Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 324: Ra ngoài rèn luyện

Trước Sau
Bạch Vân Hi điều khiển Thần Phong Thuyền rời khỏi Bích Vân Tông.

Diệp Phàm ngồi trên đầu thuyền, cất giọng ca vàng.

Ngao Tiểu No đau đầu nhìn Diệp Phàm: "Hiện tại còn chưa có uống rượu đâu, sao đã bắt đầu hát hò rồi."

Bạch Vân Hi cười cười: "Có thể là tâm tình tốt đi."

Tâm tình của Diệp Phàm đúng là không tồi, Bạch Vân Hi bế quan hơn một năm, Diệp Phàm đã rất lâu không thấy Bạch Vân Hi, lần này có thể cùng Bạch Vân Hi ra ngoài kề vai chiến đấu, Diệp Phàm rất là cao hứng.

Ngao Tiểu No rầu rĩ nói: "Tâm tình tốt cũng không thể tàn hại sinh linh a! Càng hát càng khó nghe, hắn thật sự không hiểu biết chính mình chút nào hết!"

"Tàn hại sinh linh? Tiểu No, ngươi nói bậy cái gì đó, nào có khoa trương như vậy!" Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nói.

"Không khoa trương như vậy, ngươi xem......" Ngao Tiểu No chỉ chỉ không trung, một con chim thẳng tắp từ trên trời rơi xuống, cũng không biết có phải là bị tiếng ca của Diệp Phàm độc hại hay không.

"Đó chỉ là trùng hợp." Bạch Vân Hi nói.

Ngao Tiểu No lại chỉ về phía một đám chim bay: "Một con là ngoài ý muốn, vậy một đám bên kia thì sao, chúng nó tổ chức bỏ chạy tập thể kìa."

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Chúng nó vốn dĩ đang di cư ......"

"Di cư bình thường không thể nào bay loạn như vậy được." Ngao Tiểu No bất mãn nói.

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Kỳ thật cũng không có khó nghe như vậy, nghe quen là tốt rồi."

Ngao Tiểu No: "......" Bạch thiếu thật biết trợn tròn mắt nói dối! Khó nghe như vậy, phải nghe tới bao giờ mới có thể quen được.

Bạch Vân Hi nhìn bản đồ, nói: "Diệp Phàm, chúng ta hình như sắp tới Thanh Tiêu Thành rồi."

Diệp Phàm gật đầu: "Hình như vậy."

Bạch Vân Hi nhận thấy tiếng linh quang va chạm cách đó không xa, linh khí trong thiên địa hỗn loạn vô cùng.

Bạch Vân Hi nhìn về phương xa, sắc mặt trở nên hơi ngưng trọng, "Ở phụ cận hình như có đạo hữu đang chiến đấu kịch liệt với hải thú."

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng là có, đi xem đi."

......

Khi Bạch Vân Hi chạy tới nơi xảy ra chuyện, nhìn thấy hai tu sĩ Nguyên Anh đang chiến đấu cùng ba đầu hải xà Nguyên Anh kỳ.

Hai tu sĩ Nguyên Anh, có một người là nữ tu, thân pháp không tồi.

Nữ tu dùng một dải lụa đỏ làm pháp khí chiến đầu, bên trên dải lụa đỏ in đồ án thải phượng, trông rất đẹp mắt, Diệp Phàm cảm thấy pháp khí kia nhìn đẹp thì đẹp, nhưng đẹp chứ không dùng được.

Nam tu là một hòa thượng, bảo tướng trang nghiêm, cả người lập loè kim quang công đức, Hàng Ma Xử trong tay uy lực vô cùng lớn, lợi hại hơn nữ tu nhiều.

"Hậu duệ của Thôn Thiên Mãng a!" Ngao Tiểu No nói.

Bạch Vân Hi thấy thế, lập tức xông lên gia nhập chiến đấu.

Hai tu sĩ Nguyên Anh ứng đối với ba đầu Thôn Thiên Mãng hiển nhiên là có hơi gian nan, Bạch Vân Hi vừa gia nhập, áp lực của hai tu sĩ Nguyên Anh nọ giảm đi nhiều.

Bạch Vân Hi phất tay, mười hai thanh phi kiếm đồng thời bay ra, thanh thế kinh người.

Bạch Vân Hi gia nhập chiến đấu, Diệp Phàm bớt thời gian đánh giá hai tu sĩ nọ.

Hai tu sĩ bên cạnh, một cùng là hòa thượng, một là nữ tu, Diệp Phàm cảm thấy từng gặp qua, nhưng nhất thời lại không nhớ đã thấy ở nơi nào.

Bạch Vân Hi vung tay lên, hàn khí bên trong Đa Bảo Vòng phóng ra, khi Bạch Vân Hi thăng cấp Nguyên Anh, thể chất bùng nổ, toát ra một lượng lớn hàn khí, Đa Bảo Vòng không cần tới Diệp Phàm làm gì liền tự động hấp thu đi.

Giờ phút này, Bạch Vân Hi đem hàn khí từng bị Đa Bảo Vòng hấp thu lúc trước thả ra, mấy đầu Thôn Thiên Mãng bị lạnh run lên, động tác chậm hơn rất nhiều.

Cao thủ so chiêu, sai lầm trong nháy mắt đủ để phân thắng bại.

Phổ Hiền hòa thượng thừa dịp thời gian Thôn Thiên Mãng bị đông cứng, nháy mắt đánh trúng bảy tấc của nó (tim rắn thường ở vị trí này, nó được coi như điểm yếu chí tử của rắn), so sánh ra, Thẩm Nhàn lại không phản ứng nhanh như vậy.

Ở thời gian mà Thẩm Nhàn sửng sốt, Thôn Thiên Mãng lập tức khôi phục lực hành động.

Ba người ba xà chiến đấu kịch liệt một hồi, ba đầu Thôn Thiên Mãng cảm thấy không chiếm được tiện nghi gì, bỏ chạy.



Qua một vòng chiến đấu kịch liệt, Phổ Hiền hòa thượng cùng Thẩm Nhàn tiêu hao không ít nguyên khí, Thôn Thiên Mãng biến mất, bọn họ cũng không có đuổi theo không bỏ.

......

"Là Bạch đạo hữu mới gia nhập Bích Vân Tông đi?" Phổ Hiền hòa thượng hiền lành cười gật đầu với Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi cung kính hành lễ, nói: "Đại sư."

Phổ Hiền hòa thượng tu vi Nguyên Anh trung kỳ, Phật pháp tinh thâm, Bạch Vân Hi mới thăng cấp Nguyên Anh, cũng không dám quá càn rỡ.

Thẩm Nhàn nhàn nhạt gật đầu với Bạch Vân Hi, thái độ khá là xa cách.

Phổ Hiền hòa thượng khá là ngoài ý muốn nhìn Diệp Phàm: "Diệp đan sư cũng tới sao?"

Diệp Phàm xán lạn cười nói: "Ta bồi lão bà đi nhậm chức."

Phổ Hiền hòa thượng nhìn Diệp Phàm, lại nhìn Bạch Vân Hi, cười cười: "Hiền phu thê, quả nhiên tình cảm thâm hậu."

Diệp Phàm liên tục gật đầu: "Đúng vậy! Đúng vậy! Tình cảm của chúng ta rất tốt."

Phổ Hiền hòa thượng nhìn bộ dáng đắc ý của Diệp Phàm, sắc mặt không khỏi cổ quái.

Bạch Vân Hi nhận thấy sắc mặt của Thẩm Nhàn không tốt lắm, cũng không quá để ý.

Thời điểm chuẩn bị ra ngoài, Diệp Cẩm Văn đã cho Bạch Vân Hi một mũi tiêm dự phòng, nói Diệp Khải Hiền thích đi khắp nơi khiêu chiến, Giang Hàm Châu cũng thế, rất nhiều người ở tu chân giới từng bị người của Bích Vân Tông bọn họ đánh, thanh danh của Bích Vân Tông ở tu chân giới không được tốt lắm, ra ngoài nếu có gặp người không thích Bích Vân Tông bọn họ là chuyện rất bình thường.

Diệp Phàm lên phi thuyền, đi theo đám người Phổ Hiền hòa thượng tới Thanh Tiêu Thành.

......

Phổ Hiền hòa thượng ngồi trong khoang thuyền niệm kinh văn.

Một tiểu hòa thượng ngồi bên cạnh gõ mõ, "Sư tổ, Bạch Vân Hi cùng Diệp đan sư muốn hỗ trợ chúng ta bảo hộ Thanh Tiêu Thành sao?"

Phổ Hiền gật đầu: "Chắc là vậy."

"Cả nhà Diệp gia đều ra ngoài hành động a!" Tiểu hòa thượng gõ mõ nói.

Phổ Hiền thầm nghĩ: Người Diệp gia nổi tiếng hiếu chiến, ở thời kỳ bình thường, tự nhiên sẽ làm vài người căm thù đến tận xương tủy, nhưng ở thời điểm này, đương nhiên là đánh càng nhiều càng tốt, liên minh bên kia đánh giá Diệp Khải Hiền rất cao, nhưng cũng khó trách, Diệp Khải Hiền quả thực như một chiến sĩ thi đua, nơi nào nguy hiểm chạy nơi đó, chạy đến nơi liền giết hải thú rơi rớt tan tác.

Giữa các hải thú cao giai cũng lan truyền tin tức, hiện tại rất nhiều hải thú vừa nhìn thấy Diệp Khải Hiền liền chạy.

"Diệp đan sư thật tốt, thân là đan sư lại nơi nào nguy hiểm chạy nơi đó, sư phụ, Diệp đan sư tâm tồn nhân thiện, rất có tuệ căn, nói không chừng là có duyên với Phật môn chúng ta! Sao sư tổ không thử độ Diệp đan sư gia nhập vào Phật môn?" Tiểu hòa thượng nói.

Phổ Hiền hòa thượng nhìn tiểu hòa thượng, không khỏi dở khóc dở cười, độ Diệp Phàm vào Phật môn? Bích Vân Tông phỏng chừng sẽ liều mạng với hắn, huống chi, người xuất gia chú ý thanh tâm quả dục, nhìn bộ dáng ân cần của Diệp Phàm với Bạch Vân Hi liền biết, hắn cơ bản là vô duyên với Phật!

"Thẩm thí chủ tựa hồ rất có khúc mắc với Bạch thí chủ!" Tiểu hòa thượng nói.

Phổ Hiền nhìn tiểu hòa thượng, hơi vui mừng nghĩ, đồ tôn này của hắn cuối cùng cũng có chút nhãn lực, vẫn có thể nhìn ra được Thẩm Nhàn có thành kiến với Bạch Vân Hi.

Phổ Hiền cau mày, thầm nghĩ: Thẩm Nhàn khá là xa cách với Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, ngược lại là Diệp Phàm, rất rộng rãi, thoạt nhìn không giống như đang giả bộ.

......

"A!" Bên trong khoang thuyền, Diệp Phàm đang gặm linh quả, đột nhiên kêu lên một tiếng.

Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: "Làm sao vậy?"

Diệp Phàm lắc đầu: "Không có gì, chỉ là ta vừa nhớ ra."

Bạch Vân Hi: "Nhớ ra, nhớ ra cái gì?"

"Ta biết nữ nhân kia là ai rồi, ta đã nói mà, sao lại quen mắt như vậy, thì ra là nàng!" Diệp Phàm nói.

"Người nào?" Bạch Vân Hi hỏi.

"Tinh Hà Kiếm Phái Thẩm Nhàn." Diệp Phàm nói.

Bạch Vân Hi hơi sửng sốt một chút: "Thì ra là thế."

Hắn đã nói mà, thái độ của nữ nhân kia với hắn rất xa cách, trước kia Bạch Vân Hi chưa từng gặp Thẩm Nhàn, nhưng lại từng nghe nói đến nàng, nàng là người của Tinh Hà Kiếm Phái, cũng là sư phụ của Giang Lăng Tuyết.

"Sao hiện tại ngươi mới nhớ tới?" Bạch Vân Hi không vui nói.



Bạch Vân Hi thầm nghĩ: Nàng còn tưởng rằng nữ nhân kia từng bị Diệp Khải Hiền đánh cơ chứ, hắn còn đang kỳ quái, vì Diệp Khải Hiền thiên chọn nam kiếm tu khiêu chiến hơn, nếu thật sự không tìm được đối thủ mới có thể tìm nữ, thì ra lại là sư phụ vị hôn thê trước của Diệp Phàm.

"Bộ dáng của nàng không đặc biệt đẹp đẽ, nếu nàng có thể đẹp bằng một nửa ngươi, vậy ta khẳng định có thể nhớ rõ, một gương mặt đại chúng!" Diệp Phàm rầu rĩ nói.

Bạch Vân Hi: "......" Diệp Phàm cái tên ngốc mặt manh này!

......

Bạch Vân Hi vừa tới Thanh Tiêu Thành liền đi dò xét tường thành.

Tường thành Thanh Tiêu Thành dùng gạch đá xanh ngọc đặc chế làm thành, gạch đá xanh ngọc khá giống lưu li, tường thành chạy dài vạn dặm nhìn qua trong suốt rất đẹp mắt, nhưng tường thành này không chỉ đẹp, lực phòng ngự cũng không tệ.

Diệp Phàm ngồi trên tường thành, lười biếng lắc lắc chân, nhìn đại trận phòng hộ xa xa chỉ điểm giang sơn, Bạch Vân Hi bay tới bên người Diệp Phàm, nghe Diệp Phàm châm biếm đại trận thành không đáng một đồng.

"Người ngồi trên tường thành đó là Diệp đan sư sao?" Một nữ tu tử y nhỏ giọng hỏi.

"Hình như vậy." Nữ tu lam y nói.

"Diệp đan sư cũng thật tùy tính!"

Sắc mặt nữ tu lam y không khỏi cổ quái, phàm là đại nhân vật phần lớn đều rất có phong phạm cao nhân, người tùy tiện ngồi trên tường thành giống như Diệp Phàm nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Lúc trước ngươi từng thấy thú triều?

Diệp Phàm gật đầu: "Ừm, các loại hải thú chen chúc lại với nhau, lung tung rối loạn, mùi hôi xông tận trời."

Bạch Vân Hi: "......"

Thẩm Nhàn nhìn Diệp Phàm cùng Bạch Vân Hi đứng trên tường thành trò truyện vui vẻ, sắc mặt phức tạp.

Diệp Phàm thiên tư tung hoành, Bạch Vân Hi tuyệt đại phong hoa, hai người ở bên nhau cực kỳ đăng đối.

"Thẩm đạo hữu ra ngoài tuần tra sao?" Phổ Hiền hòa thượng hỏi.

Thẩm Nhàn gật đầu: "Đúng vậy."

......

Linh khí trong thiên địa đột nhiên dao động, Phổ Hiền hòa thượng cùng Thẩm Nhàn đồng thời thay đổi sắc mặt.

"Thú triều tới."

Phổ Hiền nhìn đàn thú triều ồ ạt xông tới, cau mày nói: "Tháng trước thú triều mới vừa xuất hiện, sao lại trở lại nhanh như vậy?"

"Phỏng chừng là mấy đầu Thôn Thiên Xà kia không cam lòng, cho nên kêu gọi hải thú tới công thành." Thẩm Nhàn nói.

Bạch Vân Hi nhàn nhạt đứng bên cạnh, không có tham dự vào cuộc nói chuyện của hai người.

"Tới rồi." Một lượng lớn hải thú xông về phía tường thành.

Bạch Vân Hi lập tức thể hội được cái gì gọi là lung tung rối loạn, mùi hôi xông tận trời mà Diệp Phàm nói.

"Bạch đạo hữu, làm phiền trấn thủ cửa đông." Phổ Hiền hòa thượng lập tức nói.

Bạch Vân Hi gật đầu, dứt khoát đáp ứng "Được."

Phổ Hiền hòa thượng tu vi cao nhất, việc nhân đức không nhường ai trấn thủ cửa giữa, đây cũng là nơi bị hải thủ tập kích kịch liệt nhất, Thẩm Nhàn đi thủ cửa tây.

Một lượng lớn hải thú mãnh liệt xông đến.

Mấy tu sĩ Kim Đan bị phân phối tới cửa đông không khỏi tò mò nhìn về phía Bạch Vân Hi.

Rất nhiều tu sĩ mới thăng cấp Nguyên Anh chưa kịp tế luyện pháp khí, thực lực sẽ yếu hơn không ít, mấy tu sĩ Kim Đan không khỏi lo lắng Bạch Vân Hi lòng có dư mà lực không đủ, nhưng vừa nhìn thấy Diệp Phàm ở bên cạnh, tức khắc nhẹ nhõm hơn không ít.

Nhìn hải thú xông tới hết đợt này tới đợt khác, Bạch Vân Hi không chút hoang mang lấy Dung Thiên Kính ra.

Dung Thiên Kính phát ra một đạo ánh sáng đánh về phía hải thú, hải thú khu vực đó lập tức ngã đổ một tảng lớn.

Bạch Vân Hi rút ra một phần linh lực bên trong Đa Bảo Vòng, lại phát động Dung Thiên Kính, hải thú bên dưới tức khắc rối loạn lên.

Dung Thiên Kính của Dung Thiên Cung đại danh đỉnh đỉnh, mọi người nhìn thấy Dung Thiên Kính phát uy, không khỏi tấm tắc bảo lạ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau