Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 167: Tiêu hóa bất lương

Trước Sau
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm liền nghênh đón mấy người Thần Nông Gia tới.

Khương Hà đã sớm biết Diệp Phàm trẻ tuổi, nhìn thấy chân nhân mới phát hiện Diệp Phàm thật sự trẻ tuổi đến quá phận.

Diệp Phàm mặc áo ngủ Mickey, miệng gặm khoai lát, ánh mắt sáng ngời hữu thần đánh giá mấy người trước mặt.

“Diệp thiếu, ta đã thấy đan dược ngươi luyện chế cho Mộ thiếu, đan dược kia thật sự rất lợi hại.” Khương Hà nói.

Diệp Phàm đắc ý cười, khiêm tốn đáp: “Đó chỉ là ta tùy tay luyện chế ra, không coi là thứ gì đáng giá, trình độ cũng bình thường mà thôi, không đáng phải nhắc tới……”

“Diệp thiếu quá khiêm tốn, đan thuật của ngươi thật sự là tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả (người trước, kẻ sau không ai sánh bằng).”

“Quá khen, quá khen! Ai nha, hiện tại trêи thế giới này còn quá ít linh thảo, uổng cho một thân đan thuật của ta, tới nơi này lại không có dược liệu thích hợp để luyện tập! Nếu như ta có thể sinh ra sớm hơn ba ngàn năm thì tốt rồi, bất quá, như vậy cũng không tốt lắm, sinh ra sớm như vậy, ta liền không gặp được lão bà.” Diệp Phàm tràn đầy buồn rầu lắc đầu than thở.

Khương Hà: “……”

Khi Khương Mộng tới gặp Diệp Phàm ở biệt thự, Diệp Phàm đang xem manga anime nhược trí, đánh giá của Khương Mộng về Diệp Phàm thật sự là không thể cao nổi.

(dreamhouse2255)

Sau đó Khương Mộng nghe Khương Hà nói, Diệp Phàm là cao thủ luyện đan, tự cảm thấy có lẽ Diệp Phàm chính là loại cao nhân giả heo ăn thịt hổ, lúc này nhìn thấy Diệp Phàm mặc áo ngủ, miệng không ngừng nhét khoai tây, ấn tượng của Khương Mộng về Diệp Phàm lại thẳng tắp hạ xuống.

Khương Mộng cúi đầu xuống, nhỏ giọng thầm nói: “Có lẽ là mèo mù vớ phải chuột chết.”

Khương Hà trừng mắt nhìn Khương Mộng một cái, quay đầu ôn hòa cười nói với Diệp Phàm: “Ta đã thấy đan dược do Diệp thiếu luyện chế, dược lực cân đối, tác dụng phụ cực nhỏ, không biết là làm như thế nào?”

Diệp Phàm chớp chớp mắt: “Làm như thế nào? Cứ luyện ra thôi, chẳng lẽ ngươi luyện chế không ra sao?”

Khương Hà: “……” Hắn thật sự là luyện không ra.

Khương Mộng nhìn Diệp Phàm, trong lòng dâng lên vài phần hoài nghi, “Diệp thiếu, trước đó ngươi có từng tới Thần Nông Giá không?”

Diệp Phàm quay đầu, cười cười nhìn Khương Mộng: “Không có a. Ta nghe nói phong cảnh Thần Nông Giá xinh đẹp hợp lòng người, có rất nhiều động vật hoang dại khó gặp, bất quá, ngươi cũng thấy rồi đấy, ta là người bận rộn, một đống người cả ngày chờ được gặp ta, ta thật sự là không có thời gian rảnh để đi!”

Mộ Liên Bình nhíu mày, trong lòng có vài phần nghi hoặc, nhưng cũng không có mở miệng phản bác, trước đó khi bọn họ tới Thần Nông Giá, Thần Nông Gia vừa vặn làm mất chí bảo gia truyền, vì tị hiềm, vẫn là nói chưa đi thì tốt hơn.

Khương Mộng hoài nghi nhìn lại: “Như vậy sao?”

(dreamhouse2255)

Khương Hà nghi hoặc nhìn Khương Mộng một cái.

“Diệp thiếu, chuyện là như vậy, ta muốn mời ngươi tới Thần Nông Giá xem bệnh cho Khương Chấp trưởng lão trong gia tộc chúng ta.” Khương Hà nói.

Diệp Phàm vuốt cằm đáp: “Sắp tới chỉ sợ không được.”

Khương Hà khó hiểu nhìn Diệp Phàm: “Sắp tới không được sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy! Sắp tân niên rồi, ta phải đi xã giao rất nhiều.” Hắn còn đáp ứng Võ Hào Cường sẽ đưa tiểu tử kia đi lướt sóng.

Khương Hà nhìn Diệp Phàm: “Không được sao?”

Diệp Phàm vuốt cằm nhìn Khương Hà: “Kỳ thật ta có một loại phương án khác, không cần phải đến tận nơi xem cho người kia.”

Khương Hà tò mò vội nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”

“Ta luyện chế một viên đan dược, các ngươi mang về xem thử có tác dụng hay không, nếu có tác dụng cũng đỡ mất công cho ta phải đi một chuyến.”

Khương Lâm Phong nhịn không được xen mồm vào: “Nhưng mà Diệp thiếu cũng không biết trưởng lão tộc ta có vấn đề gì đi, sao có thể tùy tiện khai dược như vậy.”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm chớp chớp mắt nói: “Tình huống của trưởng lão các ngươi ta đại khái cũng biết hắn đang mắc vấn đề gì.”

Diệp Phàm vừa nói như vậy, mấy thiếu niên đi theo Khương Hà tới đây lập tức đưa ra thần sắc không phục.

“Diệp thiếu đúng là lợi hại, không cần xem bệnh cũng có thể nhìn ra vấn đề, vậy Diệp thiếu cảm thấy trưởng lão tộc ta là gặp phải vấn đề gì?” Một thiếu niên áp chế không nối tức giận hỏi.

Diệp Phàm cười cười, khẳng định đáp: “Trưởng lão nhà các ngươi nói trắng ra chính là tiêu hóa bất lương, xứng một ít dược dạ dày ăn vào là ổn.”

Hiệu quả ăn đan dược đã được luyện chế đương nhiên là tốt hơn trực tiếp ăn linh thảo rất nhiều, nhưng đan sư ở tu chân giới thiên kim khó cầu, hơn nữa, luyện đan sư bình thường xác suất thành đan không cao, nhiều tu sĩ trăm cay nghìn đắng tìm kiếm linh thảo, giao linh thảo cho đan sư luyện chế, luyện đan thất bại, lỗ sạch cả vốn lẫn lời.

Luyện đan sư địa vị tôn quý, cho dù luyện đan thất bại, rất nhiều tu giả cũng chỉ có thể cắn răng nuốt máu, dưới loại tình huống này, hầu hết tu giả đều lựa chọn trực tiếp ăn linh thảo, nhưng trực tiếp ăn linh thảo sẽ sinh ra rất nhiều tác dụng phụ, một trong số đó chính là dùng nhiều sẽ khiến cho dược hiệu còn sót phát sinh xung đột trong cơ thể.



Tu Chân giới có một loại đan dược gọi là Tiêu Linh Đan, chính là sinh ra nhằm giải quyết tình huống này, đan dược như Tiêu Linh Đan này đối với tu giả ở tu chân giới chính là dược dạ dày, chuyên môi giải quyết vấn đề linh thảo tiêu hóa bất lương.

Giá cả của Tiêu Linh Đan ở đại lục tu chân thập phần tiện nghi, dược thảo dùng để luyện chế nó cũng có thể tìm được ở thế giới này.

“Trưởng lão tộc ta mới không phải là tiêu hóa bất lương!” Khương Mộng tức giận nói.

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm cố gắng lý luận: “Ta thông minh như vậy, có thể lầm được sao? Trưởng lão nhà ngươi chính là ăn quá nhiều, tiêu hóa bất lương, nếu ngươi nói không phải, vậy thử nói cái nhìn của bản thân xem nào?”

Khương Mộng nghẹn đỏ mặt nói: “Chính là xung đột dược tính, dược tính không đạt tới cân bằng.”

Diệp Phàm đắc ý cười: “Xem đi, còn không phải là tiêu hóa bất lương sao?”

Khương Mộng kiên trì nhìn Diệp Phàm: “Không đơn giản như vậy.” Lúc trước Khương Chấp trưởng lão là vì vinh quang năm xưa của gia tộc cho nên mới lấy thân thí hiểm, sao có thể chỉ là tiêu hóa bất lương cấp thấp như Diệp Phàm nói.

“Nha đầu, ngươi biết giá trị con người ta là bao nhiêu không?”

Khương Mộng nhíu mày, tiểu tử Diệp Phàm này vừa nhìn qua đã biết là nhỏ hơn nàng, vậy mà cũng dám kêu nàng là nha đầu, “Không biết!”

“Ta ra tay chính là 1 tỷ một lần!” Diệp Phàm mở hai bàn tay ra nói.

“Nhưng xem trêи phần mặt mũi của Từ đạo trưởng, đan dược này miễn phí, dù sao hắn cũng từng cứu mạng lão bà của ta, nhưng đồ miễn phí cũng không thể đòi quá nhiều, các ngươi nói có phải hay không?”

Từ Nguyên Thanh đỏ mặt lên, năm đó hắn cứu Bạch Vân Hi cũng chỉ là nhấc tay chi lao (việc nhỏ không đáng kể, tiện tay làm), không nghĩ tới một hành động làm trong vô tình lại mang tới hồi báo lớn như vậy cho hắn.

Khương Mộng nhìn Diệp Phàm, cắn môi nói: “Chúng ta cũng có thể trả tiền.”

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm chớp chớp mắt hỏi: “Vậy ngươi có bao nhiêu tiền đây?”

Khương Mộng: “Tạm thời không có tiền……”

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, mấy tộc nhân Khương gia nhịn không được đỏ mặt lên. “Ngươi đúng là con buôn.”

Người Thần Nông Gia không thường rời khỏi gia tộc, ngày thường ai tới cửa cũng đều dùng thái độ vô cùng khách khí, hiện tại gặp phải người tham tài như Diệp Phàm, một đám người đều cảm thấy vô cùng xấu hổ buồn bực.

Diệp Phàm khẽ hừ một tiếng, thầm nghĩ: Không có tiền còn kiêu ngạo như vậy.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hít sâu một hơi, tiểu tử Diệp Phàm này còn tiếp tục nói bậy như vậy không chừng lại phải xảy ra sự cố lớn.

“Ý của Diệp Phàm là có thể ăn đan dược trước rồi xem tình huống, dù sao đan dược này cũng cùng loại với dược dạ dày, ăn vào sẽ không khiến cho bệnh tình chuyển biến xấu đi, Diệp Phàm, có phải vậy không?” Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, ăn không chết được!”

Bạch Vân Hi: “……”

(dreamhouse2255)

Mộ Liên Bình nhìn Diệp Phàm, thầm nghĩ: Lúc trước hắn đúng là hiểu nhầm Diệp Phàm rồi, có đôi khi hắn luôn cảm thấy Diệp Phàm là đang có ý kiến với hắn, hiện tại xem ra có khách khí hay không còn phải có đối tượng để so sánh, so với những người khác, Diệp Phàm đối với hắn thật sự là quá khách khí.

……

Diệp Phàm viết một đơn thuốc đưa cho Từ Nguyên Thanh, Từ Nguyên Thanh nhận lấy đơn thuốc xem một hồi, nghi hoặc hỏi: “Diệp thiếu, chỉ cần mấy vị dược này thôi sao?”

Diệp Phàm gật đầu: “Đúng vậy, chỉ thiếu mấy vị dược này, còn lại ta đã có.”

“Phải để Diệp thiếu ra nguyên liệu, đúng là quá ngượng ngùng.” Từ Nguyên Thanh tràn đầy cảm kϊƈɦ nói.

Diệp Phàm vẫy vẫy tay: “Không cần khách khí, đều là mấy vị dược rẻ tiền, nếu như quý trọng, ta mới không thèm làm mấy việc coi tiền như rác này.”

Từ Nguyên Thanh: “……”

“Diệp thiếu, ngươi có nắm chắc không?” Từ Nguyên Thanh không yên tâm hỏi.

Diệp Phàm gật đầu: “Đương nhiên là có nắm chắc! Ta là loại người làm việc không nắm chắc như vậy sao? Ngươi xem, ta vẫn luôn rất có nắm chắc sẽ theo đuổi được lão bà, quả nhiên, ta mang được lão bà về nhà.”

Từ Nguyên Thanh: “……”

Bạch Vân Hi đầu đầy hắc tuyến đi ra: “Ngươi thông minh hơn một chút đi, hiện tại có rất nhiều người ly hôn.”



(dreamhouse2255)

Từ Nguyên Thanh: “……”

Diệp Phàm chớp chớp mắt nhìn Bạch Vân Hi, “Vân Hi, ngươi đừng lúc nào cũng nói đến ly hôn, như vậy ta sẽ rất thương tâm.”

Bạch Vân Hi: “……”

Từ Nguyên Thanh ho nhẹ hai tiếng: “Diệp thiếu, vị trưởng lão đang gặp đại nạn ở Thần Nông Gia kia có địa vị rất cao trong gia tộc, nếu như hắn xảy ra chuyện thì sẽ rất phiền toái.” Từ Nguyên Thanh thầm nghĩ: Nếu Diệp Phàm không nắm chắc, hắn cảm thấy vẫn không nên nhận lời thì tốt hơn, vạn nhất vị trưởng lão kia xảy ra vấn đề gì liền không tốt.

“Ăn không chết người được, nếu thật sự chết người, vậy nhất định không phải vấn đề do đan dược của ta.” Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nhìn Từ Nguyên Thanh: “Từ đạo trưởng, Diệp Phàm nhìn qua không đáng tin cậy, nhưng ngươi hẳn cũng rõ ràng năng lực làm việc của hắn, nếu không có bảy phần nắm chắc hắn sẽ không làm bậy, bất quá, thời điểm Từ đạo trưởng mang đan dược tới cho vị trưởng lão kia nhớ nói rõ ràng với người ta một câu, có dùng hay không là đối phương tình nguyện, cho dù xảy ra chuyện chúng ta cũng sẽ không phụ trách.”

Từ Nguyên Thanh gật đầu đáp: “Được rồi.”

……

Trong khách sạn.

“Trưởng lão, Diệp Phàm kia thật sự tin được sao?” Khương Mộng hỏi.

Khương Hà suy nghĩ một chút, nói: “Lấy phẩm chất viên đan dược của Mộ Liên Bình kia mà nói, trình độ luyện đan của Diệp Phàm là thập phần cao minh.” Khương Hà không khỏi có chút nóng mặt, hắn quả thật là rất động tâm với viên đan dược kia của Mộ Liên Bình, bất quá, cho dù hắn động tâm thì cũng không thể hạ mặt mũi xuống đoạt đồ với một tiểu bối được.

“Vậy sao, sao ta lại cảm thấy tiểu tử Diệp Phàm kia không có chút nào đáng tin cậy!”

Khương Mộng là cảm thấy Diệp Phàm có chút giống một thiếu niên trượt chân không học vấn không nghề nghiệp.

“A Mộng, vì sao ngươi lại hỏi Diệp Phàm có từng tới Thần Nông Giá không?” Khương Hà hỏi.

(dreamhouse2255)

Khương Mộng do dự một chút, đáp: “Không có gì, ta chỉ là cảm thấy bóng dáng của hắn có chút quen mắt, chắc là ảo giác của ta đi.”

“Nếu các ngươi đủ cẩn thận là có thể phát hiện ra Mộ Liên Bình đã tới cổ võ tầng năm.” Khương Hà do dự nói.

Khương Mộng kinh ngạc hỏi lại: “Tầng năm? Cao như vậy?” Người Thần Nông Gia hầu hết am hiểu gieo trồng linh thảo, tuy rằng cũng có tu luyện cổ võ nhưng cấp bậc phổ biến không cao.

Khương Lâm Phong kinh ngạc nói: “Mộ Liên Bình lợi hại như vậy sao? Ta biết Mộ gia là một trong tứ đại gia tộc cổ võ, thực lực cổ võ của Mộ gia hẳn là cao hơn tộc ta không ít, nhưng ta nghe nói tư chất của Mộ Liên Bình trong thế hệ trẻ này của Mộ gia cũng chỉ có thể tính là bình thường, chẳng lẽ Mộ gia có rất nhiều người trẻ tuổi có thực lực cao hơn Mộ Liên Bình sao?”

Khương Hà lắc đầu: “Không, cao thủ của Mộ gia tuy rằng nhiều hơn Thần Nông Gia chúng ta nhưng cũng không có khoa trương như vậy, thực lực của Mộ Liên Bình ở Mộ gia nguyên bản cũng không đáng nhắc tới, nhưng sau khi hắn ăn linh quả, sinh bệnh, được Diệp Phàm chữa trị, thực lực liền tăng nhanh đột biến, hiện tại Mộ Liên Bình có thể nói là người lợi hại nhất trong đám thế hệ trẻ của Mộ gia.”

“Là vì Diệp Phàm?” Khương Mộng cổ quái hỏi.

Khương Hà gật đầu: “Đúng vậy, thực tế là ta đã liên hệ với mấy thân hữu hỏi chuyện của Diệp Phàm một chút, kết quả nghe được thật sự là rợn cả người.”

Thần Nông Gia am hiểu gieo trồng linh thảo, mỗi khi người tu luyện cổ võ muốn phối trí phương thuốc thiếu một hai vị dược đều sẽ cầu đến Thần Nông Gia, thường xuyên qua lại, nhân duyên của Thần Nông Gia trong giới cổ võ có thể nói là rất không tồi.

Khương Mộng tò mò nhìn Khương Hà: “Trưởng lão, rốt cuộc Diệp Phàm đã làm cái gì?”

Khương Mộng trừng lớn mắt: “Kỷ Văn? Diệp Phàm có thể giết Kỷ Văn?”

Khương Hà gật đầu: “Đúng vậy! Sự tình đã qua được một đoạn thời gian, Thiên Thượng Thiên đã giải tán, chuyện này trong giới cổ võ cũng không phải là bí mật gì.” Bất quá, Thần Nông Gia bọn họ luôn đóng cửa làm xe, vậy nên tin tức về thế giới bên ngoài không quá được linh thông.

Khương Mộng không thể tưởng tượng nói: “Không có khả năng đi, Diệp Phàm mới có bao nhiêu tuổi chứ! Hắn có thể lợi hại như vậy sao, có khi nào là hắn nhân lúc Kỷ Văn bị thương mà đánh lén không?”

Khương Hà lắc đầu: “Không phải, hắn là chính diện đánh bại, mấy tháng trước hắn dễ như trở bàn tay liền đánh phế một cao thủ cổ võ tầng bảy, thực lực sâu không lường được.”

Khương Lâm Phong nhíu mày lại: “Không thể nào.” Diệp Phàm mới có bao nhiêu tuổi chứ? Tên kia vẫn còn thích xem manga anime, ăn đồ ăn vặt, hoàn toàn không có bộ dáng của một cao nhân nên có chút nào!

Khương Mộng hít sâu một hơi, người đánh ngất nàng rồi giết chết Quý Bính kia cũng có năng lực rất rất cường hãn, muốn có thể một kϊƈɦ tất sát trong thời gian thực lực chắc chắn không dưới tầng tám, như vậy Diệp Phàm không phải là rất vừa vặn sao? Bất quá, cho dù có xác định là Diệp Phàm cũng vô dụng, Khương gia ngay cả một cao thủ tầng bảy cũng không có, đối chọi với Diệp Phàm hoàn toàn là không có chút cơ hội nào.

“Diệp Phàm quả thật là rất lợi hại.” Khương Hà vừa nhìn thấy đan dược của Mộ Liên Bình liền biết viên đan dược kia là dùng máu của thần thú viễn cổ luyện chế thành.

Trong quá trình hỏi thăm về Diệp Phàm, Khương Hà ngẫu nhiên biết được, Diệp Phàm rất có khả năng đã “nhặt” được trứng Huyền Điểu từ mấy ngàn năm trước lưu lại, nếu Diệp Phàm thật sự dùng trứng Huyền Điểu để luyện đan, vậy liền không kỳ quái viên đan dược của Mộ Liên Bình có thể có được dược hiệu mạnh mẽ quá sức tưởng tượng.

Nhưng Huyền Điểu là chủng tộc thập phần cao ngạo, trứng Huyền Điểu nếu không được xử lý tốt sẽ chỉ khiến cho người dùng nổ tan xác đến chết, mà nếu hắn nhìn không lầm, dược tính của viên đan dược trong tay Mộ Liên Bình kia là thập phần ôn hòa.

Có thể thôi phát dược lực của trứng Huyền Điểu đến trình độ hài hòa như vậy, cũng không biết là Diệp Phàm đã cho linh dược gì vào, bất quá, cho dù Diệp Phàm đã làm như thế nào thì ấn tượng của Khương Hà về Diệp Phàm quả thật là càng thêm sâu không lường được.

(dreamhouse2255)

……….

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau