Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 29: Vọng Sơn Bào Tử Mã
Đồ ăn ở thời hiện tại, sau khi nấu chín thêm chút muối thì có thể ăn được rồi, món thịt thơm phưng phức này, có ai mà chê chứ? Cũng chỉ có Liễu Nhứ không dám ăn.
“Chúng ta sắp đến lối ra rồi phải không? Ta cảm giác bên trong trở nên sáng sủa hơn rồi?”
“Hẳn là vậy, đúng như những gì bọn họ đã nói, đường hầm trở nên chật hẹp hơn.”
Cả đoàn người phí sức chín trâu hai hổ, vào đường hầm từ lối vào trên núi thôn Giáp Tử, một đường thuận lợi đi đến lối ra. Bọn họ lấy được xe và bao tải hành lý lớn ra ngoài, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ra khỏi đường hầm.
“Nhìn kìa, nho dại.” Khi mấy người lớn đang ngồi nghỉ ngơi, mấy đứa nhỏ không biết mỏi mệt chạy nhảy đùa giỡn, kéo những dây nho xanh mướt kia để chơi.
Không ngờ lối ra lại bị bao phủ bởi dây leo giống như lối vào, trên cành có vài chùm trái cây xanh tươi treo lủng lẳng. Mấy đứa nhỏ ngươi một quả ta một quả phân chia đồ ăn, mặc dù số lượng ít nhưng có còn hơn không, cũng xem như tăng thêm chút hương vị sảng khoái cho những ngày thường nhàm chán này.
“Thôn trưởng thúc, chúng nên nghỉ ngơi ở đây hay là đi tiếp?” Sau khi mọi người ngồi nghỉ ngơi một lúc, có người tò mò hỏi.
Liễu Tự Sơn thở dài: “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi, hôm nay chúng ta đã nghỉ ngơi cả ngày rồi, chuyện đi đường quan trọng hơn.
Bây giờ còn hơn hai canh giờ nữa trời sẽ tối, chúng ta hãy mang đồ đạc xuống chân núi trước, chờ đến khi hoàng hôn xuất hiện rồi mới cắm trại tại chỗ.
Dù leo dốc dễ dàng nhưng vẫn khiến người ta hơi mệt mỏi, còn đi xuống dốc thì lại khó khăn hơn leo dốc nhiều. Dù núi có trọc hơn nữa thì vẫn có cỏ dại và bụi cây nhỏ. Mọi người vẫn phải dọn để tạo một con đường, nhưng may mà chỉ là vài bụi cây nhỏ, cho nên chỉ cần dẫm lên mấy cái thì đường đi sẽ bằng phẳng hơn nhiều.
Chỉ là xe đẩy tay chứa đầu lương thực không thể đi xuống núi được, chỉ có thể giống như lúc vào hang động, bọn họ chuyển lương thực xuống trước rồi mới đẩy xe xuống.
Mọi người được chia làm ba nhóm, một nhóm người trông coi đồ đạc trên đỉnh núi, một nhóm người chuyển đồ đạc xuống dưới, một nhóm người trông chừng những đồ đạc vừa được khiêng xuống lưng chừng núi.
Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, từ xa có thể nhìn thấy con đường dưới chân núi, Liễu Nhứ thật sự hiểu được cái gì gọi là “Vọng sơn bào tử mã”, bọn họ còn chưa hoàn toàn đẩy xe đẩy tay xuống lưng chừng núi thì bầu trời đã bắt đầu tối rồi.
(*) Vọng sơn bào tử mã: Mắt thấy núi ở ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa.
Còn may, lưng chừng sườn núi có một số bậc thang nhỏ vững chắc giúp họ có thể dựng trại, sáng sớm ngày mai xuống núi cũng dễ dàng hơn.
Nhìn từ đỉnh núi xuống, những chấm đen như một đàn kiến, thật sự giống như suy nghĩ trong lòng Liễu Nhứ, đúng là đội quân lưu dân đang đi trên đường.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng trên đường vẫn có nhiều người đi lại.
Dương Thành là lối ra, đã bị phong tỏa, theo lý mà nói, ở đó hẳn là không có nhiều người như vậy chứ? Liễu Nhứ nghĩ mãi không hiểu, có phải còn có thành trấn nào khác có thể vòng qua Dương Thành hay không?
“Chúng ta sắp đến lối ra rồi phải không? Ta cảm giác bên trong trở nên sáng sủa hơn rồi?”
“Hẳn là vậy, đúng như những gì bọn họ đã nói, đường hầm trở nên chật hẹp hơn.”
Cả đoàn người phí sức chín trâu hai hổ, vào đường hầm từ lối vào trên núi thôn Giáp Tử, một đường thuận lợi đi đến lối ra. Bọn họ lấy được xe và bao tải hành lý lớn ra ngoài, phải tốn rất nhiều công sức mới có thể ra khỏi đường hầm.
“Nhìn kìa, nho dại.” Khi mấy người lớn đang ngồi nghỉ ngơi, mấy đứa nhỏ không biết mỏi mệt chạy nhảy đùa giỡn, kéo những dây nho xanh mướt kia để chơi.
Không ngờ lối ra lại bị bao phủ bởi dây leo giống như lối vào, trên cành có vài chùm trái cây xanh tươi treo lủng lẳng. Mấy đứa nhỏ ngươi một quả ta một quả phân chia đồ ăn, mặc dù số lượng ít nhưng có còn hơn không, cũng xem như tăng thêm chút hương vị sảng khoái cho những ngày thường nhàm chán này.
“Thôn trưởng thúc, chúng nên nghỉ ngơi ở đây hay là đi tiếp?” Sau khi mọi người ngồi nghỉ ngơi một lúc, có người tò mò hỏi.
Liễu Tự Sơn thở dài: “Chúng ta tiếp tục đi về phía trước đi, hôm nay chúng ta đã nghỉ ngơi cả ngày rồi, chuyện đi đường quan trọng hơn.
Bây giờ còn hơn hai canh giờ nữa trời sẽ tối, chúng ta hãy mang đồ đạc xuống chân núi trước, chờ đến khi hoàng hôn xuất hiện rồi mới cắm trại tại chỗ.
Dù leo dốc dễ dàng nhưng vẫn khiến người ta hơi mệt mỏi, còn đi xuống dốc thì lại khó khăn hơn leo dốc nhiều. Dù núi có trọc hơn nữa thì vẫn có cỏ dại và bụi cây nhỏ. Mọi người vẫn phải dọn để tạo một con đường, nhưng may mà chỉ là vài bụi cây nhỏ, cho nên chỉ cần dẫm lên mấy cái thì đường đi sẽ bằng phẳng hơn nhiều.
Chỉ là xe đẩy tay chứa đầu lương thực không thể đi xuống núi được, chỉ có thể giống như lúc vào hang động, bọn họ chuyển lương thực xuống trước rồi mới đẩy xe xuống.
Mọi người được chia làm ba nhóm, một nhóm người trông coi đồ đạc trên đỉnh núi, một nhóm người chuyển đồ đạc xuống dưới, một nhóm người trông chừng những đồ đạc vừa được khiêng xuống lưng chừng núi.
Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, từ xa có thể nhìn thấy con đường dưới chân núi, Liễu Nhứ thật sự hiểu được cái gì gọi là “Vọng sơn bào tử mã”, bọn họ còn chưa hoàn toàn đẩy xe đẩy tay xuống lưng chừng núi thì bầu trời đã bắt đầu tối rồi.
(*) Vọng sơn bào tử mã: Mắt thấy núi ở ngay trước mặt nhưng thực tế lại cách rất xa.
Còn may, lưng chừng sườn núi có một số bậc thang nhỏ vững chắc giúp họ có thể dựng trại, sáng sớm ngày mai xuống núi cũng dễ dàng hơn.
Nhìn từ đỉnh núi xuống, những chấm đen như một đàn kiến, thật sự giống như suy nghĩ trong lòng Liễu Nhứ, đúng là đội quân lưu dân đang đi trên đường.
Lúc này sắc trời đã tối, nhưng trên đường vẫn có nhiều người đi lại.
Dương Thành là lối ra, đã bị phong tỏa, theo lý mà nói, ở đó hẳn là không có nhiều người như vậy chứ? Liễu Nhứ nghĩ mãi không hiểu, có phải còn có thành trấn nào khác có thể vòng qua Dương Thành hay không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất