Xuyên Qua Dị Thế Chi Độc Sủng Phu Lang
Chương 13: Thu hoạch vụ thu (p2)
Sau đó, nói thật thì cả nhà Quý Thành phải lau mắt mà nhìn Quý Lương. Quý Thành vốn nghĩ cháu trai mình cùng lắm là làm được hai ngày, ai dè có thể kiên trì đến cuối cùng. Cho dù mỗi ngày đều thiếu điều làm bê eo đi về, thì hôm sau vẫn làm ào ào như trước.
Kỳ thật là ba người xem trọng hắn. Mấy ngày nay hắn là dựa linh thủy chống đỡ. Ban ngày mệt thì lén uống linh thuỷ, đêm thì pha vô nước ấm tắm, bằng không sớm đã lết đi rồi. Mấy ngày xuống dưới Quý Lương trở nên đen rất nhiều, nhưng cơ thể rắn chắc hơn hẳn.
Trải qua mùa thu hoạch này, Quý Lương nghĩ, vẫn là nên kiếm tiền mua ruộng rồi đem cho thuê, ruộng cho thuê hiện tại thì không cần thu hồi.
Mấy ngày nay bán mứt trái cây kiếm được hơn hai mươi lượng, so với bận rộn ở ruộng kiếm được nhiều hơn. Hiện tại làm ruộng toàn dựa vào nhân công m, sản lượng lại thấp thật sự là kiếm không được bao nhiêu tiền.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Quý Lương lại khôi phục trước kia hằng ngày. Buổi sáng đi đưa mứt trái cây, đi xong thì lên núi đặt bẫy kèm hái rau quả dại bỏ vào không gian, cơm nước xong cùng tức phụ ngủ trưa, nửa buổi chiều tức phụ ở nhà làm mứt trái cây, hắn thì lên núi chặt ít củi mang về.
Hôm nay, Quý Lương ở trong núi phát hiện một mảnh rừng hạt dẻ.
Quý Lương nhặt một sọt đầy hạt dẻ bot vỏ mang về. Giữa trưa làm nồi hạt dẻ hầm gà, hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường, khiến Diệp Văn yêu thích không thôi.
"Cái hạt dẻ này ăn ngon ghê, ngươi phát hiện ở đâu đó, còn nữa không?" Diệp Văn tò mò.
"Vào núi đi đi tầm nửa canh giờ, không sâu lắm đâu, có một mảnh rừng hạt dẻ đấy." Quý Lương nói.
"Oa, nhiều như vậy, cái này ăn ngon như vậy có thể cầm đi bán sao? Chúng ta đi hái chút trở về bán đi!" Diệp Văn hai mắt sáng lấp lánh.
Quý Lương nào có thể từ chối ánh mắt lấp lánh của tức phụ, nói: "Được, ngày mai ta đi nhặt, có điều tuy nó có nhiều, mà đường không dễ đi, ngươi cứ ở nhà, để ta kêu nhà đại bá đi chung, cũng coi như cho bọn họ thêm chút lợi ích. Mứt trái cây sinh ý không thể dừng, ngoài ra ngươi còn có thể ở nhà phơi khô hạt dẻ, khô thì dễ lột vỏ."
Diệp Văn ngẫm lại cũng đúng, mứt trái cây thực sự kiếm ra tiền. Mà cậu có lên núi cũng chả đem về được bao nhiêu hạt dẻ.
"Được, vậy các ngươi cẩn thận một chút, sớm đi sớm về." Diệp Văn dặn dò nói.
"Nghe lời ngươi." Quý Lương từ khi có không gian, giác quan các thứ đều nhạy cảm hơn người thường, ở trong núi như cá gặp nước, cũng không sợ cái gì.
Hơn nữa rừng dẻ kia xung quanh cũng chỉ có vài con sóc linh tinh, ngoài ra cũng không thấy có động vật khác, có lẽ vì vỏ nó là một quả cầu gai.
Buổi chiều Quý Lương đem theo chút hạt dẻ rang đường và hạt dẻ nước đường qua nhà đại bá
Bên nhà đại bá hôm trước vừa thu hoạch, bây giờ sẽ gieo trồng một ít rau dưa. Trong trồng vài mẫu cây cải dầu cùng rau dưa, có điều cũng chưa bắt đầu nên vẫn còn rảnh.
Quý Lương đem hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường đưa cho Quý Thành, nói: "Đại bá người nếm thử cái này."
"Đây là cái gì, nghe hương ngọt ngào ghê." Nói xong thì nếm một chút.
"Cái này một cái là hạt dẻ nước đường, một cái là hạt dẻ rang đường, đều là làm từ hạt dẻ."
"Ngon thì có ngon nhưng có lẽ rất tốn đường phải không, với hạt dẻ là cái gì?" Quý đại bá nghi hoặc.
Quý Lương diễn tả hình dáng của hạt dẻ, ba người còn lại bừng tỉnh, Quý Dư nói: "Kia không phải là cầu gai sao? Thế mà còn có thể ăn, cha, ta cũng muốn nếm thử."
"Có thể ăn, ta từng gặp ở bến tàu trên trấn, cho nên mới hái về ăn." Quý Lương bịa chuyện.
Hạt dẻ không nhiều lắm, Quý Thành cho hai đứa con mỗi đứa một ít.
Hai người đều cảm thấy không tồi.
Quý Lương nói ý đồ đến, "Đại bá, ta tới là muốn gọi các ngươi cùng ta cùng đi hái hạt dẻ. Ta ở trên núi phát hiện một mảnh rừng hạt dẻ, đại khái có thể thu cái mấy ngàn cân, ta một người thu không hết."
"Nhiều như vậy, con là muốn đem đi bán? Có thể bán đi ra ngoài sao?" Quý thành còn có chút nghi ngờ.
"Không thành vấn đề, cùng lắm thì chúng ta lưu trữ qua mùa đông ăn, đồ ăn tự nhiên sẽ có cách sử dụng."
Quý đại bá nghe xong cảm thấy cũng hợp lý, dù sao cũng tốn có chút thời gian, không bán được thì để dành ăn.
"Được, vậy khi chúng ta đi?"
"Sáng mai liền đi, cầm theo cái kẹp để nhặt cho dễ." Hắn tính về lấy da thỏ làm bao tay. Da thỏ thì Diệl Văn xử lý tốt được.
Thương lượng xong thời gian Quý Lương liền về nhà, dùng da thỏ làm hai bộ bao tay, cái này chủ yếu là để nhặt hạt dẻ trên mặt đất.
-
Hạt dẻ nước đường ( hạt dẻ sên đường)
Hạt dẻ rang đường
Gà hầm hạt dẻ
Kỳ thật là ba người xem trọng hắn. Mấy ngày nay hắn là dựa linh thủy chống đỡ. Ban ngày mệt thì lén uống linh thuỷ, đêm thì pha vô nước ấm tắm, bằng không sớm đã lết đi rồi. Mấy ngày xuống dưới Quý Lương trở nên đen rất nhiều, nhưng cơ thể rắn chắc hơn hẳn.
Trải qua mùa thu hoạch này, Quý Lương nghĩ, vẫn là nên kiếm tiền mua ruộng rồi đem cho thuê, ruộng cho thuê hiện tại thì không cần thu hồi.
Mấy ngày nay bán mứt trái cây kiếm được hơn hai mươi lượng, so với bận rộn ở ruộng kiếm được nhiều hơn. Hiện tại làm ruộng toàn dựa vào nhân công m, sản lượng lại thấp thật sự là kiếm không được bao nhiêu tiền.
Ở nhà nghỉ ngơi một ngày, Quý Lương lại khôi phục trước kia hằng ngày. Buổi sáng đi đưa mứt trái cây, đi xong thì lên núi đặt bẫy kèm hái rau quả dại bỏ vào không gian, cơm nước xong cùng tức phụ ngủ trưa, nửa buổi chiều tức phụ ở nhà làm mứt trái cây, hắn thì lên núi chặt ít củi mang về.
Hôm nay, Quý Lương ở trong núi phát hiện một mảnh rừng hạt dẻ.
Quý Lương nhặt một sọt đầy hạt dẻ bot vỏ mang về. Giữa trưa làm nồi hạt dẻ hầm gà, hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường, khiến Diệp Văn yêu thích không thôi.
"Cái hạt dẻ này ăn ngon ghê, ngươi phát hiện ở đâu đó, còn nữa không?" Diệp Văn tò mò.
"Vào núi đi đi tầm nửa canh giờ, không sâu lắm đâu, có một mảnh rừng hạt dẻ đấy." Quý Lương nói.
"Oa, nhiều như vậy, cái này ăn ngon như vậy có thể cầm đi bán sao? Chúng ta đi hái chút trở về bán đi!" Diệp Văn hai mắt sáng lấp lánh.
Quý Lương nào có thể từ chối ánh mắt lấp lánh của tức phụ, nói: "Được, ngày mai ta đi nhặt, có điều tuy nó có nhiều, mà đường không dễ đi, ngươi cứ ở nhà, để ta kêu nhà đại bá đi chung, cũng coi như cho bọn họ thêm chút lợi ích. Mứt trái cây sinh ý không thể dừng, ngoài ra ngươi còn có thể ở nhà phơi khô hạt dẻ, khô thì dễ lột vỏ."
Diệp Văn ngẫm lại cũng đúng, mứt trái cây thực sự kiếm ra tiền. Mà cậu có lên núi cũng chả đem về được bao nhiêu hạt dẻ.
"Được, vậy các ngươi cẩn thận một chút, sớm đi sớm về." Diệp Văn dặn dò nói.
"Nghe lời ngươi." Quý Lương từ khi có không gian, giác quan các thứ đều nhạy cảm hơn người thường, ở trong núi như cá gặp nước, cũng không sợ cái gì.
Hơn nữa rừng dẻ kia xung quanh cũng chỉ có vài con sóc linh tinh, ngoài ra cũng không thấy có động vật khác, có lẽ vì vỏ nó là một quả cầu gai.
Buổi chiều Quý Lương đem theo chút hạt dẻ rang đường và hạt dẻ nước đường qua nhà đại bá
Bên nhà đại bá hôm trước vừa thu hoạch, bây giờ sẽ gieo trồng một ít rau dưa. Trong trồng vài mẫu cây cải dầu cùng rau dưa, có điều cũng chưa bắt đầu nên vẫn còn rảnh.
Quý Lương đem hạt dẻ nước đường cùng hạt dẻ rang đường đưa cho Quý Thành, nói: "Đại bá người nếm thử cái này."
"Đây là cái gì, nghe hương ngọt ngào ghê." Nói xong thì nếm một chút.
"Cái này một cái là hạt dẻ nước đường, một cái là hạt dẻ rang đường, đều là làm từ hạt dẻ."
"Ngon thì có ngon nhưng có lẽ rất tốn đường phải không, với hạt dẻ là cái gì?" Quý đại bá nghi hoặc.
Quý Lương diễn tả hình dáng của hạt dẻ, ba người còn lại bừng tỉnh, Quý Dư nói: "Kia không phải là cầu gai sao? Thế mà còn có thể ăn, cha, ta cũng muốn nếm thử."
"Có thể ăn, ta từng gặp ở bến tàu trên trấn, cho nên mới hái về ăn." Quý Lương bịa chuyện.
Hạt dẻ không nhiều lắm, Quý Thành cho hai đứa con mỗi đứa một ít.
Hai người đều cảm thấy không tồi.
Quý Lương nói ý đồ đến, "Đại bá, ta tới là muốn gọi các ngươi cùng ta cùng đi hái hạt dẻ. Ta ở trên núi phát hiện một mảnh rừng hạt dẻ, đại khái có thể thu cái mấy ngàn cân, ta một người thu không hết."
"Nhiều như vậy, con là muốn đem đi bán? Có thể bán đi ra ngoài sao?" Quý thành còn có chút nghi ngờ.
"Không thành vấn đề, cùng lắm thì chúng ta lưu trữ qua mùa đông ăn, đồ ăn tự nhiên sẽ có cách sử dụng."
Quý đại bá nghe xong cảm thấy cũng hợp lý, dù sao cũng tốn có chút thời gian, không bán được thì để dành ăn.
"Được, vậy khi chúng ta đi?"
"Sáng mai liền đi, cầm theo cái kẹp để nhặt cho dễ." Hắn tính về lấy da thỏ làm bao tay. Da thỏ thì Diệl Văn xử lý tốt được.
Thương lượng xong thời gian Quý Lương liền về nhà, dùng da thỏ làm hai bộ bao tay, cái này chủ yếu là để nhặt hạt dẻ trên mặt đất.
-
Hạt dẻ nước đường ( hạt dẻ sên đường)
Hạt dẻ rang đường
Gà hầm hạt dẻ
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất