Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành
Chương 331: Cháy nhà ra mặt chuột
Hội đấu giá lục tục bán ra hơn một trăm kiện thương phẩm, cuối cùng cũng tới phiên Cổ Tiên Lệnh.
Cổ Tiên Lệnh vừa ra, mọi người liền điên cuồng gọi giá, Diệp Cẩm Văn một đường dũng cảm nâng giá, cuối cùng dùng giá hai vạn bảy khối linh thạch thượng phẩm mua Cổ Tiên Lệnh về tay.
Diệp Cẩm Văn tâm tình tốt đẹp nói: "Cảm giác có tiền thật tốt! Muốn mua cái gì thì mua cái đó." Hắn đã rất lâu không có xa hoa như vậy.
Bạch Vân Hi: "......"
Cổ Tiên Lệnh rất nhanh được đưa tới, Diệp Phàm vuốt ve Cổ Tiên Lệnh, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc cảm thán.
"Trên lệnh bài này có một cỗ hơi thở rất mạnh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm!" Diệp Phàm cảm thán.
Bạch Vân Hi nhìn lệnh bài, nói: "Cho ta xem."
Diệp Phàm đưa lệnh bài cho Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nhìn lệnh bài, nhíu chặt mày lại, "Chữ viết bên trên này thật kỳ quái!"
"Đây là kim triện thể, là tiên thể." Diệp Cẩm Văn nói.
"Tiên thể, chữ viết của Tiên giới?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Vân Hi nhíu mày lại: "Cẩm Văn, sao ngươi biết kim triện thể là tiên thể? Chẳng lẽ thế giới này từng có đại năng của Tiên giới xuống qua? Cho nên, mới biết được là tiên thể?"
Diệp Cẩm Văn lắc đầu: "Sau khi tu sĩ phi thăng lên Tiên giới liền không thể trở về linh giới nữa, đồn đãi nói rằng, tiên nhân nhấc một ngón tay là có thể thay đổi sao trời, nếu như những người như bọn họ trở về đây, vậy sẽ rất dễ phá hư cân bằng của linh giới. Nhưng cho dù là tiên nhân thì cũng sẽ có lúc chết, có mấy vị tiên sau khi chết sẽ hình chiếu hạ giới."
Bạch Vân Hi khó hiểu: "Hình chiếu hạ giới?"
Diệp Cẩm Văn gật đầu, "Nghe nói có mấy vị tiên trước khi chết sẽ phân hồn ngàn vạn, rơi rụng xuống các nơi, nếu như vận khí tốt, vậy có thể chuyển thế trọng sinh, nhận được một phần ký ức của đời trước, nghe nói mấy vạn năm trước lục tục từng xuất hiện mấy vị tiên nhân chuyển thế."
"Linh giới tồn tại nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên sẽ có một ít đồ vật từ Tiên giới rơi xuống, mấy chục vạn năm trước, tiên nhân phi thăng lên Tiên giới còn có thể trải qua một ít con đường đặc thù chuyển tin với hậu nhân ở hạ giới, chẳng qua, tới bây giờ đã gần như không còn."
Bạch Vân Hi gật đầu, "À" một tiếng.
Bạch Vân Hi xoa xoa Đa Bảo Vòng, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nặng, văn tự bên trong Đa Bảo Vòng hình như cũng cùng loại với kim triện thể, chẳng lẽ, Đa Bảo Vòng nguyên bản là đồ vật của Tiên giới.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, đám người Diệp Phàm lại tham dự mấy buổi hội giao dịch do vài tu sĩ Nguyên Anh tổ chức, cũng xem như là thu hoạch dồi dào.
......
Sau đại hội Nguyên Anh, không ít tu sĩ bắt đầu lục tục rời đi.
Đám người Diệp Khải Hiền dạo chơi Đế Thiên Thành mấy vòng, rốt cuộc cũng dự định trở về.
Diệp Phàm đi hai bước, quay đầu nhìn lại, đi hai bước, lại quay đầu nhìn lại.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Làm gì đấy, sao không đi đường tử tế chút?"
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Không phải ta không muốn đi đường tử tế, mà là có người nhìn chằm chằm ta a!"
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Cẩm Văn không vui cau mày: "Ta cũng cảm giác thấy gần đây có rất nhiều người nhìn trộm ta."
Diệp Khải Hiền trầm mặt xuống, lạnh lùng hộc ra hai chữ, "Đều chém."
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Khải Hiền: "Đại ca, ngươi đừng xằng bậy!" Đều chém, nếu thật sự đều chém, vậy phiền toái lớn.
Diệp Khải Hiền buồn bực nói: "Không thể chém, vậy thì thôi."
Bạch Vân Hi nhíu mày lại: "Ta thấy không bằng trở về Bích Vân Tông trước đi."
Ngũ Hành Nguyên Thủy đã tới tay, trước mắt chuyện quan trọng nhất là để Diệp Phàm kết thành Nguyên Anh, lấy năng lực của Diệp Phàm, nếu kết anh thành công, thực lực khẳng định sẽ không kém hơn Diệp Khải Hiền bao nhiêu.
Diệp Khải Hiền gật đầu: "Cũng được."
......
Diệp Khải Hiền thả ra một chiếc phi thuyền, mang theo đám người Diệp Cẩm Văn rời khỏi Đế Thiên Thành.
Diệp Phàm ngồi bên trong phi thuyền, hai mắt đột nhiên lóe lên.
"Có rất nhiều người đang đi theo chúng ta." Diệp Phàm nói.
Diệp Khải Hiền đang ôm kiếm tĩnh tâm ngồi, đột nhiên mở bừng mắt, nói: "Nếu lát nữa đánh lên, các ngươi liền dùng Độn Phù kia đào tẩu, ta giúp các ngươi chặn những người đó lại."
Diệp Phàm nhìn Diệp Khải Hiền: "Đại ca, chúng ta có thể cùng nhau chạy mà, không cần một mình ngươi ở lại chặn."
Diệp Khải Hiền lắc đầu: "Vậy không được, nếu ta không ngăn bọn họ lại, để bọn họ đuổi theo các ngươi thì làm sao bây giờ."
Bạch Vân Hi: "......" Chỉ cần bọn họ chạy đủ nhanh, liền không cần sợ có người đuổi theo a!
Phi thuyền bay hơn mười ngày, vẫn luôn không có ai nhảy ra chặn đường, Diệp Khải Hiền nguyên bản còn hưng phấn hiện tại trở nên nôn nóng dị thường.
Bạch Vân Hi cảm thấy Diệp Khải Hiền giống như một con sư tử bị nhốt buồn muốn hỏng rồi.
Diệp Phàm lười biếng lắc lắc chân, đột nhiên đứng lên.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phiến không trung này bị đóng cửa." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi cau mày lại: "Đóng cửa hư không, là thủ đoạn của tu sĩ Hóa Thần a!"
Diệp Khải Hiền đứng phắt lên, ánh mắt sáng quắc.
"Không sai, đóng cửa hư không, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới làm được, lão quái vật kia rốt cuộc cũng chịu ra tay." Diệp Khải Hiền hưng phấn phi thân ra ngoài.
Một lão tổ thanh bào hai tay chống lưng, đứng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, bên cạnh chính là cốc chủ Đan Cốc.
Diệp Phàm khinh thường nói: "Lão già thối Đan Cốc kia chỉ biết tự cao tự đại trước mặt ta, vừa thấy lão quái vật kia liền im như tôn tử, thói đời gì không biết."
Diệp Cẩm Văn bình tĩnh nhìn Thần Phong lão tổ, ánh mắt lóe lóe.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Cẩm Văn một cái, Diệp Cẩm Văn không có hiếu chiến như Diệp Khải Hiền, nhưng cũng không phải người an phận gì.
Thần Phong lão tổ đứng nhìn xuống Diệp Khải Hiền, Diệp Khải Hiền lạnh lùng đứng trên đầu thuyền chăm chú nhìn Thần Phong lão tổ.
Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ cách không trăm mét nhàn nhạt giằng co, xung quanh có không ít tu sĩ như hổ rình mồi, Bạch Vân Hi cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ cần đụng một chút liền nổ.
......
Bạch Vân Hi banh mặt, xoa xoa Đa Bảo Vòng.
"Đã lâu không thấy, tu vi của Diệp sư điệt lại càng thêm tinh tiến."
Diệp Khải Hiền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đa tạ tiền bối khích lệ, không biết tiền bối tới làm gì?"
"Ta nghe nói, Diệp sư điệt cầm Đan Điển của Đan Cốc, Đan Điển là bảo vật bất truyền của Đan Cốc, vẫn nên vật quy nguyên chủ thì hơn." Thần Phong lão tổ nói.
Diệp Phàm cười lạnh: "Thần Phong Tông cầm thánh bảo của Thiên Nhất Giáo, sao không thấy trả lại cho Thiên Nhất Giáo?"
Sắc mặt của Thần Phong lão tổ lập tức trầm xuống.
Ánh mắt Đan Vọng lóe lên một tia vui mừng, Đan Vọng chỉ sợ Đan Điển không ở trên tay Diệp Phàm, chỉ cần Đan Điển ở trên tay Diệp Phàm, vậy có Thần Phong lão tổ ra mặt, hẳn là sẽ có thể lấy về được, còn sau khi Đan Điển lấy về phải phục chế một phần cho Thần Phong Tông, hắn cũng chỉ đành như vậy.
Diệp Khải Hiền lười đi lá mặt lá trái với Thần Phong lão tổ, rút kiếm ra nói: "Nghe danh lão tổ đã lâu, chẳng biết có được chỉ giáo hay không."
Thần Phong lão tổ nhìn Diệp Khải Hiền, cười lạnh một tiếng: "Tốt! Đủ khí phách, ta sớm đã nghe nói Diệp hiền chất thiếu niên khinh cuồng, không ngờ lại khinh cuồng tới vậy."
Diệp Khải Hiền không nói thêm gì, dẫn kiếm chém thẳng tới.
Diệp Khải Hiền huy kiếm đánh lên với Thần Phong lão tổ.
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Khải Hiền, thấy thế nào cũng giống như là Diệp Khải Hiền đang gấp không chờ nổi vội vã đi đầu thai.
Ngao Tiểu No lắc đầu than thở: "Kẻ điên! Kẻ điên!" Điên không nhẹ.
Trên không trung, bóng kiếm tung bay, ngay cả không gian cũng cảm giác giống như sắp bị xé rách.
"Diệp Phàm, kiếm thuật của ca ngươi thật lợi hại!" Ngao Tiểu No nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đương nhiên." Kiếm của đại ca mang theo một cỗ cảm giác hạo nhiên (chí khí ngay thẳng, khảng khái), khiến cho người khác chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Ngao Tiểu No híp mắt: "Kiếm ý của hắn có thể cắt lĩnh vực."
Tu giả Hóa Thần có thể hình thành nên lĩnh vực của chính mình, trình độ cường hãn của lĩnh vực quyết định trực tiếp đến sự mạnh yếu của một tu giả Hóa Thần, lão tổ Thần Phong Tông tuy rằng đã tới cảnh giới Hóa Thần, nhưng lĩnh vực lại không hoàn chỉnh lắm, đáng tiếc linh khí của tu chân giới càng ngày càng cạn, truyền thừa lại đoạn tuyệt, có thể tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần cũng đã không dễ dàng.
......
Giang Lăng Tuyết đứng xa xa nhìn, cau mày nói: "Lão đại Diệp gia quả thực là người điên."
Tô Yên Nhiên gật đầu: "Đúng vậy!" Lão đại Diệp gia thích nhất là tìm người khiêu chiến, nhưng Thần Phong lão tổ đã tới cảnh giới Hóa Thần, hắn cư nhiên cũng dám khiêu khích.
Xung quanh có không ít tu sĩ quan chiến, Lâm Mộng Kỳ cũng ở trong đó.
"Diệp Khải Hiền đúng là khó lường!" Lâm Ngọc Hằng hai tay chống lưng, ánh mắt kinh ngạc cảm thán, lại mang theo chút tiếc hận.
Lâm Ngọc Hằng lắc đầu, chua lòm nói: "Lấy tính tình của Diệp Khải Hiền, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn."
Tu vi của Diệp Khải Hiền rốt cuộc kém một chút, không phải là đối thủ của Thần Phong lão tổ, nhưng Diệp Khải Hiền tuy rằng rơi xuống hạ phong, nhưng cũng không có thất bại thảm hại, Thần Phong lão nhân muốn bắt được Diệp Khải Hiền, không dễ dàng.
"Ta đi hỗ trợ." Diệp Cẩm Văn thét dài một tiếng, vọt lên.
Kiếm ý quanh thân Diệp Cẩm Văn gào thét xông lên, tuy rằng không thể so với Diệp Khải Hiền, nhưng cũng xem như một phần chiến lực.
Ánh mắt Hứa Minh Dương khẽ chuyển, cũng vọt lên.
Có Diệp Cẩm Văn cùng Hứa Minh Dương hỗ trợ, trạng thái của Diệp Khải Hiền tốt hơn không ít.
Kiếm thuật của Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Khải Hiền một mạch truyền thừa, hỗ trợ lẫn nhau, Hứa Minh Dương sở hữu Tiên Thiên Linh Nhãn, sau khi Diệp Khải Hiền cùng Hứa Minh Dương kết thành đạo lữ liền sinh ra kiên kết chặt chẽ, Diệp Khải Hiền có thể mượn linh nhãn của Hứa Minh Dương dùng tạm trong thời gian ngắn, tìm ra sơ hở của đối thủ.
Có Diệp Cẩm Văn cùng Hứa Minh Dương gia nhập, chiến lực của Diệp Khải Hiền nháy mắt tăng mạnh.
Bạch Vân Hi lẳng lặng đứng, bình tình nhìn bốn người chiến đấu kịch liệt.
Thần Phong lão tổ bên kia cũng có mấy Nguyên Anh đang sẵn sàng đón đánh, sở dĩ bọn họ không có ra tay là bởi vì Thần Phong lão tổ dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần, nếu như bọn họ ra tay khó tránh khỏi sẽ làm hỏng uy phong của lão tổ.
Thần Phong lão tổ ước chừng đã bị chọc giận, khí thế trên người đột nhiên tăng mạnh, Diệp Khải Hiền chính diện bị đánh trúng, khí thế uể oải không ít.
Khí thế quanh người Bạch Vân Hi lại đột nhiên tăng mạnh lên, nháy mắt tiến tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.
Ngao Tiểu No trừng lớn mắt nhìn Bạch Vân Hi, "A a a" gào thét.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thể chất của Bạch Vân Hi cư nhiên lại bạo phát vào lúc này, nhưng Bạch Vân Hi tựa hồ nắm giữ được pháp môn nào đó, lợi dụng thể chất bùng nổ, đạt tới công hiệu nhất thời tăng thực lực lên.
"Vân Hi, ngươi......"
Bạch Vân Hi quay đầu cười với Diệp Phàm: "Pháp môn ta mới lĩnh ngộ ra gần đây."
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Thật lợi hại!"
Bạch Vân Hi cười cười: "Ta đi hỗ trợ."
Bạch Vân Hi vọt vào vòng chiến, phất tay kích nổ một đống phù chú, bảy tám tấm phù Thiên cấp đồng thời phát nổ, uy lực kinh người.
"Bạch thiếu thật hỏa bạo!" Ngao Tiểu No xoa xoa móng vuốt, hai mắt tỏa sáng nói.
Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No một cái: "Trước kia ta làm như vậy, ngươi nói ta phá của."
Ngao Tiểu No gật đầu: "Ngươi có thể so với Bạch thiếu sao?" Cùng là một chuyện, Bạch thiếu làm có phong cách hơn Diệp Phàm làm nhiều.
Diệp Phàm: "......" Con quỷ này chỉ biết có thiên vị!
Bạch Vân Hi vừa ra tay chính là một đống phù chú, đánh cho lĩnh vực của Thần Phong lão tổ nứt ra vài cái khe.
Bạch Vân Hi vung tay lên, trên tay tức khắc cuốn lên một trận gió lốc băng hàn.
Ngao Tiểu No chớp chớp mắt, nói: "Vòng tay của Bạch thiếu có vẻ không đơn giản!"
Diệp Phàm gật đầu: "Đó là đương nhiên." Ánh mắt Diệp Phàm lóe lóe, Đa Bảo Vòng thật sự rất thích hợp với Bạch Vân Hi.
Phong cách chiến đấu của Diệp Khải Hiền rất là quân tử, so sánh ra, phong cách của Bạch Vân Hi lại khá giống vô lại.
Bạch Vân Hi cứ ra tay là ném ra một chồng phù chú cùng phát động gió lốc băng hàn, thấy không có bao nhiêu hiệu quả, lại kích nổ mấy viên Thiên Lôi Châu, Bạch Vân Hi lợi dụng thể chế bạo phát, trong thời gian ngắn thực lực tăng lên mười mấy lần, không ngừng phát động đại chiêu cũng không có cảm giác kiệt lực gì.
Cổ Tiên Lệnh vừa ra, mọi người liền điên cuồng gọi giá, Diệp Cẩm Văn một đường dũng cảm nâng giá, cuối cùng dùng giá hai vạn bảy khối linh thạch thượng phẩm mua Cổ Tiên Lệnh về tay.
Diệp Cẩm Văn tâm tình tốt đẹp nói: "Cảm giác có tiền thật tốt! Muốn mua cái gì thì mua cái đó." Hắn đã rất lâu không có xa hoa như vậy.
Bạch Vân Hi: "......"
Cổ Tiên Lệnh rất nhanh được đưa tới, Diệp Phàm vuốt ve Cổ Tiên Lệnh, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc cảm thán.
"Trên lệnh bài này có một cỗ hơi thở rất mạnh, vừa nhìn liền biết không phải vật phàm!" Diệp Phàm cảm thán.
Bạch Vân Hi nhìn lệnh bài, nói: "Cho ta xem."
Diệp Phàm đưa lệnh bài cho Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nhìn lệnh bài, nhíu chặt mày lại, "Chữ viết bên trên này thật kỳ quái!"
"Đây là kim triện thể, là tiên thể." Diệp Cẩm Văn nói.
"Tiên thể, chữ viết của Tiên giới?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Đúng vậy."
Bạch Vân Hi nhíu mày lại: "Cẩm Văn, sao ngươi biết kim triện thể là tiên thể? Chẳng lẽ thế giới này từng có đại năng của Tiên giới xuống qua? Cho nên, mới biết được là tiên thể?"
Diệp Cẩm Văn lắc đầu: "Sau khi tu sĩ phi thăng lên Tiên giới liền không thể trở về linh giới nữa, đồn đãi nói rằng, tiên nhân nhấc một ngón tay là có thể thay đổi sao trời, nếu như những người như bọn họ trở về đây, vậy sẽ rất dễ phá hư cân bằng của linh giới. Nhưng cho dù là tiên nhân thì cũng sẽ có lúc chết, có mấy vị tiên sau khi chết sẽ hình chiếu hạ giới."
Bạch Vân Hi khó hiểu: "Hình chiếu hạ giới?"
Diệp Cẩm Văn gật đầu, "Nghe nói có mấy vị tiên trước khi chết sẽ phân hồn ngàn vạn, rơi rụng xuống các nơi, nếu như vận khí tốt, vậy có thể chuyển thế trọng sinh, nhận được một phần ký ức của đời trước, nghe nói mấy vạn năm trước lục tục từng xuất hiện mấy vị tiên nhân chuyển thế."
"Linh giới tồn tại nhiều năm như vậy, ngẫu nhiên sẽ có một ít đồ vật từ Tiên giới rơi xuống, mấy chục vạn năm trước, tiên nhân phi thăng lên Tiên giới còn có thể trải qua một ít con đường đặc thù chuyển tin với hậu nhân ở hạ giới, chẳng qua, tới bây giờ đã gần như không còn."
Bạch Vân Hi gật đầu, "À" một tiếng.
Bạch Vân Hi xoa xoa Đa Bảo Vòng, nghi hoặc trong lòng càng ngày càng nặng, văn tự bên trong Đa Bảo Vòng hình như cũng cùng loại với kim triện thể, chẳng lẽ, Đa Bảo Vòng nguyên bản là đồ vật của Tiên giới.
Sau khi hội đấu giá kết thúc, đám người Diệp Phàm lại tham dự mấy buổi hội giao dịch do vài tu sĩ Nguyên Anh tổ chức, cũng xem như là thu hoạch dồi dào.
......
Sau đại hội Nguyên Anh, không ít tu sĩ bắt đầu lục tục rời đi.
Đám người Diệp Khải Hiền dạo chơi Đế Thiên Thành mấy vòng, rốt cuộc cũng dự định trở về.
Diệp Phàm đi hai bước, quay đầu nhìn lại, đi hai bước, lại quay đầu nhìn lại.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Làm gì đấy, sao không đi đường tử tế chút?"
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi: "Không phải ta không muốn đi đường tử tế, mà là có người nhìn chằm chằm ta a!"
Bạch Vân Hi: "......"
Diệp Cẩm Văn không vui cau mày: "Ta cũng cảm giác thấy gần đây có rất nhiều người nhìn trộm ta."
Diệp Khải Hiền trầm mặt xuống, lạnh lùng hộc ra hai chữ, "Đều chém."
Diệp Cẩm Văn nhìn Diệp Khải Hiền: "Đại ca, ngươi đừng xằng bậy!" Đều chém, nếu thật sự đều chém, vậy phiền toái lớn.
Diệp Khải Hiền buồn bực nói: "Không thể chém, vậy thì thôi."
Bạch Vân Hi nhíu mày lại: "Ta thấy không bằng trở về Bích Vân Tông trước đi."
Ngũ Hành Nguyên Thủy đã tới tay, trước mắt chuyện quan trọng nhất là để Diệp Phàm kết thành Nguyên Anh, lấy năng lực của Diệp Phàm, nếu kết anh thành công, thực lực khẳng định sẽ không kém hơn Diệp Khải Hiền bao nhiêu.
Diệp Khải Hiền gật đầu: "Cũng được."
......
Diệp Khải Hiền thả ra một chiếc phi thuyền, mang theo đám người Diệp Cẩm Văn rời khỏi Đế Thiên Thành.
Diệp Phàm ngồi bên trong phi thuyền, hai mắt đột nhiên lóe lên.
"Có rất nhiều người đang đi theo chúng ta." Diệp Phàm nói.
Diệp Khải Hiền đang ôm kiếm tĩnh tâm ngồi, đột nhiên mở bừng mắt, nói: "Nếu lát nữa đánh lên, các ngươi liền dùng Độn Phù kia đào tẩu, ta giúp các ngươi chặn những người đó lại."
Diệp Phàm nhìn Diệp Khải Hiền: "Đại ca, chúng ta có thể cùng nhau chạy mà, không cần một mình ngươi ở lại chặn."
Diệp Khải Hiền lắc đầu: "Vậy không được, nếu ta không ngăn bọn họ lại, để bọn họ đuổi theo các ngươi thì làm sao bây giờ."
Bạch Vân Hi: "......" Chỉ cần bọn họ chạy đủ nhanh, liền không cần sợ có người đuổi theo a!
Phi thuyền bay hơn mười ngày, vẫn luôn không có ai nhảy ra chặn đường, Diệp Khải Hiền nguyên bản còn hưng phấn hiện tại trở nên nôn nóng dị thường.
Bạch Vân Hi cảm thấy Diệp Khải Hiền giống như một con sư tử bị nhốt buồn muốn hỏng rồi.
Diệp Phàm lười biếng lắc lắc chân, đột nhiên đứng lên.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Phiến không trung này bị đóng cửa." Diệp Phàm nói.
Bạch Vân Hi cau mày lại: "Đóng cửa hư không, là thủ đoạn của tu sĩ Hóa Thần a!"
Diệp Khải Hiền đứng phắt lên, ánh mắt sáng quắc.
"Không sai, đóng cửa hư không, chỉ có tu sĩ Hóa Thần mới làm được, lão quái vật kia rốt cuộc cũng chịu ra tay." Diệp Khải Hiền hưng phấn phi thân ra ngoài.
Một lão tổ thanh bào hai tay chống lưng, đứng trên không trung, từ trên cao nhìn xuống bọn họ, bên cạnh chính là cốc chủ Đan Cốc.
Diệp Phàm khinh thường nói: "Lão già thối Đan Cốc kia chỉ biết tự cao tự đại trước mặt ta, vừa thấy lão quái vật kia liền im như tôn tử, thói đời gì không biết."
Diệp Cẩm Văn bình tĩnh nhìn Thần Phong lão tổ, ánh mắt lóe lóe.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Cẩm Văn một cái, Diệp Cẩm Văn không có hiếu chiến như Diệp Khải Hiền, nhưng cũng không phải người an phận gì.
Thần Phong lão tổ đứng nhìn xuống Diệp Khải Hiền, Diệp Khải Hiền lạnh lùng đứng trên đầu thuyền chăm chú nhìn Thần Phong lão tổ.
Diệp Khải Hiền cùng Thần Phong lão tổ cách không trăm mét nhàn nhạt giằng co, xung quanh có không ít tu sĩ như hổ rình mồi, Bạch Vân Hi cảm thấy không khí xung quanh tràn ngập mùi thuốc súng, chỉ cần đụng một chút liền nổ.
......
Bạch Vân Hi banh mặt, xoa xoa Đa Bảo Vòng.
"Đã lâu không thấy, tu vi của Diệp sư điệt lại càng thêm tinh tiến."
Diệp Khải Hiền không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: "Đa tạ tiền bối khích lệ, không biết tiền bối tới làm gì?"
"Ta nghe nói, Diệp sư điệt cầm Đan Điển của Đan Cốc, Đan Điển là bảo vật bất truyền của Đan Cốc, vẫn nên vật quy nguyên chủ thì hơn." Thần Phong lão tổ nói.
Diệp Phàm cười lạnh: "Thần Phong Tông cầm thánh bảo của Thiên Nhất Giáo, sao không thấy trả lại cho Thiên Nhất Giáo?"
Sắc mặt của Thần Phong lão tổ lập tức trầm xuống.
Ánh mắt Đan Vọng lóe lên một tia vui mừng, Đan Vọng chỉ sợ Đan Điển không ở trên tay Diệp Phàm, chỉ cần Đan Điển ở trên tay Diệp Phàm, vậy có Thần Phong lão tổ ra mặt, hẳn là sẽ có thể lấy về được, còn sau khi Đan Điển lấy về phải phục chế một phần cho Thần Phong Tông, hắn cũng chỉ đành như vậy.
Diệp Khải Hiền lười đi lá mặt lá trái với Thần Phong lão tổ, rút kiếm ra nói: "Nghe danh lão tổ đã lâu, chẳng biết có được chỉ giáo hay không."
Thần Phong lão tổ nhìn Diệp Khải Hiền, cười lạnh một tiếng: "Tốt! Đủ khí phách, ta sớm đã nghe nói Diệp hiền chất thiếu niên khinh cuồng, không ngờ lại khinh cuồng tới vậy."
Diệp Khải Hiền không nói thêm gì, dẫn kiếm chém thẳng tới.
Diệp Khải Hiền huy kiếm đánh lên với Thần Phong lão tổ.
Ngao Tiểu No nhìn Diệp Khải Hiền, thấy thế nào cũng giống như là Diệp Khải Hiền đang gấp không chờ nổi vội vã đi đầu thai.
Ngao Tiểu No lắc đầu than thở: "Kẻ điên! Kẻ điên!" Điên không nhẹ.
Trên không trung, bóng kiếm tung bay, ngay cả không gian cũng cảm giác giống như sắp bị xé rách.
"Diệp Phàm, kiếm thuật của ca ngươi thật lợi hại!" Ngao Tiểu No nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đương nhiên." Kiếm của đại ca mang theo một cỗ cảm giác hạo nhiên (chí khí ngay thẳng, khảng khái), khiến cho người khác chỉ nhìn thôi đã thấy sợ.
Ngao Tiểu No híp mắt: "Kiếm ý của hắn có thể cắt lĩnh vực."
Tu giả Hóa Thần có thể hình thành nên lĩnh vực của chính mình, trình độ cường hãn của lĩnh vực quyết định trực tiếp đến sự mạnh yếu của một tu giả Hóa Thần, lão tổ Thần Phong Tông tuy rằng đã tới cảnh giới Hóa Thần, nhưng lĩnh vực lại không hoàn chỉnh lắm, đáng tiếc linh khí của tu chân giới càng ngày càng cạn, truyền thừa lại đoạn tuyệt, có thể tu luyện đến cảnh giới Hóa Thần cũng đã không dễ dàng.
......
Giang Lăng Tuyết đứng xa xa nhìn, cau mày nói: "Lão đại Diệp gia quả thực là người điên."
Tô Yên Nhiên gật đầu: "Đúng vậy!" Lão đại Diệp gia thích nhất là tìm người khiêu chiến, nhưng Thần Phong lão tổ đã tới cảnh giới Hóa Thần, hắn cư nhiên cũng dám khiêu khích.
Xung quanh có không ít tu sĩ quan chiến, Lâm Mộng Kỳ cũng ở trong đó.
"Diệp Khải Hiền đúng là khó lường!" Lâm Ngọc Hằng hai tay chống lưng, ánh mắt kinh ngạc cảm thán, lại mang theo chút tiếc hận.
Lâm Ngọc Hằng lắc đầu, chua lòm nói: "Lấy tính tình của Diệp Khải Hiền, sớm muộn gì cũng phải chịu thiệt thòi lớn."
Tu vi của Diệp Khải Hiền rốt cuộc kém một chút, không phải là đối thủ của Thần Phong lão tổ, nhưng Diệp Khải Hiền tuy rằng rơi xuống hạ phong, nhưng cũng không có thất bại thảm hại, Thần Phong lão nhân muốn bắt được Diệp Khải Hiền, không dễ dàng.
"Ta đi hỗ trợ." Diệp Cẩm Văn thét dài một tiếng, vọt lên.
Kiếm ý quanh thân Diệp Cẩm Văn gào thét xông lên, tuy rằng không thể so với Diệp Khải Hiền, nhưng cũng xem như một phần chiến lực.
Ánh mắt Hứa Minh Dương khẽ chuyển, cũng vọt lên.
Có Diệp Cẩm Văn cùng Hứa Minh Dương hỗ trợ, trạng thái của Diệp Khải Hiền tốt hơn không ít.
Kiếm thuật của Diệp Cẩm Văn cùng Diệp Khải Hiền một mạch truyền thừa, hỗ trợ lẫn nhau, Hứa Minh Dương sở hữu Tiên Thiên Linh Nhãn, sau khi Diệp Khải Hiền cùng Hứa Minh Dương kết thành đạo lữ liền sinh ra kiên kết chặt chẽ, Diệp Khải Hiền có thể mượn linh nhãn của Hứa Minh Dương dùng tạm trong thời gian ngắn, tìm ra sơ hở của đối thủ.
Có Diệp Cẩm Văn cùng Hứa Minh Dương gia nhập, chiến lực của Diệp Khải Hiền nháy mắt tăng mạnh.
Bạch Vân Hi lẳng lặng đứng, bình tình nhìn bốn người chiến đấu kịch liệt.
Thần Phong lão tổ bên kia cũng có mấy Nguyên Anh đang sẵn sàng đón đánh, sở dĩ bọn họ không có ra tay là bởi vì Thần Phong lão tổ dù sao cũng là cao thủ Hóa Thần, nếu như bọn họ ra tay khó tránh khỏi sẽ làm hỏng uy phong của lão tổ.
Thần Phong lão tổ ước chừng đã bị chọc giận, khí thế trên người đột nhiên tăng mạnh, Diệp Khải Hiền chính diện bị đánh trúng, khí thế uể oải không ít.
Khí thế quanh người Bạch Vân Hi lại đột nhiên tăng mạnh lên, nháy mắt tiến tới cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ.
Ngao Tiểu No trừng lớn mắt nhìn Bạch Vân Hi, "A a a" gào thét.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, thể chất của Bạch Vân Hi cư nhiên lại bạo phát vào lúc này, nhưng Bạch Vân Hi tựa hồ nắm giữ được pháp môn nào đó, lợi dụng thể chất bùng nổ, đạt tới công hiệu nhất thời tăng thực lực lên.
"Vân Hi, ngươi......"
Bạch Vân Hi quay đầu cười với Diệp Phàm: "Pháp môn ta mới lĩnh ngộ ra gần đây."
Diệp Phàm chớp chớp mắt, nói: "Thật lợi hại!"
Bạch Vân Hi cười cười: "Ta đi hỗ trợ."
Bạch Vân Hi vọt vào vòng chiến, phất tay kích nổ một đống phù chú, bảy tám tấm phù Thiên cấp đồng thời phát nổ, uy lực kinh người.
"Bạch thiếu thật hỏa bạo!" Ngao Tiểu No xoa xoa móng vuốt, hai mắt tỏa sáng nói.
Diệp Phàm nhìn Ngao Tiểu No một cái: "Trước kia ta làm như vậy, ngươi nói ta phá của."
Ngao Tiểu No gật đầu: "Ngươi có thể so với Bạch thiếu sao?" Cùng là một chuyện, Bạch thiếu làm có phong cách hơn Diệp Phàm làm nhiều.
Diệp Phàm: "......" Con quỷ này chỉ biết có thiên vị!
Bạch Vân Hi vừa ra tay chính là một đống phù chú, đánh cho lĩnh vực của Thần Phong lão tổ nứt ra vài cái khe.
Bạch Vân Hi vung tay lên, trên tay tức khắc cuốn lên một trận gió lốc băng hàn.
Ngao Tiểu No chớp chớp mắt, nói: "Vòng tay của Bạch thiếu có vẻ không đơn giản!"
Diệp Phàm gật đầu: "Đó là đương nhiên." Ánh mắt Diệp Phàm lóe lóe, Đa Bảo Vòng thật sự rất thích hợp với Bạch Vân Hi.
Phong cách chiến đấu của Diệp Khải Hiền rất là quân tử, so sánh ra, phong cách của Bạch Vân Hi lại khá giống vô lại.
Bạch Vân Hi cứ ra tay là ném ra một chồng phù chú cùng phát động gió lốc băng hàn, thấy không có bao nhiêu hiệu quả, lại kích nổ mấy viên Thiên Lôi Châu, Bạch Vân Hi lợi dụng thể chế bạo phát, trong thời gian ngắn thực lực tăng lên mười mấy lần, không ngừng phát động đại chiêu cũng không có cảm giác kiệt lực gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất