Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 336: Lại thêm một đan sư Thiên cấp

Trước Sau
Trong lầu các.

"Thúc thúc, ngươi đang xem cái gì đấy?" Lâu Thành hỏi.

Lâu Nguyệt Hoa khép sách lại, nói: "Là bút ký luyện đan mấy năm này của Diệp Phàm, Diệp đan sư không hổ là kỳ tài đan đạo, ta vốn tưởng rằng, mấy chục năm qua, đan thuật của ta đã tiến bộ rất nhanh, nhìn bút ký của Diệp đan sư mới biết, mấy năm nay ở Đông Đại Lục, ta quả thực ếch ngồi đáy giếng, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên a!"

"Bút ký của Diệp đan sư, từ nơi nào tới thế?" Lâu Thành hỏi.

"Bạch đạo hữu đưa qua." Lâu Nguyệt Hoa nói.

Lâu Thành than thở: "Bạch tiền bối rất có tâm."

Lâu Nguyệt Hoa thầm nghĩ: Diệp Phàm kinh tài tuyệt diễm, đạo lữ tự nhiên cũng không đơn giản, nếu Bạch Vân Hi chỉ là gối thêu hoa, cũng sẽ không thể làm Diệp Phàm khăng khăng một mực như thế.

"Thúc thúc, ta nghe nói Diệp Phàm cầm Đan Điển của Đan Cốc, cho nên bị Đan Cốc nhằm vào." Lâu Thành thần bí nói.

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Ta cũng nghe nói tới."

Khi Lâu Nguyệt Hoa gia nhập Bích Vân Tông, Diệp Cẩm Văn đã nói rõ ràng chuyện này cho hắn, Đan Cốc tượng trưng cho đan thuật chính thống ở Nam Đại Lục, Diệp Phàm cầm Đan Điển, tương đương đứng ở mặt đối lập với đan sư trên Nam Đại Lục.

"Thúc thúc, ngươi nói, Đan Điển có phải là quyển sách kia không?" Lâu Thành hỏi.

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Chắc chính là quyển sách kia."

Lâu Nguyệt Hoa lắc đầu, thầm cười khổ, Thánh Điển Đan Đạo mà tất cả đan sư ở Nam Đại Lục tha thiết mơ ước lại phủi bụi ở Tàng Thư Các của hắn mấy trăm năm, cuối cùng rơi vào trong tay Diệp Phàm, có đôi khi, bảo vật ngay trước mắt, không có duyên chính là không có duyên!

"Mấy ngày nay ngươi đi đâu vậy?" Lâu Nguyệt Hoa hỏi.

"Ta đi tiểu bí cảnh, tiểu bí cảnh của Bích Vân Tông là một nơi không tồi, linh lực trong đó nồng đậm hơn bên ngoài mấy lần, ta còn đi Giảng Kiếm Đường nữa, Giảng Kiếm Đường thường xuyên có kiếm sư tới giảng giải lĩnh ngộ kiếm đạo, thúc thúc, Bích Vân Tông có quá nhiều cao thủ, mấy kiếm sư đó nói một câu thôi liền khiến cho người ta để hồ quán đỉnh, còn có cả Kiếm Lâm nữa, luyện kiếm bên trong Kiếm Lâm có thể hỗ trợ lĩnh ngộ kiếm ý, còn có lôi đài khiêu chiến ......"

*Để hồ quán đỉnh: đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Lâu Nguyệt Hoa nhìn Lâu Thành mặt đầy hưng phấn, nói: "Trải nghiệm của ngươi không tồi!"

Lâu Thành gãi đầu: "Đúng vậy! Tài nguyên ở Nam Đại Lục quá phong phú." Lâu Thành tới Bích Vân Tông không lâu, nhưng đã nhìn thấy không ít thứ chưa từng có ở Nam Đại Lục, bất tri bất giác tầm mắt mở rộng rất nhiều.

Lâu Thành thầm nghĩ: Bích Vân Tông chỉ là một tông môn bình thường ở Nam Đại Lục mà đã có nhiều thứ tốt như vậy, cũng khó trách tu sĩ Nam Đại Lục lại cảm thấy tu sĩ Đông Đại Lục là đồ nhà quê.

"Thúc thúc, đây là cái gì?" Lâu Thành cầm lấy một tờ giấy hỏi.

"Là đan phương Thanh Không Đan." Lâu Nguyệt Hoa đáp.

"Vậy sao!" Lâu Thành thầm nghĩ: Thanh Không Chi Trúc rất phù hợp với công pháp của thúc thúc, xem như là thứ tốt chỉ có thể gặp không thể cầu, chính bởi vì như thế, lúc trước thúc thúc mới không chịu bỏ của chạy lấy người.

"Thanh Không Chi Trúc vạn năm ở Nam Đại Lục cũng rất hiếm gặp, ta phải chuẩn bị cẩn thận, bằng không liền đạp hư đồ tốt." Lâu Nguyệt Hoa nói.

Lâu Thành gật đầu: "Đúng thế, Bạch tiền bối nói, ở Nam Đại Lục cũng rất khó tìm thấy Thanh Không Chi Trúc, đáng tiếc Diệp đan sư đang bế quan, bằng không, thúc thúc có thể đi hỏi ý kiến của hắn một chút."

Lâu Nguyệt Hoa cũng khá là tiếc nuối, "Nói không sai."

Diệp Phàm bế quan kết anh, ở thời điểm này không thể quấy rầy được.

Lâu Thành cau mày lại: "Thúc thúc, tu sĩ trong tông môn nói Diệp đan sư có tám linh căn, tám linh căn cũng có thể kết anh sao?"

Chuyện Diệp Phàm có tám linh căn từng bị truyền tới ồn ào huyên náo, nhưng tu vi của Diệp Phàm tăng lên quá nhanh, thế nên người nghe thấy tin tức này đều không tin tưởng.

Lâu Nguyệt Hoa cười nói: "Nếu là Diệp đan sư, cho dù hắn thật sự có tám linh căn thì phỏng chừng cũng có thể kết anh."

Lâu Thành gật đầu: "Đúng vậy."

......

Lâu Nguyệt Hoa tu dưỡng hơn hai tháng, rốt cuộc thương lành.

Bạch Vân Hi nhìn Lâu Nguyệt Hoa, hỏi: "Lâu đan sư muốn bắt đầu luyện đan rồi sao?"

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Đúng vậy, ta phải đem Thanh Không Chi Trúc luyện chế thôi." Thanh Không Chi Trúc đã rời đất khá lâu, để lâu hơn nữa hiệu quả sẽ bị ảnh hưởng.



Ba cây Thanh Không Chi Trúc, Lâu Nguyệt Hoa cho Bạch Vân Hi một cây, Thanh Không Chi Trúc là vật hiếm có, Bạch Vân Hi liền không chối từ, sau khi lấy được liền trồng cả Thanh Không Chi Trúc cùng một ít linh thảo quý hiếm vào trong không gian vòng ngọc.

Khoảng thời gian này, Bạch Vân Hi lục tục trồng không ít linh thảo quý hiếm vào trong.

Không gian của Đa Bảo Vòng mới có dị biến, xuất hiện một mảnh linh điền cấp chín, linh điền xuất hiện, Bạch Vân Hi liền định chuyển Long Lân Quả qua, không ngờ linh thụ có linh, không cần Bạch Vân Hi động thủ liền tự mình dọn tới nơi càng thêm thoải mái.

Bạch Vân Hi nhìn Lâu Nguyệt Hoa, nói: "Lâu đan sư, có cần ta hộ pháp cho ngươi không?"

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Làm phiền."

Bạch Vân Hi cười cười: "Ta nên làm."

......

Diệp Phàm bế quan, phòng luyện đan của Diệp Phàm để trống không ai dùng, Lâu Nguyệt Hoa liền mượn phòng luyện đan của Diệp Phàm luyện chế Thanh Không Đan.

Mấy ngày sau, mấy đóa đan vân lục sắc xuất hiện trên không trung của Bích Vân Tông.

Đan vân vừa xuất hiện, tức khắc khiến cho trên dưới Bích Vân Tông khiếp sợ, ban đầu mọi người còn tưởng rằng là Diệp Phàm xuất quan, chờ tới nơi xem mới biết không phải, Lâu Nguyệt Hoa vừa ra một tay này, toàn bộ đại lục Thương Huyền chấn động.

Tin tức Bích Vân Tông lại có thêm một đan sư Thiên cấp rất nhanh liền truyền đi khắp Nam Đại Lục.

......

Tin tức Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp truyền tới Vạn Quỷ Tông, cao tầng của Vạn Quỷ Tông liền khiếp sợ không thôi.

"Diệp Tiểu Tam cái đồ đê tiện vô sỉ này." Mạnh Hà nghiến răng nghiến lợi mắng.

Lúc trước Diệp Cẩm Văn cứu viện Lâu Nguyệt Hoa, Mạnh Hà chỉ cảm thấy Diệp Cẩm Văn kiêu ngạo ương ngạnh, không coi ai ra gì.

Tin tức Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp truyền ra, Mạnh Hà liền không cảm thấy như vậy, Mạnh Hà cảm thấy Diệp Cẩm Văn nhất định là cố ý, cố ý biểu hiện cuồng vọng tự đại, duy ngã độc tôn, dẫm lên Vạn Quỷ Tông bọn hắn để lấy lòng Lâu Nguyệt Hoa.

"Sao tên kia lại là đan sư Thiên cấp, là đan sư Thiên cấp sao lại không nói sớm." Tôn Minh rầu rĩ oán.

Mạnh Hà thầm nghĩ: Nếu Lâu Nguyệt Hoa sớm nói mình là đan sư Thiên cấp, hắn cần gì phải điều động nhiều người truy sát Lâu Nguyệt Hoa như vậy, Diệp Cẩm Văn có một câu nói không sai!

"Lui một vạn bước mà nói, cho dù vị đạo hữu kia cầm đồ vật của tông môn các ngươi, đó cũng là để mắt đến các ngươi!" Sớm biết đối phương là đan sư Thiên cấp, hắn sao có thể mơ ước Thanh Không Chi Trúc của đối phương, bảo hắn đưa một đống linh thảo cho đối phương hắn cũng chịu.

Mạnh Hà đen mặt nói: "Diệp Cẩm Văn nhất định đã sớm biết Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp." Nếu, Diệp Cẩm Văn không biết, hắn sao có thể nói ra lời như vậy.

"Chắc thế đi, Bạch Vân Hi quen Lâu Nguyệt Hoa từ trước, hắn biết thân phận của Lâu Nguyệt Hoa." Tôn Minh nói.

Mạnh Hà hít sâu một hơi, Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp, vậy lúc trước bọn họ truy sát đối phương, hiện tại hoàn toàn đã thành một trò cười, sắp tới hắn chỉ sợ sẽ bị đồng đạo chê cười là có mắt không tròng một thời gian dài.

Mạnh Hà nghiến răng nghiến lợi nói: "Sớm biết hắn là đan sư Thiên cấp, ta liền ......" Nếu sớm biết đối phương là đan sư Thiên cấp, hắn đã sớm lịch sự mời chào, nếu hắn có thể mời chào Lâu Nguyệt Hoa vào Vạn Quỷ Tông, vậy hiện tại nào tới phiên Bích Vân Tông ăn mừng!

Thần Phong Tông.

Giang Lăng Tuyết nhìn ngọc giản đưa tin, đen mặt lại: "Hắn thế nhưng thật sự là đan sư Thiên cấp."

Tô Yên Nhiên nhịn không được nói: "Khó trách Diệp Cẩm Văn lại chạy đến địa bàn của ma tông cướp người, thì ra lại là một đan sư Thiên cấp."

"Ta đã nói mà, Diệp tiểu tam này không giống Diệp lão đại, hắn đột nhiên rêu rao ra tay, nhất định là vì có lý do." Giang Lăng Tuyết lạnh lùng nói.

"Vạn Quỷ Phái nhất định không biết Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp, bằng không bọn họ sẽ không dễ dàng thả Lâu Nguyệt Hoa rời đi." Tô Yên Nhiên nói.

Giang Lăng Tuyết chống cằm: "Vạn Quỷ Phái đương nhiên không biết Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp, lúc này, bọn họ phỏng chừng đã hối hận đến xanh ruột."

"Mạnh lão quỷ cũng thật không có đầu óc, không tìm hiểu xem thân phận của đối phương như nào hẵng động thủ." Tô Yên Nhiên khinh thường nói.

Giang Lăng Tuyết híp mắt, thầm nghĩ: Lâu Nguyệt Hoa không có thanh danh gì, đối phương không nói, Mạnh lão quỷ làm sao có thể đoán.

Sau khi chuyện Lâu Nguyệt Hoa là đan sư Thiên cấp bại lộ, rất nhiều tu sĩ của Đan Đường tới tìm Lâu Nguyệt Hoa thỉnh giáo vấn đề, ở Đông Đại Lục, Lâu Nguyệt Hoa thường xuyên chỉ điểm hậu bối, dạy người là chuyện cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Lâu Nguyệt Hoa xuất hiện, làm đan sư của Bích Vân Tông phấn chấn không thôi.

"Thi đan sư lại tới mua dược liệu a!" Ninh Vũ nhìn Thi Á Trạch hỏi.



Thi Á Trạch gật đầu: "Đúng vậy, đây là danh sách."

Ninh Vũ nhíu mày, cửa hàng của nàng nhỏ, giá cả cũng hơi cao một chút, Thi Á Trạch lại cần không ít dược liệu, đây là một bút sinh ý lớn, nhưng mà...... đơn hàng lớn thế này, tiểu thương như nàng có hơi khó tiêu hóa a! Trong lòng Ninh Vũ rất rõ ràng, đơn hàng lớn như vậy vốn dĩ không tới phiên nàng làm, nhưng mấy thế lực cung ứng dược liệu đã cắt đứt quan hệ với Bích Vân Tông, cho nên Bích Vân Tông chỉ có thể chia nhỏ đơn đặt hàng ra.

"Dược liệu trong này có hơi nhiều, nhưng mà cho ta chút thời gian, ta có thể gom đủ, Thi đan sư có cần gấp không?" Ninh Vũ hỏi.

Thi Á Trạch lắc đầu: "Không gấp."

"Nghe nói, Bích Vân Tông lại có thêm một vị đan sư Thiên cấp?" Ninh Vũ rất có hứng thú hỏi.

Thi Á Trạch gật đầu: "Đúng vậy."

Thi Á Trạch thầm nghĩ: Đan thuật của Lâu đan sư có lẽ kém hơn nhị thái tử một chút, nhưng tính tình lại tốt hơn nhị thái tử nhiều, nhị thái tử tâm huyết dâng trào lên có thể sẽ chỉ điểm bọn họ một chút, nhưng nếu như bọn họ lâu không lĩnh ngộ được, liền phải bị mắng ngu xuẩn, nhị thái tử kinh tài tuyệt diễm, rất nhiều thứ không thầy dạy cũng hiểu, nhưng bọn họ nào có ngộ tính cao như nhị thái tử. Lâu đan sư có kiên nhẫn hơn nhiều.

Ninh Vũ cười cười: "Đan Cốc cũng chỉ có ba đan sư Thiên cấp mà thôi, Bích Vân Tông đã có hai rồi, nếu lại có thêm một vị nữa, vậy liền ngang hàng với Đan Cốc."

Thi Á Trạch bất đắc dĩ nói: "Ninh lão bản, ngươi thật biết nói đùa, đan sư Thiên cấp có thể muốn thêm một người là có thể thêm một người sao!"

Ninh Vũ cười cười: "Cũng phải, mà ta thấy hiện tại Bích Vân Tông không thiếu đan sư Thiên cấp, ngược lại là đan sư Linh cấp...... có phải hơi thiếu không?"

Thi Á Trạch bất đắc dĩ cười, thế lực bình thường có lẽ không có đan sư Thiên cấp, nhưng mười mấy đan sư Linh cấp luôn phải có, nào giống như Bích Vân Tông bọn họ, đan sư Thiên cấp có tận hai người, nhưng đan sư Linh cấp lại ít ỏi không có mấy ai, làm phiền Lâu đan sư cũng phải hỗ trợ luyện chế đan dược Linh cấp.

"Tiểu thiếu tông chủ có dự định chiêu mộ một ít người, nhưng không biết có ai nguyện ý tới hay không." Thi Á Trạch nói.

Ninh Vũ lập tức tỉnh tảo lên, "Rốt cuộc cũng muốn thu người?"

Thi Á Trạch gật đầu: "Đúng vậy, tiểu thiếu tông chủ dự định chiêu mộ, nhưng thà thiếu không ẩu." Người tâm tư không thuần, tư chất không đủ đều không thu, Thi Á Trạch lo lắng nói: "Có Đan Cốc tạo áp lực, cũng không biết có ai nguyện ý gia nhập hay không."

Ninh Vũ cúi đầu, thầm nghĩ: Sao có thể không có người nguyện ý? Đan Cốc tượng trưng cho đan đạo chính thống, để điều khiển thị trường, chỉ có đan sư mang huyết mạch cao tầng của Đan Cốc mới có thể nhận được truyền thừa chính thống, các đan sư khác cho dù gia nhập đan cốc thì cùng lắm cũng chỉ có thể làm một nhân vật bên rìa, căn bản không thể tiếp xúc tới trung tâm truyền thừa.

Đan sư muốn đan thuật có tiến bộ, nhất định phải dựa vào truyền thùa, tiến vào Bích Vân Tông là có thể được đan sư Thiên cấp chỉ điểm, so sánh ra, uy hiếp của Đan Cốc thì tính là cái gì.

Đan Cốc cho dù một tay che trời giới đan thuật, thì cũng không thể quản được đan sư khắp thiên hạ.

......

Bạch Vân Hi đi vào đại điện, nhìn Diệp Cẩm Văn, hỏi: "Người tới hết rồi?"

Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Ừm, ta còn tưởng rằng sẽ không có bao nhiêu đan sư tới chứ, không ngờ người tới ghi danh còn không ít, nhưng bên trong nhất định có đục nước béo cò."

Chuyện Đan Điển ở trong tay Diệp Phàm đã truyền đi, có mấy đan sư có thể là tới vì Đan Điển, nếu như được Diệp Phàm coi trọng, liền có thể mượn tay hắn biết được truyền thừa đan thuật rồi.

Bạch Vân Hi híp mắt, thầm nghĩ: Cho dù mấy người kia tới vì cái gì, chỉ cần bọn họ không gây chuyện là được.

Đan Đường thu người là do Lâu Nguyệt Hoa chủ trì, Lâu Nguyệt Hoa cũng cần hai trợ thủ, đan sư có thực lực trong tông môn quá ít, Lâu Nguyệt Hoa khảo sát một phen, chỉ coi trọng một mình Thi Á Trạch.

Chuyện Bích Vân Tông thu đan sư truyền ồn ào náo nhiệt, một lượng lớn đan sư hưởng ứng lệnh triệu tập của Bích Vân Tông, trần trụi đánh mặt Đan Cốc.

Đan Vọng giận thất khiếu bốc khói, lại không thể làm gì.

"Nhị tẩu, ngươi có đi xem không? Nói không chừng tương lai lại có ai được nhị ca coi trọng, thu làm đệ tử." Diệp Cẩm Văn hỏi.

Bạch Vân Hi lắc đầu: "Khó lắm! Ánh mắt của nhị ca ngươi rất cao!"

Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Cũng phải."

Nhắc tới Diệp Phàm, Bạch Vân Hi lại nhịn không được cảm thấy nhớ nhớ, Diệp Phàm đã bế quan mấy năm, Bạch Vân Hi sợ ảnh hưởng tới Diệp Phàm thăng cấp, không có đi quấy rầy Diệp Phàm, khi Diệp Phàm ở bên cạnh, Bạch Vân Hi thường cảm thấy Diệp Phàm quá dính người, nhưng ít đi một người theo trước theo sau, Bạch Vân Hi lại cảm thấy có hơi không quen.

Diệp Cẩm Văn nhìn Bạch Vân Hi, hỏi: "Nhị tẩu, nhớ nhị ca sao?"

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Cẩm Văn một cái: "Có gì phải nhớ, hắn ở ngay trong động phủ."

Diệp Cẩm Văn cười cười: "Không nhớ sao? Khi nhị tẩu bế quan kết anh, nhị ca nhớ ngươi lắm đó."

Bạch Vân Hi nhìn bộ dáng vui mừng của Diệp Cẩm Văn, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cẩm Văn, ngươi nên tìm đạo lữ......"

Diệp Cẩm Văn: "......"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau