứ thay phiên nhau kể rõ tình hình, tất cả mọi người rơi vào im lặng.

Bọn họ rất sợ! Thì ra nơi này đang trưng binh, mà còn mặc kệ người đến từ nơi nào, chỉ cần là thanh niên trai tráng thì đều bị bắt sung quân cả.

Ở thời đại này mà nói, việc nhập ngũ cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, không ai muốn đi chết cả.

“Thôn trưởng, vậy chúng ta phải làm sao?” Hán tử vừa hỏi rất cuống cuồng, sắp khóc rồi.

Trong nhà chỉ có một mình hắn là nhi tử, hắn còn chưa cưới vợ, bên cạnh còn một lão nương đã cao tuổi, nếu hắn bị bắt sung quân rồi, vậy mẹ hắn phải làm thế nào?

Mà không phải chỉ một mình hắn bối rối, mấy nhà có nam nhân cũng bắt đầu rối loạn, nếu trụ cột trong nhà đều bị bắt sung quân thì bọn họ còn có thể trốn ở đâu?



“Đừng hoảng hốt! Chúng ta đi vòng qua huyện Dương Thành là được.”

“Đúng vậy! Chúng ta không vào Dương Thành nữa mà đi vòng qua nó.”

“Không sai! Đi đường vòng.”

Lời này của Liễu Nhứ khiến trong lòng mọi người yên tâm hơn. Sau đó đoàn người lại bắt đầu nghiên cứu nên đi vòng thế nào…

Huyện Dương Thành chỉ là điểm đến đầu tiên của bọn họ, sau khi ra khỏi Dương Thành thì tiếp tục di chuyển đến Bồ Thành, mà muốn tới Bồ Thành thì phải đi qua Dương Thành.

Cho dù muốn đi đường vòng thì cũng phải đi qua cổng thành, sau đó đi dọc theo tường thành mấy chục dặm nữa, đi mấy chục dặm không phải vấn đề gì lớn, cái khó ở đây là nhóm của bọn họ đông người như vậy, lại còn mang theo xe đẩy, nếu như đến cổng thành sẽ gây ra sự chú ý, như vậy thì chỉ cần lính canh cửa thành không bị mù thì đều sẽ phát hiện ra bọn họ.

Nếu như họ đi vòng qua rừng cây hai bên thì cũng không ổn, mặc dù cỏ dại và bụi cây trong rừng đều đã chết héo rất nhiều nhưng vẫn rất rậm rạp. Chưa kể khoảng cách giữa các hàng cây rất sát nhau, người đi bộ thì còn len qua được, nhưng xe đẩy lại khó có thể đi qua được…….

"Vậy chúng ta chặt hết cây không phải được rồi sao?" Một người đàn ông đưa ra ý kiến.

Liễu Tự Sơn đều bị mấy người dân trong làng mình làm cho tức muốn chết rồi, nói: "Chặt cây sao? Đây là ý tưởng hay ho gì đây."

"Chặt cây cũng được, nhưng chặt mấy hàng cây thì cần bao nhiêu thời gian và công sức chứ? Mấy người tính xem nước và thức ăn trong tay mình có thể cầm cự được bao lâu?"

Tất cả mọi người đều im lặng không nói gì, không thể đi qua Dương Thành, chặt cây để đi qua đường núi cũng không được, vậy thì phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ sau khi rời khỏi thôn cũng là con đường chết sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau