Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành
Chương 338: Tiểu Nguyên Anh
Động phủ nơi Diệp Phàm độ kiếp bị đánh thành than cốc, Diệp Phàm chỉ có thể đổi một cái động phủ khác cư trú.
Diệp Phàm nhắm hai mắt, ngồi xếp bằng đả tọa bên trong động phủ mới.
Lôi kiếp lúc trước tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho Diệp Phàm, thể chất của Diệp Phàm dưới sự rèn luyện của lôi kiếp biến hóa nghiêng trời lệch đất, lôi kiếp cũng để lại cho Diệp Phàm không ít ám thương, bởi vì ám thương nghiêm trọng, Diệp Phàm không thể không tu dưỡng một thời gian.
Một Nguyên Anh nho nhỏ đứng ở trên đỉnh đầu Diệp Phàm.
Tiểu Nguyên Anh trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt rất tương tự với Diệp Phàm.
Lôi kiếp Nguyên Anh có tác dụng trọng tố thân mình, trải qua lôi kiếp, tướng mạo của Diệp Phàm dần dần thay đổi thành bộ dáng kiếp trước.
Bạch Vân Hi tò mò nhìn tiểu Nguyên Anh, tiểu Nguyên Anh không mặc quần áo, tùy tiện chống eo, hai mắt tỏa sáng nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn tiểu Nguyên Anh, thầm nghĩ: Tiểu Nguyên Anh tuy rằng không cao, nhưng toàn thân lộ ra khí chất gợi đòn không khác gì Diệp Phàm.
Nguyên Anh của Bạch Vân Hi nhảy ra, Nguyên Anh Diệp Phàm vừa nhìn thấy Nguyên Anh Bạch Vân Hi liền hưng phần nhào tới, đánh gục Nguyên Anh Bạch Vân Hi lên đệm.
Nguyên Anh Bạch Vân Hi bị Nguyên Anh Diệp Phàm đè, Bạch Vân Hi cùng Nguyên Anh liền thể, cảm giác của Nguyên Anh truyền tới cho Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi cảm thấy chính mình giống như đang bị "ác bá bức hiếp", mặt đỏ bừng lên.
Bạch Vân Hi ngứa răng nghĩ: Nguyên Anh Diệp Phàm cũng thích chơi lưu manh giống như Diệp Phàm, hiện tại Diệp Phàm không thể động, Nguyên Anh Diệp Phàm lại sinh long hoạt hổ vô cùng, thật không hổ là Nguyên Anh mà Diệp Phàm kết ra.
Bạch Vân Hi thu hồi Nguyên Anh lại, Nguyên Anh Diệp Phàm thấy Nguyên Anh Vân Hi biến mất, ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi bắt Nguyên Anh Diệp Phàm vào trong tay, bắn bộ vị kia một cái, tiểu Nguyên Anh tức khắc đỏ bừng mặt, bưng kín hạ thân.
Tiểu Nguyên Anh tránh thoát khỏi tay Bạch Vân Hi, vội vàng nhảy lên trên đỉnh đầu Diệp Phàm, chui vào.
Diệp Phàm chậm rãi mở mắt ra, oán trách nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Ngươi có ổn không?"
Diệp Phàm rầu rĩ phồng quai hàm lên: "Vân Hi thật đáng ghét."
Bạch Vân Hi khẽ hừ một tiếng: "Ai bảo ngươi lưu manh trước......" Chính Diệp Phàm không đứng đắn thì thôi, ngay cả Nguyên Anh kết ra cũng không đứng đắn.
"Đó không phải là lưu manh, là ta không kìm lòng nổi!" Diệp Phàm nghiêm trang nói.
Bạch Vân Hi: "......" Cái tên Diệp Phàm này, ngụy biện hết bài này đến bài khác.
"Thương thế của ngươi thế nào?" Bạch Vân Hi cau mày, khi lôi kiếp kết thúc, trên người Diệp Phàm dính đầy máu, thoạt nhìn giống như một người máu vậy, thiếu chút nữa dọa Bạch Vân Hi sợ chết khiếp.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, an ủi: "Đã khá hơn nhiều." Tuy rằng lần này bị thương tương đối nặng, nhưng chỗ tốt của lôi kiếp cũng rất rõ ràng, thể chất của hắn thay đổi rất lớn.
Diệp Phàm không vui nói: "Ông trời quả thực mắt mù, người tốt như ta mà lại đánh như vậy." May mắn hắn trước nay tiêu tốn rất nhiều khí lực cho luyện thể, nếu không nói không chừng đã không khiêng qua được rồi, nhưng xem khí thế lôi kiếp lần này, hắn vẫn không thể thả lỏng trong việc luyện thể được.
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nói: "Cuối cùng hữu kinh vô hiểm."
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!" Nhưng từ tình huống lần này mà xem, nếu hắn thăng cấp Hóa Thần, thanh thế nhất định không nhỏ đươc, nếu không muốn bị đánh thành tro ở cảnh giới Hóa Thần, luyện thể là nhất định không thể chậm trễ, nhưng hiện tại đã suy xét Hóa Thần vẫn còn khá sớm.
"Ngươi nhớ cây Long Lân Quả trồng trong không gian của ta không, nó mọc không tệ lắm." Bạch Vân Hi nói. Cây Long Lân Quả được tưới máu thú sẽ lớn lên rất nhanh, biết hắn cần, Diệp Khải Hiền liền hỗ trợ không ít.
"Ừm, hiệu quả rèn thể của Long Lân Quả chính là số một." Diệp Phàm nói.
Đan dược luyện chế từ Long Lân Quả nhiều nhất cách 5 năm lại dùng một lần, thể chất của người dùng mỗi lần có thể chuyển biến không nhỏ, dùng nhiều, thậm chí có thể đạt tới khả năng có được thân thể không khác gì Long tộc.
"Tông môn thế nào rồi, ta nghe nói Đan Cốc vẫn luôn nhằm vào chúng ta?" Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy, may là có Lâu đan sư chống, thời gian này, ngươi cứ cẩn thận tĩnh dưỡng, đừng để lại di chứng gì."
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
......
Thần Phong Tông.
Giang Lăng Tuyết nhìn quả cầu thủy tinh trước mặt, bên trong quả cầu thủy tinh chính là hình ảnh Diệp Phàm độ lôi kiếp Nguyên Anh.
"Lôi kiếp mãnh liệt như vậy, Diệp Phàm không có bị đánh chết sao?"
Tô Yên Nhiên lắc đầu: "Hình như có bị thương một chút, nhưng người vẫn còn sống."
Mấy năm nay Diệp Phàm bế quan, có không ít người chờ tin tức ở bên ngoài Bích Vân Tông.
Lôi kiếp thăng cấp Nguyên Anh của Diệp Phàm giằng co mấy ngày, uy thế lôi kiếp hủy thiên diệt địa, cho dù tu sĩ Nguyên Anh lâm vào trong đó cũng khó có thể toàn thân rút lui được. Còn chưa kết thúc, tin đồn Diệp Phàm bị đánh chết liền truyền đi khắp nơi, đáng tiếc, mạng Diệp Phàm quá cứng, cho dù độ lôi kiếp như vậy cũng không chết được.
Giang Lăng Tuyết nhíu mày nhìn hình ảnh lôi kiếp, nói: "Trên tay Diệp Phàm có một cái tháp, đó là thứ gì?"
Tô Yên Nhiên lắc đầu: "Còn chưa tra ra lai lịch, nhưng xem chừng có vẻ rất lợi hại."
"Có thể không lợi hại sao?" Giang Lăng Tuyết thầm nghĩ: Từ hình ảnh mà xem, Diệp Phàm có thể chịu đựng qua lôi kiếp, cái tháp kia không thể không kể công, có thể dùng để chống đỡ lôi kiếp Nguyên Anh như vậy, tòa tháp đó nhất định không phải vật phàm. Nhìn vị hôn thê trước một đường hát vang tiến thẳng vào Nguyên Anh, trong lòng Giang Lăng Tuyết không khỏi sinh ra dao động.
......
Bích Vân Tông.
"Cẩm Văn, Diệp Phàm còn đang tu dưỡng sao?" Hứa Minh Dương không yên tâm hỏi.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Vẫn còn đang tu dưỡng."
"Không có sao đi?" Hứa Minh Dương hỏi.
Diệp Cẩm Văn lắc đầu: "Có nhị tẩu chăm sóc mà, nhị ca bế quan nhiều năm, đã rất lâu không gặp nhị tẩu, có câu nói là tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô lửa bốc, nhị ca khó tránh khỏi đắc ý vênh váo, không rảnh để ý đến chúng ta."
Hứa Minh Dương: "...... Diệp Phàm không có việc gì thì tốt rồi."
"Nhị ca khỏe lắm, bên ngoài có mấy người lung tung rối loạn đồn là nhị ca đã chết, thật không hiểu bọn họ nghĩ cái gì, nhị ca mệnh cứng như vậy." Diệp Cẩm Văn lạnh lùng nói.
"Năm đó nhị ca ngươi không thể tu luyện đã khiến cho rất nhiều người kiêng kị, huống chi là hiện tại." Hứa Minh Dương nhịn không được nói.
Diệp Phàm Kim Đan đỉnh đã là đan sư Thiên cấp, hiện tại thăng cấp Nguyên Anh, đan thuật tự nhiên cũng sẽ có tiến bộ, Đan Cốc chỉ sợ đã không ngồi yên được.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Cũng phải, nhị ca xác thật có hơi quá mức thiên tài."
Nghe nói thời thượng cổ có rất nhiều tu sĩ thiên tư tung hoành bị thiên đố (ông trời đố kị), khi kết anh sẽ gặp phải lôi kiếp dị chủng, bị lôi kiếp đánh hôi phi yên diệt, nhưng mấy vạn năm gần đây tình huống như vậy đã càng ngày càng ít, Diệp Cẩm Văn cảm thấy, tình huống như của Diệp Phàm chính là bị thiên đố.
......
Đan Cốc.
Đan Vọng nổi trận lôi đình gào lên: "Diệp Phàm còn sống?"
Đan Minh cẩn thận gật đầu: "Nghe nói là còn sống."
Đan Vọng tức giận đập nát một cái bàn, "Nếu còn sống, lúc trước sao lại có người nói hắn đã chết?"
Đan Minh cau mày, thầm nghĩ: Diệp Phàm độ lôi kiếp quá mức điên cuồng, lôi kiếp vừa đánh xuống bên ngoài liền có lời đồn nói Diệp Phàm bị đánh chết, đại khái là tu sĩ Đan Cốc quá hi vọng Diệp Phàm bị đánh chết, vì thế lời đồn đãi này càng truyền càng rộng, cuối cùng thật sự có người tin là Diệp Phàm đã chết, liền báo tin này cho cốc chủ, kết quả, Diệp Phàm vẫn còn sống, hại cho cốc chủ mừng hụt một hồi.
"Lôi kiếp Diệp Phàm độ quá lợi hại, ai cũng không cho rằng hắn có thể sống sót." Đan Minh nói.
Đan Vọng lạnh mặt: "Diệp Phàm có thể chịu đựng lôi kiếp như vậy, xác thật không đơn giản."
Đan Minh cúi đầu, thầm nghĩ: Lôi kiếp Nguyên Anh của Diệp Phàm quá khiến người sợ hãi, cũng khó trách lại có lời đồn như vậy truyền ra.
"Cái tháp kia của Diệp Phàm tựa hồ không phải vật đơn giản." Đan Vọng nói.
Đan Minh gật đầu: "Nghe nói lúc trước Diệp Phàm có thể chặn được Thất Đầu Xà chính là nhờ có nó."
Chuyện Diệp Phàm lấy tu vi Kim Đan gϊếŧ chết Thất Đầu Xà lúc trước xem như một vệt sáng trên chiến công của hắn, nhưng sau lưng việc này khá dơ bẩn, đã bị đè xuống, không có lưu truyền rộng, nhưng nếu có tâm điều tra Diệp Phàm, vậy vẫn có thể tra được.
"Đó hình như là......" Ánh mắt Đan Vọng bỗng dưng sáng rực lên.
Bích Vân Tông có ghi chép về Đan Tháp của Tiên Đan Môn, Đan Cốc tự nhận là đan đạo chính thống, tự nhiên cũng có thông tin ghi lại.
"Cốc chủ, cái tháp kia có gì không ổn sao?" Đan Minh hỏi.
Đan Vọng thu liễm thần sắc trên mặt, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Đan Vọng thầm nghĩ: Nếu tháp trong tay Diệp Phàm thật sự là Đan Tháp của Tiên Đan Môn, vậy giá trị của cái tháp kia còn ở trên Đan Điển.
Bên ngoài có lời đồn, Đan Cốc suy xụp một phần rất lớn là bởi vì Đan Điển mất tích, Đan Vọng lại rõ ràng, Đan Cốc suy xụp, Đan Điển cố nhiên có một phần nguyên nhân, nhưng không lớn. Tuy rằng Đan Điển biến mất, nhưng Đan Cốc vẫn có bản sao chép của Đan Điển, chẳng qua, thông tin ghi chép lại không được đầy đủ, mà những thứ không đầy đủ kia, đan sư Thiên cấp bình thường cũng không lĩnh ngộ nổi.
Năm đó, Thánh Đan Sư phi thăng kinh tài tuyệt diễm, có huyết mạch của Thiên Cơ tộc thượng cổ.
Tu sĩ Thiên Cơ tộc thượng cổ trời sinh đã là đan sư, luyện khí sư, Thiên Cơ tộc biến mất lâu năm, vị tiền bối kia ngoài ý muốn huyết mạch phản tổ.
Hậu nhân của vị Thánh Đan Sư kia cũng đều kinh tài tuyệt diễm, một đám người thiên phú đan thuật kinh thế hãi tục, theo nhiều thế hệ lưu truyền tới nay, có thể là vì huyết mạch pha tạp, thiên phú của hậu nhân càng ngày càng kém.
Bích Vân Tông.
Sau khi kết anh, Diệp Phàm lại tu dưỡng thêm ba tháng, rốt cuộc điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.
"Lâu đan sư ở đây quen không?" Diệp Phàm ôm chén trà hỏi.
Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Rất không tồi."
Mấy tháng trước Lâu Nguyệt Hoa nhận được một cái đan đỉnh Thiên cấp từ Hứa Minh Dương, Lâu Nguyệt Hoa không thể không cảm thám, Nam Đại Lục có quá nhiều nhân tài, một luyện khí sư Thiên cấp bình thường ở Nam Đại Lục cũng có luyện khí thuật cao hơn hội trưởng Hiệp Hội Luyện Khí Sư.
"Lâu đan sư thoải mái thì tốt rồi." Diệp Phàm nói.
"Diệp đan sư không sao chứ, lúc trước ngươi độ lôi kiếp thật khiến người ta mở rộng tầm mắt! Diệp đan sư có cần tu dưỡng thêm một thời gian nữa không?" Lâu Nguyệt Hoa hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không cần, ta mà tiếp tục đi tu dưỡng, người bên ngoài lại nói ta đã chết rồi."
Lâu Nguyệt Hoa bất đắc dĩ cười: "Diệp đan sư thật biết nói giỡn."
Diệp Phàm lắc đầu: "Ta nào có nói giỡn, bên ngoài có rất nhiều người nói ta bị lôi kiếp đánh chết, bởi vì có quá nhiều người đố kỵ ta tài hoa vô thượng, chỉ hy vọng ta chết, cho nên rất nhiều người tin vào lời đồn đó, đáng tiếc, phải làm cho bọn họ thất vọng rồi."
Lâu Nguyệt Hoa cười cười, bên ngoài có người tin tưởng Diệp Phàm chết cũng không phải bởi vì ghen ghét Diệp Phàm tài hoa vô thượng, chủ yếu là do lôi kiếp lúc trước quá làm người sợ hãi, đổi thành tu sĩ Kim Đan khác, đúng là sớm đã bị đánh chết rồi.
"Luyện thể thuật của Diệp đan sư rất lợi hại!" Lâu Nguyệt Hoa nhịn không được nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đó là đương nhiên, Vân Hi không thích tiểu bạch kiểm, bởi vậy ta phải luyện thành tráng hán."
Lâu Nguyệt Hoa: "...... Tình cảm của Diệp đan sư cùng Bạch đạo hữu vẫn tốt như cũ!"
Diệp Phàm gật đầu: "Đương nhiên rồi."
"Kế tiếp Diệp đan sư có tính toán gì không?" Lâu Nguyệt Hoa hỏi.
Diệp Phàm cau mày nói: "Kế tiếp phải tu dưỡng thêm một thời gian, thu thập chút linh thảo, luyện chế đan dược." Cũng nên đến lúc tăng đan thuật của hắn lên, lúc trước hắn Kim Đan kỳ có một vài đan dược không thể luyện chế được, hiện tại hắn đã là Nguyên Anh, có thể bắt tay vào thử xem.
Lâu Nguyệt Hoa vui sướng nhìn Diệp Phàm: "Diệp đan sư cuối cùng cũng muốn luyện chế đan dược, xem ra ta lại có thể nhìn người thi thố tài năng, chẳng biết ta có thể quan sát được hay không."
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Được được được đươc, thời gian vừa qua vất vả ngươi rồi, trong tông môn có quá ít nhân tài, quá nhiều ngu xuẩn, còn phải làm phiền Lâu đan sư giúp luyện chế đan dược Linh cấp."
Lâu Nguyệt Hoa cười nói: "Diệp đan sư nói đùa."
Mấy năm này Lâu Nguyệt Hoa đã thân thiết rất nhiều với các tu sĩ ở Đan Đường, Lâu Nguyệt Hoa không ít lần nghe các đan sư ở Đan Đường hàm súc biểu đạt, Diệp Phàm đan thuật kiệt xuất, chỉ có điều ánh mắt quá cao, rất không hài lòng bọn họ.
Diệp Phàm nhắm hai mắt, ngồi xếp bằng đả tọa bên trong động phủ mới.
Lôi kiếp lúc trước tạo thành ảnh hưởng không nhỏ cho Diệp Phàm, thể chất của Diệp Phàm dưới sự rèn luyện của lôi kiếp biến hóa nghiêng trời lệch đất, lôi kiếp cũng để lại cho Diệp Phàm không ít ám thương, bởi vì ám thương nghiêm trọng, Diệp Phàm không thể không tu dưỡng một thời gian.
Một Nguyên Anh nho nhỏ đứng ở trên đỉnh đầu Diệp Phàm.
Tiểu Nguyên Anh trắng trẻo mập mạp, khuôn mặt rất tương tự với Diệp Phàm.
Lôi kiếp Nguyên Anh có tác dụng trọng tố thân mình, trải qua lôi kiếp, tướng mạo của Diệp Phàm dần dần thay đổi thành bộ dáng kiếp trước.
Bạch Vân Hi tò mò nhìn tiểu Nguyên Anh, tiểu Nguyên Anh không mặc quần áo, tùy tiện chống eo, hai mắt tỏa sáng nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn tiểu Nguyên Anh, thầm nghĩ: Tiểu Nguyên Anh tuy rằng không cao, nhưng toàn thân lộ ra khí chất gợi đòn không khác gì Diệp Phàm.
Nguyên Anh của Bạch Vân Hi nhảy ra, Nguyên Anh Diệp Phàm vừa nhìn thấy Nguyên Anh Bạch Vân Hi liền hưng phần nhào tới, đánh gục Nguyên Anh Bạch Vân Hi lên đệm.
Nguyên Anh Bạch Vân Hi bị Nguyên Anh Diệp Phàm đè, Bạch Vân Hi cùng Nguyên Anh liền thể, cảm giác của Nguyên Anh truyền tới cho Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi cảm thấy chính mình giống như đang bị "ác bá bức hiếp", mặt đỏ bừng lên.
Bạch Vân Hi ngứa răng nghĩ: Nguyên Anh Diệp Phàm cũng thích chơi lưu manh giống như Diệp Phàm, hiện tại Diệp Phàm không thể động, Nguyên Anh Diệp Phàm lại sinh long hoạt hổ vô cùng, thật không hổ là Nguyên Anh mà Diệp Phàm kết ra.
Bạch Vân Hi thu hồi Nguyên Anh lại, Nguyên Anh Diệp Phàm thấy Nguyên Anh Vân Hi biến mất, ngẩng đầu lên, buồn bực nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi bắt Nguyên Anh Diệp Phàm vào trong tay, bắn bộ vị kia một cái, tiểu Nguyên Anh tức khắc đỏ bừng mặt, bưng kín hạ thân.
Tiểu Nguyên Anh tránh thoát khỏi tay Bạch Vân Hi, vội vàng nhảy lên trên đỉnh đầu Diệp Phàm, chui vào.
Diệp Phàm chậm rãi mở mắt ra, oán trách nhìn Bạch Vân Hi.
Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Ngươi có ổn không?"
Diệp Phàm rầu rĩ phồng quai hàm lên: "Vân Hi thật đáng ghét."
Bạch Vân Hi khẽ hừ một tiếng: "Ai bảo ngươi lưu manh trước......" Chính Diệp Phàm không đứng đắn thì thôi, ngay cả Nguyên Anh kết ra cũng không đứng đắn.
"Đó không phải là lưu manh, là ta không kìm lòng nổi!" Diệp Phàm nghiêm trang nói.
Bạch Vân Hi: "......" Cái tên Diệp Phàm này, ngụy biện hết bài này đến bài khác.
"Thương thế của ngươi thế nào?" Bạch Vân Hi cau mày, khi lôi kiếp kết thúc, trên người Diệp Phàm dính đầy máu, thoạt nhìn giống như một người máu vậy, thiếu chút nữa dọa Bạch Vân Hi sợ chết khiếp.
Diệp Phàm nhìn Bạch Vân Hi, an ủi: "Đã khá hơn nhiều." Tuy rằng lần này bị thương tương đối nặng, nhưng chỗ tốt của lôi kiếp cũng rất rõ ràng, thể chất của hắn thay đổi rất lớn.
Diệp Phàm không vui nói: "Ông trời quả thực mắt mù, người tốt như ta mà lại đánh như vậy." May mắn hắn trước nay tiêu tốn rất nhiều khí lực cho luyện thể, nếu không nói không chừng đã không khiêng qua được rồi, nhưng xem khí thế lôi kiếp lần này, hắn vẫn không thể thả lỏng trong việc luyện thể được.
Bạch Vân Hi hít sâu một hơi, nói: "Cuối cùng hữu kinh vô hiểm."
Diệp Phàm gật đầu: "Đúng vậy!" Nhưng từ tình huống lần này mà xem, nếu hắn thăng cấp Hóa Thần, thanh thế nhất định không nhỏ đươc, nếu không muốn bị đánh thành tro ở cảnh giới Hóa Thần, luyện thể là nhất định không thể chậm trễ, nhưng hiện tại đã suy xét Hóa Thần vẫn còn khá sớm.
"Ngươi nhớ cây Long Lân Quả trồng trong không gian của ta không, nó mọc không tệ lắm." Bạch Vân Hi nói. Cây Long Lân Quả được tưới máu thú sẽ lớn lên rất nhanh, biết hắn cần, Diệp Khải Hiền liền hỗ trợ không ít.
"Ừm, hiệu quả rèn thể của Long Lân Quả chính là số một." Diệp Phàm nói.
Đan dược luyện chế từ Long Lân Quả nhiều nhất cách 5 năm lại dùng một lần, thể chất của người dùng mỗi lần có thể chuyển biến không nhỏ, dùng nhiều, thậm chí có thể đạt tới khả năng có được thân thể không khác gì Long tộc.
"Tông môn thế nào rồi, ta nghe nói Đan Cốc vẫn luôn nhằm vào chúng ta?" Diệp Phàm hỏi.
Bạch Vân Hi gật đầu: "Đúng vậy, may là có Lâu đan sư chống, thời gian này, ngươi cứ cẩn thận tĩnh dưỡng, đừng để lại di chứng gì."
Diệp Phàm gật đầu: "Được."
......
Thần Phong Tông.
Giang Lăng Tuyết nhìn quả cầu thủy tinh trước mặt, bên trong quả cầu thủy tinh chính là hình ảnh Diệp Phàm độ lôi kiếp Nguyên Anh.
"Lôi kiếp mãnh liệt như vậy, Diệp Phàm không có bị đánh chết sao?"
Tô Yên Nhiên lắc đầu: "Hình như có bị thương một chút, nhưng người vẫn còn sống."
Mấy năm nay Diệp Phàm bế quan, có không ít người chờ tin tức ở bên ngoài Bích Vân Tông.
Lôi kiếp thăng cấp Nguyên Anh của Diệp Phàm giằng co mấy ngày, uy thế lôi kiếp hủy thiên diệt địa, cho dù tu sĩ Nguyên Anh lâm vào trong đó cũng khó có thể toàn thân rút lui được. Còn chưa kết thúc, tin đồn Diệp Phàm bị đánh chết liền truyền đi khắp nơi, đáng tiếc, mạng Diệp Phàm quá cứng, cho dù độ lôi kiếp như vậy cũng không chết được.
Giang Lăng Tuyết nhíu mày nhìn hình ảnh lôi kiếp, nói: "Trên tay Diệp Phàm có một cái tháp, đó là thứ gì?"
Tô Yên Nhiên lắc đầu: "Còn chưa tra ra lai lịch, nhưng xem chừng có vẻ rất lợi hại."
"Có thể không lợi hại sao?" Giang Lăng Tuyết thầm nghĩ: Từ hình ảnh mà xem, Diệp Phàm có thể chịu đựng qua lôi kiếp, cái tháp kia không thể không kể công, có thể dùng để chống đỡ lôi kiếp Nguyên Anh như vậy, tòa tháp đó nhất định không phải vật phàm. Nhìn vị hôn thê trước một đường hát vang tiến thẳng vào Nguyên Anh, trong lòng Giang Lăng Tuyết không khỏi sinh ra dao động.
......
Bích Vân Tông.
"Cẩm Văn, Diệp Phàm còn đang tu dưỡng sao?" Hứa Minh Dương không yên tâm hỏi.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Vẫn còn đang tu dưỡng."
"Không có sao đi?" Hứa Minh Dương hỏi.
Diệp Cẩm Văn lắc đầu: "Có nhị tẩu chăm sóc mà, nhị ca bế quan nhiều năm, đã rất lâu không gặp nhị tẩu, có câu nói là tiểu biệt thắng tân hôn, củi khô lửa bốc, nhị ca khó tránh khỏi đắc ý vênh váo, không rảnh để ý đến chúng ta."
Hứa Minh Dương: "...... Diệp Phàm không có việc gì thì tốt rồi."
"Nhị ca khỏe lắm, bên ngoài có mấy người lung tung rối loạn đồn là nhị ca đã chết, thật không hiểu bọn họ nghĩ cái gì, nhị ca mệnh cứng như vậy." Diệp Cẩm Văn lạnh lùng nói.
"Năm đó nhị ca ngươi không thể tu luyện đã khiến cho rất nhiều người kiêng kị, huống chi là hiện tại." Hứa Minh Dương nhịn không được nói.
Diệp Phàm Kim Đan đỉnh đã là đan sư Thiên cấp, hiện tại thăng cấp Nguyên Anh, đan thuật tự nhiên cũng sẽ có tiến bộ, Đan Cốc chỉ sợ đã không ngồi yên được.
Diệp Cẩm Văn gật đầu: "Cũng phải, nhị ca xác thật có hơi quá mức thiên tài."
Nghe nói thời thượng cổ có rất nhiều tu sĩ thiên tư tung hoành bị thiên đố (ông trời đố kị), khi kết anh sẽ gặp phải lôi kiếp dị chủng, bị lôi kiếp đánh hôi phi yên diệt, nhưng mấy vạn năm gần đây tình huống như vậy đã càng ngày càng ít, Diệp Cẩm Văn cảm thấy, tình huống như của Diệp Phàm chính là bị thiên đố.
......
Đan Cốc.
Đan Vọng nổi trận lôi đình gào lên: "Diệp Phàm còn sống?"
Đan Minh cẩn thận gật đầu: "Nghe nói là còn sống."
Đan Vọng tức giận đập nát một cái bàn, "Nếu còn sống, lúc trước sao lại có người nói hắn đã chết?"
Đan Minh cau mày, thầm nghĩ: Diệp Phàm độ lôi kiếp quá mức điên cuồng, lôi kiếp vừa đánh xuống bên ngoài liền có lời đồn nói Diệp Phàm bị đánh chết, đại khái là tu sĩ Đan Cốc quá hi vọng Diệp Phàm bị đánh chết, vì thế lời đồn đãi này càng truyền càng rộng, cuối cùng thật sự có người tin là Diệp Phàm đã chết, liền báo tin này cho cốc chủ, kết quả, Diệp Phàm vẫn còn sống, hại cho cốc chủ mừng hụt một hồi.
"Lôi kiếp Diệp Phàm độ quá lợi hại, ai cũng không cho rằng hắn có thể sống sót." Đan Minh nói.
Đan Vọng lạnh mặt: "Diệp Phàm có thể chịu đựng lôi kiếp như vậy, xác thật không đơn giản."
Đan Minh cúi đầu, thầm nghĩ: Lôi kiếp Nguyên Anh của Diệp Phàm quá khiến người sợ hãi, cũng khó trách lại có lời đồn như vậy truyền ra.
"Cái tháp kia của Diệp Phàm tựa hồ không phải vật đơn giản." Đan Vọng nói.
Đan Minh gật đầu: "Nghe nói lúc trước Diệp Phàm có thể chặn được Thất Đầu Xà chính là nhờ có nó."
Chuyện Diệp Phàm lấy tu vi Kim Đan gϊếŧ chết Thất Đầu Xà lúc trước xem như một vệt sáng trên chiến công của hắn, nhưng sau lưng việc này khá dơ bẩn, đã bị đè xuống, không có lưu truyền rộng, nhưng nếu có tâm điều tra Diệp Phàm, vậy vẫn có thể tra được.
"Đó hình như là......" Ánh mắt Đan Vọng bỗng dưng sáng rực lên.
Bích Vân Tông có ghi chép về Đan Tháp của Tiên Đan Môn, Đan Cốc tự nhận là đan đạo chính thống, tự nhiên cũng có thông tin ghi lại.
"Cốc chủ, cái tháp kia có gì không ổn sao?" Đan Minh hỏi.
Đan Vọng thu liễm thần sắc trên mặt, nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Đan Vọng thầm nghĩ: Nếu tháp trong tay Diệp Phàm thật sự là Đan Tháp của Tiên Đan Môn, vậy giá trị của cái tháp kia còn ở trên Đan Điển.
Bên ngoài có lời đồn, Đan Cốc suy xụp một phần rất lớn là bởi vì Đan Điển mất tích, Đan Vọng lại rõ ràng, Đan Cốc suy xụp, Đan Điển cố nhiên có một phần nguyên nhân, nhưng không lớn. Tuy rằng Đan Điển biến mất, nhưng Đan Cốc vẫn có bản sao chép của Đan Điển, chẳng qua, thông tin ghi chép lại không được đầy đủ, mà những thứ không đầy đủ kia, đan sư Thiên cấp bình thường cũng không lĩnh ngộ nổi.
Năm đó, Thánh Đan Sư phi thăng kinh tài tuyệt diễm, có huyết mạch của Thiên Cơ tộc thượng cổ.
Tu sĩ Thiên Cơ tộc thượng cổ trời sinh đã là đan sư, luyện khí sư, Thiên Cơ tộc biến mất lâu năm, vị tiền bối kia ngoài ý muốn huyết mạch phản tổ.
Hậu nhân của vị Thánh Đan Sư kia cũng đều kinh tài tuyệt diễm, một đám người thiên phú đan thuật kinh thế hãi tục, theo nhiều thế hệ lưu truyền tới nay, có thể là vì huyết mạch pha tạp, thiên phú của hậu nhân càng ngày càng kém.
Bích Vân Tông.
Sau khi kết anh, Diệp Phàm lại tu dưỡng thêm ba tháng, rốt cuộc điều chỉnh về trạng thái tốt nhất.
"Lâu đan sư ở đây quen không?" Diệp Phàm ôm chén trà hỏi.
Lâu Nguyệt Hoa gật đầu: "Rất không tồi."
Mấy tháng trước Lâu Nguyệt Hoa nhận được một cái đan đỉnh Thiên cấp từ Hứa Minh Dương, Lâu Nguyệt Hoa không thể không cảm thám, Nam Đại Lục có quá nhiều nhân tài, một luyện khí sư Thiên cấp bình thường ở Nam Đại Lục cũng có luyện khí thuật cao hơn hội trưởng Hiệp Hội Luyện Khí Sư.
"Lâu đan sư thoải mái thì tốt rồi." Diệp Phàm nói.
"Diệp đan sư không sao chứ, lúc trước ngươi độ lôi kiếp thật khiến người ta mở rộng tầm mắt! Diệp đan sư có cần tu dưỡng thêm một thời gian nữa không?" Lâu Nguyệt Hoa hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không cần, ta mà tiếp tục đi tu dưỡng, người bên ngoài lại nói ta đã chết rồi."
Lâu Nguyệt Hoa bất đắc dĩ cười: "Diệp đan sư thật biết nói giỡn."
Diệp Phàm lắc đầu: "Ta nào có nói giỡn, bên ngoài có rất nhiều người nói ta bị lôi kiếp đánh chết, bởi vì có quá nhiều người đố kỵ ta tài hoa vô thượng, chỉ hy vọng ta chết, cho nên rất nhiều người tin vào lời đồn đó, đáng tiếc, phải làm cho bọn họ thất vọng rồi."
Lâu Nguyệt Hoa cười cười, bên ngoài có người tin tưởng Diệp Phàm chết cũng không phải bởi vì ghen ghét Diệp Phàm tài hoa vô thượng, chủ yếu là do lôi kiếp lúc trước quá làm người sợ hãi, đổi thành tu sĩ Kim Đan khác, đúng là sớm đã bị đánh chết rồi.
"Luyện thể thuật của Diệp đan sư rất lợi hại!" Lâu Nguyệt Hoa nhịn không được nói.
Diệp Phàm gật đầu: "Đó là đương nhiên, Vân Hi không thích tiểu bạch kiểm, bởi vậy ta phải luyện thành tráng hán."
Lâu Nguyệt Hoa: "...... Tình cảm của Diệp đan sư cùng Bạch đạo hữu vẫn tốt như cũ!"
Diệp Phàm gật đầu: "Đương nhiên rồi."
"Kế tiếp Diệp đan sư có tính toán gì không?" Lâu Nguyệt Hoa hỏi.
Diệp Phàm cau mày nói: "Kế tiếp phải tu dưỡng thêm một thời gian, thu thập chút linh thảo, luyện chế đan dược." Cũng nên đến lúc tăng đan thuật của hắn lên, lúc trước hắn Kim Đan kỳ có một vài đan dược không thể luyện chế được, hiện tại hắn đã là Nguyên Anh, có thể bắt tay vào thử xem.
Lâu Nguyệt Hoa vui sướng nhìn Diệp Phàm: "Diệp đan sư cuối cùng cũng muốn luyện chế đan dược, xem ra ta lại có thể nhìn người thi thố tài năng, chẳng biết ta có thể quan sát được hay không."
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Được được được đươc, thời gian vừa qua vất vả ngươi rồi, trong tông môn có quá ít nhân tài, quá nhiều ngu xuẩn, còn phải làm phiền Lâu đan sư giúp luyện chế đan dược Linh cấp."
Lâu Nguyệt Hoa cười nói: "Diệp đan sư nói đùa."
Mấy năm này Lâu Nguyệt Hoa đã thân thiết rất nhiều với các tu sĩ ở Đan Đường, Lâu Nguyệt Hoa không ít lần nghe các đan sư ở Đan Đường hàm súc biểu đạt, Diệp Phàm đan thuật kiệt xuất, chỉ có điều ánh mắt quá cao, rất không hài lòng bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất