Chương 47
"Diệc Hiên, ngươi cùng Triệu Du có phải hay không từng có cái gì?"
Tuy rằng thanh âm Hà Duyệt rất nhỏ nhưng vẫn tiến vào trong tai Lãnh Diệc Hiên, hai bên đồng thời kinh dị, lúc sau Hà Duyệt phản ứng lại, "Vừa rồi, ta...ta....."Xong đời, hiện tại biết giải thích thế nào?
Hắn thế nhưng nằm trên long sàng nghi ngờ đương kim thánh thượng! Hà Duyệt ngươi có trăm cái đầu cũng không đủ chém! Vô pháp với hành vi của chính mình, khi đang nghĩ nên giải thích thế nào,Lãnh Diệc Hiên trước một bước lạnh giọng chất vấn: "Duyệt là nghi ngờ ta che dấu cái gì?"
"Ta..."
Lãnh Diệc Hiên vươn tay vuốt gương mặt Hà Duyệt, "Ngươi vẫn không tin ta?"
Tin tưởng.....Hà Duyệt kinh ngạc vài giây, Lãnh Diệc Hiên tiến lên ngăn chặn đôi môi Hà Duyệt hung hăng hôn lên, theo sau bên tai thấp giọng nói khẽ: "Duyệt, ta thích ngươi......"
Lại một lần thổ lộ, Hà Duyệt cũng không có nói dối mà là ẩn nhẫn nửa ngày, đôi tai cũng đỏ lên nhẹ giọng đáp: "Biết, đã biết..."
Hà Duyệt đỏ mặt cũng coi như hủy diệt sự bất mãn trong nội tâm của Lãnh Diệc Hiên, cười ôm lấy eo Hà Duyệt, nói: "Chuyện của Triệu Du ngươi không cần để trong lòng, ta đối với hắn mà nói...."
Hà Duyệt ghé mắt nhìn chằm chằmLãnh Diệc Hiên,Lãnh Diệc Hiên trầm mặc hồi lâu chỉ là thoải mái mà cười nói: "Chuyện của hắn ta sẽ giải quyết ổn thỏa, ngươi chỉ cần biết người ta yêu là ngươi là được!"
Hắn lỗ mãng nói sai Lãnh Diệc Hiên không truy cứu đã không tồi rồi, Hà Duyệt cũng không ngốc lại tiếp tục truy hỏi nữa, gật gật đầu.
Lãnh Diệc Hiên cũng kéo dài khóe miệng, nhẹ nhàng đẩy Hà Duyệt ra, cũng hứng thú nói: "Bất quá, Duyệt có thể ghen, trẫm rất vui mừng."
Hà Duyệt trắng mắt liếcLãnh Diệc Hiên một cái, nhưng cũng không phản bác, rốt cuộc hắn cũng thật sự ghen tỵ, cũng mayLãnh Diệc Hiên cũng không tìm căn nguyên chuyện này nữa. Yên lặng trong chốc lát, Hà Duyệt giật giật thân thể, nhìn thấyLãnh Diệc Hiên nhắm hai mắt, Hà Duyệt mới nhỏ giọng:"Có một số việc, ta không phải không muốn nói cho ngươi, chỉ là không biết nên nói thế nào thôi."
"Chờ ngươi muốn nói thì cứ nói ra."
"Ngươi chưa ngủ?" Hà Duyệt vẻ mặt khiếp sợ,Lãnh Diệc Hiên nhẹ cong khóe miệng, "Ngươi chưa ngủ, sao ta có thể ngủ?" Kỳ thậtLãnh Diệc Hiên chính là cố ý, để xem Hà Duyệt sẽ làm thế nào, kết quả lại nghe được một câu như vậy.
Hà Duyệt bịLãnh Diệc Hiên lừa, tuy có tức giận nhưng chỉ có thể trách hắn ngu xuẩn thế nhưng lại không phát hiện. Hất cánh tay của người kia đang đặt lên bụng mình, "Ngươi yên tâm, ta sẽ nói cho ngươi nhưng không phải bây giờ."
Lãnh Diệc Hiên không có ép hỏi Hà Duyệt, rốt cuộc hắn có thể cảm nhận được những lời Hà Duyệt nói ra rất có ảnh hưởng đối với hắn, vì thế tiềm thức trước hết gạt bỏ qua chuyện này, đem người ôm vào lòng đồng thời không quên đặt tay lên bụng Hà Duyệt, vì thế Hà Duyệt còn oán giận nói: "Ngươi vì sao luôn muốn bắt tay đặt lên bụng ta?"
Hà Duyệt hoàn toàn không biết Lãnh Diệc Hiên làm vậy là có ý tứ gì, chỉ có thể từ bỏ việc truy hỏi, hắn chỉ kỳ vọng không phải cái bụng này nhiều thịt thoải mái là được. Bất quá sau khi thật sự biết đáp án, Hà Duyệt chính là tức giận vài ngày, nguyên lai hắn chịu tội đau đớn mệt mỏi chính là nguyện vọng lâu nay của người này!(cái này thì còn lâu)
--Hôm sau--
Hà Duyệt tỉnh lại là lúc long sàng đã mất người, không cần nghĩ cũng biết Lãnh Diệc Hiên đi vào triều, Hà Duyệt duỗi duỗi cái eo lười, đứng dậy đi ra ngoài, nhóm cung nữ nô tài chờ hầu hạ bên ngoài lập tức quỳ trên mặt đất, Thải Hà chờ đợi ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, ngươi tỉnh rồi?"
"Ân, vài đi!"
Thải Hà cùng Tử Ngọc gương mặt tươi cười tiến vào, nhìn thấy khuôn mặt Hà Duyệt thần thanh khí sảng nhịn không được cười trộm hai tiếng, bị Hà Duyệt vừa vặn thấy được, "Thải Hà, ngươi cười cái gì?"
Thải Hà thu hồi tươi cười, nghiêm trang nói: "Chủ tử, người nhìn lầm rồi, Thải Hà nãy giờ chưa từng cười qua."
Rõ ràng là có còn nói là chưa cười, hừ hừ không thèm để ý tới Thải Hà nghiêng đầu nhìn về phía Tử Ngọc đang giúp mình thay áo,"Bây giờ là giờ nào?"
"Vừa qua khỏi giờ Thìn."
Cũng cỡ chín giờ rồi, Hà Duyệt sờ sờ bụng chính mình, cảm giác đói bụng nháy mắt tập kích, Tử Ngọc nhanh nhẹn chú ý, nhấp miệng ý cười nói: "Chủ tử rửa mặt xong có thể dùng bữa."
"Ân, ta sớm bị chết đói a." Hà Duyệt vội vội vàng vàng mặc xong quàn áo, lại vội vội vàng vàng rửa mặt, chờ tóc tai đựng sửa lại gọn gàng liền chạy nhanh đến chính điện, hướng tới cái bàn đã đặt đầy những đồ ăn sáng tinh mỹ, Hà Duyệt một chút cũng không khách khí ngòi xuống ăn ngay.
Hai chén cháo xuống bụng, dạ dày thoải mái, Hà Duyệt mới hỏi: "Hoàng Thượng đã dùng bữa chưa?"
"Hồi chủ tử, Hoàng Thượng nói chờ chủ tử cùng nhau dùng bữa." Tử Ngọc sắc mặt trầm ổn nói.
"Khụ..khụ..." Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tử Ngọc,"Như thế nào không nói sớm?" Hy vọng Lãnh Diệc Hiên sẽ không ở đây gây thêm phiền toái mới tốt.
Nghi đến phiền toái, Hà Duyệt nhanh chóng đứng dậy, còn chưa kịp dời bước,Lãnh Diệc Hiên dã tiến điện, nhìn thấy bộ dáng Hà Duyệt cuống quít đứng dậy, khóe miệng kéo dài ý cười, "Duyệt vì sao lại đứng lên?"
Hà Duyệt nghe thấy thanh âmLãnh Diệc Hiên, lập tức thỉnh an: "Thần thị tham kiến Hoàng Thượng."
Lãnh Diệc Hiên tiến lên nâng Hà Duyệt dậy, nói: "Lúc chỉ có ta và ngươi, không cần hành lễ." Hà Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu, Lãnh Diệc Hiên cũng không để ý, lôi kéo tay Hà Duyệt ngồi bên cạnh bàn, các cung nữ ở bên hầu hạ bắt đầu tiến lên hỗ trợ, các điểm tâm trên làm Hà Duyệt lóe mắt, Hà Duyệt yêu thích mì cũng coi như là hưởng thụ một bữa sáng không tồi.
Hai người ấm áp dùng bữa làm không ít người hâm mộ,Lãnh Diệc Hiên chuẩn bị đi Ngự Thư Phòng xử lý tấu chương, Hà Duyệt thì tính toán trở về Xích Nguyệt Điện, bất quá trước lúc đi cung không quên nói vớiLãnh Diệc Hiên:"Diệc Hiên, ta muốn xuất cung đi thăm Thái Thị phủ."
"Thái Thị phủ? Vừa lúc, trâm đã lâu không gặp Thái Thị, không ngại bồi ngươi đi một chuyến."
Có người đi cùng đương nhiên tốt, không cần phải lén lút như những lần trước, Hà Duyệt thật cao hứng rời đi, bất quá chờ cho đến khi cách Thiên Vũ Chương bay ngày,Lãnh Diệc Hiên lại bận rộn quốc sự không thể đi cùng, Hà Duyệt chỉ có thể một mình xuất cung.
Cửa Bắc Huyền Vũ Môn là của chính của Kim Dương Cung, từ Huyền Vũ Môn đi ra ngoài chưa đến một khắc đã tới được kinh thành phồn hoa nao nhiệt, nhưng muốn đi từ Huyền Vũ Môn đi ra ngoài thì không phải ai cũng có thể đi được, ít nhất là nữ phi và nam thị của Hoàng Đế đều không được ra ngoài bằng Huyền Vũ Môn, trừ khi có ân điển từ thánh thượng.
Hôm nay Hà Duyệt xuất cung cùng những lần trước bất đồng, Hoàng Đế hạ thánh chỉ đồng ý Hà Duyệt liền được đi xe ngựa qua khỏi Huyền Vu Môn.
Đứng ở trước Huyền Vũ Môn, cao lớn khí thế làm cho Hà Duyệt nhớ tới lần du lịch cố đô, giờ phút này bản thân chân chân chính chính ở thời cổ đại nhìn ngắm kiến trúc to lớn này, không thể không cảm khái trí tuệ và năng lực của cổ nhân. Huyền Vũ Môn, trong lịch sử ấn tượng duy nhất về cái tên này chính là về sự kiện binh biến thời Lý! Bất quá Huyền Vũ Môn nơi đây so với triều đại mà hắn vẫn biết hài hòa hơn nhiều, ít nhất là không có cảnh huynh đệ tương tàn.
"Chủ tử."
Hà Duyệt quay đầu lại nhìn Thải Hà, theo sau chậm rãi bước theo lên xe ngựa, Tôn Đạo Toàn lập tức tiến lên thỉnh an, "Tham kiến Duyệt Khanh chủ tử."
Duyệt Khanh, từ lần trước ở Hòa Hương Viên tụ hội đượcLãnh Diệc Hiên điểm danh, liền tấn chức làm Khanh, gọi Duyệt Khanh thật đúng là không quen.
"Duyệt Khanh để ý bước chân."
Sau khi Hà Duyệt tiến lên xe ngựa, xốc rèm lên, hướng Tôn Đạo Toàn nói: "Tôn công công, nối cho Hoàng Thượng buổi trưa khó mà trở về bồi người ăn cơm!"
"Duyệt Khanh chủ tử yên tâm, nô tài sẽ truyền đạt cho Hoàng Thượng." Hà Duyệt gật gạt đầu, buông bố mành, Tử Ngọc lên xe, xe ngựa chậm rãi đi qua Huyền Vũ Môn.
Tôn Đạo Toàn nhìn thấy xe ngựa đa bình an rời cung, một tiểu công công phụ giúp bên người tôn Đạo Toàn tò mò hỏi: "Công công, vị Duyệt Khanh chủ tử này vì sao có thể đi bằng Huyền Vũ Môn, nô tài vẫn là lần đầu nhìn thấy."
Tôn Đạo Toàn nghiêm cẩn nghiêng đầu nhìn lại, "Tiểu Mã, tạp gia là như thế nào dạy bảo ngươi?"
"Công công thứ tội, nô tài quá phận."
Tôn Đạo toàn hừ một tiếng nhưng cũng không có ý tứ phát hỏa, chờ đi đến chỗ không có một ai Tôn Đạo Toàn mới nói:"Tiểu Mã, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi đem vị chủ tử này hậu hạ tốt là được, mặt khác, chớ có nhiều lời."
"Nô tài hiểu rồi, nô tài cái gì cũng không biết."
Tôn Đạo Toàn vừa lòng gật gật đầu, quát: "Đi mau, Hoàng Thượng nơi đó còn chờ."
Từ Huyền Vũ Môn đi đến Thái Thị phủ không mất đến nửa canh giờ cho nên khi Hà Duyệt tiến vào Thái thị phủ, Uất Trì Thấm vừa mới dùng xong đồ ăn sáng chưa tới một khắc. Nhìn thấy Hà Duyệt tới chơi, Uất Trì Thấm rất là cao hứng, chờ Hà Duyệt thỉnh an xong, Uất Trì Thấm liền lôi kéo tay Hà Duyệt vào điện.
Trên đường đi nói đến chuyện Hà Duyệt bị thương, Hà Duyệt không có đối với việc Uất Trì Thấm biết chuyện mà cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc đều là người từng trải, chuyện trong cung sao có thể không biết. Hà Duyệt đem chuyện phức tạp lượt đi, nói một ít tình tiết không quá nghiêm trọng, Uất Trì Thấm thông minh không lý gì không biết nhưng cũng đối với chuyện Hà Duyệt không muốn truy cứu việc cũ, nội tâm cảm thấy vui mừng.
"Nhất thời nhường nhịn mới có thể làm nên đại sự, Duyệt Nhi, ngươi làm rất tốt!"
Hà Duyệt không biết là nên cao hứng hay không nên cao hứng, chỉ có thể mỉm cười cảm tạ: "Hà Duyệt còn phải cảm tạ Thái Thị chỉ bảo."
"Nói cảm ơn thì không cần, bản quân thật sự rất thích ngươi, mới đối với ngươi chú ý một chút." Uất Trì Thấm vỗ vỗ tay Hà Duyệt, tròng mắt màu đen tràn ngập ánh sáng sắc bén, âm độc nói: "Bất quá lúc nên tàn nhẫn tắc phải tàn nhẫn....Tuyệt không được lưu lại nhược điểm bên người."
Hà Duyệt run sợ, kinh dị nhìn Uất Trì Thấm, Uất Trì Thấm cũng không biểu lộ ra một tia ôn hòa, lạnh lùng nói:"Có cảm thấy bản quân độc ác tàn bạo hay không?" Hà Duyệt vô pháp trả lời, chỉ có thể trầm mặc lắng nghe, "Bản quân là người từng trải, hậu cung này không có bất cứ cái gì gọi là thân tình, bản quân biết rõ ngươi thiện tâm, bất quá thiện nhưng không được ngu thiện, thời điểm nên tàn nhẫn tuyệt không được lưu tình."
"Nhưng..."
"Ngươi nói cho bản quân, ngươi có thích Hoàng Thượng hay không?" Uất Trì Thấm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Hà Duyệt tháp thấp mắt, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu, Uất Trì Thấm trầm mặc một hồi nói: "Tình cảm Đế Vương lạnh như băng, Hà Duyệt, bản quân trước kia tuy được tiên hoàng sủng ái nhưng chưa bao giờ có được chân ái từ người, Hiên Nhi từ nhỏ đã do bản quân chăm sóc, bản quân biết được trái tim hắn thuộc về ngươi, tình cảm đê vương là vinh sủng to lớn cũng làm cho người khác đố kỵ cỡ nào, Hiên Nhi không có khả năng lúc nào cũng kịp thời ra mặt bảo vệ ngươi, ngươi nếu không hảo hảo bảo vệ chính mình làm sao có thể cùng Hiên Nhi bỉ dực song phi, cộng độ núi sông."
Một đoạn lời nói này khảm sâu vào trong tâm trí Hà Duyệt, đúng vậy, nếu không hảo hảo bảo hộ chính mình làm sao có thể ở cùng Diệc Hiên, chuyện triều đình vốn dĩ đã đủ phiền lại còn cả tấn chuyện hậu cung nữa.....Hà Duyệt hiện tại tiếp thu hết ý tứ trong lời nói của Uất Trì Thấm rồi.
Uất Trì Thấm đang đợi, đợi Hà Duyệt trả lời hắn, hắn biết Hà Duyệt cùng hắn thời niên thiếu giống nhau, không hỏi không màng thế sự, nhưng cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị ỉu mệnh trong thâm cung băng lạnh mà thôi, hiện tại Hiên Nhi yêu thích Hà Duyệt như thế, nếu không cho Hà Duyệt nhạn biết được địa vị của chính mình thì sau này rất khó đi những bước tiếp theo.
Hà Duyệt cũng không cô phụ sự chờ đợi của Uất Trì Thấm, trầm mặc tự ngẫm, vẻ mặt nghiêm túc cũng cho Uất Trì Thám tin tưởng vững chắc, Uất Trì Thấm vừa lòng gợi lên tươi cười, lôi kéo cánh tay Hà Duyệt phủi phủi tỏ vẻ cảm thấy mỹ mãn. Đề tài nghiêm túc qua đi, Uất Trì Thấm liền nói đến Thiên Vũ Chương, Hà Duyệt mới nói đến mục đích ngày hôm nay- buổi học cuối cùng.
(*Góc xì boi: Chuẩn bị tới hồi Thiên Vũ Chương sẽ có tình địch của anh Hiên xuất hiện, nhớ theo dõi nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Tuy rằng thanh âm Hà Duyệt rất nhỏ nhưng vẫn tiến vào trong tai Lãnh Diệc Hiên, hai bên đồng thời kinh dị, lúc sau Hà Duyệt phản ứng lại, "Vừa rồi, ta...ta....."Xong đời, hiện tại biết giải thích thế nào?
Hắn thế nhưng nằm trên long sàng nghi ngờ đương kim thánh thượng! Hà Duyệt ngươi có trăm cái đầu cũng không đủ chém! Vô pháp với hành vi của chính mình, khi đang nghĩ nên giải thích thế nào,Lãnh Diệc Hiên trước một bước lạnh giọng chất vấn: "Duyệt là nghi ngờ ta che dấu cái gì?"
"Ta..."
Lãnh Diệc Hiên vươn tay vuốt gương mặt Hà Duyệt, "Ngươi vẫn không tin ta?"
Tin tưởng.....Hà Duyệt kinh ngạc vài giây, Lãnh Diệc Hiên tiến lên ngăn chặn đôi môi Hà Duyệt hung hăng hôn lên, theo sau bên tai thấp giọng nói khẽ: "Duyệt, ta thích ngươi......"
Lại một lần thổ lộ, Hà Duyệt cũng không có nói dối mà là ẩn nhẫn nửa ngày, đôi tai cũng đỏ lên nhẹ giọng đáp: "Biết, đã biết..."
Hà Duyệt đỏ mặt cũng coi như hủy diệt sự bất mãn trong nội tâm của Lãnh Diệc Hiên, cười ôm lấy eo Hà Duyệt, nói: "Chuyện của Triệu Du ngươi không cần để trong lòng, ta đối với hắn mà nói...."
Hà Duyệt ghé mắt nhìn chằm chằmLãnh Diệc Hiên,Lãnh Diệc Hiên trầm mặc hồi lâu chỉ là thoải mái mà cười nói: "Chuyện của hắn ta sẽ giải quyết ổn thỏa, ngươi chỉ cần biết người ta yêu là ngươi là được!"
Hắn lỗ mãng nói sai Lãnh Diệc Hiên không truy cứu đã không tồi rồi, Hà Duyệt cũng không ngốc lại tiếp tục truy hỏi nữa, gật gật đầu.
Lãnh Diệc Hiên cũng kéo dài khóe miệng, nhẹ nhàng đẩy Hà Duyệt ra, cũng hứng thú nói: "Bất quá, Duyệt có thể ghen, trẫm rất vui mừng."
Hà Duyệt trắng mắt liếcLãnh Diệc Hiên một cái, nhưng cũng không phản bác, rốt cuộc hắn cũng thật sự ghen tỵ, cũng mayLãnh Diệc Hiên cũng không tìm căn nguyên chuyện này nữa. Yên lặng trong chốc lát, Hà Duyệt giật giật thân thể, nhìn thấyLãnh Diệc Hiên nhắm hai mắt, Hà Duyệt mới nhỏ giọng:"Có một số việc, ta không phải không muốn nói cho ngươi, chỉ là không biết nên nói thế nào thôi."
"Chờ ngươi muốn nói thì cứ nói ra."
"Ngươi chưa ngủ?" Hà Duyệt vẻ mặt khiếp sợ,Lãnh Diệc Hiên nhẹ cong khóe miệng, "Ngươi chưa ngủ, sao ta có thể ngủ?" Kỳ thậtLãnh Diệc Hiên chính là cố ý, để xem Hà Duyệt sẽ làm thế nào, kết quả lại nghe được một câu như vậy.
Hà Duyệt bịLãnh Diệc Hiên lừa, tuy có tức giận nhưng chỉ có thể trách hắn ngu xuẩn thế nhưng lại không phát hiện. Hất cánh tay của người kia đang đặt lên bụng mình, "Ngươi yên tâm, ta sẽ nói cho ngươi nhưng không phải bây giờ."
Lãnh Diệc Hiên không có ép hỏi Hà Duyệt, rốt cuộc hắn có thể cảm nhận được những lời Hà Duyệt nói ra rất có ảnh hưởng đối với hắn, vì thế tiềm thức trước hết gạt bỏ qua chuyện này, đem người ôm vào lòng đồng thời không quên đặt tay lên bụng Hà Duyệt, vì thế Hà Duyệt còn oán giận nói: "Ngươi vì sao luôn muốn bắt tay đặt lên bụng ta?"
Hà Duyệt hoàn toàn không biết Lãnh Diệc Hiên làm vậy là có ý tứ gì, chỉ có thể từ bỏ việc truy hỏi, hắn chỉ kỳ vọng không phải cái bụng này nhiều thịt thoải mái là được. Bất quá sau khi thật sự biết đáp án, Hà Duyệt chính là tức giận vài ngày, nguyên lai hắn chịu tội đau đớn mệt mỏi chính là nguyện vọng lâu nay của người này!(cái này thì còn lâu)
--Hôm sau--
Hà Duyệt tỉnh lại là lúc long sàng đã mất người, không cần nghĩ cũng biết Lãnh Diệc Hiên đi vào triều, Hà Duyệt duỗi duỗi cái eo lười, đứng dậy đi ra ngoài, nhóm cung nữ nô tài chờ hầu hạ bên ngoài lập tức quỳ trên mặt đất, Thải Hà chờ đợi ở bên ngoài nhẹ giọng hỏi: "Chủ tử, ngươi tỉnh rồi?"
"Ân, vài đi!"
Thải Hà cùng Tử Ngọc gương mặt tươi cười tiến vào, nhìn thấy khuôn mặt Hà Duyệt thần thanh khí sảng nhịn không được cười trộm hai tiếng, bị Hà Duyệt vừa vặn thấy được, "Thải Hà, ngươi cười cái gì?"
Thải Hà thu hồi tươi cười, nghiêm trang nói: "Chủ tử, người nhìn lầm rồi, Thải Hà nãy giờ chưa từng cười qua."
Rõ ràng là có còn nói là chưa cười, hừ hừ không thèm để ý tới Thải Hà nghiêng đầu nhìn về phía Tử Ngọc đang giúp mình thay áo,"Bây giờ là giờ nào?"
"Vừa qua khỏi giờ Thìn."
Cũng cỡ chín giờ rồi, Hà Duyệt sờ sờ bụng chính mình, cảm giác đói bụng nháy mắt tập kích, Tử Ngọc nhanh nhẹn chú ý, nhấp miệng ý cười nói: "Chủ tử rửa mặt xong có thể dùng bữa."
"Ân, ta sớm bị chết đói a." Hà Duyệt vội vội vàng vàng mặc xong quàn áo, lại vội vội vàng vàng rửa mặt, chờ tóc tai đựng sửa lại gọn gàng liền chạy nhanh đến chính điện, hướng tới cái bàn đã đặt đầy những đồ ăn sáng tinh mỹ, Hà Duyệt một chút cũng không khách khí ngòi xuống ăn ngay.
Hai chén cháo xuống bụng, dạ dày thoải mái, Hà Duyệt mới hỏi: "Hoàng Thượng đã dùng bữa chưa?"
"Hồi chủ tử, Hoàng Thượng nói chờ chủ tử cùng nhau dùng bữa." Tử Ngọc sắc mặt trầm ổn nói.
"Khụ..khụ..." Hà Duyệt nuốt nuốt nước miếng, ngẩng đầu nhìn về phía Tử Ngọc,"Như thế nào không nói sớm?" Hy vọng Lãnh Diệc Hiên sẽ không ở đây gây thêm phiền toái mới tốt.
Nghi đến phiền toái, Hà Duyệt nhanh chóng đứng dậy, còn chưa kịp dời bước,Lãnh Diệc Hiên dã tiến điện, nhìn thấy bộ dáng Hà Duyệt cuống quít đứng dậy, khóe miệng kéo dài ý cười, "Duyệt vì sao lại đứng lên?"
Hà Duyệt nghe thấy thanh âmLãnh Diệc Hiên, lập tức thỉnh an: "Thần thị tham kiến Hoàng Thượng."
Lãnh Diệc Hiên tiến lên nâng Hà Duyệt dậy, nói: "Lúc chỉ có ta và ngươi, không cần hành lễ." Hà Duyệt kinh ngạc ngẩng đầu, Lãnh Diệc Hiên cũng không để ý, lôi kéo tay Hà Duyệt ngồi bên cạnh bàn, các cung nữ ở bên hầu hạ bắt đầu tiến lên hỗ trợ, các điểm tâm trên làm Hà Duyệt lóe mắt, Hà Duyệt yêu thích mì cũng coi như là hưởng thụ một bữa sáng không tồi.
Hai người ấm áp dùng bữa làm không ít người hâm mộ,Lãnh Diệc Hiên chuẩn bị đi Ngự Thư Phòng xử lý tấu chương, Hà Duyệt thì tính toán trở về Xích Nguyệt Điện, bất quá trước lúc đi cung không quên nói vớiLãnh Diệc Hiên:"Diệc Hiên, ta muốn xuất cung đi thăm Thái Thị phủ."
"Thái Thị phủ? Vừa lúc, trâm đã lâu không gặp Thái Thị, không ngại bồi ngươi đi một chuyến."
Có người đi cùng đương nhiên tốt, không cần phải lén lút như những lần trước, Hà Duyệt thật cao hứng rời đi, bất quá chờ cho đến khi cách Thiên Vũ Chương bay ngày,Lãnh Diệc Hiên lại bận rộn quốc sự không thể đi cùng, Hà Duyệt chỉ có thể một mình xuất cung.
Cửa Bắc Huyền Vũ Môn là của chính của Kim Dương Cung, từ Huyền Vũ Môn đi ra ngoài chưa đến một khắc đã tới được kinh thành phồn hoa nao nhiệt, nhưng muốn đi từ Huyền Vũ Môn đi ra ngoài thì không phải ai cũng có thể đi được, ít nhất là nữ phi và nam thị của Hoàng Đế đều không được ra ngoài bằng Huyền Vũ Môn, trừ khi có ân điển từ thánh thượng.
Hôm nay Hà Duyệt xuất cung cùng những lần trước bất đồng, Hoàng Đế hạ thánh chỉ đồng ý Hà Duyệt liền được đi xe ngựa qua khỏi Huyền Vu Môn.
Đứng ở trước Huyền Vũ Môn, cao lớn khí thế làm cho Hà Duyệt nhớ tới lần du lịch cố đô, giờ phút này bản thân chân chân chính chính ở thời cổ đại nhìn ngắm kiến trúc to lớn này, không thể không cảm khái trí tuệ và năng lực của cổ nhân. Huyền Vũ Môn, trong lịch sử ấn tượng duy nhất về cái tên này chính là về sự kiện binh biến thời Lý! Bất quá Huyền Vũ Môn nơi đây so với triều đại mà hắn vẫn biết hài hòa hơn nhiều, ít nhất là không có cảnh huynh đệ tương tàn.
"Chủ tử."
Hà Duyệt quay đầu lại nhìn Thải Hà, theo sau chậm rãi bước theo lên xe ngựa, Tôn Đạo Toàn lập tức tiến lên thỉnh an, "Tham kiến Duyệt Khanh chủ tử."
Duyệt Khanh, từ lần trước ở Hòa Hương Viên tụ hội đượcLãnh Diệc Hiên điểm danh, liền tấn chức làm Khanh, gọi Duyệt Khanh thật đúng là không quen.
"Duyệt Khanh để ý bước chân."
Sau khi Hà Duyệt tiến lên xe ngựa, xốc rèm lên, hướng Tôn Đạo Toàn nói: "Tôn công công, nối cho Hoàng Thượng buổi trưa khó mà trở về bồi người ăn cơm!"
"Duyệt Khanh chủ tử yên tâm, nô tài sẽ truyền đạt cho Hoàng Thượng." Hà Duyệt gật gạt đầu, buông bố mành, Tử Ngọc lên xe, xe ngựa chậm rãi đi qua Huyền Vũ Môn.
Tôn Đạo Toàn nhìn thấy xe ngựa đa bình an rời cung, một tiểu công công phụ giúp bên người tôn Đạo Toàn tò mò hỏi: "Công công, vị Duyệt Khanh chủ tử này vì sao có thể đi bằng Huyền Vũ Môn, nô tài vẫn là lần đầu nhìn thấy."
Tôn Đạo Toàn nghiêm cẩn nghiêng đầu nhìn lại, "Tiểu Mã, tạp gia là như thế nào dạy bảo ngươi?"
"Công công thứ tội, nô tài quá phận."
Tôn Đạo toàn hừ một tiếng nhưng cũng không có ý tứ phát hỏa, chờ đi đến chỗ không có một ai Tôn Đạo Toàn mới nói:"Tiểu Mã, ngươi chỉ cần nhớ kỹ, ngươi đem vị chủ tử này hậu hạ tốt là được, mặt khác, chớ có nhiều lời."
"Nô tài hiểu rồi, nô tài cái gì cũng không biết."
Tôn Đạo Toàn vừa lòng gật gật đầu, quát: "Đi mau, Hoàng Thượng nơi đó còn chờ."
Từ Huyền Vũ Môn đi đến Thái Thị phủ không mất đến nửa canh giờ cho nên khi Hà Duyệt tiến vào Thái thị phủ, Uất Trì Thấm vừa mới dùng xong đồ ăn sáng chưa tới một khắc. Nhìn thấy Hà Duyệt tới chơi, Uất Trì Thấm rất là cao hứng, chờ Hà Duyệt thỉnh an xong, Uất Trì Thấm liền lôi kéo tay Hà Duyệt vào điện.
Trên đường đi nói đến chuyện Hà Duyệt bị thương, Hà Duyệt không có đối với việc Uất Trì Thấm biết chuyện mà cảm thấy kinh ngạc, rốt cuộc đều là người từng trải, chuyện trong cung sao có thể không biết. Hà Duyệt đem chuyện phức tạp lượt đi, nói một ít tình tiết không quá nghiêm trọng, Uất Trì Thấm thông minh không lý gì không biết nhưng cũng đối với chuyện Hà Duyệt không muốn truy cứu việc cũ, nội tâm cảm thấy vui mừng.
"Nhất thời nhường nhịn mới có thể làm nên đại sự, Duyệt Nhi, ngươi làm rất tốt!"
Hà Duyệt không biết là nên cao hứng hay không nên cao hứng, chỉ có thể mỉm cười cảm tạ: "Hà Duyệt còn phải cảm tạ Thái Thị chỉ bảo."
"Nói cảm ơn thì không cần, bản quân thật sự rất thích ngươi, mới đối với ngươi chú ý một chút." Uất Trì Thấm vỗ vỗ tay Hà Duyệt, tròng mắt màu đen tràn ngập ánh sáng sắc bén, âm độc nói: "Bất quá lúc nên tàn nhẫn tắc phải tàn nhẫn....Tuyệt không được lưu lại nhược điểm bên người."
Hà Duyệt run sợ, kinh dị nhìn Uất Trì Thấm, Uất Trì Thấm cũng không biểu lộ ra một tia ôn hòa, lạnh lùng nói:"Có cảm thấy bản quân độc ác tàn bạo hay không?" Hà Duyệt vô pháp trả lời, chỉ có thể trầm mặc lắng nghe, "Bản quân là người từng trải, hậu cung này không có bất cứ cái gì gọi là thân tình, bản quân biết rõ ngươi thiện tâm, bất quá thiện nhưng không được ngu thiện, thời điểm nên tàn nhẫn tuyệt không được lưu tình."
"Nhưng..."
"Ngươi nói cho bản quân, ngươi có thích Hoàng Thượng hay không?" Uất Trì Thấm vẻ mặt nghiêm túc hỏi.
Hà Duyệt tháp thấp mắt, cuối cùng ngẩng đầu nghiêm túc gật đầu, Uất Trì Thấm trầm mặc một hồi nói: "Tình cảm Đế Vương lạnh như băng, Hà Duyệt, bản quân trước kia tuy được tiên hoàng sủng ái nhưng chưa bao giờ có được chân ái từ người, Hiên Nhi từ nhỏ đã do bản quân chăm sóc, bản quân biết được trái tim hắn thuộc về ngươi, tình cảm đê vương là vinh sủng to lớn cũng làm cho người khác đố kỵ cỡ nào, Hiên Nhi không có khả năng lúc nào cũng kịp thời ra mặt bảo vệ ngươi, ngươi nếu không hảo hảo bảo vệ chính mình làm sao có thể cùng Hiên Nhi bỉ dực song phi, cộng độ núi sông."
Một đoạn lời nói này khảm sâu vào trong tâm trí Hà Duyệt, đúng vậy, nếu không hảo hảo bảo hộ chính mình làm sao có thể ở cùng Diệc Hiên, chuyện triều đình vốn dĩ đã đủ phiền lại còn cả tấn chuyện hậu cung nữa.....Hà Duyệt hiện tại tiếp thu hết ý tứ trong lời nói của Uất Trì Thấm rồi.
Uất Trì Thấm đang đợi, đợi Hà Duyệt trả lời hắn, hắn biết Hà Duyệt cùng hắn thời niên thiếu giống nhau, không hỏi không màng thế sự, nhưng cứ như vậy sớm hay muộn cũng sẽ bị ỉu mệnh trong thâm cung băng lạnh mà thôi, hiện tại Hiên Nhi yêu thích Hà Duyệt như thế, nếu không cho Hà Duyệt nhạn biết được địa vị của chính mình thì sau này rất khó đi những bước tiếp theo.
Hà Duyệt cũng không cô phụ sự chờ đợi của Uất Trì Thấm, trầm mặc tự ngẫm, vẻ mặt nghiêm túc cũng cho Uất Trì Thám tin tưởng vững chắc, Uất Trì Thấm vừa lòng gợi lên tươi cười, lôi kéo cánh tay Hà Duyệt phủi phủi tỏ vẻ cảm thấy mỹ mãn. Đề tài nghiêm túc qua đi, Uất Trì Thấm liền nói đến Thiên Vũ Chương, Hà Duyệt mới nói đến mục đích ngày hôm nay- buổi học cuối cùng.
(*Góc xì boi: Chuẩn bị tới hồi Thiên Vũ Chương sẽ có tình địch của anh Hiên xuất hiện, nhớ theo dõi nha!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất