Xuyên Qua Chi Khí Tử Hoành Hành

Chương 342: So tài sản

Trước Sau
Đan Mặc chặn Bạch Vân Hi lại, vừa xông lên liền thả uy áp của Nguyên Anh hậu kỳ ra.

Bạch Vân Hi tu vi Nguyên Anh sơ kỳ, chênh lệch với Đan Mặc rất lớn.

Đan Mặc thả uy áp, nhưng lại không tạo thành bao nhiêu ảnh hưởng tới Bạch Vân Hi.

Lần trước trên đường trở về Bích Vân Tông, đoàn người Bạch Vân Hi bị lão tổ Thần Phong Tông chặn lại, Bạch Vân Hi từng lĩnh ngộ qua uy áp của Hóa Thần, so sánh ra, chút uy áp này của Đan Mặc liền không đáng nhắc tới.

Bạch Vân Hi dẫn động thể chất bùng nổ, tăng tu vi lên tới trình độ Nguyên Anh trung kỳ.

Bạch Vân Hi từng thử dẫn phát thể chất bùng nổ nhiều lần, càng ngày càng thành thạo.

Đan Mặc nhìn khí thế của Bạch Vân Hi kịch liệt tăng lên, tức khắc sắc mặt đại biến, Trung Đại Lục cũng có một ít bí pháp tăng thực lực lên trong thời gian ngắn, nhưng rất khó thấy được, Đan Mặc không ngờ rằng Bạch Vân Hi lại cũng có được năng lực kỳ dị như vậy.

Bạch Vân Hi dương tay lên, một đống phù chú bay ra, "Bạo!"

Đan Mặc bị Bạch Vân Hi lung tung ném phù chú cản trở, sắc mặt khó coi vô cùng.

Sau khi tới Tiên Đan Môn, chứng kiến qua phong thái của tu sĩ Trung Đại Lục, Đan Mặc liền rất ít khi nói về xuất thân ở Nam Đại Lục của mình.

Ở trong mắt tu sĩ Trung Đại Lục, Nam Đại Lục chính là nơi man di, tu sĩ đa số ếch ngồi đáy giếng, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, kiến thức thiển cận.

(dreamhouse2255)

Đan Mặc hàng năm dưới sự hun đúc của tu sĩ Trung Đại Lục, dần dần cũng trở nên khinh thường Nam Đại Lục.

Giờ phút này bị một đống phù chú của Bạch Vân Hi đập cho hôi đầu khổ mặt, Đan Mặc tức khắc cảm thấy tiếc hận không thôi, ở Trung Đại Lục, phù chú Thiên cấp cũng rất hiếm thấy, Đan Mặc không ngờ rằng, chính mình rời khỏi Nam Đại Lục mấy năm, tình cảnh của Nam Đại Lục đã thay đổi nhiều như vậy, một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ vừa ra tay chính là một đống phù chú Thiên cấp, hoàn toàn không đau lòng chút nào.

Đan Mặc luống cuống tay chân né tránh công kích của Bạch Vân Hi, xuất sư bất lợi, Đan Mặc khó tránh khỏi cảm thấy thẹn quá thành giận.

Đan Mặc tế ra một cây trường mâu đâm về phía Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi lập tức thả ra Dung Thiên Kính.

Dung Thiên Kính phát ra một đạo ánh sáng, một cây trường mâu hiện ra bên trong Dung Thiên Kính, công kích của Đan Mặc bị bắn ngược trở lại.

Đan Mặc bị hư ảnh của trường mâu đánh trúng, lui về sau vài bước.

Dung Thiên Kính là chí bảo của Dung Thiên Cung, rốt cuộc có bao nhiêu diệu dụng, ngay cả Bạch Vân Hi cũng đang trong giai đoạn lần mò, phục chế công kích của đối phương rồi đánh trả là một loại mà Bạch Vân Hi đã tìm ra gần đây.

......

Tiếng nổ mạnh rầm rầm truyền vào trong tai Bạch Vân Hi, Bạch Vân Hi nhìn về phía Diệp phàm, tức khắc dở khóc dở cười.

(dreamhouse2255)

Diệp Phàm thích nhất đập phù chú, lần này lại gặp gỡ đối thủ, hai tu sĩ nguyên Anh sơ kỳ đối chiến với Diệp Phàm cũng thích đập phù chú, hai bên hình như là đang tỉ thí ai càng phá của hơn, các loại phù chú trân quý thiên hoa loạn trụy.

Trận chiến so phù chú tạo thành động tĩnh cực kỳ lớn.

Bạch Vân Hi hơi kinh ngạc phát hiện, uy lực của phù chú mà hai tu sĩ kia dùng hình như là ở trên Diệp Phàm.

Nhưng Bạch Vân Hi nghĩ một lúc liền rõ ràng, hai người kia tới từ Trung Đại Lục, truyền thừa phù thuật ở Trung Đại Lục tự nhiên là hoàn chỉnh hơn chỗ bọn họ nhiều.

Diệp Phàm ước chừng cũng phát hiện ra uy lực của phù chú mình vữ không đủ, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, rõ ràng là không cao hứng.

Đan Mặc ở bên cạnh nhìn Diệp Phàm cùng Lê Dục, Lê Dĩnh đấu phù, lòng đau như cắt.

Ba người giao thủ chưa tới mười chiêu, nhưng phù chú đã hủy đáng giá hơn trăm viên linh thạch cực phẩm.

Uy lực phù của Diệp Phàm hơi kém một chút, phẩm chất phù chú không đủ, Diệp Phàm liền chọn dùng số lượng bồi vào.

Uy lực trận đấu phù kinh người, lan tới cả chỗ Bạch Vân Hi cùng Đan Mặc đang giao chiến, Đan Mặc tuy rằng là đan sư Thiên cấp, nhưng cũng không thể nào dùng phù chú một cách vô tội vạ như vậy.

(dreamhouse2255)

Bên trên Lê Dục cùng Lê Dĩnh có một vị lão tổ Hóa Thần là đan sư Thánh cấp, mỗi năm có thể nhận được không ít phù chú Thiên cấp.

Đan Mặc không ngờ rằng, nơi bần cùng vật tư như Nam Đại Lục lại cũng có một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ rộng rãi như Diệp Phàm. Trong lòng Đan Mặc rất nghẹn khuất, thầm nghĩ: Đan Vọng từng nói đan thuật của Diệp Phàm không tầm thường, nhưng lại chưa từng nói trên tay Diệp Phàm có nhiều phù chú Thiên cấp như vậy a!

Diệp Phàm mắt thấy phù chú không dùng được, liền triệu hồi con rối Nguyên Anh ra.

Dư quang Đan Mặc nhìn thấy con rối Nguyên Anh, tức khắc tinh thần rung mạnh, thiếu chút nữa thì bị Bạch Vân Hi bắt lấy khe hở, một kiếm thọc chết, may mắn Đan Mặc hoàn hồn nhanh, mới tránh được một kiếp.

Lê Dục nhìn con rối mà Diệp Phàm tế ra, sắc mặt đại biến, "Con rối Minh Thiết?"

Diệp Phàm không để ý tới Lê Dục, trực tiếp chỉ huy con rối phát động tấn công, con rối dũng mãnh không sợ chết, thật sự rất khó chơi.

Lê Dục rất là chướng mắt trình độ tu chân của tu sĩ Nam Đại Lục, nhưng con rối mà Diệp Phàm tế ra lại dọa cho Lê Dục sợ chết khiếp, Minh Thiết ở Trung Đại Lục cũng là vật tư quý giá, Lê Dục không ngờ rằng, Nam Đại Lục tài nguyên thiếu thốn lại cũng có người dùng Minh Thiết chế thành con rối, quả thực là phí phạm của trời.



......

Bạch Vân Hi giơ tay lên, vòng tay của Bạch Vân Hi cất giữ hàn khí, hối thành từng đạo gió lốc băng lãnh thổi về phía Đan Mặc.

(dreamhouse2255)

Sau khi tới Trung Đại Lục, Đan Mặc chứng kiến qua đủ loại thủ đoạn của tu sĩ Nguyên Anh, liền cảm thấy thủ đoạn công kích của tu sĩ Nam Đại Lục bần hàn, kết quả, vừa ra tay liền gặp phải hai nhân vật tàn nhẫn Bạch Vân Hi cùng Diệp Phàm, Đan Mặc đột nhiên phát hiện ra, ở nào cũng không thiếu thiên tài.

Đan Mặc thu hồi tinh thần lại, toàn lực ứng phó với Bạch Vân Hi, hai người đánh xem như thế lực ngang hàng.

"Đánh, đánh, đánh."

Diệp Phàm tế ra Huyền Long Ấn, đập về phía Lê Dục cùng Lê Dĩnh.

Lê Dĩnh nguyên bản cho rằng thu thập một tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở Nam Đại Lục chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, khi chân chính giao thủ mới phát hiện ra không có đơn giản như nàng tưởng.

Lê Dĩnh lấy ra một cây quạt lông vũ, đập về phía Diệp Phàm, Diệp Phàm tức khắc có cảm giác như đang đặt mình trong dung nham cuồn cuộn.

"Phượng Linh Phiến!" Diệp Phàm thầm nghĩ: Quả nhiên nhà giàu!

Thân thể của Diệp Phàm từng trải qua thiên kiếp rèn luyện, chút hỏa lực này đối với Diệp Phàm không đáng nhắc tới mấy.

Trên trán của thải phượng có ba cây lông vũ bản mệnh, ba cây lông vũ kia uy lực kinh người, mất đi linh vũ bản mệnh, Phượng tộc liền không thể sống thêm bao lâu nữa, linh vũ bản mệnh đối với Phượng tộc mà nói trân quý bao nhiêu có thể nghĩ ra được.

(dreamhouse2255)

Quạt lông vũ trên tay Lê Dĩnh chính là dùng linh vũ bản mệnh của Phượng tộc sau khi nó bị thương chế thành, giá trị Phượng Linh Phiến của Lê Dĩnh không kém hơn Rìu Khai Thiên của Lê Dục bao nhiêu.

Diệp Phàm chớp chớp mắt, thả Hành Tây ra, Hành Tây vừa ra, Lê Dục cùng Lê Dĩnh tức khắc cả kinh.

Lê Dục từ nhỏ muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, chưa mấy khi trải qua cảm giác ghen ghét người nào, Diệp Phàm vừa thả Thiên Hỏa ra, Lê Dục tức khắc liền cảm thấy đố kỵ.

Lê Dục nguyên bản cho rằng Diệp Phàm chỉ nhờ may mắn mới có được Đan Tháp, nhìn thấy trong tay đối phương còn có cả Thiên Hỏa, tức khắc chấn kinh rồi.

Lê Dĩnh nhìn Sinh Linh Chi Diễm đỏ cả mắt, Thiên Hỏa là vật mà tất cả đan sư trong thiên hạ đều muốn có, lão tổ Lê gia cũng có một đóa Thiên Hỏa, nhưng Thiên Hỏa là vật chỉ có thể gặp không thể cầu, Lê lão tổ có, lại không thể tìm một đóa khác cho Lê Dĩnh cùng Lê Dục.

Hành Tây hóa thành một đầu hỏa long nhào về phía Phượng Linh Phiến, Thiên Hỏa thế tới rào rạt, Lê Dĩnh không thể không tránh đi mũi nhọn.

Diệp Phàm tuy rằng tu vi chỉ có Nguyên Anh sơ kỳ, nhưng mặc kệ là linh hồn lực hay linh lực đều cao hơn tu sĩ Nguyên Anh bình thường nhiều, lấy một địch hai hoàn toàn không có chút trở ngại nào.

Lê Dục cùng Lê Dĩnh qua mấy vòng đối chiến, lâm vào khốn cảnh linh khí không đủ.

Lê Dĩnh thấy không chiếm được tiện nghi gì, chỉ có thể tức giận nói: "Đi thôi."

(dreamhouse2255)

Đan Mặc nghe thấy Lê Dĩnh triệu hoán, thở dài nhẹ nhõm một hơi, đi tới bên người Lê Dĩnh, Lê Dĩnh phát động pháp khí tức khắc rời đi.

Diệp Phàm nhìn ba người biến mất, nhíu mày lại.

Bạch Vân Hi đi tới bên người Diệp Phàm, hỏi: "Ngươi không sao chứ."

Diệp Phàm lắc đầu: "Không sao, nhưng hai tên kia cư nhiên còn giàu có hơn ta."

Bạch Vân Hi thấy Diệp Phàm tức giận phồng quai hàm, cười nói: "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, ngươi không cần quá tức giận, ngươi có thể tính là phú nhất đại dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng mà, hai tên kia vừa nhìn liền biết là phú nhị đại chỉ có thể dựa vào phúc ấm của tổ tiên."

Diệp Phàm gật đầu: "Đúng thế đúng thế, có câu nói là giàu không quá ba đời mà, cái đám sống bằng tiền dành dụm của tổ tiên đó đáng ghét nhất."

Bạch Vân Hi: "......" Tính ra thì Diệp Phàm cũng xem như là phú nhị đại mà.

Diệp Phàm nhìn lên hắc ưng trên không trung, hắc ưng dần dần tiêu tán, hóa thành linh hồn lực, bị Diệp Phàm thu hồi về thức hải.

"Hồn Thủ Ấn của hai tên kia rất có ý tứ, đáng tiếc, bọn họ có quá nhiều pháp khí phòng thân, trong nhất thời không làm gì được, nếu không thì, có thể bắt bọn họ lại tra hỏi một chút." Diệp Phàm tiếc nuối than thở.

(dreamhouse2255)

Bạch Vân Hi: "......"

Ngao Tiểu No nhìn Diệp Phàm, hỏi: "Ngươi muốn học không?"

Diệp Phàm gật đầu: "Muốn!"

Diệp Phàm thầm nghĩ: Học được hồn kỹ kia, lực công kích linh hồn của hắn liền tăng cao mấy phần, khi đối địch cũng nhiều thêm một loại thủ đoạn.

Ngao Tiểu No nghĩ nghĩ, nói: "Nếu ngươi muốn học, Mập Mạp biết."



"Mập Mạp?" Bạch Vân Hi nghi hoặc hỏi.

"Chính là Tiểu Tháp đó!" Ngao Tiểu No đáp.

Bạch Vân Hi: "......" Tháp Linh không biết có phải là do ăn nhiều hay không, toàn bộ thân thể béo tròn chắc nịch, gọi Mập Mập đúng là rất chuẩn xác.

......

Diệp Phàm nhất thời không có biện pháp gì giải trừ Nhiếp Hồn Trận bên dưới Đoạt Hồn Hồ, liền dứt khoát tìm một nơi thường trú ở lại U Vân Cốc, nghiên cứu Hồn Thủ Ấn.

Diệp Phàm thả linh hồn lực vào trong Đan Tháp, phát hiện bên trong Đan Tháp đúng là có truyền thừa về Hồn Thủ Ấn, nhưng bị Tháp Linh lòng dạ khó lường giấu đi.

(dreamhouse2255)

Hồn Thủ Ấn có đơn giản, cũng có phức tạp, Diệp Phàm tiếp xúc với Hồn Thủ Ấn, giống như là mở ra cánh cửa vào thế giới mới.

Diệp Phàm trời sinh thần hồn, rất thích hợp học Hồn Thủ Ấn.

Lê Dĩnh trốn cách đó không xa, nhìn về phía động phủ của Diệp Phàm, nhíu chặt mày lại.

Bên trên động phủ của Diệp Phàm, có tuấn mã chạy băng băng, có diều hâu bay múa, có long đằng hổ gầm, mấy chục con hồn thú ngưng kết ở bên trên động phủ.

"Đó là hồn thú mà Diệp Phàm ngưng kết ra sao?" Lê Dục nghi hoặc hỏi.

Lê Dĩnh gật đầu: "Hình như là vậy."

"Sao lại có nhiều như vậy?" Lê Dục luôn lấy linh hồn lực của mình hồn hậu làm vinh, kiến thức qua linh hồn lực của Diệp Phàm, tức khắc chịu đả kích không nhỏ.

Lê Dĩnh khoanh tay nói: "Đan Vọng hình như từng nói Diệp Phàm trời sinh linh hồn Thần cấp."

Lê Dục lạnh mặt, khi Đan Vọng nói Diệp Phàm trời sinh thần hồn, Lê Dục cũng ở đấy, nhưng hắn không để ở trong lòng, chỉ cảm thấy người Nam Đại Lục kiến thức thiển cận nhìn lầm rồi, khếch đại linh hồn lực của Diệp Phàm.

(dreamhouse2255)

"Tên kia có ý gì chứ? Đang yên đang lành thả nhiều hồn thú ra như vậy làm gì, khoe khoang sao?" Lê Dục chua lòm nói. Linh hồn lực của Lê Dục trong nhóm tu giả cùng giai đã xem như xuất sắc, nhưng một lần nhiều nhất cũng chỉ có thể thả ra ba bốn hồn thú.

Lê Dĩnh cau mày lại: "Hắn có thể là đang thí nghiệm Hồn Thủ Ấn."

"Ý ngươi là, trước đây hắn không biết Hồn Thủ Ấn, hiện tại đang học?" Lê Dục hỏi.

Lê Dĩnh gật đầu: "Hình như là vậy."

"Sao có thể?" Lê Dục không cho là đúng nói.

Lúc trước hắn học Hồn Thủ Ấn, dùng tới 40 ngày, đã chậm hơn Lê Dĩnh một chút, nhưng lão tổ cũng rất vừa lòng.

"Hắn hình như là không biết tới sự tồn tại của Hồn Thủ Ấn, nhìn ngươi làm một lần mới biết được." Lê Dĩnh nói.

Lê Dục cũng có loại cảm giác này, nhưng không muốn thừa nhận, "Ta thấy ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi, trước đây hắn nhất định từng học qua Hồn Thủ Ấn, chỉ là không biết làm thế nào, thấy ta làm một lần, mới thông suốt mà thôi."

Lê Dĩnh gật đầu: "Cũng có loại khả năng này."

"Không ngờ rằng một tu sĩ mới thăng cấp Nguyên Anh ở Nam Đại Lục lại cũng có nhiều thủ đoạn như vậy." Lê Dĩnh nhìn về phía Đan Mặc, thở dài: "Hình như ta đã xem thường tu sĩ Nam Đại Lục rồi."

(dreamhouse2255)

Đan Mặc xấu hổ cười: "Tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ bình thường ở Nam Đại Lục cũng không có năng lực như Diệp Phàm."

Thủ đoạn của Diệp Phàm làm Lê Dục cùng Lê Dĩnh chấn kinh một phen, không ngờ rằng Đan Mặc còn khiếp sợ hơn hai người nhiều, trong ấn tượng của Đan Mặc, tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở Nam Đại Lục pháp khí thấp kém, tài sản nghèo nàn, căn bản không thể so với tu sĩ Nguyên Anh sơ kỳ ở Trung Đại Lục.

Trước khi tới, Đan Vọng không ít lần cường điệu Diệp Phàm lợi hại bao nhiêu, Đan Mặc tự cảm thấy mình là người từng trải, là Đan Vọng quá coi trọng Diệp Phàm, chứng kiến qua thủ đoạn của Diệp Phàm, Đan Mặc mới phát hiện, Đan Vọng lo lắng không phải không có lý.

"Cái hồ kia hình như không được bình thường lắm." Lê Dục nói.

Lê Dĩnh gật đầu: "Nếu ta không nhìn lầm, bên dưới cái hồ kia có một Nhiếp Hồn Trận."

"Diệp Phàm vẫn chưa đi, phỏng chừng là còn chưa hết hi vọng với Lưu Vân Tinh Ti." Lê Dục nói.

Lê Dĩnh cau mày: "Nếu hắn dám xuống hồ tìm Lưu Vân Tinh Ti, vậy nhất định sẽ bị Nhiếp Hồn Trận ảnh hưởng." Đến lúc đó liền tới cơ hội của bọn họ rồi.

Lê Dục do dự một chút, nói: "Đan Tháp ta có thể không cần, nhưng Thiên Hỏa cùng con rối đều là của ta."

Lê Dĩnh gật đầu: "Có thể, ta muốn phương ấn kia."

Đan Mặc nghe Lê Dục cùng Lê Dĩnh đối thoại, nhíu mày lại, trong lòng thầm cảm thấy không ổn, đồ còn chưa tới tay, Lê Dục cùng Lê Dĩnh đã bắt đầu phân chia chiến lợi phẩm.

Đan Mặc mơ hồ biết, lần này hai người tới, lão tổ đã cho bọn họ mỗi người một đòn sát thủ, trận chiến lúc trước tuy rằng kịch liệt, nhưng Lê Dục cùng Lê Dĩnh đều không dùng hết sức.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau