Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 2: Mệt Mỏi

Trước Sau
Liễu Thuận vội khuyên ngăn: “Cha, chúng ta vẫn nên đi tới phương nam thì hơn. Có nhiều người đi tới kinh thành như vậy, nếu như hoàng đế không sắp xếp được nhiều lưu dân như thế thì chờ đợi chúng ta sẽ là cái gì? Sung quân đã là lựa chọn tốt nhất, nếu như sắp xếp chúng ta đi đào đường, đào sông, đào mỏ thì phải làm sao bây giờ?”

Hai cha con thôn trưởng thương lượng một hồi, cuối cùng vẫn quyết định sẽ đi tới phía nam.

Mặt trời càng lúc càng lớn, lúc gió thổi qua làm bụi đất bay khắp nơi.

Lý Tam Nương chảy mồ hôi đầy đầu, tất cả phía sau lưng đều đã ướt đẫm, Liễu Duệ cũng không đi nổi, nhưng hắn nhìn mẫu thân và tỷ tỷ đang ra sức đẩy xe đẩy tay, hắn liền cắn môi kiên trì, không kêu than một tiếng nào.

Liễu Vân Lai ngồi không yên, nhìn con trai út sắp bị phơi nắng tới ngất đi, vợ con đẩy xe đẩy tay rơi mồ hôi như mưa còn thở hồng hộc, ông ấy không muốn để ý tới cái chân bị thương của mình nữa, lưu loát mà nhảy khỏi xe đẩy tay.

Lý Tam Nương hữu khí vô lực mà nói: “Ông nó, sao ông lại xuống dưới? Ta vẫn còn sức, ông cứ ngồi đi”

Nhìn thê tử không có sức lực nói chuyện, Liễu Vân Lai cực kỳ đau lòng “Tam Nương, để ta đẩy xe, như vậy thì bà sẽ nhẹ nhàng hơn”

Liễu Vân Lai nhìn nhi tử sắp không kiên trì nổi nói: “Duệ Nhi, con lên xe đẩy ngồi một lát đi, nghỉ ngơi một lúc rồi lại xuống.”

Liễu Vân Lai muốn tiếp nhận xe đẩy nhỏ, Lý Tam Nương thật sự rất mệt mỏi, cũng không cậy mạnh liền nhường lại xe cho trượng phu, còn mình thì đi đường vòng ra phía sau muốn giúp nữ nhi.

“Nhứ Nhi, con còn đẩy được không?”

Liễu Nhứ lúc này cả người đều bị mồ hôi làm ướt, muốn nói vẫn ổn, chỉ là mặt trời quá nóng làm nàng cảm thấy cả người khô nứt.



Liễu Nhứ nói với Lý Tam Nương đang muốn giúp nàng đẩy xe: “Nương, người lấy chút nước cho con, con khát quá”

Túi nước ở ngay phía sau cái sọt, Lý Tam Nương còn muốn đút cho nữ nhi, kết quả Liễu Nhứ cầm lấy nước nói: “Nương, để con tự uống”

Liễu Nhứ một bàn tay nắm lấy tay lái, một bàn tay cầm lấy túi nước uống hai ngụm xong liền đưa cho Lý Tam Nương, Lý Tam Nương cũng cẩn thận uống một ngụm liền nhanh chóng đóng chặt túi nước lại.

Dưới ánh mặt trời chói chang, mọi người lại đi hơn một canh giờ, mọi người đều vùi đầu đi tới, ngay cả sức lực để oán trách cũng không có.

Liên tục đi gần hai canh giờ, rốt cuộc có thể nghỉ một lát. Liễu Nhứ không cảm thấy quá mệt, nhưng nàng sắp bị phơi nắng đến khô luôn rồi.

Thể chất của người dân thôn Tiểu Hà đều không tệ lắm, đi gần hai canh giờ cũng chỉ có một người bị cảm nắng té xỉu mà thôi.

Cánh rừng rất um tùm, cây cối cao lớn xanh um, ánh mặt trời đều bị nhánh cây ngăn cách, khu rừng mát lạnh dường như không phải ở cùng một thế giới với bên ngoài.

Liễu Nhứ buông xe đẩy ra, bất chấp trên mặt đất bẩn thế nào, có thể có con kiến hay không, cả người đều nằm xuống.

Nàng muốn nằm đã rồi nói.

Không chỉ Liễu Nhứ không chú ý như thế, rất nhiều người trong thôn cũng đều như vậy. Mọi người đều quá mệt mỏi, thật vất vả có một nơi râm mát để nghỉ nên không rảnh lo nhiều như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau