Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 18: Nghĩ Cách
Liễu Thuận là người duy nhất trong thôn được đi học và có công danh, ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía ông ấy……
Liễu Thuận sợ mọi người suy nghĩ quá nhiều, sẽ đánh mất ý chí, cho nên an ủi nói: "Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, ta sẽ suy nghĩ xem có cách nào khác không."
"Không cần gấp, ông trời không tuyệt đường của con người, trước tiên hãy nghỉ ngơi để khôi phục sức lực đã, sau khi tìm ra cách mới có sức để đi về phía trước."
Mọi người đều mệt mỏi cả một ngày rồi, cho dù trong lòng có lo lắng thì cũng không nghĩ ra được cách gì, Liễu Thuận nói rất đúng, tốt nhất là nên nghỉ ngơi một chút để khôi phục sức lực trước.
Trời càng ngày càng tối, ánh trăng càng ngày càng sáng, dựa vào ánh trăng và đống lửa mà Liễu Thuận lục tung tất cả sách vở của mình, cuối cùng tìm được một con đường trong cuốn sổ du ký.
Cuốn sổ du ký này được viết bởi một vị cử nhân trẻ rất lâu trước kia. Trong sách có kể rằng có một năm ở phía Bắc của Khánh An xảy ra một trận ôn dịch, vị cử nhân đó nhận được thư từ gia đình của mình, nói rằng người trong nhà đang bệnh nguy kịch, đợi hắn trở về nhìn mặt lần cuối. Lúc hắn đi qua Dương Thành thì huyện Dương Thành đang bị phong tỏa chặt chẽ, không cho bất kỳ ai ra vào.
Cử nhân trẻ đó không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến ở nhà trong một thôn xóm gần đấy, thôn đó gọi là Giáp Tử, những người già trong thôn sống rất thọ, cho nên thôn đó còn được gọi là thôn Trường Thọ. Chủ nhân của quyển du ký này là người rất hào phóng, nhờ sự chỉ dẫn của ông cụ trong thôn mà hắn biết được ở cuối thôn có một ngọn núi, ở đó có một hang động xuyên qua núi, lối ra cách mấy chục dặm bên ngoài huyện Dương Thành, đi về phía tây chính là hướng đi Bồ Thành, phía Đông là hướng đi Kinh Thành.
Quyển du ký này được Liễu Thuận mua sau khi thi đỗ Đồng Sinh, lúc đó ông ấy đang tập trung để thi Tú Tài, nghe nói các đệ tử của các gia đình quý tộc sẽ đi du ngoại khắp nơi để nâng cao kiến thức và tầm nhìn của bản thân, có câu nói đọc vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường, hoàn cảnh nhà ông ấy không đủ điều kiện để cho ông ấy đi thưởng thức phong cảnh ở nhiều nơi, cho nên Liễu Thuận đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một quyển du ký nghe nói là của một vị án đầu viết vào nhiều năm trước.
Không ngờ ở đây lại có một trang hướng dẫn như vậy, thực sự giải quyết được nhu cầu cấp thiết của bọn họ. Chỉ cần tìm được thôn Giáp Tử kia, đi vòng qua hang động là có thể rời khỏi huyện Dương Thành và tiếp tục đi về phía Bồ Thành rồi.
Liễu Thuận lay tỉnh Liễu Tự Sơn, nói cho ông ấy nghe chuyện này, Liễu Tự Sơn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện ra vậy mà con trai mình đã tìm được đường đi khác.
Vị trí của thôn Giáp Tử ở đâu thì không rõ, nhưng trong cuốn du ký có ghi lại rằng thôn Giáp Tử này nằm cách huyện Dương Thành chưa đến 10 dặm, đường chính còn một con đường rẽ về phía Bắc, xung quanh không có thôn xóm nào khác cả, đứng dưới chân núi, ngoài thôn có một rừng tre rộng lớn, đi qua rừng tre có thể nhìn thấy một cây cầu đá, phong cảnh cực kỳ đẹp.
Liễu Thuận sợ mọi người suy nghĩ quá nhiều, sẽ đánh mất ý chí, cho nên an ủi nói: "Mọi người ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, ta sẽ suy nghĩ xem có cách nào khác không."
"Không cần gấp, ông trời không tuyệt đường của con người, trước tiên hãy nghỉ ngơi để khôi phục sức lực đã, sau khi tìm ra cách mới có sức để đi về phía trước."
Mọi người đều mệt mỏi cả một ngày rồi, cho dù trong lòng có lo lắng thì cũng không nghĩ ra được cách gì, Liễu Thuận nói rất đúng, tốt nhất là nên nghỉ ngơi một chút để khôi phục sức lực trước.
Trời càng ngày càng tối, ánh trăng càng ngày càng sáng, dựa vào ánh trăng và đống lửa mà Liễu Thuận lục tung tất cả sách vở của mình, cuối cùng tìm được một con đường trong cuốn sổ du ký.
Cuốn sổ du ký này được viết bởi một vị cử nhân trẻ rất lâu trước kia. Trong sách có kể rằng có một năm ở phía Bắc của Khánh An xảy ra một trận ôn dịch, vị cử nhân đó nhận được thư từ gia đình của mình, nói rằng người trong nhà đang bệnh nguy kịch, đợi hắn trở về nhìn mặt lần cuối. Lúc hắn đi qua Dương Thành thì huyện Dương Thành đang bị phong tỏa chặt chẽ, không cho bất kỳ ai ra vào.
Cử nhân trẻ đó không còn cách nào khác, chỉ đành phải đến ở nhà trong một thôn xóm gần đấy, thôn đó gọi là Giáp Tử, những người già trong thôn sống rất thọ, cho nên thôn đó còn được gọi là thôn Trường Thọ. Chủ nhân của quyển du ký này là người rất hào phóng, nhờ sự chỉ dẫn của ông cụ trong thôn mà hắn biết được ở cuối thôn có một ngọn núi, ở đó có một hang động xuyên qua núi, lối ra cách mấy chục dặm bên ngoài huyện Dương Thành, đi về phía tây chính là hướng đi Bồ Thành, phía Đông là hướng đi Kinh Thành.
Quyển du ký này được Liễu Thuận mua sau khi thi đỗ Đồng Sinh, lúc đó ông ấy đang tập trung để thi Tú Tài, nghe nói các đệ tử của các gia đình quý tộc sẽ đi du ngoại khắp nơi để nâng cao kiến thức và tầm nhìn của bản thân, có câu nói đọc vạn quyển sách không bằng đi một dặm đường, hoàn cảnh nhà ông ấy không đủ điều kiện để cho ông ấy đi thưởng thức phong cảnh ở nhiều nơi, cho nên Liễu Thuận đã bỏ ra một số tiền lớn để mua một quyển du ký nghe nói là của một vị án đầu viết vào nhiều năm trước.
Không ngờ ở đây lại có một trang hướng dẫn như vậy, thực sự giải quyết được nhu cầu cấp thiết của bọn họ. Chỉ cần tìm được thôn Giáp Tử kia, đi vòng qua hang động là có thể rời khỏi huyện Dương Thành và tiếp tục đi về phía Bồ Thành rồi.
Liễu Thuận lay tỉnh Liễu Tự Sơn, nói cho ông ấy nghe chuyện này, Liễu Tự Sơn mơ mơ màng màng tỉnh dậy, phát hiện ra vậy mà con trai mình đã tìm được đường đi khác.
Vị trí của thôn Giáp Tử ở đâu thì không rõ, nhưng trong cuốn du ký có ghi lại rằng thôn Giáp Tử này nằm cách huyện Dương Thành chưa đến 10 dặm, đường chính còn một con đường rẽ về phía Bắc, xung quanh không có thôn xóm nào khác cả, đứng dưới chân núi, ngoài thôn có một rừng tre rộng lớn, đi qua rừng tre có thể nhìn thấy một cây cầu đá, phong cảnh cực kỳ đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất