Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 484: Cha Có Cách
Mặc dù trời mới tờ mờ sáng, nhưng có rất nhiều người muốn đi ra khỏi thành. Liễu Vân Lai vừa ra khỏi thành, đã nhìn thấy người đánh xe đang đứng đợi cách đó mấy chục mét. Nhìn thấy cả nhà họ đi ra, hắn lập tức vẫy tay ra hiệu với họ.
"Huynh đệ, cuối cùng mọi người cũng ra rồi, ta còn sợ mọi người không đến đấy." Hôm qua sau khi thống nhất thời gian, cả buổi chiều hôm đó hắn đều không tiếp vị khách nào cả, đang vui mừng vì bản thân đã quyết định đúng đắn, lại phát hiện ra bản thân mình quên thu tiền đặt cọc.
Phủ thành lớn như vậy, lại quên không lấy tiền đặt cọc, hắn thật sự lo lắng đến mức không ngủ được, sợ Liễu Vân Lai đổi ý mà không đến nữa. Cho nên sáng sớm hắn đã bắt đầu đến đây canh cổng thành, hi vọng Liễu Vân Lai sẽ sớm xuất hiện.
"Lão ca, huynh sợ gì chứ, ta nói lời giữ lời, nếu đã nói muốn đi huyện Tuyên Ninh vậy thì chắc chắn sẽ đi Tuyên Ninh. À, huynh đã cho bò ăn chưa? Chúng ta xuất phát ngay đi."
Liễu Vân Lai chưa từng nghĩ đến việc đổi ý, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích, sau đó đề nghị lên đường ngay lập tức.
Lão hán đánh xe cũng sốt ruột muốn về nhà, những lời này rất hợp ý hắn, vội vàng cùng Liễu Vân Lai đặt đồ đạc lên xe bò, đợi cả nhà Liễu Vân Lai đều lên xe, lập tức đánh xe lên đường.
Chiếc xe bò này không có mái che, cũng may mấy ngày nay đang là mùa hè, trời sáng sớm cũng không quá lạnh.
Những cuộn vải mua trước đó đã trở thành chức đệm tự nhiên của họ, chiếc chuông bò kêu leng keng, mỗi bước đi để lại phía sau một đám bụi. Phủ thành Tuyên Hoá rộng lớn theo từng bước tiến về phía trước của xe bò cũng dần trở lên mờ ảo, rồi biến mất.
Tốc độ chạy của xe bò cũng không nhanh, lắc lư lắc lư, mãi đến trưa mới đi được nửa đường.
Mọi người cũng không vội vã lên đường, con bò cũng cần phải nghỉ ngơi, mọi người quyết định ngồi dưới bóng cây ven đường đề nghỉ, người đánh xe bò đã ăn hết lương khô từ lâu rồi, Liễu Vân Lai nghe tiếng réo phát ra từ bụng của ông ấy thì lập tức hào phóng chia bánh bao hấp buổi sáng cho ông ấy.
Bò ăn cỏ, người ăn bánh bao, khung cảnh này lại hài hòa đến bất ngờ.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, người no bụng, bò cũng ăn uống no rồi, họ lại tiếp tục lên đường.
Tiếng chuông trên cổ con bò kêu leng keng leng keng, từ từ từ từ tiến về phía trước, dù tốc độ có chậm đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ về đến đích.
Mặt trời nóng nóng đến mức khiến Liễu Nhứ phải là một chiếc mũ rơm từ cỏ và cành cây để che nắng.
Đến giờ thân một khắc, xe bò đã vững chắc dừng lại bên ngoài thành Tuyên Ninh. Như thường lệ, ngoài cổng thành vẫn có một hàng dài người đang xếp hàng, vẫn có lính canh nghiêm ngặt kiểm tra người ra và vào thành.
Nhà của lão hán đánh xe ở thôn gần đó, cho nên không muốn xếp hàng vào thành, Liễu Vân Lai cũng không làm khó ông ấy, sau khi tính tiền xong thì để ông ấy về trước.
"Cha, nơi này có phải kiểm tra hộ tịch không? Con và Duệ Nhi có thể vào được không?" Từ trải nghiệm lần trước ở phủ thành, lúc này Liễu Nhứ cảm thấy có chút lo lắng.
Không ngờ, Liễu Vân Lai hơi nghiêng đầu nhìn viên quan đứng canh ở phía trước, lập tức mỉm cười nói: "Đừng lo, cha có cách."
Dáng vẻ ông ấy tràn đầy tự tin, để lại ba người phía sau với vẻ mặt bối rối, nhưng mà Liễu Vân Lai đã đi xếp hàng rồi, mấy người họ còn biết làm gì nữa? Lập tức đi theo ông ấy.
Khi đến lượt họ, Liễu Nhứ lo lắng đến mức cả người đều cảm thấy căng thẳng. Lúc ở phủ thành, nàng con có thể nói là muốn đi chỗ quan phủ báo án, nhưng ở huyện thành thì biết làm thế nào bây giờ? nhưng dù hôm nay có muốn ở lại trong huyện hay không thì đây cũng là con đường duy nhất để quay lại thị trấn Lê Hoa.
"Huynh đệ, cuối cùng mọi người cũng ra rồi, ta còn sợ mọi người không đến đấy." Hôm qua sau khi thống nhất thời gian, cả buổi chiều hôm đó hắn đều không tiếp vị khách nào cả, đang vui mừng vì bản thân đã quyết định đúng đắn, lại phát hiện ra bản thân mình quên thu tiền đặt cọc.
Phủ thành lớn như vậy, lại quên không lấy tiền đặt cọc, hắn thật sự lo lắng đến mức không ngủ được, sợ Liễu Vân Lai đổi ý mà không đến nữa. Cho nên sáng sớm hắn đã bắt đầu đến đây canh cổng thành, hi vọng Liễu Vân Lai sẽ sớm xuất hiện.
"Lão ca, huynh sợ gì chứ, ta nói lời giữ lời, nếu đã nói muốn đi huyện Tuyên Ninh vậy thì chắc chắn sẽ đi Tuyên Ninh. À, huynh đã cho bò ăn chưa? Chúng ta xuất phát ngay đi."
Liễu Vân Lai chưa từng nghĩ đến việc đổi ý, nhưng vẫn bình tĩnh giải thích, sau đó đề nghị lên đường ngay lập tức.
Lão hán đánh xe cũng sốt ruột muốn về nhà, những lời này rất hợp ý hắn, vội vàng cùng Liễu Vân Lai đặt đồ đạc lên xe bò, đợi cả nhà Liễu Vân Lai đều lên xe, lập tức đánh xe lên đường.
Chiếc xe bò này không có mái che, cũng may mấy ngày nay đang là mùa hè, trời sáng sớm cũng không quá lạnh.
Những cuộn vải mua trước đó đã trở thành chức đệm tự nhiên của họ, chiếc chuông bò kêu leng keng, mỗi bước đi để lại phía sau một đám bụi. Phủ thành Tuyên Hoá rộng lớn theo từng bước tiến về phía trước của xe bò cũng dần trở lên mờ ảo, rồi biến mất.
Tốc độ chạy của xe bò cũng không nhanh, lắc lư lắc lư, mãi đến trưa mới đi được nửa đường.
Mọi người cũng không vội vã lên đường, con bò cũng cần phải nghỉ ngơi, mọi người quyết định ngồi dưới bóng cây ven đường đề nghỉ, người đánh xe bò đã ăn hết lương khô từ lâu rồi, Liễu Vân Lai nghe tiếng réo phát ra từ bụng của ông ấy thì lập tức hào phóng chia bánh bao hấp buổi sáng cho ông ấy.
Bò ăn cỏ, người ăn bánh bao, khung cảnh này lại hài hòa đến bất ngờ.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, người no bụng, bò cũng ăn uống no rồi, họ lại tiếp tục lên đường.
Tiếng chuông trên cổ con bò kêu leng keng leng keng, từ từ từ từ tiến về phía trước, dù tốc độ có chậm đến đâu thì cuối cùng vẫn sẽ về đến đích.
Mặt trời nóng nóng đến mức khiến Liễu Nhứ phải là một chiếc mũ rơm từ cỏ và cành cây để che nắng.
Đến giờ thân một khắc, xe bò đã vững chắc dừng lại bên ngoài thành Tuyên Ninh. Như thường lệ, ngoài cổng thành vẫn có một hàng dài người đang xếp hàng, vẫn có lính canh nghiêm ngặt kiểm tra người ra và vào thành.
Nhà của lão hán đánh xe ở thôn gần đó, cho nên không muốn xếp hàng vào thành, Liễu Vân Lai cũng không làm khó ông ấy, sau khi tính tiền xong thì để ông ấy về trước.
"Cha, nơi này có phải kiểm tra hộ tịch không? Con và Duệ Nhi có thể vào được không?" Từ trải nghiệm lần trước ở phủ thành, lúc này Liễu Nhứ cảm thấy có chút lo lắng.
Không ngờ, Liễu Vân Lai hơi nghiêng đầu nhìn viên quan đứng canh ở phía trước, lập tức mỉm cười nói: "Đừng lo, cha có cách."
Dáng vẻ ông ấy tràn đầy tự tin, để lại ba người phía sau với vẻ mặt bối rối, nhưng mà Liễu Vân Lai đã đi xếp hàng rồi, mấy người họ còn biết làm gì nữa? Lập tức đi theo ông ấy.
Khi đến lượt họ, Liễu Nhứ lo lắng đến mức cả người đều cảm thấy căng thẳng. Lúc ở phủ thành, nàng con có thể nói là muốn đi chỗ quan phủ báo án, nhưng ở huyện thành thì biết làm thế nào bây giờ? nhưng dù hôm nay có muốn ở lại trong huyện hay không thì đây cũng là con đường duy nhất để quay lại thị trấn Lê Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất