Xuyên Qua Chạy Nạn, Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu
Chương 486: Buồn Bã
Liễu Vân Lai cũng không có ý định giấu diếm, lập tức chậm rãi giải thích.
Liễu Duệ cảm thấy khổ sở khi biết rằng cha bởi vì sự mất tích của mình mà ngày đêm đều đi theo người của huyện nha tuần tra, chỉ mong có thể sớm biết được tin tức của mình.
Đặc biệt là trên đường đi Lý Tam Nương còn nhắc đến việc bản thân bà ấy bởi vì quá đau buồn mà suốt ngày phải nằm ở trên giường khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Duệ càng thêm khó chịu.
Trong lòng hắn không ngừng mắng bản thân quá ngu ngốc. Người ta nói gì cũng tin, đều là do hắn quá ngu ngốc mới khiến cha nương phải đau buồn như vậy, khiến cho tỷ tỷ bởi vì bản thân mà bị thương, tất cả những điều này chỉ là vì thằng bé đã tin nhầm người.
Tâm trạng của Liễu Duệ lập tức trở nên buồn rầu, Liễu Nhứ cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, chuyện này có lẽ sẽ trở thành tâm bệnh trong lòng của đệ đệ.
Mặc dù nàng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào, còn Lý Tam Nương và Liễu Vân Lai không nói nữa khi nhận thấy tâm trạng buồn bã của nhi tử.
Cả hai người họ đều là người không biết cách ăn nói, cho nên không biết an ủi thế nào. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng động phát ra từ bên ngoài, thì bầu không khí trong căn phòng trọ nhỏ trở nên yên lặng đến lạ thường.
“Duệ Nhi.”
“Nhứ Nhi cha..……‘’
Liễu Vân Lai vốn định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào…….
Bầu không khí xấu hổ kéo dài một lúc lâu, Liễu Nhứ cố gắng chuyển chủ đề nói: "Cha, nương, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Xem huyện thành và phủ thành có gì khác nhau nhé."
Lý Tam Nương và Liễu Vân Lai nhanh chóng đồng ý nói: "Đúng vậy, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
"Duệ Nhi, tối nay con muốn ăn gì?"
Liễu Duệ còn đang đắm chìm trong tâm trạng chán nản của bản thân, giật mình nghĩ sao đột nhiên lại nói muốn ra ngoài ăn tối rồi?
“Con…....”
Hắn vẫn chưa đói bụng mà!
Liễu Nhứ còn nói thêm: "Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta có cơ hội ra ngoài đi dạo và mua đồ, sau khi về nhà, một ngày ba bữa đều phải ăn cơm ở nhà, đệ nhanh nghĩ xem nên đi ăn gì đi."
"Hoặc là chúng ta vừa đi dạo vừa nghĩ?"
Ừm…….Cảm xúc của trẻ con đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Liễu Duệ nhanh chóng bị những lời này của Liễu Nhứ thu hút, hiện giờ trong lòng chỉ muốn biết huyện thành này có điều gì thú vị, tâm trạng buồn bã trước đó lập tức tan biến.
Huyện Tuyên Ninh không lớn, trong mắt của Liễu Nhứ, có lẽ quy mô của huyện này còn không sánh được với những thị trấn nhỏ thịnh vượng ở tương lai.
Mà nàng, đã đến huyện thành hai lần.
Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên bước vào huyện thành xa lạ này, lúc đó họ vừa mới từ quê hương bị thiên tai truyền đến định cư ở thị trấn Lê Hoa.
Cả thôn với hàng chục hộ gia đình trong đó bao gồm cả gia đình nàng, đều sống trong những căn lều gỗ đơn sơ, khó có thể che chắn mưa gió.
Họ đến phường gạch trong huyện hỏi mua gạch để xây nhà, cũng vì chuyến đi này mà họ từ trong miệng của quản sự phường gạch biết được tin ở trấn Lê Hoa cũng đang chuẩn bị khai trương phường gạch.
Trong những tháng mùa đông lạnh giá, rất nhiều thanh niên trai tráng trong thôn Tiểu Hà đều đến làm việc trong phường gạch ở thị trấn Lê Hoa, kiếm được tiền, số tiền đó cũng là số tiền đầu tiên sau khi họ đến định cư ở Tuyên Hoá. Nhờ khoản thu nhập này mà những gia đình nghèo khó và rách rưới đã mua được lương thực cho mùa đông, khiến họ không bị chết đói.
Liễu Duệ cảm thấy khổ sở khi biết rằng cha bởi vì sự mất tích của mình mà ngày đêm đều đi theo người của huyện nha tuần tra, chỉ mong có thể sớm biết được tin tức của mình.
Đặc biệt là trên đường đi Lý Tam Nương còn nhắc đến việc bản thân bà ấy bởi vì quá đau buồn mà suốt ngày phải nằm ở trên giường khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Liễu Duệ càng thêm khó chịu.
Trong lòng hắn không ngừng mắng bản thân quá ngu ngốc. Người ta nói gì cũng tin, đều là do hắn quá ngu ngốc mới khiến cha nương phải đau buồn như vậy, khiến cho tỷ tỷ bởi vì bản thân mà bị thương, tất cả những điều này chỉ là vì thằng bé đã tin nhầm người.
Tâm trạng của Liễu Duệ lập tức trở nên buồn rầu, Liễu Nhứ cũng không biết nên an ủi hắn như thế nào, chuyện này có lẽ sẽ trở thành tâm bệnh trong lòng của đệ đệ.
Mặc dù nàng cảm thấy đau lòng, nhưng cũng không biết phải an ủi thế nào, còn Lý Tam Nương và Liễu Vân Lai không nói nữa khi nhận thấy tâm trạng buồn bã của nhi tử.
Cả hai người họ đều là người không biết cách ăn nói, cho nên không biết an ủi thế nào. Ngoại trừ thỉnh thoảng có tiếng động phát ra từ bên ngoài, thì bầu không khí trong căn phòng trọ nhỏ trở nên yên lặng đến lạ thường.
“Duệ Nhi.”
“Nhứ Nhi cha..……‘’
Liễu Vân Lai vốn định nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói như thế nào…….
Bầu không khí xấu hổ kéo dài một lúc lâu, Liễu Nhứ cố gắng chuyển chủ đề nói: "Cha, nương, chúng ta ra ngoài đi dạo nhé? Xem huyện thành và phủ thành có gì khác nhau nhé."
Lý Tam Nương và Liễu Vân Lai nhanh chóng đồng ý nói: "Đúng vậy, chúng ta ra ngoài đi dạo đi."
"Duệ Nhi, tối nay con muốn ăn gì?"
Liễu Duệ còn đang đắm chìm trong tâm trạng chán nản của bản thân, giật mình nghĩ sao đột nhiên lại nói muốn ra ngoài ăn tối rồi?
“Con…....”
Hắn vẫn chưa đói bụng mà!
Liễu Nhứ còn nói thêm: "Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta có cơ hội ra ngoài đi dạo và mua đồ, sau khi về nhà, một ngày ba bữa đều phải ăn cơm ở nhà, đệ nhanh nghĩ xem nên đi ăn gì đi."
"Hoặc là chúng ta vừa đi dạo vừa nghĩ?"
Ừm…….Cảm xúc của trẻ con đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh.
Liễu Duệ nhanh chóng bị những lời này của Liễu Nhứ thu hút, hiện giờ trong lòng chỉ muốn biết huyện thành này có điều gì thú vị, tâm trạng buồn bã trước đó lập tức tan biến.
Huyện Tuyên Ninh không lớn, trong mắt của Liễu Nhứ, có lẽ quy mô của huyện này còn không sánh được với những thị trấn nhỏ thịnh vượng ở tương lai.
Mà nàng, đã đến huyện thành hai lần.
Nàng vẫn còn nhớ lần đầu tiên bước vào huyện thành xa lạ này, lúc đó họ vừa mới từ quê hương bị thiên tai truyền đến định cư ở thị trấn Lê Hoa.
Cả thôn với hàng chục hộ gia đình trong đó bao gồm cả gia đình nàng, đều sống trong những căn lều gỗ đơn sơ, khó có thể che chắn mưa gió.
Họ đến phường gạch trong huyện hỏi mua gạch để xây nhà, cũng vì chuyến đi này mà họ từ trong miệng của quản sự phường gạch biết được tin ở trấn Lê Hoa cũng đang chuẩn bị khai trương phường gạch.
Trong những tháng mùa đông lạnh giá, rất nhiều thanh niên trai tráng trong thôn Tiểu Hà đều đến làm việc trong phường gạch ở thị trấn Lê Hoa, kiếm được tiền, số tiền đó cũng là số tiền đầu tiên sau khi họ đến định cư ở Tuyên Hoá. Nhờ khoản thu nhập này mà những gia đình nghèo khó và rách rưới đã mua được lương thực cho mùa đông, khiến họ không bị chết đói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất