Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 337: Diệp Phàm kết anh

Trước Sau
Thời gian trôi rất nhanh, đảo mắt lại 5 năm.

Mấy năm này, quan hệ của Bích Vân Tông cùng Đan Cốc càng ngày càng khẩn trương.

Để ứng đối với lệnh phong tỏa của Đan Cốc, Bích Vân Tông vừa phải bồi dưỡng đan sư, vừa phải mạnh mẽ mời chào linh thực sư đi khai phá linh điền.

Qua mấy năm, miễn cưỡng bảo đảm cho tông môn tự cấp tự túc đan dược.

Lực kêu gọi của Lâu Nguyệt Hoa không tệ lắm, qua mấy năm, Đan Đường của Bích Vân Tông đã tăng tới hơn 30 đan sư Linh cấp.

Đan Đường của Bích Vân Tông phát triển càng ngày càng tốt, tự nhiên là tạo thành đả kích không nhỏ cho Đan Cốc.

Một ngày nọ.

Trên không trung kiếp vân dày đặc, linh khí trong tông môn dao động kịch liệt vô cùng.

Thân hình Bạch Vân Hi lóe lên, chớp mắt liền xuất hiện ở bên ngoài đỉnh núi nơi Diệp Phàm bế quan.

Diệp Cẩm Văn đi tới bên người Bạch Vân Hi, khẩn trương hỏi: "Nhị tẩu, có phải nhị ca sắp kết anh không?"

Bạch Vân Hi gật đầu: "Chắc là vậy."

Diệp Cẩm Văn hít sâu một hơi, thầm nghĩ: Nhị ca đã bế quan gần mười năm, cuối cùng cũng kết anh được rồi sao.

Trên không trung tụ tập không ít lôi vân, Diệp Cẩm Văn cau mày lại, nói: "Lôi vân này hình như không bình thường lắm!"

"Lôi vân có hơi nhiều." Bạch Vân Hi nắm chặt nắm tay, hít sâu một hơi, trong lòng mơ hồ dâng lên chút dự cảm bất an, thầm nghĩ: Năm đó Diệp Phàm kết đan, kết thành Kim Đan mười sắc, đưa tới lôi kiếp ngập trời, hiện giờ, Diệp Phàm muốn kết anh, thanh thế khẳng định cũng không nhỏ được.

Diệp Cẩm Văn nhìn lôi vân trên không trung, nhíu mày lại, Bạch Vân Hi thể chất đặc thù, trước đó kết anh đưa tới lôi kiếp đã đủ khiến người ta sợ hãi, hiện tại nhìn khí tượng này, lôi kiếp của nhị ca chỉ sợ sẽ không yếu hơn của nhị tẩu.

Bạch Vân Hi nghiêm túc nhìn Diệp Cẩm Văn: "Thông báo xuống chưa? Dặn tu sĩ trong tông môn trốn hết đi, không được ra ngoài."

Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Đã thông báo xuống."

Từng có giáo huấn Bạch Vân Hi kết anh lần trước, lần này các tu sĩ hết sức thức thời từ sớm đã trốn đi.

Một ít tu sĩ Kim Đan tự cảm thấy tu vi không thấp, đại khái là muốn xem náo nhiệt, bồi hồi ở cách đó không xa, đối với tu sĩ Kim Đan mà nói, quan sát một tu sĩ khác kết anh cũng có chỗ tốt nhất định, Diệp Cẩm Văn liền không đi đuổi người.

"Nhị ca ngươi thăng cấp có thể sẽ khiến cho người ta sợ hãi, nếu thực lực không đủ, chỉ sợ sẽ bị liên lụy." Bạch Vân Hi nhíu mày nói.

Diệp Cẩm Văn thấy Bạch Vân Hi sắc mặt ngưng trọng, hỏi: "Có nghiêm trọng như vậy sao?"

Bạch Vân Hi gật đầu: "Có."

Diệp Cẩm Văn ngửa đầu, nhìn lôi vân càng tụ càng dày trên không trung, trong lòng căng thẳng.

Một tiếng sấm đinh tai nhức óc rốt cuộc vang lên, cùng với tiếng sấm, cả đỉnh núi giống như bị một con lôi thú hồng hoang nhìn thẳng, Diệp Cẩm Văn không biết làm sao bỗng nhiên cảm thấy giống như là tai họa đến đến nơi rồi.

Lôi điện cuồn cuộn đánh xuống, phần lớn lôi điện đánh thẳng về phía Diệp Phàm, mà dư ba của lôi điện vẫn rất kinh người, mấy tu sĩ Kim Đan không kịp phòng bị, bị đánh cháy khét lẹt.

Diệp Cẩm Văn khó hiểu cau mày hỏi: "Đây mới là sóng lôi kiếp thứ nhất, sao lại kịch liệt như vậy?"

Bạch Vân Hi banh mặt, nắm chặt nắm tay: "Hắn là Diệp Phàm mà! Lôi kiếp tự nhiên không giống người bình thường."

Diệp Cẩm Văn cau mày, thầm nghĩ: Nhị tẩu nói thật có đạo lý!

Lâu Nguyệt Hoa đứng ở ngọn núi phụ cận, trầm tư nhìn về phía Diệp Phàm bế quan.

"Thúc thúc, lôi kiếp của Diệp đan sư lớn thật!" Lâu Thành nói.

Lâu Thành nguyên bản đang tu luyện, đột nhiên cảm thấy linh khí trong thiên địa hỗn loạn vô cùng, chỉ có thể dừng lại ra ngoài xem xét.

Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Đúng vậy! Cũng không biết Diệp Phàm kết Kim Đan mấy sắc lại rước tới lôi kiếp Nguyên Anh như thế." Lâu Nguyệt Hoa đã từng kết anh, cũng từng nhìn thấy tu sĩ Kim Đan khác kết anh, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy lôi kiếp Nguyên Anh nào như này, đừng nói là nhìn thấy, cho dù nghe cũng chưa từng nghe nói qua.

Lôi kiếp cuồn cuộn không ngừng đánh lên đỉnh núi mà Diệp Phàm bế quan.

Sắc mặt Diệp Cẩm Văn tái nhợt đi, "Nhị ca rốt cuộc đã tạo nghiệt gì, sao lại đưa tới lôi kiếp như vậy?"



Diệp Cẩm Văn cau mày, thầm nghĩ: Một ít tu sĩ ma đạo làm quá nhiều chuyện ác, khi kết anh sẽ đưa tới lôi kiếp hủy thiên diệt địa, nhị ca, chắc không có nằm trong thành phần đó đi.

Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nói: "Có thể là vì vấn đề Kim Đan."

Diệp Cẩm Văn khó hiểu: "Kim Đan làm sao vậy?"

Bạch Vân Hi truyền âm qua cho Diệp Cẩm Văn: "Nhị ca ngươi kết Kim Đan mười sắc."

Diệp Cẩm Văn trừng lớn mắt, không dám tin nhìn Bạch Vân Hi, thật lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

......

Lôi kiếp Nguyên Anh mà Diệp Phàm đưa tới khiến cho Bích Vân Tông nổ tung nồi, bên ngoài Bích Vân Tông cũng đồng dạng không an ổn.

Trong ngoài Bích Vân Tông có không ít thám tử của thế lực khác xếp đặt vào, lôi kiếp vừa xuất hiện trên không Bích Vân Tông liền dẫn tới mọi người chú ý.

Hai tu sĩ Tinh Hà Kiếm Phái đứng ở phụ cận Bích Vân Tông, nhìn về phía lôi kiếp cảm thán.

"Lôi kiếp này mạnh thật."

"Lúc trước Bạch Vân Hi thăng cấp Nguyên Anh thanh thế đã rất dọa người rồi, hiện tại Diệp Phàm kết anh, cư nhiên đưa tới lôi kiếp như thế."

"Theo ta thấy, lôi kiếp này mãnh liệt như vậy, Diệp Phàm nhất định sẽ bị đánh chết."

"Có một vài tu sĩ ma tông làm quá nhiều chuyện ác sẽ đưa tới lôi kiếp diệt thế, bị lôi kiếp Nguyên Anh đánh cho hình thần đều diệt, lần này Diệp Phàm đưa tới lôi kiếp như vậy, nói không chừng hắn cũng đã làm không ít chuyện ác."

"Ngoại trừ tu sĩ ma tông đưa tới lôi kiếp nghịch thiên, ta nghe nói, còn một loại người sẽ đưa tới lôi kiếp diệt thế nữa, người nào đó tư chất quá mức nghịch thiên, Thiên Đạo cảm thấy những người này tồn tại sẽ phá hư cân bằng, cũng sẽ giáng xuống lôi kiếp diệt thế, đánh chết bọn họ."

"Ngươi nghe được từ đâu?"

"Ở bên trong sách cổ, nghe nói tu sĩ thượng cổ thường xuyên đưa tới lôi kiếp như vậy."

"Nếu như Diệp Phàm không chịu nổi lôi kiếp này còn tốt, nếu như hắn chịu được, vậy phiền toái."

"Tu sĩ Kim Đan làm sao chịu đựng nổi lôi kiếp như vậy? Lôi kiếp này chỉ sợ đổi thành tu sĩ Nguyên Anh cũng sẽ bị đánh cho hình thần đều diệt."

"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất mà!"

......

Vương Tổ An nhìn đỉnh núi nơi Diệp Phàm bế quan, thần sắc ngưng trọng.

Đỉnh núi ấy đã bị lôi kiếp đánh co lại một nửa.

Phần lớn lôi kiếp do Diệp Phàm đón đánh, công kích tới linh sơn chỉ còn là dư ba, tuy rằng như thế, đỉnh núi nơi ấy cũng đã bị đánh cháy đen xì.

Vương Tổ An khó hiểu nói: "Lôi kiếp của nhị thái tử cũng quá khoa trương."

Đinh Nguyên Khôi nhìn đỉnh núi bị lôi quang bao phủ, hoàn toàn không còn bộ dáng ban đầu, cảm thán nói: "Ta cho rằng lôi kiếp của Bạch trưởng lão đã đủ mãnh liệt, sao tới phiên nhị thái tử còn mãnh liệt hơn cả Bạch trưởng lão nữa, chẳng lẽ bởi vì thái tử là tu sĩ tám linh căn?"

Đinh Nguyên Khôi thầm nghĩ: Tu sĩ đơn linh căn khó gặp, tới tông môn nào cũng là cái bánh ngọt bị tranh giành.

Tu sĩ song linh căn cũng không nhiều lắm, bình thường có thể được tông môn coi trọng.

Tu sĩ tam linh căn hơn phân nửa bị nuôi thả, tông môn sẽ dựa vào cơ duyên, hậu trường, lực lượng để suy xét bồi dưỡng.

Tu sĩ tứ linh căn hơn phân nửa Trúc Cơ khó khăn, trừ khi có cơ duyên lớn, bằng không khó có thể Trúc Cơ, phần lớn là ở ngoại môn, lớn tuổi liền rời đi, tới thế đạo tiếp tục khai chi tán diệp.

Tu sĩ tứ linh căn trở lên tông môn căn bản không thu, hơn phân nửa chỉ có thể làm tán tu.

Tu sĩ tám linh, linh căn tạp như vậy, căn bản dẫn khí nhập thể cũng khó khăn, tu luyện chính là lãng phí thời gian, Đinh Nguyên Khôi chưa bao giờ thấy tu sĩ tám linh căn nào kết đan, càng đừng nói tới kết anh!

......

Diệp Phàm đứng trên đỉnh núi, trên đầu đội Đan Tháp, Thiên Hỏa, Huyền Long Ấn.

Đan Tháp bao phủ lấy Diệp Phàm, thay Diệp Phàm chặn lại không ít lôi kiếp, Diệp Phàm lợi dụng lôi kiếp để rèn luyện Đan Tháp.



"Ai u, ai u, đau chết rồi, đau chết rồi!"

Tiếng kêu đau của Tháp Linh không ngừng truyền vào trong tai Diệp Phàm.

Diệp Phàm nhìn Tháp Linh, nói: "Ăn được khổ trong khổ, mới có thể làm tháp trên tháp, đây chính là lôi kiếp Nguyên Anh rất khó gặp được! Chịu đánh nhiều mới có lợi cho ngươi."

Tháp Linh phẫn nộ nhìn Diệp Phàm: "Đại trượng phu một người độ kiếp một người khiêng, chính ngươi khiêng đi."

Diệp Phàm chớp chớp mắt, nhìn lôi kiếp trên không trung, thầm nghĩ: Chính hắn khiêng, hắn cũng không ngốc, tuy rằng thể chất của hắn tốt hơn tu sĩ Kim Đan bình thường mấy lần, nhưng nói tới cùng vẫn là thân máu thịt, đối mặt với lôi kiếp như vậy, hắn làm sao có thể tự khiêng được.

"Ngươi chính là bán thánh khí linh đó, ngươi không phải muốn trở thành thánh khí linh sao, chút lôi kiếp này cũng không khiêng được, ngươi làm sao có thể trở thành thánh khí khí linh? Trên đời này không có bữa cơm nào miễn phí, muốn thành châu báu, tất phải trả cái giá lớn."

Diệp Phàm nhìn Đan Tháp, thầm nghĩ: Cũng may khi ở Đông Đại Lục hắn thu cái tháp này, cái tháp này tạm thời chưa nhìn ra công hiệu đặc biệt gì, nhưng lực phòng hộ quả thực số một!

"Ai u, ai u, đau quá! Ngươi cái đồ đáng chém ngàn đao, làm ác quá nhiều, ngay cả ông trời cũng không dung được." Tháp Linh bất mãn mắng.

Diệp Phàm nhìn lôi kiếp trên không trung, thầm nghĩ: Ông trời này quả thực có mắt như mù, cư nhiên dùng lôi kiếp như vậy đánh hắn, hắn chính là người chính trực thiện lương.

Huyền Long Ấn hóa thành một phương cự ấn, bao phủ bên trên Diệp Phàm, không ít lôi kiếp bị Huyền Long Ấn hấp thu, Huyền Long Ấn hấp thu lôi điện, trở nên càng thêm cường thịnh.

Đầu Hành Tây hóa thành một đóa mây xanh lá, cũng bao phủ bên trên Diệp Phàm.

Lôi điện không tạo thành thương tổn gì cho Thiên Hỏa, nhưng Thiên Hỏa lại không có bao nhiêu tác dụng trong việc ngăn chặn lôi kiếp, lôi kiếp xuyên thấu qua Thiên Hỏa, đánh lên trên người Diệp Phàm.

Tuy rằng đã có pháp khí chặn lại phần lớn công kích, nhưng lực lôi điện đánh lên người Diệp Phàm vẫn cứ lớn vô cùng.

Diệp Phàm không ngừng vận chuyển pháp quyết hấp thu lôi điện trên người.

Lôi điện đánh cho Diệp Phàm thương thế chồng chất, Diệp Phàm ăn vào một viên đan dược, vết thương nhanh chóng phục hồi lại.

......

Bạch Vân Hi cau mày nhìn lôi kiếp trên không trung: "Sao lôi kiếp vẫn chưa dừng lại?"

Diệp Cẩm Văn cau mày nói: "Nhị tẩu không cần quá lo lắng, ta cảm thấy hơi thở của nhị ca vẫn còn sung túc lắm, chắc nhị ca không có việc gì đâu."

Bạch Vân Hi nắm chặt nắm tay, hơi thở của Diệp Phàm đúng là rất sung túc, nhưng hắn đã bị thương.

"Đã qua tám sóng lôi kiếp, sắp xong rồi."

Diệp Cẩm Văn nhìn lôi vân trên không trung, cảm thấy lo lắng vô cùng, người khác độ kiếp, lôi kiếp đánh từng đợt từng đượt, giữa mỗi đợt đều có thời gian nghỉ, cho tu sĩ điều chỉnh trạng thái.

Nhưng lôi kiếp của nhị ca lại không giống, lôi kiếp của nhị ca liên tục không ngừng, giữa mỗi đợt hoàn toàn không có thời gian nghĩ.

Sóng lôi kiếp thứ chín qua đi, lôi vân vẫn chưa tán, lại có xu thế càng tụ càng nhiều.

Diệp Cẩm Văn nhìn mười đóa lôi vân trên không trung, toát hết mồ hôi lạnh. "Quả nhiên không đơn giản như vậy!"

Diệp Phàm nhìn lôi kiếp trên không trung, khó hiểu nói: "Chuyện gì xảy ra đấy?"

Người khác độ kiếp chỉ độ chín đạo lôi kiếp, chín đạo lôi kiếp của hắn đã mạnh hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường mấy lần thì thôi đi, còn có đạo thứ mười, rốt cuộc có để người ta sống hay không.

Tháp Linh nhìn Diệp Phàm, nói: "Nhất định là vì ngươi làm quá nhiều chuyện ác, cho nên Thiên Đạo nhất định phải đánh chết ngươi?"

Diệp Phàm không vui nói: "Đùa cái gì đấy, ai cũng biết ta chính khí lẫm nhiên, khẳng khái hào phóng, Thiên Đạo bất công a!"

Diệp Phàm vừa cảm thán xong, lôi kiếp liền bổ xuống.

Đầu Hành Tây biến thành kẹo mạch nha dán lên người Diệp Phàm, thân thể Diệp Phàm mới vừa khôi phục như cũ, lại bị đánh cho thương tích đầy mình.

Diệp Phàm bắt lấy một lọ đan dược, lung tung nhét vào miệng.

Dưới hai chiều tác dụng của lôi kiếp cùng đan dược, thân thể của Diệp Phàm dần dần thay đổi.

Lôi kiếp qua đi, trời giáng cam lộ, uy lực lôi kiếp của Diệp Phàm gấp mấy lần bình thường, số lượng cam lộ giáng xuống cũng nhiều gấp mấy lần Nguyên Anh bình thường, được cam lộ tẩm bổ, tâm lý của Diệp Phàm rốt cuộc cân bằng lại một ít.

Dưới tác dụng của cam lộ, thương thế của Diệp Phàm nhanh chóng được chữa trị.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau