Chương 101
Theo như lời Chung Linh vậy, mặc dù chỉ là đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ đỉnh có tư cách dự thi. Nhưng Kiếm Viện bên này nhân số tham gia thi đấu vẫn đạt tới hơn 68 người như cũ.
Vòng thứ nhất, 68 người báo danh được phân biệt chia ra trên mười cái lôi đài, bắt đầu bảy người một tổ, đấu hỗn chiến. Mỗi một tòa lôi đài chỉ lấy một người thắng lợi.
Đợt thứ hai, mười người thắng lợi thông qua rút thăm, hai người một tổ đối chiến với nhau.
Vòng thứ ba, năm người thắng lợi hỗn chiến trên cùng một lôi đài, lấy hai người đứng đầu.
Ngay từ khi thi đấu bắt đầu, tầm mắt của Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn truy đuổi theo nam chính. Không thể không nói, làm nam chính của quyển tiểu thuyết này, làm một kiếm tu, thực lực của Lam Vũ Minh thật sự vô cùng không tệ. Kiếm trong tay gã tựa như có linh hồn, mỗi chiêu mỗi thức đều làm người ta tấm tắc bảo lạ.
"Xem ra, lần này hạng đầu thuộc về Lam sư huynh rồi." Nhìn Lam Vũ Minh trên lôi đài đại sát tứ phương, vòng thứ nhất đã trực tiếp đánh sáu đối thủ khác xuống đài, Đổng Phong mang vẻ mặt sùng bái mà nói.
“Hừ!” Nhìn thấy thân ảnh Lam Vũ Minh, Kiều Thụy khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
“Lam sư huynh kiếm pháp xác thực không tồi!” Kiếm thuật của nam chính thật sự rất tinh vi, cũng khó trách, nhiều nữ nhân như vậy đều tre già măng mọc mà khuynh đảo vì gã!
“Lam sư huynh là người đứng đầu Kiếm Viện, muốn đoạt được hai hạng đầu, hẳn là dễ như trở bàn tay!” Đối với vị nhân vật truyền kỳ của Kiếm Viện này, Mộng Phỉ cũng có nghe qua.
"Nhưng ta thấy hạng nhì Kiếm Viện không dễ tuyển chọn cho lắm." Nói đến đây, Chung Linh nhìn về phía giữa sân.
Giờ phút này đã tiến hành tới vòng thứ ba, trong sân còn lại ba người, phân biệt là Lam Vũ Minh, Vu Thanh U và Phùng Địch.
“Đúng vậy, ba người này đã đánh nửa canh giờ.” Nhìn lôi đài bên kia, Mộng Phỉ cũng cảm thấy quyết đấu cuối cùng này, thời gian có hơi dài quá.
“Ta nghe nói, một năm trước Lam sư huynh và Vu sư huynh đi Ngọc Hà sơn tìm bảo bối, kết quả, hai người mắc mưu bị một Trận Pháp Sư lợi hại vây trong Sát trận, hai người tiêu mất nửa năm thời gian mới từ trong Sát trận đi ra. Nghe nói, sau khi ra tới hai người đều bị trọng thương. Lam sư huynh điều dưỡng hai, ba tháng, Vu sư huynh điều dưỡng hơn nửa năm, trước đó không lâu mới vừa chuyển biến tốt đẹp!” Đổng Phong mở miệng, nói ra tin tức.
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua chuyện này, xem ra, hai vị sư huynh bị thương, đối với thi đấu hôm nay của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút ảnh hưởng!” Mộng Phỉ gật đầu, cũng cảm thấy Vu Thanh U hôm nay lực bất tòng tâm, có liên quan đến việc bị thương trước đây.
“Ồ? Còn có việc này sao?” Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi.
“Ngươi và Kiều sư đệ bế quan, tất nhiên là không biết!” Liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Chung Linh theo lý thường mà nói.
Nghe vậy, Kiều Thụy sờ sờ cái mũi, tâm nói: Bọn họ sao có thể không biết, Sát trận kia chính là bọn họ bày mà!
Tuy đánh thực sự có chút vất vả, nhưng cuối cùng, Kiếm Viện đệ nhất và đệ nhị vẫn là Lam Vũ Minh và Vu Thanh U, có thể nói, giống như giả thiết trong nguyên tác như đúc!
Thi đấu kiếm thuật xuất sắc kết thúc, mọi người cũng sôi nổi rời đi.
“Kiều Thụy, ngày mai là thi đấu của Võ Viện, ta sẽ mang theo sư huynh đệ bên Đan Viện của ta đi xem ngươi thi đấu, ngươi phải cố lên đó nha!” Trước khi đi, Đổng Phong cười cổ vũ Kiều Thụy.
“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ đi xem Kiều sư đệ thi đấu!” Nhìn Kiều Thụy, Mộng Phỉ và Chung Linh cười nói.
“Ưm, ta…. ta sẽ toàn lực ứng phó!” Kiều Thụy gật đầu, nghiêm túc mà nói.
“Đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy, tận lực là được!” Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà nhìn ái nhân, hắn cười nói.
“Dạ.” Kiều Thụy nhẹ nhàng gật đầu, y vẫn rất hy vọng mình có thể lấy được hạng nhì, lấy được tư cách tham gia cuộc thi bốn nước.
Ngày hôm sau, thi đấu của Võ Viện.
Sáng sớm, Liễu Thiên Kỳ đã mang theo Kiều Thụy cùng nhau đi tới Võ Viện, tham gia báo danh, lấy thẻ số.
Võ Viện bên này yêu cầu không khác Kiếm Viện là bao, cũng quy định, cần thiết phải là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ đỉnh mới có thể dự thi. Bởi vì Võ Viện bên này nhân số đông đảo, cho nên, nhân số dự thi đạt tới hơn 89 người.
Vòng thứ nhất là chín người hỗn chiến, trên mười cái lôi đài, lấy một người thắng lợi, trình tự cũng giống bên Kiếm Viện.
Tu sĩ tham gia tỷ thí vừa lên đài, đôi mắt Liễu Thiên Kỳ liền gắt gao mà nhìn chằm chằm Tiểu Thụy của mình.
Kiều Thụy lấy được số thẻ là tám, cho nên, Kiều Thụy lên lôi đài thứ tám. Ngoại trừ Kiều Thụy ra, tám võ tu này đều là học viên cũ trong Võ Viện, có hai tu sĩ đã ở Võ Viện được ba mươi mấy năm.
“Tân sinh thế mà cũng dám báo danh à?” Nhìn thấy Kiều Thụy, một lão sinh không khỏi bĩu môi.
“Vương sư huynh, ngươi đừng xem thường Kiều sư đệ, Kiều sư đệ chính là anh sáng mới của Võ Viện chúng ta đó!” Người nói lời này không ai khác, đúng là Cổ Đằng trước kia đã cùng Kiều Thụy giao thủ.
“Ồ? Phải không?” Nghe vậy, Vương Duyệt từ trên xuống dưới mà đánh giá Kiều Thụy một phen.
“Lát nữa, còn thỉnh hai vị sư huynh chỉ giáo nhiều hơn!” Kiều Thụy cúi đầu, lễ phép mà nói.
“Được thôi!” Vương Duyệt lạnh lùng cong cong khóe miệng, gã thấy vui vẻ. Yên tâm, ta sẽ là người đầu tiên đưa ngươi xuống lôi đài.
“Coooong……” viện trưởng Béo gõ vào phía đồng la. “Thi đấu bắt đầu.”
Nghe được viện trưởng hô bắt đầu, người trên lôi đài lập tức đề phòng đối thủ bên cạnh.
Kiều Thụy bày ra tư thế phòng hộ, y còn chưa xác định mục tiêu muốn công kích, nắm tay của Vương Duyệt đã công kích lại đây.
“Kiều sư đệ, để ta đưa ngươi xuống đài đi!”
“Được nha, vậy để ta tới lĩnh giáo một chút quyền pháp của Vương sư huynh!” Nói rồi, Kiều Thụy nghiêng đầu, tránh thoát quyền đầu tiên của đối phương. Y phất tay, trả ngược về một quyền.
“Tiểu tử khá đó!” Tránh thoát một quyền này của Kiều Thụy, Vương Duyệt chính thức cùng Kiều Thụy đối đầu.
Bởi vì đối phương là lão làng ở học viện Thánh Đô nhiều năm, thực lực với mình lại đồng cấp. Cho nên, gặp được đối thủ như Vương Duyệt, Kiều Thụy vô cùng hưng phấn. Y cảm thấy sức mạnh của hai người ngang nhau, có thể vui vẻ đánh một trận.
Vương Duyệt liên tiếp lại tung ra mấy quyền, nhưng vài quyền đều đánh hụt, không chút nào thương tổn được đến Kiều Thụy. Bị đối phương khơi dậy chiến ý, Kiều Thụy giống như mãnh hổ, một quyền một quyền công kích về phía Vương Duyệt, chiêu thức đánh rất nhanh, cũng rất dữ dội.
Liễu Thiên Kỳ đứng dưới đài, nhìn chằm chằm vào tình huống của Kiều Thụy.
"Người đối chiến với Kiều sư đệ là Vương Duyệt, là lão sinh ở Võ Viện, ở Võ Viện đã hơn ba mươi năm, là Trúc Cơ hậu kỳ. Cùng Kiều sư đệ cũng coi như là lực lượng ngang nhau!” Nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh, Mộng Phỉ thấp giọng giới thiệu.
“Ta thấy, Vương sư huynh không phải là đối thủ của Kiều sư đệ!” Tuy rằng hai người mới vừa đánh không được mấy chiêu, nhưng Chung Linh cũng đã nhìn ra, Vương Duyệt rõ ràng không địch lại Kiều Thụy.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Kiều Thụy tương đối lợi hại!” Đổng Phong gật đầu, cũng cho rằng như vậy.
Híp mắt nhìn hai người đang thi đấu, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày. “Ta thấy Vương Duyệt kia không phải người tốt lành gì!”
Liễu Thiên Kỳ lo lắng không phải Kiều Thụy đánh không lại đối phương, mà là sợ đối phương âm thầm xuống tay, thương tổn Tiểu Thụy.
“Liễu sư đệ là sợ đối phương âm thầm xuống tay sao?” Bộ dáng Liễu Thiên Kỳ đề phòng, làm Mộng Phỉ cũng đề phòng lên.
“Hy vọng hắn sẽ không!” Nếu gã dám thương tổn Tiểu Thụy, nhất định phải đem gã đi bầm thây vạn đoạn.
“Phụt!” Vương Duyệt nghiêng đầu,hộc ra một búng máu, nhìn về phía đối thủ của mình.
“Vương sư huynh, ngươi vẫn nên tự mình xuống đài đi!” Nhìn người đã bị mình đả thương, Kiều Thụy ý bảo đối phương xuống đài.
“Nằm mơ!” Nói rồi, Vương Duyệt lại một lần công kích về phía Kiều Thụy.
“Hây!” Kiều Thụy hét lớn một tiếng, huy quyền, cùng đối phương tung một quyền vào nhau.
Cánh tay vừa lật, Vương Duyệt đột nhiên đánh ra một cây độc châm về phía mặt Kiều Thụy!
“A……” Kiều Thụy kinh hô ra tiếng, còn chưa kịp trốn tránh, độc châm kia lại dừng ngay trước mắt y. Kiều Thụy nhìn cái tay bắt lấy ngân châm kia, y chậm rãi xoay qua, theo tay nhìn về ái nhân đang đứng bên cạnh.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy là Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Dừng lại!” viện trưởng Béo quát to một tiếng, mười lôi đài đều ngừng cuộc đấu lại.
“Sao lại thế này? Sao viện trưởng Võ Viện đột nhiên kêu ngừng vậy?”
“Đúng vậy, đây là có chuyện gì nhi?”
“Ai biết!”
Lập tức, dưới đài truyền đến giọng chúng tu sĩ nghị luận sôi nổi.
“Liễu Thiên Kỳ, ai cho phép ngươi đi lên?” viện trưởng béo phi thân, bay thẳng về lôi đài thứ tám bên này.
“Sư bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hành lễ, đưa độc châm trong tay qua.
Viện trưởng béo nhận lấy độc châm, sắc mặt xanh mét mà nhìn về phía Vương Duyệt.
“Viện trưởng, ta…. ta chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, Kiều sư đệ hắn ra tay quá ác độc, ta cũng không còn cách nào!” Vương Duyệt vội vàng biện giải.
“Ngươi….ngươi có cần nói hươu nói vượn vậy không! Ta căn bản là chưa dùng toàn lực, sao lại là ra tay ác độc chứ?” Kiều Thụy trừng mắt nhìn đối phương, quá giận mà phản bác.
“Đánh không lại, sợ chết có thể nhận thua, có thể tự mình xuống đài. Lấy loại đồ vật này ám toán đồng môn, quả thực là làm mất mặt Võ Viện ta. Xuống đài, hủy bỏ tư cách thi đấu của ngươi!” viện trưởng béo lạnh giọng mở miệng, ý bảo đối phương xuống đài.
“Dạ!” Vương Duyệt hung hăng liếc xéo Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ một cái, gã phẫn hận mà đi xuống lôi đài.
“Đa tạ sư bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói tạ.
“Được rồi, đây là đấu lôi đài, ngươi cũng đi xuống đi!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, viện trưởng béo bất đắc dĩ mà nói.
“Dạ, sư bá!” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ thả người phi xuống lôi đài.
“Tiếp tục!” viện trưởng béo hô một tiếng tiếp tục, cũng xuống đài.
“Liễu sư đệ, Kiều sư đệ không sao chứ?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ đã trở về, Chung Linh lo lắng hỏi.
“Tiểu Thụy không sao!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
“May mắn là Liễu sư đệ phản ứng rất nhanh, bằng không, Kiều Thụy tiểu tử này phải bị ám toán rồi!” Nói đến cái này, Mộng Phỉ đến nay lòng còn sợ hãi!
“Thiên Kỳ, ngươi cũng thật lợi hại, trên người tùy thời tùy chỗ đều dán Phong phù, ngươi đây là tính toán tùy thời đi lên lôi đài giúp Kiều Thụy sao?” Nhìn trên người Liễu Thiên Kỳ dán phù, Đổng Phong cười nói.
“Ta chỉ là thấy Vương Duyệt kia lớn lên có chút lén lút, cho nên mới phòng bị nhiều hơn một chút thôi.” Võ Viện bên này có người hạ độc thủ, đánh lén người khác, chuyện này trong nguyên tác có ghi qua, nên Liễu Thiên Kỳ mới vẫn luôn phòng bị.
Chờ đến khi Vương Duyệt xuống đài rồi, Kiều Thụy trên lôi đài, giờ phút này chỉ còn lại bốn người. Lúc này đây, người Kiều Thụy đối đầu chính là Cổ Đằng.
Cổ Đằng cùng Kiều Thụy đánh hai mươi mấy chiêu, hắn không khỏi nhướng mày. “Được nha Kiều sư đệ, một năm không so chiêu, thể thuật và chiêu thức của ngươi đều tinh tiến không ít nhỉ!”
“Nắm tay của Cổ sư huynh cũng là cứng hơn thật nhiều ạ!”
“Ha ha ha, được, có thể cùng ngươi đánh một trận, cũng là một chuyện đại khoái nhân tâm!” Cổ Đằng gật đầu, điều chỉnh tư thế, lại lần nữa chủ động phát động công kích.
“Cổ Đằng so với Vương Duyệt đúng là lợi hại hơn không ít, xem ra lúc này Kiều sư đệ gặp được đối thủ rồi!”
“Đúng vậy, Cổ Đằng nhìn có vẻ rất lợi hại!”
“Hẳn là không phải đối thủ của Kiều sư đệ!” Nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, Chung Linh nhìn ra được Cổ Đằng đã dùng toàn lực, nhưng Kiều Thụy vẫn có giữ lại.
Sau một chén trà, hai người khác trên lôi đài số tám đã có một người bị đánh xuống đài. Nên hai người Kiều Thụy và Cổ Đằng bên này đánh nhau, rất nhanh đã trở thành ba người đối chiến.
Kiều Thụy, Cổ Đằng và Liễu Mi, ba người bắt đầu cuộc đua cuối cùng. Đừng thấy Liễu Mi là một nữ tu, nhưng là chiêu thức và thể thuật của đối phương đều không yếu, thực lực không hề kém hơn Cổ Đằng chút nào.
Bởi vì có Liễu Mi gia nhập, Kiều Thụy không thể không toàn lực ứng đối. Tuy rằng áp lực tăng gấp bội, có mấy lần y đều bị nắm tay của sư huynh và sư tỷ đả thương, nhưng Kiều Thụy lại một chút cũng không lùi bước.
Sau nửa canh giờ.
Nhìn Kiều Thụy rốt cuộc chiến thắng hai đối thủ, bản thân mình lưu lại trên đài Đổng Phong âm thầm thả lỏng một ngụm khí.
“Thiên Kỳ, Kiều Thụy thắng rồi!”
“Ừm!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì lúc hắn đang xem thi đấu, đã tính ra được giờ phút này trên người Kiều Thụy có bao nhiêu vết thương.
Nghĩ đến Tiểu Thụy giờ phút này vết thương chồng chất, Liễu Thiên Kỳ bỗng có một loại xúc động muốn bắt người từ trên lôi đài xuống, không cho phép y tiếp tục dự thi nữa.
Chỉ là, Liễu Thiên Kỳ biết, nếu hắn làm như vậy, Tiểu Thụy nhất định sẽ rất tức giận. Cho nên hắn không thể, hắn chỉ có thể chờ Tiểu Thụy thắng lợi, chờ chính y xuống đài.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy đi xuống lôi đài, đi tới bên cạnh Liễu Thiên Kỳ.
“Dùng trước một viên đan dược chữa thương và một viên tẩm bổ linh lực đi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trầm khuôn mặt đưa đan dược qua.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, vội vàng tiếp nhận đan dược, nuốt xuống.
“Ha ha ha, Thiên Kỳ đây là đau lòng chứ gì?” Nhìn mặt Liễu Thiên Kỳ trầm như nước, Đổng Phong mỉm cười nói.
“Kiều sư đệ, có đói bụng không, có muốn ăn gì không?” Nói rồi, Chung Linh lấy ra một bao điểm tâm, đưa cho đối phương.
“Đúng vậy, ngươi nhanh chóng ăn đi! Bây giờ ngươi chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi thôi. Sau đó là phải tham gia trận thứ hai, mười tiến năm. Trận kia chính là còn khó đánh hơn cả trận này đó!” Nhìn Kiều Thụy, Mộng Phỉ nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Dạ, vậy, ta đây không khách khí nữa. Cảm ơn Chung sư tỷ!” Kiều Thụy tiếp nhận, mở giấy dầu ra, cúi đầu ăn lên.
Nhìn Kiều Thụy bên cạnh ăn điểm tâm, Liễu Thiên Kỳ yên lặng mà lấy ra một ly linh trà, đưa đến trước mặt đối phương.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nhận lấy trà, nhẹ gọi một tiếng.
“Đừng quá miễn cưỡng chính mình, tận lực là được rồi!”
“Ưm, ta biết!” Kiều Thụy nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng đáp lời.
“Đúng vậy Kiều Thụy, ngươi đừng làm bản thân mình vết thương chồng chất, bằng không, Thiên Kỳ chính là đau lòng lắm đó!” Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong trêu ghẹo mà nói.
“Đúng vậy, ngươi cũng không biết đâu, Liễu sư đệ đứng ở chỗ này nhìn ngươi thi đấu, nhìn có bao nhiêu chuyên chú, có bao nhiêu lo lắng.” Chẳng những chuyên chú, hơn nữa cũng phá lệ âm trầm. Mộng Phỉ còn lo lắng, Liễu Thiên Kỳ nhịn không được một cái, tự mình chạy lên lôi đài trực tiếp dùng linh phù chụp chết đối thủ của Kiều Thụy luôn.
“Đúng vậy Kiều sư đệ, Liễu sư đệ hắn rất lo lắng cho ngươi!” Liễu Thiên Kỳ lo lắng viết ngay lên mặt, Chung Linh tự nhiên cũng là nhìn ra được.
“Dạ, ta sẽ cẩn thận!” Nghe được ba người nói, Kiều Thụy liên tục gật đầu. Ngược lại thật cẩn thận mà nhìn nhìn ái nhân.
“Đừng làm mình bị thương, ta sẽ đau lòng!” Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ khóe miệng bầm xanh của ái nhân.
“Ưm!” Nhìn ra đáy mắt ái nhân đầy thương tiếc, Kiều Thụy ngoan như bé con, liên tục gật đầu.
Đợt thi đấu thứ hai so với thứ nhất thì còn tàn khốc hơn rất nhiều, đối thủ đều là rút thăm quyết định. Lúc này đây, đối thủ của Kiều Thụy là Mạnh Phác, là cao thủ xếp hạng thứ sáu của Võ Viện.
“Kiều sư đệ vậy mà lại đối đầu Mạnh Phác, xem ra, lần này là một trận đánh ác liệt rồi!” Mộng Phỉ híp mắt nhìn Kiều Thụy và Mạnh Phác trên lôi đài, cảm thấy thật không khéo.
“Đúng vậy, Mạnh Phác này là cao thủ xếp trong mười hạng đầu ở Võ Viện đó!” Đối với thi đấu lượt này, Chung Linh cũng tương đối lo lắng.
“Vấn đề hẳn là không lớn đi? Ta thấy Kiều sư đệ đánh thành thạo lắm. Còn ổn mà!” Nhìn thấy hai người trên lôi đài, lực lượng ngang nhau, Đổng Phong cảm thấy vấn đề không tính là quá lớn.
Liễu Thiên Kỳ híp mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm về lôi đài, không nói một lời. Chỉ là nhìn như vậy, yên lặng mà nhìn.
“Ha ha ha, nhìn không ra nha, tiểu tử Kiều Thụy này thật đúng là đánh quá dữ, thế mà lại chen vào trước mười luôn!” Nhìn Kiều Thụy trên lôi đài, Vu Thanh U cười nói.
“Quyền pháp và thể thuật của Kiều Thụy đều thật không tồi!” nam chính gật đầu, cũng cảm thấy thực lực của đối phương không yếu.
“Đúng vậy, Thất đệ đúng là thật tinh mắt! Tìm bạn lữ lợi hại như vậy!” Liễu San nhàn nhạt cười, nhẹ giọng mà nói lời này. Ý tứ rất đơn giản: Kiều Thụy có tốt, thì đó cũng là bạn lữ của người khác!
“Ha ha ha!” Nghe được Liễu San nói, Vu Thanh U cười. Lời này thật đúng là chua nha! Xem ra người nào đó đây là đang ghen tị rồi!
“Ti Ti, người kia chính là bạn lữ của đường đệ ngươi sao? Đánh thật hay!” Nhìn chằm chằm Kiều Thụy trên lôi đài, một nam tử áo gấm hỏi Liễu Ti bên cạnh.
“Đúng vậy, y chính là bạn lữ của Thất đệ ta, tên là Kiều Thụy!” Liễu Ti gật đầu nói phải.
"Cái này, phù tu tìm võ tu. Đường đệ kia của ngươi không phải mỗi ngày bị người ta ấn trên giường đánh đó chứ?” Đối phương thật cẩn thận mà hỏi.
Nghe vậy, bốn người nam chính, nữ chính, Vu Thanh U, cùng với Liễu Ti đồng thời đều nhìn về phía đối phương.
“Hiên Viên Hoằng, ngươi đang nói bậy gì đó? Cảm tình của Thất đệ và Tiểu Thụy rất tốt, Tiểu Thụy sẽ không đánh Thất đệ đâu!” Liễu Ti bực mình mà nhìn đối phương, vẻ mặt buồn bực. Nghĩ thầm: Nếu không phải vì danh ngạch vào bí cảnh, nàng không thèm phản ứng Hiên Viên Hoằng này đâu!
“Ha ha ha, cái này cũng không nhất định nhưng! Chuyện phu phu, ai có thể nói chuẩn được chứ?” Hiên Viên Hoằng cười gượng hai tiếng, nói theo lý thường.
"Hê hê, nếu ngươi có hứng thú với tình cảm phu phu bọn họ, lát nữa chờ Kiều Thụy đánh xong, ngươi có thể đi hỏi một chút đó?” Vu Thanh U liếc đối phương, xem náo nhiệt không sợ nhiễu loạn mà nói.
“Không không không, song nhi hung tàn như vậy ta nên kính nhi viễn chi tương đối tốt hơn!” Hiên Viên Hoằng lắc đầu, bộ dáng xin tha cho kẻ hèn này.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, mọi người buồn cười.
“Đã qua trăm chiêu. Xem ra phần thắng của Tiểu Thụy vẫn là rất lớn!” Nhìn tình huống trên lôi đài, Liễu Ti nói nhỏ.
"Dù có thắng trận thứ hai, còn có trận thứ ba mà? Kiều Thụy dù sao cũng là tân sinh, muốn cướp hạng nhất nhì trên tay các đệ tử nhãn hiệu lâu đời của Võ Viện, đó là căn bản không có khả năng!” Hiên Viên Hoằng lời này là việc nào ra việc đó, cũng không có ý tứ hạ thấp Kiều Thụy, nhưng nghe vào lỗ tai Liễu Ti đã có thể không giống nữa.
“Ngươi là nói Tiểu Thụy không bằng bọn họ?”
“Không không không, ý ta là, tư lịch, Kiều Thụy tư lịch không đủ!” Hiên Viên Hoằng lắc đầu, vội vàng biện giải.
“Kỳ thật, Lục hoàng tử nói cũng không phải không có lý. Tiểu Thụy chung quy vẫn là kém vài phần hỏa hậu!" nữ chính gật đầu, cảm thấy Hiên Viên Hoằng nói có đạo lý.
“Hầy, ta cũng biết, Tiểu Thụy muốn trở thành đệ nhất đệ nhị có chút miễn cưỡng. Nhưng ta vẫn còn hy vọng y có thể chiến đến cuối cùng!” Chỉ có Kiều Thụy thắng, Thất đệ và Tiểu Thụy mới có khả năng tiến vào bí cảnh, không phải sao?
“Trận này, Kiều Thụy có thể thắng!” Yên lặng nhìn Kiều Thụy trên lôi đài, nam chính xem phá lệ xuất thần, cũng phá lệ nghiêm túc. Chung quy cảm thấy giờ phút này Kiều Thụy bá khí trắc lậu, mê người nói không nên lời.
Kiều Thụy khí phách như vậy, Kiều Thụy mạnh mẽ như vậy, nam chính vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng không thể không nói, Kiều Thụy như vậy, so với Kiều Thụy lạnh nhạt kia càng thêm ý nhị, cũng càng thêm mê người. Y lộ ra một cỗ dụ hoặc cường đại, khiến người ta rất muốn đem áp một người cường thế, hung hãn, bá đạo như vậy dưới thân.
Giờ này khắc này, nam chính tựa hồ hiểu được ý tưởng của Liễu Thiên Kỳ, cũng tựa hồ minh bạch vì sao đối phương lại lựa chọn Kiều Thụy, hơn nữa lại khẩn trương Kiều Thụy như vậy, lòng dạ hẹp hòi, không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm trân bảo của hắn như vậy.
Thử nghĩ một chút, có thể chinh phục một con ngựa hoang như vậy, khiến y thừa hoan dưới thân mình, chuyện này đối với một nam nhân mà nói, là kiêu ngạo đến cỡ nào? So với những nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng kia, Kiều Thụy dã tính như vậy, tự nhiên càng thêm có hương vị, cũng tự nhiên càng có thể thỏa mãn tâm hư vinh của nam nhân.
“Đừng cứ luôn nhìn chằm chằm người ta chứ, người ta có phu quân rồi đó!" Vu Thanh U liếc mắt nhìn nam chính một cái, truyền âm cho đối phương.
Nghe được lời này, nam chính cong cong khóe miệng. “Ta không có hứng thú với song nhi!”
Trước khi chưa gặp được Kiều Thụy, nam chính vẫn luôn cảm thấy mình không có khả năng thích một song nhi. Chỉ là, sau khi gặp song nhi này rồi, nam chính lại cảm thấy Kiều Thụy này không giống người thường, cho nên nhìn Kiều Thụy, trong lòng nam chính cũng rất mâu thuẫn.
“Ha ha ha……” Nhìn thoáng qua nam chính khẩu thị tâm phi, Vu Thanh U có thâm ý khác mà cười.
Xem ra, Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn đề phòng sư huynh, thật không phải là không đạo lý.
Trận thứ hai này, Kiều Thụy đánh càng thêm gian khổ hơn so với trận đầu. Nhưng còn tạm, cuối cùng, Kiều Thụy còn chiến thắng đối thủ của mình, trở thành người lưu lại trên đài.
Nhìn Kiều Thụy đứng trên đài, lung lay sắp đổ, hai bóng người dưới đài cùng thời gian đều động. Nam chính thả người lên đài, duỗi tay vừa muốn nâng, tay lại trực tiếp bị đẩy ra. Nam chính ngẩn đầu nhìn Liễu Thiên Kỳ trực tiếp bay lên lôi đài, gã ngẩn người.
Liễu Thiên Kỳ đẩy tay nam chính ra, trực tiếp kéo ái nhân vào trong lồng ngực. Hắn cúi đầu, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của đối phương.
“Tiểu Thụy. Đệ sao rồi?”
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân, Kiều Thụy lộ ra một nụ cười tái nhợt.
Liễu Thiên Kỳ lấy ra một viên đan dược chữa thương và một viên bổ dưỡng linh lực, trực tiếp đút vào miệng Kiều Thụy.
Nhìn Kiều Thụy vừa rồi còn giống một con mãnh hổ, ở trên đài cắn xé, chém giết, hung mãnh mà đối chiến với đối thủ, giờ phút này dựa vào trong lồng ngực nam nhân của mình lại giống một con mèo nhà ôn thuần mà nhu thuận, nam chính nhẹ nhàng mà nhướng nhướng mày. Không thể không nói, Kiều Thụy như vậy thật là rất làm người khác động tâm!
“Kiều sư đệ, ngươi không sao chứ?” Chung Linh đi lên đài, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, cảm giác thế nào? Nếu không được thì cứ bỏ quyền đi!” Mộng Phỉ khẩn trương mà nói.
“Đúng vậy, Kiều Thụy, ngươi đã là năm người đầu Võ Viện rồi. Thứ tự này với ngươi mà nói đã thực không tệ rồi. Rốt cuộc ngươi mới tiến vào học viện Thánh Đô sáu năm thôi mà! Những người khác đều ở trong học viện mấy chục năm lận!” Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong nhẹ giọng trấn an.
“Đúng vậy, đừng cậy mạnh. Có thể đi đến một bước này đã rất không tồi!” Nam chính gật đầu, cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo.
Nghe vậy, Kiều Thụy lạnh lùng quét mắt liếc đối phương một cái, ngược lại nhìn về phía ái nhân bên cạnh.
“Thiên Kỳ?” Kiều Thụy nhẹ gọi một tiếng, đang dò hỏi ý kiến ái nhân.
Nghe được một tiếng kêu này của Kiều Thụy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ, bao gồm nam chính cũng nhìn về phía đối phương. Nam chính biết, mặc kệ giờ khắc này Liễu Thiên Kỳ nói cái gì, Kiều Thụy đều sẽ hoàn toàn nghe theo lời đối phương. Đây là Kiều Thụy, có thể làm lão hổ trên lôi đài, cũng có thể làm mèo nhà của nam nhân mình.
Nhìn bộ dáng ái nhân đầy mong đợi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng đáp lại: “Ta tôn trọng quyết định của đệ!”
“Thiên Kỳ, ta…. ta muốn tham gia một trận đấu cuối cùng!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy thật cẩn thận mà nói.
“Ngồi xuống!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt mở miệng, ra mệnh lệnh.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, khom người ngồi trên lôi đài.
Liễu Thiên Kỳ cầm Tụ Linh phù, trực tiếp dán lên người Kiều Thụy mười lá Tụ Linh phù. “Đệ chỉ có nửa canh giờ thời gian thôi, tận lực hấp thụ nhiều linh khí, chuẩn bị cho một lần chiến đấu này.”
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đả tọa.
“Thất đệ, Tiểu Thụy thế nào?” Liễu Ti đi lên đài, lo lắng hỏi.
“Không sao, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nói không sao cả.
“Liễu sư đệ, bạn lữ nhà ngươi dán một thân này là phù gì vậy?” Nhìn thấy cả người Kiều Thụy dán đầy phù, Hiên Viên Hoằng tò mò hỏi.
“Tụ Linh phù, là dùng để tụ tập linh khí, phụ trợ tu luyện!”
“Tụ Linh phù, cái này không tồi nha. Có thể sử dụng cùng với Hồi Linh Đan!” Hiên Viên Hoằng vuốt cằm, cảm thấy vô cùng hứng thú với Tụ Linh phù của Liễu Thiên Kỳ.
“Lục hoàng tử nói không sai, phù này phối hợp Hồi Linh Đan và Hoàn Linh Đan sử dụng đều là tốt nhất. Cái này ta chính là dùng bản thân mình trải qua đó!” Đổng Phong gật đầu liên tục, vẻ mặt tự hào mà nói.
Nghe được Đổng Phong nói, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. Lục hoàng tử Hiên Viên Hoằng sao? Gia hỏa theo đuổi Liễu Ti kia?
Trong nguyên tác có nói, Liễu Ti đối với việc Hiên Viên Hoằng theo đuổi khinh thường nhìn lại, một lòng chỉ yêu nam chính. Nhưng lúc này xem ra, Liễu Ti tựa hồ đã thay đổi tâm ý! Nhưng vậy cũng không kỳ quái, nam chính hiện tại chính là kẻ thù giết mẹ của Liễu Ti mà. Nàng tất nhiên là sẽ không thích đối phương nữa.
“Tiểu Thụy không sao thì tốt rồi!” Nhìn thấy Kiều Thụy không sao, Liễu San cười nói.
“Hê hê, Kiều Thụy này thật đúng là đánh quá dữ á!” Nhìn Kiều Thụy ngồi dưới đất đả tọa, Vu Thanh U cười nói
“Tiểu Thụy bên này để ta tới bảo hộ là được. Mọi người đều đi xuống lôi đài nghỉ ngơi đi!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, ý bảo mọi người rời đi.
“Đúng vậy, đừng ảnh hưởng đến Kiều Thụy!” mọi người gật đầu, đều sôi nổi xuống đài.
Thật sâu mà liếc nhìn Kiều Thụy một cái, nam chính cũng đi theo mọi người xuống đài.
Vòng thứ nhất, 68 người báo danh được phân biệt chia ra trên mười cái lôi đài, bắt đầu bảy người một tổ, đấu hỗn chiến. Mỗi một tòa lôi đài chỉ lấy một người thắng lợi.
Đợt thứ hai, mười người thắng lợi thông qua rút thăm, hai người một tổ đối chiến với nhau.
Vòng thứ ba, năm người thắng lợi hỗn chiến trên cùng một lôi đài, lấy hai người đứng đầu.
Ngay từ khi thi đấu bắt đầu, tầm mắt của Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn truy đuổi theo nam chính. Không thể không nói, làm nam chính của quyển tiểu thuyết này, làm một kiếm tu, thực lực của Lam Vũ Minh thật sự vô cùng không tệ. Kiếm trong tay gã tựa như có linh hồn, mỗi chiêu mỗi thức đều làm người ta tấm tắc bảo lạ.
"Xem ra, lần này hạng đầu thuộc về Lam sư huynh rồi." Nhìn Lam Vũ Minh trên lôi đài đại sát tứ phương, vòng thứ nhất đã trực tiếp đánh sáu đối thủ khác xuống đài, Đổng Phong mang vẻ mặt sùng bái mà nói.
“Hừ!” Nhìn thấy thân ảnh Lam Vũ Minh, Kiều Thụy khinh thường mà hừ lạnh một tiếng.
“Lam sư huynh kiếm pháp xác thực không tồi!” Kiếm thuật của nam chính thật sự rất tinh vi, cũng khó trách, nhiều nữ nhân như vậy đều tre già măng mọc mà khuynh đảo vì gã!
“Lam sư huynh là người đứng đầu Kiếm Viện, muốn đoạt được hai hạng đầu, hẳn là dễ như trở bàn tay!” Đối với vị nhân vật truyền kỳ của Kiếm Viện này, Mộng Phỉ cũng có nghe qua.
"Nhưng ta thấy hạng nhì Kiếm Viện không dễ tuyển chọn cho lắm." Nói đến đây, Chung Linh nhìn về phía giữa sân.
Giờ phút này đã tiến hành tới vòng thứ ba, trong sân còn lại ba người, phân biệt là Lam Vũ Minh, Vu Thanh U và Phùng Địch.
“Đúng vậy, ba người này đã đánh nửa canh giờ.” Nhìn lôi đài bên kia, Mộng Phỉ cũng cảm thấy quyết đấu cuối cùng này, thời gian có hơi dài quá.
“Ta nghe nói, một năm trước Lam sư huynh và Vu sư huynh đi Ngọc Hà sơn tìm bảo bối, kết quả, hai người mắc mưu bị một Trận Pháp Sư lợi hại vây trong Sát trận, hai người tiêu mất nửa năm thời gian mới từ trong Sát trận đi ra. Nghe nói, sau khi ra tới hai người đều bị trọng thương. Lam sư huynh điều dưỡng hai, ba tháng, Vu sư huynh điều dưỡng hơn nửa năm, trước đó không lâu mới vừa chuyển biến tốt đẹp!” Đổng Phong mở miệng, nói ra tin tức.
“Đúng vậy, ta cũng nghe nói qua chuyện này, xem ra, hai vị sư huynh bị thương, đối với thi đấu hôm nay của bọn họ hoặc nhiều hoặc ít vẫn là có chút ảnh hưởng!” Mộng Phỉ gật đầu, cũng cảm thấy Vu Thanh U hôm nay lực bất tòng tâm, có liên quan đến việc bị thương trước đây.
“Ồ? Còn có việc này sao?” Liễu Thiên Kỳ nhướng mày, vẻ mặt bình tĩnh mà hỏi.
“Ngươi và Kiều sư đệ bế quan, tất nhiên là không biết!” Liếc nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, Chung Linh theo lý thường mà nói.
Nghe vậy, Kiều Thụy sờ sờ cái mũi, tâm nói: Bọn họ sao có thể không biết, Sát trận kia chính là bọn họ bày mà!
Tuy đánh thực sự có chút vất vả, nhưng cuối cùng, Kiếm Viện đệ nhất và đệ nhị vẫn là Lam Vũ Minh và Vu Thanh U, có thể nói, giống như giả thiết trong nguyên tác như đúc!
Thi đấu kiếm thuật xuất sắc kết thúc, mọi người cũng sôi nổi rời đi.
“Kiều Thụy, ngày mai là thi đấu của Võ Viện, ta sẽ mang theo sư huynh đệ bên Đan Viện của ta đi xem ngươi thi đấu, ngươi phải cố lên đó nha!” Trước khi đi, Đổng Phong cười cổ vũ Kiều Thụy.
“Đúng vậy, chúng ta cũng sẽ đi xem Kiều sư đệ thi đấu!” Nhìn Kiều Thụy, Mộng Phỉ và Chung Linh cười nói.
“Ưm, ta…. ta sẽ toàn lực ứng phó!” Kiều Thụy gật đầu, nghiêm túc mà nói.
“Đừng tạo cho mình áp lực lớn như vậy, tận lực là được!” Liễu Thiên Kỳ ôn nhu mà nhìn ái nhân, hắn cười nói.
“Dạ.” Kiều Thụy nhẹ nhàng gật đầu, y vẫn rất hy vọng mình có thể lấy được hạng nhì, lấy được tư cách tham gia cuộc thi bốn nước.
Ngày hôm sau, thi đấu của Võ Viện.
Sáng sớm, Liễu Thiên Kỳ đã mang theo Kiều Thụy cùng nhau đi tới Võ Viện, tham gia báo danh, lấy thẻ số.
Võ Viện bên này yêu cầu không khác Kiếm Viện là bao, cũng quy định, cần thiết phải là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ và Trúc Cơ đỉnh mới có thể dự thi. Bởi vì Võ Viện bên này nhân số đông đảo, cho nên, nhân số dự thi đạt tới hơn 89 người.
Vòng thứ nhất là chín người hỗn chiến, trên mười cái lôi đài, lấy một người thắng lợi, trình tự cũng giống bên Kiếm Viện.
Tu sĩ tham gia tỷ thí vừa lên đài, đôi mắt Liễu Thiên Kỳ liền gắt gao mà nhìn chằm chằm Tiểu Thụy của mình.
Kiều Thụy lấy được số thẻ là tám, cho nên, Kiều Thụy lên lôi đài thứ tám. Ngoại trừ Kiều Thụy ra, tám võ tu này đều là học viên cũ trong Võ Viện, có hai tu sĩ đã ở Võ Viện được ba mươi mấy năm.
“Tân sinh thế mà cũng dám báo danh à?” Nhìn thấy Kiều Thụy, một lão sinh không khỏi bĩu môi.
“Vương sư huynh, ngươi đừng xem thường Kiều sư đệ, Kiều sư đệ chính là anh sáng mới của Võ Viện chúng ta đó!” Người nói lời này không ai khác, đúng là Cổ Đằng trước kia đã cùng Kiều Thụy giao thủ.
“Ồ? Phải không?” Nghe vậy, Vương Duyệt từ trên xuống dưới mà đánh giá Kiều Thụy một phen.
“Lát nữa, còn thỉnh hai vị sư huynh chỉ giáo nhiều hơn!” Kiều Thụy cúi đầu, lễ phép mà nói.
“Được thôi!” Vương Duyệt lạnh lùng cong cong khóe miệng, gã thấy vui vẻ. Yên tâm, ta sẽ là người đầu tiên đưa ngươi xuống lôi đài.
“Coooong……” viện trưởng Béo gõ vào phía đồng la. “Thi đấu bắt đầu.”
Nghe được viện trưởng hô bắt đầu, người trên lôi đài lập tức đề phòng đối thủ bên cạnh.
Kiều Thụy bày ra tư thế phòng hộ, y còn chưa xác định mục tiêu muốn công kích, nắm tay của Vương Duyệt đã công kích lại đây.
“Kiều sư đệ, để ta đưa ngươi xuống đài đi!”
“Được nha, vậy để ta tới lĩnh giáo một chút quyền pháp của Vương sư huynh!” Nói rồi, Kiều Thụy nghiêng đầu, tránh thoát quyền đầu tiên của đối phương. Y phất tay, trả ngược về một quyền.
“Tiểu tử khá đó!” Tránh thoát một quyền này của Kiều Thụy, Vương Duyệt chính thức cùng Kiều Thụy đối đầu.
Bởi vì đối phương là lão làng ở học viện Thánh Đô nhiều năm, thực lực với mình lại đồng cấp. Cho nên, gặp được đối thủ như Vương Duyệt, Kiều Thụy vô cùng hưng phấn. Y cảm thấy sức mạnh của hai người ngang nhau, có thể vui vẻ đánh một trận.
Vương Duyệt liên tiếp lại tung ra mấy quyền, nhưng vài quyền đều đánh hụt, không chút nào thương tổn được đến Kiều Thụy. Bị đối phương khơi dậy chiến ý, Kiều Thụy giống như mãnh hổ, một quyền một quyền công kích về phía Vương Duyệt, chiêu thức đánh rất nhanh, cũng rất dữ dội.
Liễu Thiên Kỳ đứng dưới đài, nhìn chằm chằm vào tình huống của Kiều Thụy.
"Người đối chiến với Kiều sư đệ là Vương Duyệt, là lão sinh ở Võ Viện, ở Võ Viện đã hơn ba mươi năm, là Trúc Cơ hậu kỳ. Cùng Kiều sư đệ cũng coi như là lực lượng ngang nhau!” Nhìn nhìn Liễu Thiên Kỳ bên cạnh, Mộng Phỉ thấp giọng giới thiệu.
“Ta thấy, Vương sư huynh không phải là đối thủ của Kiều sư đệ!” Tuy rằng hai người mới vừa đánh không được mấy chiêu, nhưng Chung Linh cũng đã nhìn ra, Vương Duyệt rõ ràng không địch lại Kiều Thụy.
“Đúng vậy, ta cũng cảm thấy Kiều Thụy tương đối lợi hại!” Đổng Phong gật đầu, cũng cho rằng như vậy.
Híp mắt nhìn hai người đang thi đấu, Liễu Thiên Kỳ nhăn nhăn mày. “Ta thấy Vương Duyệt kia không phải người tốt lành gì!”
Liễu Thiên Kỳ lo lắng không phải Kiều Thụy đánh không lại đối phương, mà là sợ đối phương âm thầm xuống tay, thương tổn Tiểu Thụy.
“Liễu sư đệ là sợ đối phương âm thầm xuống tay sao?” Bộ dáng Liễu Thiên Kỳ đề phòng, làm Mộng Phỉ cũng đề phòng lên.
“Hy vọng hắn sẽ không!” Nếu gã dám thương tổn Tiểu Thụy, nhất định phải đem gã đi bầm thây vạn đoạn.
“Phụt!” Vương Duyệt nghiêng đầu,hộc ra một búng máu, nhìn về phía đối thủ của mình.
“Vương sư huynh, ngươi vẫn nên tự mình xuống đài đi!” Nhìn người đã bị mình đả thương, Kiều Thụy ý bảo đối phương xuống đài.
“Nằm mơ!” Nói rồi, Vương Duyệt lại một lần công kích về phía Kiều Thụy.
“Hây!” Kiều Thụy hét lớn một tiếng, huy quyền, cùng đối phương tung một quyền vào nhau.
Cánh tay vừa lật, Vương Duyệt đột nhiên đánh ra một cây độc châm về phía mặt Kiều Thụy!
“A……” Kiều Thụy kinh hô ra tiếng, còn chưa kịp trốn tránh, độc châm kia lại dừng ngay trước mắt y. Kiều Thụy nhìn cái tay bắt lấy ngân châm kia, y chậm rãi xoay qua, theo tay nhìn về ái nhân đang đứng bên cạnh.
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy là Liễu Thiên Kỳ, Kiều Thụy âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
“Dừng lại!” viện trưởng Béo quát to một tiếng, mười lôi đài đều ngừng cuộc đấu lại.
“Sao lại thế này? Sao viện trưởng Võ Viện đột nhiên kêu ngừng vậy?”
“Đúng vậy, đây là có chuyện gì nhi?”
“Ai biết!”
Lập tức, dưới đài truyền đến giọng chúng tu sĩ nghị luận sôi nổi.
“Liễu Thiên Kỳ, ai cho phép ngươi đi lên?” viện trưởng béo phi thân, bay thẳng về lôi đài thứ tám bên này.
“Sư bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu hành lễ, đưa độc châm trong tay qua.
Viện trưởng béo nhận lấy độc châm, sắc mặt xanh mét mà nhìn về phía Vương Duyệt.
“Viện trưởng, ta…. ta chỉ là vì tự bảo vệ mình mà thôi, Kiều sư đệ hắn ra tay quá ác độc, ta cũng không còn cách nào!” Vương Duyệt vội vàng biện giải.
“Ngươi….ngươi có cần nói hươu nói vượn vậy không! Ta căn bản là chưa dùng toàn lực, sao lại là ra tay ác độc chứ?” Kiều Thụy trừng mắt nhìn đối phương, quá giận mà phản bác.
“Đánh không lại, sợ chết có thể nhận thua, có thể tự mình xuống đài. Lấy loại đồ vật này ám toán đồng môn, quả thực là làm mất mặt Võ Viện ta. Xuống đài, hủy bỏ tư cách thi đấu của ngươi!” viện trưởng béo lạnh giọng mở miệng, ý bảo đối phương xuống đài.
“Dạ!” Vương Duyệt hung hăng liếc xéo Kiều Thụy và Liễu Thiên Kỳ một cái, gã phẫn hận mà đi xuống lôi đài.
“Đa tạ sư bá!” Liễu Thiên Kỳ cúi đầu, vội vàng nói tạ.
“Được rồi, đây là đấu lôi đài, ngươi cũng đi xuống đi!” Nhìn Liễu Thiên Kỳ một cái, viện trưởng béo bất đắc dĩ mà nói.
“Dạ, sư bá!” Theo tiếng, Liễu Thiên Kỳ thả người phi xuống lôi đài.
“Tiếp tục!” viện trưởng béo hô một tiếng tiếp tục, cũng xuống đài.
“Liễu sư đệ, Kiều sư đệ không sao chứ?” Nhìn Liễu Thiên Kỳ đã trở về, Chung Linh lo lắng hỏi.
“Tiểu Thụy không sao!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không sao.
“May mắn là Liễu sư đệ phản ứng rất nhanh, bằng không, Kiều Thụy tiểu tử này phải bị ám toán rồi!” Nói đến cái này, Mộng Phỉ đến nay lòng còn sợ hãi!
“Thiên Kỳ, ngươi cũng thật lợi hại, trên người tùy thời tùy chỗ đều dán Phong phù, ngươi đây là tính toán tùy thời đi lên lôi đài giúp Kiều Thụy sao?” Nhìn trên người Liễu Thiên Kỳ dán phù, Đổng Phong cười nói.
“Ta chỉ là thấy Vương Duyệt kia lớn lên có chút lén lút, cho nên mới phòng bị nhiều hơn một chút thôi.” Võ Viện bên này có người hạ độc thủ, đánh lén người khác, chuyện này trong nguyên tác có ghi qua, nên Liễu Thiên Kỳ mới vẫn luôn phòng bị.
Chờ đến khi Vương Duyệt xuống đài rồi, Kiều Thụy trên lôi đài, giờ phút này chỉ còn lại bốn người. Lúc này đây, người Kiều Thụy đối đầu chính là Cổ Đằng.
Cổ Đằng cùng Kiều Thụy đánh hai mươi mấy chiêu, hắn không khỏi nhướng mày. “Được nha Kiều sư đệ, một năm không so chiêu, thể thuật và chiêu thức của ngươi đều tinh tiến không ít nhỉ!”
“Nắm tay của Cổ sư huynh cũng là cứng hơn thật nhiều ạ!”
“Ha ha ha, được, có thể cùng ngươi đánh một trận, cũng là một chuyện đại khoái nhân tâm!” Cổ Đằng gật đầu, điều chỉnh tư thế, lại lần nữa chủ động phát động công kích.
“Cổ Đằng so với Vương Duyệt đúng là lợi hại hơn không ít, xem ra lúc này Kiều sư đệ gặp được đối thủ rồi!”
“Đúng vậy, Cổ Đằng nhìn có vẻ rất lợi hại!”
“Hẳn là không phải đối thủ của Kiều sư đệ!” Nhìn chằm chằm hai người trên lôi đài, Chung Linh nhìn ra được Cổ Đằng đã dùng toàn lực, nhưng Kiều Thụy vẫn có giữ lại.
Sau một chén trà, hai người khác trên lôi đài số tám đã có một người bị đánh xuống đài. Nên hai người Kiều Thụy và Cổ Đằng bên này đánh nhau, rất nhanh đã trở thành ba người đối chiến.
Kiều Thụy, Cổ Đằng và Liễu Mi, ba người bắt đầu cuộc đua cuối cùng. Đừng thấy Liễu Mi là một nữ tu, nhưng là chiêu thức và thể thuật của đối phương đều không yếu, thực lực không hề kém hơn Cổ Đằng chút nào.
Bởi vì có Liễu Mi gia nhập, Kiều Thụy không thể không toàn lực ứng đối. Tuy rằng áp lực tăng gấp bội, có mấy lần y đều bị nắm tay của sư huynh và sư tỷ đả thương, nhưng Kiều Thụy lại một chút cũng không lùi bước.
Sau nửa canh giờ.
Nhìn Kiều Thụy rốt cuộc chiến thắng hai đối thủ, bản thân mình lưu lại trên đài Đổng Phong âm thầm thả lỏng một ngụm khí.
“Thiên Kỳ, Kiều Thụy thắng rồi!”
“Ừm!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt lên tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi. Bởi vì lúc hắn đang xem thi đấu, đã tính ra được giờ phút này trên người Kiều Thụy có bao nhiêu vết thương.
Nghĩ đến Tiểu Thụy giờ phút này vết thương chồng chất, Liễu Thiên Kỳ bỗng có một loại xúc động muốn bắt người từ trên lôi đài xuống, không cho phép y tiếp tục dự thi nữa.
Chỉ là, Liễu Thiên Kỳ biết, nếu hắn làm như vậy, Tiểu Thụy nhất định sẽ rất tức giận. Cho nên hắn không thể, hắn chỉ có thể chờ Tiểu Thụy thắng lợi, chờ chính y xuống đài.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy đi xuống lôi đài, đi tới bên cạnh Liễu Thiên Kỳ.
“Dùng trước một viên đan dược chữa thương và một viên tẩm bổ linh lực đi.” Nói rồi, Liễu Thiên Kỳ trầm khuôn mặt đưa đan dược qua.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, vội vàng tiếp nhận đan dược, nuốt xuống.
“Ha ha ha, Thiên Kỳ đây là đau lòng chứ gì?” Nhìn mặt Liễu Thiên Kỳ trầm như nước, Đổng Phong mỉm cười nói.
“Kiều sư đệ, có đói bụng không, có muốn ăn gì không?” Nói rồi, Chung Linh lấy ra một bao điểm tâm, đưa cho đối phương.
“Đúng vậy, ngươi nhanh chóng ăn đi! Bây giờ ngươi chỉ có nửa canh giờ nghỉ ngơi thôi. Sau đó là phải tham gia trận thứ hai, mười tiến năm. Trận kia chính là còn khó đánh hơn cả trận này đó!” Nhìn Kiều Thụy, Mộng Phỉ nghiêm túc vô cùng mà nói.
“Dạ, vậy, ta đây không khách khí nữa. Cảm ơn Chung sư tỷ!” Kiều Thụy tiếp nhận, mở giấy dầu ra, cúi đầu ăn lên.
Nhìn Kiều Thụy bên cạnh ăn điểm tâm, Liễu Thiên Kỳ yên lặng mà lấy ra một ly linh trà, đưa đến trước mặt đối phương.
“Thiên Kỳ!” Kiều Thụy nhận lấy trà, nhẹ gọi một tiếng.
“Đừng quá miễn cưỡng chính mình, tận lực là được rồi!”
“Ưm, ta biết!” Kiều Thụy nghiêm túc gật đầu, nhẹ giọng đáp lời.
“Đúng vậy Kiều Thụy, ngươi đừng làm bản thân mình vết thương chồng chất, bằng không, Thiên Kỳ chính là đau lòng lắm đó!” Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong trêu ghẹo mà nói.
“Đúng vậy, ngươi cũng không biết đâu, Liễu sư đệ đứng ở chỗ này nhìn ngươi thi đấu, nhìn có bao nhiêu chuyên chú, có bao nhiêu lo lắng.” Chẳng những chuyên chú, hơn nữa cũng phá lệ âm trầm. Mộng Phỉ còn lo lắng, Liễu Thiên Kỳ nhịn không được một cái, tự mình chạy lên lôi đài trực tiếp dùng linh phù chụp chết đối thủ của Kiều Thụy luôn.
“Đúng vậy Kiều sư đệ, Liễu sư đệ hắn rất lo lắng cho ngươi!” Liễu Thiên Kỳ lo lắng viết ngay lên mặt, Chung Linh tự nhiên cũng là nhìn ra được.
“Dạ, ta sẽ cẩn thận!” Nghe được ba người nói, Kiều Thụy liên tục gật đầu. Ngược lại thật cẩn thận mà nhìn nhìn ái nhân.
“Đừng làm mình bị thương, ta sẽ đau lòng!” Liễu Thiên Kỳ nâng tay lên, nhẹ nhàng sờ sờ khóe miệng bầm xanh của ái nhân.
“Ưm!” Nhìn ra đáy mắt ái nhân đầy thương tiếc, Kiều Thụy ngoan như bé con, liên tục gật đầu.
Đợt thi đấu thứ hai so với thứ nhất thì còn tàn khốc hơn rất nhiều, đối thủ đều là rút thăm quyết định. Lúc này đây, đối thủ của Kiều Thụy là Mạnh Phác, là cao thủ xếp hạng thứ sáu của Võ Viện.
“Kiều sư đệ vậy mà lại đối đầu Mạnh Phác, xem ra, lần này là một trận đánh ác liệt rồi!” Mộng Phỉ híp mắt nhìn Kiều Thụy và Mạnh Phác trên lôi đài, cảm thấy thật không khéo.
“Đúng vậy, Mạnh Phác này là cao thủ xếp trong mười hạng đầu ở Võ Viện đó!” Đối với thi đấu lượt này, Chung Linh cũng tương đối lo lắng.
“Vấn đề hẳn là không lớn đi? Ta thấy Kiều sư đệ đánh thành thạo lắm. Còn ổn mà!” Nhìn thấy hai người trên lôi đài, lực lượng ngang nhau, Đổng Phong cảm thấy vấn đề không tính là quá lớn.
Liễu Thiên Kỳ híp mắt, gắt gao mà nhìn chằm chằm về lôi đài, không nói một lời. Chỉ là nhìn như vậy, yên lặng mà nhìn.
“Ha ha ha, nhìn không ra nha, tiểu tử Kiều Thụy này thật đúng là đánh quá dữ, thế mà lại chen vào trước mười luôn!” Nhìn Kiều Thụy trên lôi đài, Vu Thanh U cười nói.
“Quyền pháp và thể thuật của Kiều Thụy đều thật không tồi!” nam chính gật đầu, cũng cảm thấy thực lực của đối phương không yếu.
“Đúng vậy, Thất đệ đúng là thật tinh mắt! Tìm bạn lữ lợi hại như vậy!” Liễu San nhàn nhạt cười, nhẹ giọng mà nói lời này. Ý tứ rất đơn giản: Kiều Thụy có tốt, thì đó cũng là bạn lữ của người khác!
“Ha ha ha!” Nghe được Liễu San nói, Vu Thanh U cười. Lời này thật đúng là chua nha! Xem ra người nào đó đây là đang ghen tị rồi!
“Ti Ti, người kia chính là bạn lữ của đường đệ ngươi sao? Đánh thật hay!” Nhìn chằm chằm Kiều Thụy trên lôi đài, một nam tử áo gấm hỏi Liễu Ti bên cạnh.
“Đúng vậy, y chính là bạn lữ của Thất đệ ta, tên là Kiều Thụy!” Liễu Ti gật đầu nói phải.
"Cái này, phù tu tìm võ tu. Đường đệ kia của ngươi không phải mỗi ngày bị người ta ấn trên giường đánh đó chứ?” Đối phương thật cẩn thận mà hỏi.
Nghe vậy, bốn người nam chính, nữ chính, Vu Thanh U, cùng với Liễu Ti đồng thời đều nhìn về phía đối phương.
“Hiên Viên Hoằng, ngươi đang nói bậy gì đó? Cảm tình của Thất đệ và Tiểu Thụy rất tốt, Tiểu Thụy sẽ không đánh Thất đệ đâu!” Liễu Ti bực mình mà nhìn đối phương, vẻ mặt buồn bực. Nghĩ thầm: Nếu không phải vì danh ngạch vào bí cảnh, nàng không thèm phản ứng Hiên Viên Hoằng này đâu!
“Ha ha ha, cái này cũng không nhất định nhưng! Chuyện phu phu, ai có thể nói chuẩn được chứ?” Hiên Viên Hoằng cười gượng hai tiếng, nói theo lý thường.
"Hê hê, nếu ngươi có hứng thú với tình cảm phu phu bọn họ, lát nữa chờ Kiều Thụy đánh xong, ngươi có thể đi hỏi một chút đó?” Vu Thanh U liếc đối phương, xem náo nhiệt không sợ nhiễu loạn mà nói.
“Không không không, song nhi hung tàn như vậy ta nên kính nhi viễn chi tương đối tốt hơn!” Hiên Viên Hoằng lắc đầu, bộ dáng xin tha cho kẻ hèn này.
Nhìn bộ dáng kia của hắn, mọi người buồn cười.
“Đã qua trăm chiêu. Xem ra phần thắng của Tiểu Thụy vẫn là rất lớn!” Nhìn tình huống trên lôi đài, Liễu Ti nói nhỏ.
"Dù có thắng trận thứ hai, còn có trận thứ ba mà? Kiều Thụy dù sao cũng là tân sinh, muốn cướp hạng nhất nhì trên tay các đệ tử nhãn hiệu lâu đời của Võ Viện, đó là căn bản không có khả năng!” Hiên Viên Hoằng lời này là việc nào ra việc đó, cũng không có ý tứ hạ thấp Kiều Thụy, nhưng nghe vào lỗ tai Liễu Ti đã có thể không giống nữa.
“Ngươi là nói Tiểu Thụy không bằng bọn họ?”
“Không không không, ý ta là, tư lịch, Kiều Thụy tư lịch không đủ!” Hiên Viên Hoằng lắc đầu, vội vàng biện giải.
“Kỳ thật, Lục hoàng tử nói cũng không phải không có lý. Tiểu Thụy chung quy vẫn là kém vài phần hỏa hậu!" nữ chính gật đầu, cảm thấy Hiên Viên Hoằng nói có đạo lý.
“Hầy, ta cũng biết, Tiểu Thụy muốn trở thành đệ nhất đệ nhị có chút miễn cưỡng. Nhưng ta vẫn còn hy vọng y có thể chiến đến cuối cùng!” Chỉ có Kiều Thụy thắng, Thất đệ và Tiểu Thụy mới có khả năng tiến vào bí cảnh, không phải sao?
“Trận này, Kiều Thụy có thể thắng!” Yên lặng nhìn Kiều Thụy trên lôi đài, nam chính xem phá lệ xuất thần, cũng phá lệ nghiêm túc. Chung quy cảm thấy giờ phút này Kiều Thụy bá khí trắc lậu, mê người nói không nên lời.
Kiều Thụy khí phách như vậy, Kiều Thụy mạnh mẽ như vậy, nam chính vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy. Nhưng không thể không nói, Kiều Thụy như vậy, so với Kiều Thụy lạnh nhạt kia càng thêm ý nhị, cũng càng thêm mê người. Y lộ ra một cỗ dụ hoặc cường đại, khiến người ta rất muốn đem áp một người cường thế, hung hãn, bá đạo như vậy dưới thân.
Giờ này khắc này, nam chính tựa hồ hiểu được ý tưởng của Liễu Thiên Kỳ, cũng tựa hồ minh bạch vì sao đối phương lại lựa chọn Kiều Thụy, hơn nữa lại khẩn trương Kiều Thụy như vậy, lòng dạ hẹp hòi, không cho bất luận kẻ nào nhìn trộm trân bảo của hắn như vậy.
Thử nghĩ một chút, có thể chinh phục một con ngựa hoang như vậy, khiến y thừa hoan dưới thân mình, chuyện này đối với một nam nhân mà nói, là kiêu ngạo đến cỡ nào? So với những nữ nhân nhẫn nhục chịu đựng kia, Kiều Thụy dã tính như vậy, tự nhiên càng thêm có hương vị, cũng tự nhiên càng có thể thỏa mãn tâm hư vinh của nam nhân.
“Đừng cứ luôn nhìn chằm chằm người ta chứ, người ta có phu quân rồi đó!" Vu Thanh U liếc mắt nhìn nam chính một cái, truyền âm cho đối phương.
Nghe được lời này, nam chính cong cong khóe miệng. “Ta không có hứng thú với song nhi!”
Trước khi chưa gặp được Kiều Thụy, nam chính vẫn luôn cảm thấy mình không có khả năng thích một song nhi. Chỉ là, sau khi gặp song nhi này rồi, nam chính lại cảm thấy Kiều Thụy này không giống người thường, cho nên nhìn Kiều Thụy, trong lòng nam chính cũng rất mâu thuẫn.
“Ha ha ha……” Nhìn thoáng qua nam chính khẩu thị tâm phi, Vu Thanh U có thâm ý khác mà cười.
Xem ra, Liễu Thiên Kỳ vẫn luôn đề phòng sư huynh, thật không phải là không đạo lý.
Trận thứ hai này, Kiều Thụy đánh càng thêm gian khổ hơn so với trận đầu. Nhưng còn tạm, cuối cùng, Kiều Thụy còn chiến thắng đối thủ của mình, trở thành người lưu lại trên đài.
Nhìn Kiều Thụy đứng trên đài, lung lay sắp đổ, hai bóng người dưới đài cùng thời gian đều động. Nam chính thả người lên đài, duỗi tay vừa muốn nâng, tay lại trực tiếp bị đẩy ra. Nam chính ngẩn đầu nhìn Liễu Thiên Kỳ trực tiếp bay lên lôi đài, gã ngẩn người.
Liễu Thiên Kỳ đẩy tay nam chính ra, trực tiếp kéo ái nhân vào trong lồng ngực. Hắn cúi đầu, nhìn vào sắc mặt trắng bệch của đối phương.
“Tiểu Thụy. Đệ sao rồi?”
“Thiên Kỳ!” Nhìn thấy ái nhân, Kiều Thụy lộ ra một nụ cười tái nhợt.
Liễu Thiên Kỳ lấy ra một viên đan dược chữa thương và một viên bổ dưỡng linh lực, trực tiếp đút vào miệng Kiều Thụy.
Nhìn Kiều Thụy vừa rồi còn giống một con mãnh hổ, ở trên đài cắn xé, chém giết, hung mãnh mà đối chiến với đối thủ, giờ phút này dựa vào trong lồng ngực nam nhân của mình lại giống một con mèo nhà ôn thuần mà nhu thuận, nam chính nhẹ nhàng mà nhướng nhướng mày. Không thể không nói, Kiều Thụy như vậy thật là rất làm người khác động tâm!
“Kiều sư đệ, ngươi không sao chứ?” Chung Linh đi lên đài, lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, cảm giác thế nào? Nếu không được thì cứ bỏ quyền đi!” Mộng Phỉ khẩn trương mà nói.
“Đúng vậy, Kiều Thụy, ngươi đã là năm người đầu Võ Viện rồi. Thứ tự này với ngươi mà nói đã thực không tệ rồi. Rốt cuộc ngươi mới tiến vào học viện Thánh Đô sáu năm thôi mà! Những người khác đều ở trong học viện mấy chục năm lận!” Nhìn Kiều Thụy, Đổng Phong nhẹ giọng trấn an.
“Đúng vậy, đừng cậy mạnh. Có thể đi đến một bước này đã rất không tồi!” Nam chính gật đầu, cũng gia nhập đội ngũ khuyên bảo.
Nghe vậy, Kiều Thụy lạnh lùng quét mắt liếc đối phương một cái, ngược lại nhìn về phía ái nhân bên cạnh.
“Thiên Kỳ?” Kiều Thụy nhẹ gọi một tiếng, đang dò hỏi ý kiến ái nhân.
Nghe được một tiếng kêu này của Kiều Thụy, tất cả mọi người đều nhìn về phía Liễu Thiên Kỳ, bao gồm nam chính cũng nhìn về phía đối phương. Nam chính biết, mặc kệ giờ khắc này Liễu Thiên Kỳ nói cái gì, Kiều Thụy đều sẽ hoàn toàn nghe theo lời đối phương. Đây là Kiều Thụy, có thể làm lão hổ trên lôi đài, cũng có thể làm mèo nhà của nam nhân mình.
Nhìn bộ dáng ái nhân đầy mong đợi, Liễu Thiên Kỳ nhẹ giọng đáp lại: “Ta tôn trọng quyết định của đệ!”
“Thiên Kỳ, ta…. ta muốn tham gia một trận đấu cuối cùng!” Nhìn ái nhân, Kiều Thụy thật cẩn thận mà nói.
“Ngồi xuống!” Liễu Thiên Kỳ nhàn nhạt mở miệng, ra mệnh lệnh.
“Dạ.” Kiều Thụy gật đầu, khom người ngồi trên lôi đài.
Liễu Thiên Kỳ cầm Tụ Linh phù, trực tiếp dán lên người Kiều Thụy mười lá Tụ Linh phù. “Đệ chỉ có nửa canh giờ thời gian thôi, tận lực hấp thụ nhiều linh khí, chuẩn bị cho một lần chiến đấu này.”
“Dạ!” Kiều Thụy gật đầu, nhắm hai mắt lại, bắt đầu đả tọa.
“Thất đệ, Tiểu Thụy thế nào?” Liễu Ti đi lên đài, lo lắng hỏi.
“Không sao, nghỉ ngơi một chút thì tốt rồi!” Liễu Thiên Kỳ lắc đầu, nói không sao cả.
“Liễu sư đệ, bạn lữ nhà ngươi dán một thân này là phù gì vậy?” Nhìn thấy cả người Kiều Thụy dán đầy phù, Hiên Viên Hoằng tò mò hỏi.
“Tụ Linh phù, là dùng để tụ tập linh khí, phụ trợ tu luyện!”
“Tụ Linh phù, cái này không tồi nha. Có thể sử dụng cùng với Hồi Linh Đan!” Hiên Viên Hoằng vuốt cằm, cảm thấy vô cùng hứng thú với Tụ Linh phù của Liễu Thiên Kỳ.
“Lục hoàng tử nói không sai, phù này phối hợp Hồi Linh Đan và Hoàn Linh Đan sử dụng đều là tốt nhất. Cái này ta chính là dùng bản thân mình trải qua đó!” Đổng Phong gật đầu liên tục, vẻ mặt tự hào mà nói.
Nghe được Đổng Phong nói, Liễu Thiên Kỳ không khỏi nhướng mày. Lục hoàng tử Hiên Viên Hoằng sao? Gia hỏa theo đuổi Liễu Ti kia?
Trong nguyên tác có nói, Liễu Ti đối với việc Hiên Viên Hoằng theo đuổi khinh thường nhìn lại, một lòng chỉ yêu nam chính. Nhưng lúc này xem ra, Liễu Ti tựa hồ đã thay đổi tâm ý! Nhưng vậy cũng không kỳ quái, nam chính hiện tại chính là kẻ thù giết mẹ của Liễu Ti mà. Nàng tất nhiên là sẽ không thích đối phương nữa.
“Tiểu Thụy không sao thì tốt rồi!” Nhìn thấy Kiều Thụy không sao, Liễu San cười nói.
“Hê hê, Kiều Thụy này thật đúng là đánh quá dữ á!” Nhìn Kiều Thụy ngồi dưới đất đả tọa, Vu Thanh U cười nói
“Tiểu Thụy bên này để ta tới bảo hộ là được. Mọi người đều đi xuống lôi đài nghỉ ngơi đi!” Liễu Thiên Kỳ mở miệng, ý bảo mọi người rời đi.
“Đúng vậy, đừng ảnh hưởng đến Kiều Thụy!” mọi người gật đầu, đều sôi nổi xuống đài.
Thật sâu mà liếc nhìn Kiều Thụy một cái, nam chính cũng đi theo mọi người xuống đài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất